Edit: Du Quý phi.
Beta: Dương Hiền dung.
Tiêu Phòng cung.
Choang! Một chiếc bình sứ khắc mẫu đơn màu hồng phấn bị ném xuống đất, đồ sứ tinh xảo trong nháy mắt chỉ còn là những mảnh vỡ.
"Nương nương bớt giận! Nương nương bớt giận!" Tất cả các cung nữ từ lớn tới bé đều dập đầu xuống đất, riêng cung nữ nhất đẳng đứng đầu thì không dập đầu chỉ thấp giọng khuyên nhủ.
Sắc mặt Thục phi tái nhợt, hộ giáp tinh xảo vì ném đồ vật mà xiêu xiêu vẹo vẹo, đôi môi mỏng hơi run rẩy, đôi mắt sáng ngời như nước mùa xuân nay lại sưng đỏ lên. Trang sức tinh xảo trên tóc bởi vì động tác quá nhanh mà rớt xuống đụng trúng mặt. Thục phi vẫn không nhúc nhích như không cảm giác được gì.
"Bổn cung không tức giận, tất cả đứng lên hết đi, dọn dẹp mặt đất cho sạch." Thục phi hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói.
Nhóm tiểu cung nữ lập tức bò dậy nhanh chóng thu dọn sạch sẽ những mảnh vỡ trên mặt đất, sau đó nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Đại cung nữ Yên Hoài đứng một bên lo lắng nhìn thoáng qua nương nương nhà mình, nhẹ nhàng mở miệng khuyên giải, an ủi nói: "Nương nương bảo trọng thân thể, đừng nóng giận."
Thục phi nghe vậy, cười nhạo một tiếng, tự giễu nói: "Bảo trọng thân thể. Bổn cung còn bảo trọng thân thể làm cái gì, ai sẽ để ý đến đây?"
Yên Hoài nhìn bộ dáng không có tinh thần của Thục phi, lo lắng nói: "Hoàng thượng đối với nương nương tình sâu nghĩa nặng. Cho nên vì Hoàng thượng, xin nương nương hãy bảo trọng thân thể."
Trên mặt Thục phi cười như không cười, thanh âm như khóc than: "Hoàng thượng... Hoàng thượng rất tốt, chỉ là ta... chỉ là ta không biết cố gắng, không thể sinh con nối dõi cho người. Bảo trọng thân thể, bảo trọng cũng đã mười mấy năm, nhưng trời cao có từng cho ta một hài tử?"
Yên Hoài biết nương nương nhà mình chịu khổ, nàng cũng biết nếu không có con thì nương nương sẽ đau khổ cả đời, chỉ cần ngày thường nghĩ tới sẽ đau, rất đau.
"Hoàng hậu có thai? Nàng ta thật may mắn." Thục phi tự lẩm bẩm, đôi mắt sưng đỏ muốn rơi nước mắt.
Yên Hoài vô cùng đau lòng, dùng khăn tẩm nước lạnh nhẹ nhàng thấm khoé mắt Thục phi, thấp giọng nói: "Nương nương yên tâm, người sẽ có hài tử, nhất định sẽ có."
Thục phi cười châm chọc: "Bây giờ Hoàng hậu chắc chắn vô cùng đắc ý. Khổ tận cam lai, ngươi nói xem hiện giờ trong lòng nàng ta đang nghĩ gì?"
Yên Hoài biết Thục phi đang tự lẩm bẩm, chứ không phải muốn mình trả lời.
Cả người Thục phi ngơ ngác nói: "Bổn cung hao hết tâm tư khiến Hoàng thượng ban hai chữ "Tiêu Phòng", hiện tại cũng thật chê cười. Trung cung có thai, đó mới chân chính là "Tiêu Phòng cung"."
"Nàng ta đã có địa vị Hoàng hậu rồi vì sao còn muốn cướp cả trái tim của Hoàng thượng? Ta không cam tâm, ta không cam tâm."
"Hoàng hậu, Hoàng hậu! Ta và ngươi không đội trời chung, một mất một còn!" Thục phi gầm giọng, mang theo tràn đầy không cam lòng và phẫn hận (tức giận và oán hận).
Yên Hoài cũng không dám khuyên nữa.
Thật ra trước đây quan hệ của Thục phi với Hoàng hậu không phải là không tốt. Khi còn cùng ở tiềm để [1], hai nàng ngày ngày gặp nhau, dù không có cảm tình cũng sẽ sinh cảm tình.
[1] Tiềm để: Nơi ở của vua trước khi vua đăng cơ.
Chỉ là sau này khi thánh thượng đăng cơ, vốn dĩ địa vị không chênh lệch lắm liền lập tức trở nên xa cách. Hoàng hậu trở thành mẫu nghi thiên hạ còn nàng vẫn là một phi tử nho nhỏ, sách sử cũng sẽ không ghi lại một phi tử nhỏ bé như nàng.
Vốn đang đồng bệnh tương liên vì không có con, nhưng hiện tại thế cục này cũng bị đánh vỡ.
Trung cung có thai, địa vị Hoàng hậu cũng được củng cố. Nhưng nếu nàng ta sinh hạ Hoàng tử, hài tử kia sẽ danh chính ngôn thuận trở thành Thái tử. Vậy còn ai có thể tranh với nàng ta nữa?
Thục phi cảm thấy bất bình, vốn dĩ tất cả mọi người đều giống nhau... Nhưng bây giờ nàng lại không có hài tử, vị trí của nàng ở đâu?
Suy nghĩ này đẩy oán hận của nàng lên tới cực điểm.
---
Ngọc Hoa cung.
Phi tần lâu năm Trịnh Phi quỳ gối ở Phật đường, trong tay vân vê Phật châu, nghiêm túc nhìn tượng Phật, không buồn không vui.
Cung nữ Nhiễm Phong đứng một bên hơi hơi cau mày, lo lắng mở miệng nói: "Nương nương, người đã quỳ ở đây hai canh giờ rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút thôi."
Trịnh Phi khẽ cười nói: "Nhiễm Phong, ngươi nói xem, Phật tổ có thật sự nghe được lời cầu nguyện của ta không?"
Nhiễm Phong nhìn khuôn mặt không biểu tình của Trịnh Phi, thấp thỏm bất an trả lời: "Chỉ cần nương nương thành tâm, Phật tổ sẽ nghe được. Nhưng xin nương nương đừng nghĩ nhiều, Hoàng hậu nương nương mới chỉ mang thai, có thể hạ sinh được hay không cũng chưa biết."
Trịnh Phi trào phúng nói: "Ít ra nàng ta còn có thể hoài thai."
Nhiễm Phong không dám mở miệng nói chuyện tiếp, Trịnh Phi có tiếng tính tình không tốt, động một chút là đánh chết hạ nhân. Tuy Nhiễm Phong là nha hoàn thiếp thân cũng không dám tiếp xúc nhiều với Trịnh Phi để tránh rủi ro.
Con nối dõi chính là tử huyệt của các nàng.
Một lát sau, Trịnh Phi nhàn nhạt mở miệng: "Bổn cung thật sự muốn cầu nguyện Phật tổ cho cái thai kia chết từ trong bụng."
Nhiễm Phong quỳ phịch gối trên mặt đất, thấp thỏm lo âu dập đầu.
Lời này Trịnh Phi dám nói, nhưng nàng là một nô tỳ nho nhỏ, làm sao dám nghe?
Trịnh Phi cong cong khoé miệng: "Ngươi sợ cái gì? Bổn cung sẽ không làm như vậy, mưu hại long tự (con vua) chính là tội lớn, tru di cửu tộc. Bổn cung còn có phụ thân thúc bá, việc không khôn ngoan này sao mà bổn cung dám làm?"
Nhiễm Phong nhẹ nhàng thở ra, nhìn sắc mặt không có biểu tình gì của Trịnh Phi, tâm treo lơ lửng: "Nương nương, dưới gối người còn nuôi dưỡng Nhị Hoàng tử, không kém hơn ai điều gì cả."
Trịnh Phi cười nhạo: "Đúng vậy, không kém hơn điều gì, không kém hơn..."
Trịnh Phi hít một hơi thật sâu, khoé mắt như có giọt lệ trong suốt nhưng nháy mắt đã biến mất: "Bổn cung đang hướng Phật tổ cầu phúc, cầu nguyện Hoàng hậu nương nương bình an sinh hạ long tự."
Nhiễm Phong bị những lời nói của Trịnh Phi làm cho choáng váng, đây là những lời Trịnh Phi sẽ nói sao?
Trịnh Phi không quan tâm suy nghĩ của Nhiễm Phong, thấp giọng nói: "Bổn cung cũng không cầu thứ xa xỉ gì, vì vậy chỉ có thể tự mình giữ chặt lấy vật trong tay mà thôi."
"Hoàng hậu nương nương, thật hi vọng ngươi có thể bình an sinh con."
---
Trường Nhạc cung.
Ninh Quý tần nhàn nhạt phân phó: "Đã chuẩn bị tốt lễ vật đưa qua cho Hoàng hậu nương nương chưa?"
"Bẩm nương nương, nô tỳ đã chuẩn bị tốt, đang định trình lên cho người xem qua." Cung nữ Hoài Tố ôn nhu nói.
Ninh Quý tần nhìn trang sức đơn giản của mình, cười cười nói: "Không cần đưa cho ta xem, chọn vài món trang sức đơn thuần mà đẹp đưa đi là được. Dù sao Hoàng hậu nương nương cũng không xem từng cái một."
Hoài Tố không dám nói tiếp, nàng chỉ là một tỳ nữ, không có lá gan nói những lời thị phi về Hoàng hậu.
Ninh Quý tần lại nói: "Đại Hoàng tử chạy đi đâu rồi?"
Hoài Tố trả lời: "Hôm nay Đại điện hạ cáo bệnh, nghe nói bị phong hàn nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, Hoàng thượng đã lệnh cho Thái Y viện chẩn trị."
Ninh Quý tần nhíu mày: "Sao không nói sớm cho ta biết? Mà thôi, ta không quản được nhiều việc như vậy. Ta cũng biết Hoàng thượng hy vọng ta không nhúng tay vào chuyện của Đại Hoàng tử."
Hoài Tố nhìn nương nương nhà mình nói lời ủ rũ, không khỏi khuyên nhủ: "Hoàng thượng coi trọng Đại Hoàng tử, nương nương nên vui mừng mới phải."
Ninh Quý tần ném vỡ chén trà, sau đó chậm rãi nói: "Trước kia đúng là Hoàng thượng coi trọng Đại Hoàng tử, nhưng bây giờ thì sao? Trung cung có thai, về sau người còn có thể quan tâm đến Luân nhi của ta sao?"
Hoài Tố thấy nương nương bộc phát tính tình nhưng lại thở dài nhẹ nhõm, cứ giữ trong lòng mãi không tốt, phát hoả ra thì tốt hơn.
Hoài Tố thấp giọng nói: "Nương nương, Hoàng hậu nương nương chỉ mới mang thai, nam hay nữ còn chưa biết. Nói một câu không dễ nghe, nếu sau này Hoàng hậu hạ sinh Công chúa, Đại Hoàng tử còn lo ngại chuyện gì nữa?"
Ninh Quý tần tát cho Hoài Tố một bạt tai, tức giận nói: "Ngu xuẩn! Công chúa thì sao? Công chúa kia là đích Công chúa, huống chi có thai một lần rồi sẽ có lần hai. Ngươi có thể cam đoan rằng cả đời này Hoàng hậu sẽ sinh toàn Công chúa sao?!"
Hoài Tố lập tức quỳ xuống thỉnh tội: "Nô tỳ ngu dốt."
Khoé mắt Ninh Quý tần đỏ lên: "Nhìn thấy khí thế to lớn của chính điện chưa? Điều ta hy vọng cả đời này chính là trở thành chủ nhân của chính điện Trường Nhạc cung chứ không phải ở trắc điện này sống hết quãng đời còn lại."
"Hoàng thượng vẫn luôn chờ mong đích tử, ta biết, ta biết chứ..."
"Nếu Hoàng thượng thật sự coi trọng Đại Hoàng tử thì ta đã không chỉ là một Quý tần, thậm chí ngay cả cửu tần cũng không phải. Thục phi, Trịnh Phi, ngay cả Hoa Phi mới tiến cung ba ngày mà cũng được xưng là bổn cung! Ngươi có biết trong lòng ta đau như thế nào không?!"
"Hoàng thượng, Hoàng thượng... Người hãy quay lại nhìn hai mẫu tử ta đi."