Sắc trời đã tối, Âu Dương Yên vẫn ngồi bên cửa sổ, La Vũ nhìn thấy nàng ngơ ngác xuất thần, cũng leo lên cửa sổ, ngồi bên cạnh nàng lên tiếng, "Yên tỷ tỷ, tỷ đang suy nghĩ gì?", Âu Dương Yên giống như giật mình một chút, nhìn La Vũ bên cạnh nói, "Không có gì", La Vũ bất mãn oán trách, "Lại muốn giả câm sao, tỷ nghĩ ta không nhìn được tỷ có tâm sự sao, khi có tâm sự ta đều nói cho tỷ biết, nhưng tỷ có tâm sự chỉ gạt ta."
Âu Dương Yên im lặng ngồi, nhìn cửa sổ lộ ra ánh sáng ở thư phòng Tắc Mông không nói tiếng nào, La Vũ bất đắc dĩ nói, "Yên tỷ tỷ, tỷ không nên suy nghĩ nhiều, nữ vương bệ hạ chắc chắn sẽ không để cho tỷ chịu một chút thương tổn, nàng thương tỷ như vậy, nếu như không có tỷ, nàng sẽ sống không nổi nữa." Âu Dương Yên vẫn như trước không nói tiếng nào, La Vũ có chút tức giận, nhéo tay nàng một cái, Âu Dương Yên kêu đau một tiếng, quay đầu nhìn sang La Vũ, "Sao vậy?"
La Vũ thở phì phì nói, "Ta nói chuyện với tỷ tỷ không nghe thấy sao?", Âu Dương Yên à một tiếng, "Nghe thấy", La Vũ càng thêm chán nản, "Nghe thấy sao tỷ không có một chút phản ứng?", Âu Dương Yên xoa xoa cánh tay mình nhìn La Vũ, "Muội nói với ta cái gì?", La Vũ nghe vậy, cắn răng trừng mắt nhìn nàng, nhấc tay muốn đánh nàng, lại nghĩ đến tổn thương trên người nàng còn chưa phục hồi, dừng tay lại, thở phì phò nói, "Quên đi, coi như ta chưa nói cái gì."
Ngồi một hồi, La Vũ lại thấy Âu Dương Yên xuất thần nhìn cửa sổ thư phòng, nhịn không được lên tiếng, "Yên tỷ tỷ, ta muốn hỏi tỷ một vấn đề", Âu Dương Yên không chút để ý nói, "Muội nói đi", La Vũ do dự một hồi, nói, "Yên tỷ tỷ, cảm tình trước kia của tỷ với ta có phải giống như tình cảm của bệ hạ với tỷ hay không?"
Âu Dương Yên ngây ra một lúc, nói, "Sao lại hỏi như vậy?" La Vũ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, "Ta chỉ muốn hỏi một chút, tỷ chỉ cần nói thật thôi", Âu Dương Yên yên lặng gật gật đầu, La Vũ nhìn nàng trầm mặc, "Nhưng tỷ chưa từng nói với ta", Âu Dương Yên cúi đầu, im lặng không nói, La Vũ hung hăn búng trán nàng lên tiếng, "Lại giả câm, vì sao tỷ có chuyện gì đều phải để ta ép buộc mới nói ra."
Âu Dương Yên vỗ vỗ trán, hai tay chống má nói, "Ta nói thì sao đây, muội cũng không yêu ta", La Vũ nghe vậy, nhìn thấy mặt đất đen tuyền, trầm mặc một hồi mới lên tiếng, "Vậy cũng chưa chắc, khi đó ta thường muốn hai người chúng ta cùng nhau gả cho một người nam nhân, vĩnh viễn không rời xa nhau."
Âu Dương Yên mím môi, "Muội chỉ là có thói quen ỷ lại ta mà thôi, không phải tình cảm thực sự", La Vũ chu miệng nói, "Khi đó tỷ cần phải giống như nữ vương bệ hạ vậy, nói với ta: 'muội chỉ có thể yêu ta, chỉ có thể thuộc về ta', ta nhất định sẽ ngoan ngoãn thuận theo, dù sao ta cũng có thói quen ở cùng một chỗ với tỷ, vừa nghĩ đến tương lai có người thân cận với tỷ hơn ta, ta sẽ đặc biệt không thoải mái."
Âu Dương Yên nở nụ cười, "Vậy Ba Siết thì sao, mặc kệ hắn?", La Vũ liếc mắt, "Lúc đó ta còn chưa biết hắn đâu, tỷ cũng không có nữ vương bệ hạ", Âu Dương Yên đột nhiên hỏi, "Hiện tại Ba Siết thế nào?" La Vũ nhún vai, "Tốt hơn nhiều, tên đó, ngẫm lại thực sự tức giận mà, ta thực sự muốn cả đời này không quan tâm đến hắn, nhưng khi xảy ra chuyện, hắn biết ta có võ công, thân thủ còn tốt hơn hắn rất nhiều, mà vẫn gắt gao bảo hộ ta sau lưng, kết quả làm mình bị thương."
Âu Dương Yên mỉm cười, "Hắn vì muội bị thương, muội không chăm sóc hắn, lại đi theo ta, không sợ hắn tức giận sao?", La Vũ hừ một tiếng nói, "Tức giận của ta còn chưa hết đâu, nếu hắn biết đều, thì lúc này tức giận ta cũng phải ráng mà chịu đựng", Âu Dương Yên cười lắc đầu, tính khí La Vũ trước giờ vẫn không nói lý như vậy.
La Vũ còn lên tiếng, "Yên tỷ tỷ,... ta thấy bệ hạ thực sự quan tâm tỷ nha, có phải tỷ động tâm hay không?", Âu Dương Yên cúi đầu không nói, La Vũ lại lên tiếng, "Cũng đúng, bệ hạ vì tỷ còn chấp nhận làm hôn quân bán nước, cho dù tỷ kiếm hết nam nhân trong thiên hạ, cũng không thể có người nào có được tình cảm như thế."
Một câu hôn quân bán nước của La Vũ lại chạm vào trong lòng Âu Dương Yên, Âu Dương Yên lâm vào trầm mặc. Lúc La Cẩn đến chỉ nói cho nàng về chuyện ảo ảnh, không nói chuyện Đại Tế Ti chết, chỉ là tin tức này cũng không làm Âu Dương Yên thoải mái hơn bao nhiêu, nàng biết Tắc Mông nhất định sẽ bảo hộ nàng, cũng chính vì biết, nàng mới không thể thoải mái.
Ôn dịch lại lan tràn lần nữa, tuy rằng rất nhiều nơi đã phong tỏa đường đi, cấm dân chúng phương Bắc tiến vào phương Nam, nhưng hiệu quả cũng không lớn. Tát Nhãn luôn ở khu ôn dịch bùng nổ, dốc hết toàn lực hy vọng có thể ngăn chặn được nguy cơ, nhưng hắn cũng không có biện pháp để khống chế ôn dịch, mà những dân chúng may mắn không sinh bệnh, lại muốn rời khỏi khu ôn dịch, phong tỏa đường đi không thể nghi ngờ là đưa bọn họ tới tử lộ, vì thế bạo động không ngừng phát sinh.
Tất cả mọi người đều cho rằng Âu Dương Yên là người mang đến tai họa cho bọn họ, Tắc Mông lại một mực bao che cho nàng, điều này khiến dân chúng bắt đầu oán giận người cai trị của mình. Tin Đại Tế Ti chết tuy rằng đã được Tắc Mông hạ lệnh phong tỏa, nhưng vẫn bị người có âm mưu tiết lộ ra ngoài. Thành Lai Nhãn hạ lệnh giới nghiêm vào ban đêm, nhưng bạo động lại càng bùng phát trên diện rộng, mấy ngàn người đồng thanh hô to, "Thiêu chết phù thủy phương Đông, đem ả tế cho Thượng Đế".
Bạo động lần này, đều để quân đội trấn áp, làm chết một ít dân chúng, lại khiến cho xung đột càng lên đến đỉnh điểm, dưới bức bách, cảm xúc của dân chúng trở nên phẫn nộ, bị người có mưu đồ kích động, càng ngày càng mạnh mẽ.
Tắc Mông đến gặp Âu Dương Yên, thấy tinh thần Âu Dương Yên đã khá hơn nhiều, gặp được Tắc Mông, trong mắt Âu Dương Yên lộ ra ý cười lên tiếng, "Ta chợt nhớ đến một chuyện, muốn nói cho ngươi", Tắc Mông ngồi bên cạnh nàng, kéo lấy tay nàng, chăm chú nhìn nàng nói, "Chuyện gì?", Âu Dương Yên cười, "Ta nhớ trước đây có nghe sư phụ ta nói, ông từng đi qua một đảo quốc, đảo quốc đó cũng bùng nổ ôn dịch, những người trên đảo cơ hồ chết hết, sau đó còn một ít người bám trụ, ăn một loại thực vật trên đảo, như có kỳ tích, bọn hắn sống, ông nói loại thực vật này là thảo dược tên là Cát Lai thảo."
Hai mắt Tắc Mông tỏa sáng nói, "Ngươi đã thấy được nó chưa?", Âu Dương Yên lắc đầu, Tắc Mông thất vọng thở dài, ngay cả trông như thế nào cũng không biết, nói cũng vô ích, Âu Dương Yên cũng thở dài, hé môi kêu một tiếng, "Ny Lỵ Á Ti", muốn nói lại thôi, tiếp tục trầm mặc. Tắc Mông ôm nàng vào trong ngực, để đầu của nàng dựa lên ngực mình, ôm một lúc rồi nói, "Hảo hảo dưỡng thương, không cần lo lắng, mặc kệ chuyện gì phát sinh ta đều sẽ xử lý, ngươi không cần lo."
Âu Dương Yên yên lặng gật gật đầu, Tắc Mông đứng dậy rời đi, trở về thư phòng. Mạc Lạp đi đến, báo cáo cho nàng bạo động mới phát sinh, Tắc Mông nhìu chặc mày nói, "Ta không phải đã hạ lệnh, không được dùng bạo lực trấn áp sao, vì sao lại có dân chúng chết? Chuyện này sẽ làm mâu thuẫn càng thêm gây gắt", Mạc Lạp cúi đầu, "Tình hình lúc đó thực sự rất hỗn loạn, nếu quân đội không dùng bạo lực trấn áp, thì người chết sẽ là binh lính đó", Tắc Mông tức giận nói, "Như vậy là dám chống lại lệnh của ta sao?"
Mạc Lạp cúi đầu, có chút chột dạ nói, "Nhưng bọn lính oán hận cũng rất lớn, bọn họ nói bệ hạ không xử trí nữ phù thủy mang đến tai họa, lấy tính mạng của bọn hắn làm tấm chắn", Tắc Mông bật dậy, đập bàn một cái thật lớn lên tiếng, "Ngươi đang nói cái gì?" Mạc Lạp sợ đến mức run rẩy, không dám nhắc lại.
Đúng lúc này một người thị vệ vội vàng tiến vào, hành lễ nói, "Bệ hạ, hơn một vạn dân chúng đang tụ tập trước Hoàng cung, muốn tiến vào những chỗ trọng yếu, đã xãy ra xung đột với đội thị vệ", Tắc Mông ngẩn ra, không khỏi hiểu rõ, trước mắt nàng giống như chứng kiến nụ cười ti tiện của tên mưu đồ.