Ngay lúc Tắc Mông đi nơi nơi tìm Âu Dương Yên, thì Âu Dương Yên lại ở nhà của Áo Tô Thác. Áo Tô Thác là đại công thần, chức vị tương đương Tể tướng, là một cựu thần, trước khi phụ thân Tắc Mông chết đã phó thác hắn tận tâm phục vụ Tắc Mông, nói như người Trung Quốc, là đại thần ủy thác, nên hắn trung thành không cần hoài nghi.
Trong lúc bạo dân tiến vào Hoàng cung, hắn lập tức đều động quân đội, ngay lúc muốn đi ra cửa, lại thấy Âu Dương Yên đứng trong sân, Âu Dương Yên mặc áo choàng trùm mũ, toàn thân trên dưới đều che đậy thực thực giả giả, nhìn Âu Dương Yên trước mắt, hắn cực kỳ ngoài ý muốn.
Âu Dương Yên hạ mũ trùm xuống, dung nhan dưới mũ còn mang theo chút mệt mỏi vì thương thế chưa lành, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời như cũ, nàng nhìn Áo Tô Thác nói, "Áo Tô Thác đại nhân, ta có chuyện muốn nói với ngài, bên Hoàng cung ta tin tưởng bệ hạ có thể xử lý tốt, nên ngài không cần quá lo lắng."
Sắc mặt Áo Tô Thác nặng nề nhìn Âu Dương Yên nói, "Hiện tại Lai Nhãn đang hỗn loạn, ta không có tâm tư nghe ngươi nói những lời vô nghĩa", Âu Dương Yên cười cười, "Áo Tô Thác đại nhân, ta không đến nói lời vô nghĩa với ngài, ta tới để giải quyết tình hình hỗn loạn hiện tại", Áo Tô Thác nhìn nàng cười lạnh một cái, "Giải quyết như thế nào? Trừ phi ngươi chịu đi chịu hỏa hình, lấy mạng của ngươi làm yên lòng dân chúng."
Âu Dương Yên hởi ngửa đầu nhìn bầu trời nắng trong, trầm mặc một hồi lên tiếng, "Ta không muốn chết, nhưng nếu đây là biện pháp duy nhất, ta nguyện ý."
Áo Tô Thác kinh ngạc, nhưng cũng có chút nằm trong dự liệu, sắc mặt dịu đi rất nhiều, "Ngươi có tính toán gì không?", Âu Dương Yên mỉm cười, "Nhưng có một việc ngài nhất định phải đáp ứng ta, không để cho bệ hạ biết được."
Tắc Mông lo lắng chờ tin tức của Âu Dương Yên, ý nghĩ xấu nhất của nàng chính là Âu Dương Yên định hy sinh bản thân mình, tìm dân chúng bạo động, nhưng có chút không hợp lý, nạn dân đi đến Hoàng cung, nếu Âu Dương Yên nghĩ như vậy, nhất định phải ra mặt ở đây mới đúng, mà không phải mất tích. Tắc Mông suy nghĩ một hồi, bỗng dưng nói, "La Cẩn, đi đến nhà Áo Tô Thác."
Hoàng cung xảy ra chuyện lớn như vậy, đến giờ Áo Tô Thác vẫn chưa xuất hiện, chỉ sợ không phải là ngoài ý muốn. Tắc Mông lập tức đưa La Cẩn và bọn thị vệ chạy đến nhà Áo Tô Thác. Quả nhiên nàng tìm được Âu Dương Yên trong nhà Áo Tô Thác, trong nháy mắt thấy Âu Dương Yên ở đó, nàng cảm giác tức giận đột nhiên dâng lên. Âu Dương Yên chạy đến đây làm cái gì? Áo Tô Thác luôn muốn xử tử Âu Dương Yên, bây giờ Âu Dương Yên lại tự mình đưa đến.
Âu Dương Yên và Áo Tô Thác đứng trong sân, nhìn thấy Tắc Mông đột nhiên đi đến, Áo Tô Thác cúi người hành lễ, Âu Dương Yên nhìn Tắc Mông cười cười. Tắc Mông nhìn thấy Âu Dương Yên tâm tình vừa rồi có chút hạ xuống, nhưng cũng đồng thời tức giận không thôi, tâm tình nàng có chút kích động, bước tới vài bước, cho Âu Dương Yên một cái tát, phẫn nộ nói, "Ngươi đang suy nghĩ gì? Nếu muốn ngươi đi chết, ta đã sớm đưa ngươi lên tế đàn ở tế điển, ta hao hết tâm tư để bảo vệ ngươi thật tốt, thậm chí không tiếc đánh mất lòng dân, chịu tiếng bạo chúa, nhưng ngươi lại muốn đi chịu chết sau lưng ta?"
Gò má non mịn của Âu Dương Yên in một dấu hồng, nhưng vẫn mỉm cười nói, "Ny Lỵ Á Ti, ta không nghĩ đến chuyện muốn chết", Tắc Mông hồ nghi nhìn nàng, "Vậy ngươi đến đây làm gì? Ngươi không biết hắn muốn xử tử ngươi sao?", Âu Dương Yên lại thản nhiên nói, "Hắn còn chưa kịp xử tử ta mà."
Tắc Mông quay mặt sang nhìn Áo Tô Thác, nheo mắt, "Nàng nói cái gì với ngươi?", Áo Tô Thác không trả lời, Âu Dương Yên lại lên tiếng, "Ny Lỵ Á Ti, chúng ta trở về đi", Tắc Mông quay đầu nhìn nàng, nhìn một lúc lại nói, "Nói cho ta biết, đến tột cùng các ngươi đã nói những gì?", Âu Dương Yên ôn nhu cười, "Chúng ta trở về đi, thực ra cũng không có nói cái gì."
Tắc Mông nhìn Áo Tô Thác chằm chằm, "Áo Tô Thác đại nhân, cho đến bây giờ ngươi đều là đại thần trung thành nhất, nói cho ta biết, đến tột cùng hai ngươi đã nói gì?", Áo Tô Thác vẫn trầm mặc không lên tiếng. Âu Dương Yên nhẹ giọng, "Ny Lỵ Á Ti, không nên hỏi, hắn sẽ không nói", Tắc Mông bỗng nhiên xoay người, "Ngươi câm miệng!", nói xong cầm roi ngựa trong tay quất lên cánh tay Âu Dương Yên, đau đớn bén nhọn làm nàng hít vào một hơi, nhưng vẫn cười cười, nhẹ nói với Tắc Mông, "Ngươi không cần nghĩ lung tung."
Phẫn nộ trong mắt Tắc Mông còn chưa hạ xuống, cảm xúc kích động làm âm thanh nàng có chút run rẩy, "Đến tột cùng đã nói những gì?", Âu Dương Yên lại trầm mặc, Tắc Mông lại quất xuống một roi, lần này Âu Dương Yên bắt lấy roi ngựa, cười ôn nhu nói, "Đừng đánh nữa, ngươi đánh ta, ngươi còn đau hơn ta."
Ngữ khí của nàng ôn nhu đềm đạm, nhìn Tắc Mông, giống như nhìn một tiểu hài tử bị nuông chiều. Tắc Mông lập tức rơi nước mắt, lời nói của Âu Dương Yên làm chấn động lòng nàng, Âu Dương Yên cuối cùng cũng hiểu được lòng nàng, cũng hiểu được tình yêu của nàng.
Tắc Mông ném roi ngựa, ôm Âu Dương Yên vào trong ngực, có chút nghẹn ngào nói, "Ta không để ngươi có ý định hy sinh chính mình, Yên, ta chỉ muốn ngươi hảo hảo còn sống, chỉ có ngươi ở bên cạnh ta, ta mới có thể yên tâm xử lý tất cả những chuyện này, ngươi hiểu không?", Âu Dương Yên lẳng lặng dựa vào lòng ngực của nàng, trong lòng có chút phập phồng e ngại.
Âu Dương Yên không muốn nhìn thấy Tắc Mông khó xử vì nàng, không muốn nhìn thấy Lai Tạp Cầm chia năm xẻ bảy, không muốn một mình Tắc Mông ghánh vác hậu quả của tình yêu này, không muốn vĩnh viễn sống dưới sự che chở của người khác, Tắc Mông có hiểu được không?
Âu Dương Yên theo Tắc Mông trở về Hoàng cung, Tắc Mông đưa Âu Dương Yên vào Tẩm cung, luôn luôn ôm nàng trong phòng ngủ, không muốn buông tay, Âu Dương Yên dựa vào nàng, đem đầu gối lên vai nàng, tinh tế nói, "Ny Lỵ Á Ti, ngươi nhớ lời ngươi nói không? Ngươi nói muốn cho ta một cái nhà, ngươi làm được, chỉ cần dựa vào ngươi, ta đã cảm thấy có nhà."
"Ta không để ý đến cái nhà này rốt cục là dạng gì, ta chỉ biết là, ta yêu ngươi, nhà này liền nằm trong lòng", Âu Dương Yên kéo tay Tắc Mông lại lòng bàn tay mình nói, "Ny Lỵ Á Ti, ngươi hiểu không? Có nhà cảm giác vô cùng hạnh phúc", Tắc Mông nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng, "Ta hiểu được, ta đương nhiên hiểu được, bởi vì cảm giác của ta và ngươi giống nhau."
Tắc Mông cúi đầu nhìn Âu Dương Yên, "Yên, ngươi nhắm mắt lại đi", Âu Dương Yên kỳ quái hỏi, "Làm gì?", Tắc Mông ôn nhu dỗ nàng, "Ngươi nhắm mắt lại thôi", Âu Dương Yên nhắm hai mắt lại, nàng cảm giác Tắc Mông vuốt ve lấy cổ nàng, hôn lấy gương mặt nàng, một cảm xúc lạnh lẽo đột nhiên truyền đến da nàng, Âu Dương Yên vội vàng mở mắt, ngay lúc nàng vừa mở mắt, đã nghe được tiếng "lạch cạch", một vòng kim loại khóa ngay cổ nàng.
Âu Dương Yên đưa tay sờ sờ, là một cái vòng sắt rộng gần một tất, có khóa vòng, trên khóa móc nối với sợi dây xích thật dài. Tắc Mông cuối đầu dây xích khóa lên góc giường, xoay người đối mặt với Âu Dương Yên, nhìn ánh mắt Âu Dương Yên bất định kinh ngạc nói, "Yên, đừng trách ta, ta hiện tại không có biện pháp tin tưởng ngươi, nhưng sau khi chuyện này qua đi, ta sẽ thả ngươi ra."
Âu Dương Yên thống khổ nhìn Tắc Mông khẩn cầu, "Không, Ny Lỵ Á Ti, đừng như vậy", Tắc Mông thở một hơi thật dài, đứng bên cạnh nàng, "Ta chỉ muốn bảo hộ ngươi, Yên, đừng trách ta, ta sẽ để bọn hắn chăm sóc ngươi thật tốt, ngoan ngoãn sống ở đây được không? Ta vĩnh viễn cũng không cho phép ngươi rời khỏi ta", nói xong hôn lên môi Âu Dương Yên, hôn đến rất sâu.
Trong lời nói dây dưa, Tắc Mông cảm thấy môi Âu Dương Yên lạnh lẽo không chút độ ấm, nàng thầm nghĩ, hận ta sao? Có lẽ là hận ta, từ bắt đầu đến hiện tại, thô bạo và bá đạo của bản thân không một chút thay đổi, có lẽ làm nàng nhớ đến vết thương cũ, nhưng ta thà rằng để cho ngươi hận ta, cũng không muốn mất đi ngươi, Yên của ta!