Edit: Su Thái phi.
Beta: Mai Thái phi.
Hoàng đế thương cảm nên tất nhiên Hoa Thường cũng phải thương cảm theo. Thân thể tiểu Tứ không tốt là sự thật, có thể giành được sự quan tâm và tình thương của phụ hoàng luôn là điều tốt.
Mối quan hệ giữa Thái tử và tiểu Bát gay gắt, nên đương nhiên với tiểu Tứ cũng không khá hơn. Chẳng qua khi trưởng thành thì khả năng che giấu cảm xúc trên mặt của tiểu Tứ rất tốt, nên mới khiến cho Thái tử không bắt được lỗi mà thôi. Trong các kiểu tình huống như thế này, thái độ và thiên hướng của Hoàng đế là rất quan trọng.
Hoa Thường nhẹ nhàng đấm bả vai cho Hoàng đế, ôn nhu nói: "Thần thiếp lo lắng nhất vẫn là tiểu Tứ. Bây giờ thằng bé đã lớn, không thể lúc nào cũng đi theo bên cạnh thần thiếp, vì thế trong lòng thần thiếp cảm thấy vừa mất mát, lại vừa lo âu. Thân thể tiểu Tứ không tốt, thần thiếp chỉ có thể trông cậy vào thê tử của thằng bé là người cẩn thận, có thể chăm sóc tốt cho nó. Gia thế không quan trọng, quan trọng nhất chính là nhân cách tốt."
Hoàng đế gật gật đầu, tán đồng nói: "Trẫm cũng nghĩ như vậy, nhà võ tướng thì không cần suy xét đến, tốt nhất là xuất thân dòng dõi thư hương, nữ tử tính cách dịu dàng mới tốt. Trẫm thấy Tề thị cũng không tồi, khi tuyển tú, nàng quan sát kỹ một chút xem là người thế nào."
Nghe thấy tên Tề thị, Hoa Thường ngừng lại một chút. Bây giờ dường như đang có lời đồn không hay về nữ hài này. Hơn nữa nghe mama giáo dưỡng nói, có vẻ như người ta muốn nhắm đến ngôi vị Thái tử phi. Hoàng đế nhìn người chỉ nhìn vào gia thế. Phụ thân, tổ phụ nàng ta tốt, thì nàng ta liền tốt, căn bản là không biết nội tình ra sao.
Hoa Thường cười một chút, ôn nhu nói: "Hoàng thượng nói tốt thì nhất định là tốt. Nhưng thần thiếp nghĩ, tiểu Tứ có bệnh tim bẩm sinh, e là gia đình bình thường cũng kiêng kị điều này. Cao môn quý nữ thì đều tâm cao khí ngạo, sau này nếu phu thê có xích mích thì cũng không dễ hoà giải. Vì thế, thật ra thần thiếp muốn tìm một cô nương có gia thế bình thường, tính cách ôn nhu, ít nhất cũng phải biết nghe lời, thì sẽ không làm gì khiến cho tiểu Tứ tức giận. Người nói xem có đúng không?"
Hoàng đế lắc đầu cười: "Nàng suy nghĩ quá nhiều rồi, tìm khắp thiên hạ, gia thế nhà ai có thể sánh với hoàng gia đây? Tuy trẫm không thích tiểu Ngũ cho lắm, nhưng không phải là ai cũng có thể bới móc thiếu sót của nó, chứ đừng nói gì đến tiểu Tứ. Trừ Thái tử ra, thì còn ai tôn quý hơn tiểu Tứ chứ? Cao môn quý nữ thì sao, nếu dám làm tiểu Tứ tức giận, trẫm sẽ tịch biên diệt tộc nàng ta, xem nàng ta còn cao quý ra sao!"
Hoa Thường hờn dỗi nói: "Thần thiếp chỉ mới nói như vậy mà Hoàng thượng đã không vui rồi. Sau này phu thê mới thành thân cãi nhau, chẳng lẽ Hoàng thượng thật sự tịch biên diệt tộc nhi tức (con dâu) hay sao? Phụ mẫu đều mong gia đình nhi tử, nữ nhi của mình hòa thuận, cho nên thần thiếp mới muốn chọn người biết suy xét, cân nhắc trước sau. Dù sao thì hoàn cảnh của tiểu Tứ cũng không giống người khác."
Hoàng đế vẫn lắc đầu nói: "Vậy cũng không thể chọn người có gia thế bình thường. Nhi tử của trẫm phải có thê tử tốt nhất, gia thế tốt nhất. Tính cách ôn nhu thì có rất nhiều, Tề thị, Chu thị, Trịnh thị, Lang Gia Triệu thị, Nam Xương Chử thị, đều là hài tử xuất thân danh gia vọng tộc, nàng cứ lựa chọn, chắc chắn sẽ có người phù hợp."
Hoa Thường cười nói: "Người đang chọn cải trắng sao. Huống chi, Thái tử là huynh trưởng, lại còn là Trữ quân, chờ quyết định Thái tử phi xong rồi mới định hôn sự cho tiểu Tứ, chứ không thì lại không được hay."
Hoàng đế thấy Hoa Thường cẩn thận hiểu chuyện như thế, vừa vui mừng lại vừa đau lòng, mở miệng nói: "Thái tử cũng không vội. Dù sao đều là những nhân tuyển tốt, nàng cứ xem rồi quyết định sau."
Hoa Thường hành lễ thưa vâng.
---
Ngọc Hoa cung.
Đức phi mặc một thân y phục bằng gấm Tứ Xuyên thêu hoa mẫu đơn đính tơ vàng, ngồi bên mép trường kỷ, chậm rãi khép cây quạt tinh xảo bằng ngà voi lại, sau đó mở miệng nói: "Nhiễm Phong, chuyện của Nguyệt Nhi ngươi làm xong chưa?"
Bây giờ Nhiễm Phong đã vấn tóc theo kiểu của mama. Nàng vốn là nô tỳ hồi môn theo Đức phi vào cung, hiện tại nàng đã thề không gả, suốt đời phụng dưỡng Đức phi, là người Đức phi tín nhiệm nhất.
Nhiễm Phong hành lễ trả lời: "Đã thu xếp ổn thoả. Cung nhân của Ngũ Hoàng tử đang canh giữ nơi đó, không có ai thấy Nguyệt Nhi tiểu thư xuất hiện ở Ngự Hoa viên. Nô tỳ đã dựa theo lời nương nương phân phó, phái người đưa Nguyệt Nhi tiểu thư trở về."
Minh Chỉ cũng giống như Nhiễm Phong, đều là nô tỳ hồi môn của Đức phi, tuy hiện tại đã lớn tuổi nhưng tính tình lại dễ xúc động, hành lễ nói: "Nương nương, Nguyệt Nhi tiểu thư bị hãm hại, uất ức như vậy, tại sao chúng ta còn phải che giấu giúp cho Chu thị và Tề thị kia? Nương nương còn phái người ban thưởng cho bọn họ, bọn họ mà xứng sao?"
Khóe miệng Đức phi giương lên, không so đo với sự bức xúc của Minh Chỉ, nhàn nhạt nói: "Hiện tại Nguyệt Nhi mới là quan trọng nhất, làm lớn chuyện lên, không chỉ đả thương người khác mà còn tổn thương chính mình. Bây giờ, dù bổn cung có thừa nhận chuyện mình triệu kiến Chu thị và Nguyệt Nhi đi nữa thì sao? Huống chi, ngươi không thấy bọn họ nhận ban thưởng của ta, thì sẽ càng sợ hãi hơn sao? Con người mà, biểu cảm khi sợ hãi là xinh đẹp nhất."
Minh Chỉ thật sự rất tức giận. Ở hậu cung này, tuy không thể nói nương nương một tay che trời nhưng dù sao cũng là chủ vị một cung, cũng không cần nhìn sắc mặt của Hoàng hậu, vậy mà bây giờ lại bị mấy tú nữ kia vả vào mặt!
Đức phi vẫn bình chân như vại, nói với Nhiễm Phong: "Lần này Nguyệt Nhi bị kinh hách, ngươi phải đi trấn an con bé cho tốt, nói nó lấy đại cục làm trọng, không thể mất quy củ, làm người thân đau khổ còn kẻ thù thì sung sướng. Mặt khác, đổi nơi ở cho Nguyệt Nhi. Lần này cũng khiến bổn cung nhìn rõ, kẻ xuất thân tướng môn Tôn gia kia thì ra là bạch nhãn lang. Hừ, không biết Chu thị và Tề thị cho Tôn gia lợi ích gì mà khiến cho bọn họ ngay cả mặt mũi cũng không cần."
Nhiễm Phong trầm tĩnh hành lễ nhận mệnh, sau đó nhỏ giọng nói: "Nương nương, chúng ta sẽ không động vào Chu thị và Tề thị, nhưng Tôn gia kia... Người có muốn cho nàng ta chút giáo huấn hay không?"
Đức phi cười nhạo một tiếng: "Đây chỉ là chút việc vặt vãnh mà thôi. Cũng được, ngươi bảo người phía dưới đừng làm quá rõ ràng."
Nhiễm Phong cười đáp: "Cung nhân đã quen làm việc này, chắc chắn sẽ hành sự thỏa đáng, nương nương yên tâm."
Đức phi gật đầu cười rất vui sướng, trên mặt lộ vẻ hứng thú: "Bây giờ bổn cung lại rất có hứng thú với Chu thị và Tề thị... Hai nhà bọn họ liên hợp lại tính kế Nguyệt Nhi, vị trí Thái tử phi thì chỉ có một, chẳng lẽ có người có thể từ bỏ được sao?"
Minh Chỉ xoay người, mở miệng nói: "Nương nương, luận gia thế, Nguyệt Nhi tiểu thư và các nàng ngang tài ngang sức. Thế nhưng Nguyệt Nhi tiểu thư có hậu thuẫn trong cung, nên nô tỳ nghĩ e là Chu thị và Tề thị lo lắng Nguyệt Nhi tiểu thư ra đòn phủ đầu, nhờ người trợ giúp. Nương nương ở hậu cung hai mươi năm, đối phó với những quý nữ này tuy phí sức, nhưng cũng có vài phần nắm chắc. Có lẽ bọn họ sợ hãi, cho nên mới tiên hạ thủ vi cường."
Đức phi nhướng mày, nhếch miệng lên, híp mắt lại, cười nói: "Ý của gia tộc cũng muốn tranh vị trí Thái tử phi. Tuy bổn cung và Nhị Hoàng tử đều không thích Thái tử nhưng vì lưu lại đường lui, cho nên bổn cung cũng ủng hộ Nguyệt Nhi tranh một chuyến. Chỉ là hiện giờ, bổn cung muốn thay đổi ý tưởng..."
Minh Chỉ hiếu kỳ nói: "Chẳng lẽ nương nương không hỗ trợ Nguyệt Nhi tiểu thư sao? Nô tỳ cảm thấy so với Chu thị hay Tề thị, thì Nguyệt Nhi tiểu thư ưu tú hơn nhiều. Chỉ cần Hoàng thượng tra xét cẩn thận, Chu thị và Tề thị bị truy hỏi sẽ không chịu đựng được, vậy thì Nguyệt Nhi tiểu thư chiếm phần thắng rồi."
Khóe miệng Đức phi cong cong, không nói gì.
Cung nhân bên ngoài tiến vào bẩm báo: "Nương nương, Nhị Điện hạ tới thỉnh an."
Đức phi kinh ngạc, vui vẻ ngẩng đầu, ý cười âm ngoan cũng biến thành nhu tình ấm áp, lên tiếng nói: "Hữu nhi tới rồi sao?"
"Nhi thần thỉnh an mẫu phi, mẫu phi cát tường!" Nhị Điện hạ, hiện giờ là Thuần An vương, dáng người thon dài, mặt như quan ngọc, khom mình hành lễ.
Tuy rằng sớm đã phong vương nhưng người trong cung vẫn quen gọi hắn là Nhị Điện hạ. Trong Ngọc Hoa cung, hắn cũng vẫn luôn là tiểu điện hạ nhận hết sự che chở và sủng ái.
Đức phi vẫy tay ý bảo Trần Hữu ngồi vào chỗ bên cạnh nàng, mở miệng nói: "Sao thê tử của con không tới? Đại tôn tử của ta đâu? Xem con này, không hiểu tâm tư của mẫu phi chút nào. Bây giờ người mẫu phi thích nhất không phải là con, mà là tiểu tôn tử. Ôi, tổ mẫu nhớ muốn chết."
Trần Hữu bị nói đến dở khóc dở cười. Hiện tại hắn đã hai mươi bốn tuổi, cũng không còn nhỏ nữa. Hắn thành hôn được bảy năm, nhưng dưới gối chỉ có một nhi tử, mới hơn bốn tuổi, khó trách Đức phi yêu như trân bảo.
"Đồng nhi dẫn thằng bé tới nhà ngoại chơi, ngày mai nhi thần dẫn nó đến thỉnh an mẫu phi." Trần Hữu cười giải thích.
Đức phi trợn mắt lên, cả giận nói: "Nhà ngoại nó thì có gì vui. Trước đây cho con cưới Vương phi này là sai lầm. Thành hôn bảy năm, sinh ba nữ nhi một nhi tử, thật khiến ta tức chết mà! Con nhìn Vương phi mà đại ca con cưới kìa, ba năm ôm hai nhi tử bụ bẫm. Hiện giờ dưới gối nàng ta có ba đích tử, còn làm người rộng lượng, trắc phi cũng sinh vài đứa nhi tử. Con nhìn lại thê tử của con đi, ôi..."
Tình cảm giữa Trần Hữu và thê tử cũng không tồi, bằng không cũng không sinh được nhiều hài tử như vậy, đáng tiếc chỉ có một nhi tử. Đối với việc Vương phi liên tiếp sinh nữ nhi, Đức phi vô cùng bất mãn. Chính bản thân Vương phi cũng cảm thấy áy náy, có lỗi với phu quân và bà bà (mẹ chồng), vì vậy Vương phi luôn rất hiếu kính cẩn trọng trước mặt Đức phi.
Trần Hữu ôm cánh tay Đức phi, lắc lắc giống như khi còn nhỏ, cười nói: "Mẫu phi, con vẫn còn trẻ, con sẽ cố gắng nhiều hơn, người đừng tức giận nữa."
Đức phi thấy dáng vẻ nhi tử làm nũng thì không bực tức nữa, cười lên tiếng: "Gần đây Ngũ đệ con vì giúp mẫu phi nên bận bịu, con nên cảm ơn nó. Tình cảm huynh đệ các con tốt, mẫu phi rất vui mừng."
Trần Hữu gật đầu nói: "Nhi thần cũng đã nghe cung nhân nói qua về chuyện này. May mắn là gặp trúng Ngũ đệ, bằng không không biết còn xảy ra thêm chuyện xấu gì nữa. Tiền đồ của một mình Nguyệt Nhi muội muội không phải là mấu chốt, chỉ sợ làm hỏng thanh danh của Trịnh gia mà thôi. Bây giờ vì vị trí Thái tử phi mà trên triều cũng gió nổi mây vần, thủ đoạn ào ạt không dứt. Hiện tại Trịnh thị phải chịu không ít tấn công."
Đức phi gật đầu nói: "Hữu nhi, con nói với nhà ngoại con một tiếng, vị trí Thái tử phi, chúng ta từ bỏ. Hiện giờ chúng ta và Chu thị, Tề thị đã xé rách mặt mũi, nhưng ta có thể kết giao với Lang Gia Triệu thị và Nam Xương Chử thị. Cứ nói chúng ta nguyện ý ủng hộ bọn họ, ít nhất có thể giúp bọn họ diệt trừ Chu thị hoặc Tề thị. Hiện tại đúng là thời điểm trao đổi lợi ích tốt nhất, đừng bỏ lỡ cơ hội này."
Trần Hữu gật đầu: "Vị trí Thái tử phi kia không cần cũng được, có điều mẫu phi có nắm chắc không? Chu thị, Tề thị kia trước mặt phụ hoàng gào khóc. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì cẩn thận dẫn lửa thiêu thân."
Khóe miệng Đức phi nhếch lên, cười nói: "Chúng ta không nắm chắc nhưng có người lại có thể. Con yên tâm, có khi nào mẫu phi thất thủ đâu."
"Hiện tại việc cấp bách là giữ được một vị trí Hoàng tử phi. Tứ Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử đều là nhân tuyển tốt. Quan hệ giữa Trịnh thị và hoàng tộc không sâu, mà mẫu phi chỉ là phi tần, không được coi là quan hệ thông gia. Nếu như con cưới thê tử là nữ nhi Trịnh thị thì quá lãng phí, cho nên mẫu phi không làm vậy. Vì thế nếu Nguyệt Nhi có thể gả cho Hoàng tử, thì đó chính là nơi dừng chân tốt."