Edit: Phương Tu dung.
Beta: Mai Thái phi.
Mấy tiểu cung nữ nối đuôi nhau mang bữa tối vào điện.
Hiện giờ, quy cách đồ ăn của Hoàng đế không còn xa xỉ như trước nữa, bởi tẩm điện vốn là nơi nhỏ hẹp, mà Hoàng thượng lại đang bệnh, vậy nên đã cắt giảm hầu hết các loại thức ăn, chỉ để lại một số món bổ dưỡng.
Hoa Thường đích thân bày thức ăn ra bàn. Nào là tổ yến xào thịt vịt cắt lát, cút thủy tinh cắt lát, cá tuyết hoa vàng, thịt gà, canh gà rừng hầm sâm và một mâm sủi cảo nhân cua.
Hoa Thường nhẹ nhàng đến bên mép giường, thấp giọng nói: "Hoàng thượng, người nên dùng bữa tối rồi."
Hoàng đế vẫn chưa ngủ, chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy cười khổ nói: "Trước khi ái phi đến, đều là người khác cho trẫm ăn. Ái phi đến, trẫm lại phải tự mình xuống giường ăn."
Mặt Hoa Thường mang theo ý cười, vén vạt áo Hoàng đế, khẽ nói: "Giường chỉ cách bàn ăn chục bước, sao người lại không thể xuống chứ. Cả ngày Hoàng thượng cứ nằm trên giường như thế, dù không bệnh cũng thành có bệnh, xuống giường đi lại nhiều mới tốt."
Hoàng đế dựa vào cánh tay Hoa Thường, đứng dậy, trên người chỉ mặc lớp áo trong màu vàng, nói: "Chỉ là trẫm cảm thấy toàn thân mệt mỏi, không muốn đi lại."
Hoa Thường cẩn thận đỡ Hoàng đế, khuyên nhủ: "Mệt mỏi chỉ là một loại bệnh trạng. Nếu muốn đấu lại bệnh ma [1], phải khắc chế lại bệnh trạng của chúng, không thể chịu thua, càng không thể để bản thân nước chảy bèo trôi [2].
[1] 病魔: Tiếng nhà Phật, chỉ loài ma quỷ hại người.
[2] 隨波逐流: Được ví với thái độ tiêu cực, buông trôi, phó mặc mọi chuyện, không quan tâm.
Hoàng đế cười khổ: "Đến trẫm cũng bị tiểu nha đầu như nàng giáo huấn."
Hoa Thường cười nói: "Trong gia tộc của thần thiếp, từ khi thần thiếp còn nhỏ, cũng đã từng nghe nói có rất nhiều người mắc phải bệnh nặng, có người chịu được, có người lại không. Những người có bệnh tình chuyển biến tốt đẹp rồi khỏi hẳn, đều là những người có ý chí vô cùng kiên định và tin vào bản thân. Bọn họ không ủ rũ, không nhụt chí, kiên trì rèn luyện và trị liệu, cuối cùng cũng được hồi báo."
Hoàng đế nhướng mày, không thể không nghi ngờ: "Thật sao?"
Hoa Thường cũng không nhiều lời, đỡ Hoàng đế đến trước bàn rồi ngồi xuống, nói: "Hoàng thượng mau dùng bữa đi, phải dùng nhiều một chút."
Hoàng đế cầm đũa bạc lên, nói: "Nàng đừng ăn cùng trẫm, đợi lát nữa hãy ăn cùng nhóm người Trần Hỉ, để Ngự Thiện phòng đưa đến thứ tốt hơn."
Hoa Thường rũ mi, thấp giọng: "Thần thiếp biết Hoàng thượng sợ thần thiếp cùng dùng bữa thì sẽ lây bệnh cho thần thiếp. Nhưng thần thiếp luôn muốn dùng bữa cùng với Hoàng thượng, như vậy mới giống người một nhà. Cho dù tương lai có thế nào, nhưng ít nhất vào giây phút này, Hoàng thượng có người thân làm bạn, cùng nhau nỗ lực, cùng nhau chiến thắng bệnh ma."
Tay Hoàng đế đang cầm đũa bỗng ngừng một chút, rồi nhắm mắt không nói gì nữa.
Hoa Thường mỉm cười cầm đũa, bắt đầu gắp thức ăn.
Ăn được một nửa, Hoàng đế lại đột nhiên ho khan. Hoa Thường vội vàng đứng dậy, vỗ nhẹ vào lưng Hoàng đế. Mấy tiểu cung nữ đang đứng một bên cũng lập tức dâng lên nước trà còn nóng bảy phần đến.
Hoa Thường vuốt ngực Hoàng đế, dâng nước trà lên, lo lắng nói: "Hoàng thượng là do dùng bữa bị sặc, hay do bệnh làm ho khan không ngừng vậy? Hiện giờ người cảm thấy thế nào?"
Hoàng đế uống mấy ngụm trà, chậm chạp lắc đầu: "Trẫm không có việc gì. Vừa nãy uống canh có chút vội vàng nên mới bị sặc, không ngăn được ho khan vài tiếng."
Hoa Thường nhận lấy chén trà Hoàng đế vừa uống xong, lấy khăn thấm quanh khóe miệng Hoàng đế, lo lắng nói: "Đợi lát nữa Hoàng thượng dùng bữa xong lại tuyên Thái y đến khám. Dù sao hôm nay cũng đổi phương thuốc, để Thái y khám xem có hiệu quả không."
Hoàng đế gật gật đầu: "Nàng mau dùng bữa đi, ăn nhiều một chút."
Hoa Thường trở lại chỗ ngồi của mình, mỉm cười nói: "Hoàng thượng mới là người nên ăn nhiều, ăn xong người còn uống thuốc nữa."
"Trẫm ăn uống không được tốt lắm, có khi cảm thấy đói, nhưng thức ăn vừa vào miệng đã cảm thấy nuốt xuống là chuyện vô cùng khó khăn, dù một miếng cũng không muốn." Hoàng đế thở dài, miễn cưỡng gặp một miếng sủi cảo nhân cua.
Hoa Thường nhìn kĩ thần sắc Hoàng đế, sau đó nói: "Tuy thần thiếp không biết nhiều, nhưng có biết trước kia khá lâu, đã từng có một vị thân thích mắc ho lao, liên miên không ngừng. Nhà vị thân thích kia cũng không giàu có gì, vậy nên không có tiền để dùng những dược liệu quý báu, mẫu thân hắn liền cho hắn dùng thức ăn bổ dưỡng, nghe nói rất có hiệu quả, tuy rằng cuối cùng vẫn không chịu đựng được mà ra đi, nhưng trước đó cũng sống thêm được bảy tám năm. Không bằng Hoàng thượng cũng thử bắt đầu từ phương diện nguyên liệu nấu ăn này."
Hoàng đế không để lời Hoa Thường nói trong lòng, nhưng nhìn bộ dáng tiểu phi tử của mình trầm tư suy nghĩ, là một nam nhân, Hoàng đế cảm thấy có cảm giác thành tựu.
Cũng bởi vì hắn là Hoàng đế, vậy nên càng hy vọng có người quan tâm, yêu chính bản thân hắn, mà không phải là thân phận Hoàng đế mang đến cho các nàng vinh quang vô tận.
Hoàng đế nhận phần tâm ý này của Hoa Thường, mở miệng nói: "Vậy về sau, thức ăn của trẫm sẽ giao cho nàng quản lý, nàng muốn làm gì thì phân phó Ngự Thiện phòng một tiếng, để bọn họ đưa tới."
Hoa Thường có chút thụ sủng nhược kinh, chuyện này đã không đơn thuần giống sủng hạnh nữa, vậy nên nàng đứng dậy hành lễ: "Hoàng thượng đã tín nhiệm thần thiếp như vậy, tất nhiên thần thiếp sẽ tận tâm tận lực vì Hoàng thượng."
Sau khi dùng bữa tối một cách qua loa, Thái y liền tới khám.
Nửa người Hoàng thượng vẫn dựa trên đầu giường, nhưng tinh thần dường như đã tốt hơn một chút.
Thái y vẫn cung kính quỳ xuống bắt mạch như cũ, Hoa Thường đứng ở một bên bèn nói với Thái y: "Hoàng thượng dùng cơm trưa, cơm tối không nhiều lắm, không biết vì sao mà ăn uống không ngon miệng?"
Lão Thái y khám mạch xong, quay đầu nói với Hoa Thường: "Khởi bẩm nương nương, hiện tại, về cơ bản thì bệnh tình của Hoàng thượng đã khống chế được, không còn tiếp tục chuyển biến xấu nữa. Nhưng dù sao thuốc vẫn mang theo ba phần độc, chén thuốc này có lẽ sẽ gây ức chế cảm giác thèm ăn. Hơn nữa, căn bệnh ho lao này làm cho người bệnh thống khổ vô cùng, ăn uống không ngon miệng cũng là chuyện bình thường. Nhưng dù không muốn ăn cũng phải ép bản thân ăn thật nhiều, bởi thức ăn cung cấp một phần lớn năng lượng cho cơ thể."
Hoàng đế nghe xong gật đầu, sau đó phất phất tay nói: "Trẫm đã biết, các ngươi lui ra đi."
Mấy Thái y quỳ xuống hành lễ: "Chúng thần cáo lui."
Thái y đi rồi, Hoàng đế lại ho khan không ngừng, Hoa Thường ở một bên nhìn cảm thấy khó chịu.
"Hoàng thượng, đây là tuyết lê chưng đường phèn thần thiếp đã phân phó Ngự Thiện phòng làm, người dùng một chút, ít nhất có thể làm dịu cổ họng." Hoa Thường bưng một chén nhỏ, thấp giọng nói.
Hoàng đế che miệng ho khan, tay có chút run run, muốn cầm lấy chén nhỏ trong tay Hoa Thường.
Hoa Thường nhìn vậy không yên tâm, đặt chén sứ Thanh Hoa một bên, nâng Hoàng đế ngồi dậy, đặt sau lưng một cái đệm mềm: "Trước tiên Hoàng thượng cứ ngồi thẳng, hô hấp thông thuận, như vậy mới không bị ho khan."
Sau đó Hoa Thường cầm chén sứ, đút từng muỗng một cho Hoàng đế.
Hoàng đế có vẻ vô cùng ngoan, ăn hơn phân nửa chén tuyết lê chưng đường phèn, sau đó mới lại ho khan vài tiếng, nhìn biểu tình quan tâm của Hoa Thường, an ủi nói: "Trẫm không sao, nàng không cần lo lắng quá mức."
Hoa Thường rũ mi, khẽ nói: "Hoàng thượng vẫn luôn nói mình không sao, nhưng thần thiếp làm sao có thể không lo lắng chứ."
Hoàng đế vươn tay, nhẹ nhàng vuốt tóc Hoa Thường, thở dài: "Trẫm không biết nên an ủi nàng thế nào mới tốt, không đành để nàng lộ ra vẻ bi thương như vậy, bởi vì, nàng vốn vô cùng xinh đẹp."
Chóp mũi Hoa Thường cay cay, quả nhiên mấy lời âu yếm của cao phú soái dù thế nào vẫn thật êm tai, làm nàng vô cùng cảm động, thấp giọng: "Hoàng thượng mới là người bệnh, vì sao còn muốn an ủi thần thiếp?"
Tiếng Hoàng đế bởi vì ho khan mà dần trở nên nghẹn ngào, nặng nề nói: "Nam nhân nào cũng mong muốn có thể bảo hộ nữ nhân của mình, không để cho nữ nhân của mình phải thương tâm."
Hoa Thường cúi đầu, không nói rõ được đây là tư vị gì.
Hoàng thượng, người có biết, tại hậu cung này, nữ nhân vì người mà thương tâm còn ít sao? Toàn bộ đều vì người mà bi thương.
Phân vị cao, cuộc sống xa hoa, hay là phúc trạch của gia tộc, tất cả đều không sánh bằng chuyện người cười với các nàng cùng với một trái tim chân thành.
Một lát sau, Trần Hỉ mang theo hai cung nữ và bốn tiểu thái giám đi đến.
Hoa Thường đứng dậy nói: "Trần công công muốn làm gì vậy?"
Trần Hỉ khom người trả lời: "Nương nương, người mới đến hôm nay vậy nên còn chưa biết. Mỗi ngày, trước khi Hoàng thượng ngủ, chúng nô tỳ đều phải đổi chăn đệm một lần, rồi chiếu theo quy tắc mà thiêu hủy, tránh cho bệnh khuẩn sinh sôi."
Hoa Thường bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: "Đúng là nên như vậy."
Hoa Thường nâng Hoàng đế dậy, mấy tiểu thái giám bắt đầu mang chăn đệm và gối ngọc trên long sàng đặt vào trong rương.
Hoa Thường đỡ Hoàng đế vào nội thất, tiểu cung nữ đi theo phía sau, mang theo bộ đồ mới rồi cúi đầu dừng chân, chuyện còn lại, Hoa Thường tự mình hầu Hoàng đế thay quần áo, không nhờ người khác.
Hoàng đế hơi cúi đầu, nhìn Hoa Thường, nói: "Trẫm nghe nói hôm nay Hoàng hậu đã triệu kiến nữ quyến trong nhà, nàng nói xem hiện tại nàng ấy đang suy nghĩ cái gì?"
Hoa Thường dừng tay một chút, trong lời Hoàng thượng dường như có điều ẩn ý.
Hơn nữa, hôm nay nàng phụng dưỡng bên người Hoàng thượng, ít có thời gian rời khỏi, không hề thấy người nào đến bái kiến, vậy mà Hoàng thượng vẫn biết rõ chuyện tiền triều và hậu cung trong lòng bàn tay!
Hoa Thường thấp giọng trả lời: "Hoàng thượng bị bệnh, tỷ muội hậu cung đều vô cùng lo lắng. Nhất định Hoàng hậu nương nương rất hoang mang lo sợ, chỉ có thể triệu kiến gia quyến mà tâm sự."
Hoàng thượng rũ mắt, trầm giọng nói: "Ở trong mắt nàng, ai cũng tốt như vậy. Trẫm tốt, Hoàng hậu ở hậu cung tốt, chư vị phi tần cũng tốt."
Hoa Thường không rõ nguyên nhân ngẩng đầu, nói: "Thần thiếp vốn xuất thân thế gia, đã sớm hiểu chuyện, cũng là người biết phân biệt tốt xấu, thiện ác. Nhưng thần thiếp tiến cung đã gần một năm, chưa từng chịu qua một chút ấm ức nào, cho dù là Hoàng thượng, Thái hậu hay là tỷ muội hậu cung ai cũng đối xử tử tế với thần thiếp. Tất nhiên thần thiếp vô cùng biết ơn, thần thiếp cũng tin bọn họ đều là người tốt. Cho dù có làm chuyện gì sai trái, thần thiếp cũng nghĩ rằng các nàng ấy không hề có ý xấu."
Hoàng đế thương tiếc vuốt nhẹ vài sợi tóc của Hoa Thường, khẽ nói: "Trẫm cũng hy vọng như vậy. Nhưng mà, trời không chiều lòng người."
"Nếu thân thể trẫm khỏe mạnh, đương nhiên sẽ tin tưởng các nàng vô cùng tốt. Nhưng hiện giờ, thân thể của trẫm cũng không biết có thể chịu đựng được mấy ngày, chỉ sợ có vài người ngồi không yên..."