Tư Thái Cung Phi

Chương 45: Thẩm quý nhân




Edit: Nguyệt Phi.
Beta: Tiên Thái Phi.
Dường như trời cao hiển linh, từ khi Hoa Thường được ban phong hào Kỳ, bệnh tình ngày một chuyển biến tốt hơn, mặc dù vẫn triền miên trên giường bệnh nhưng so với tình trạng hấp hối trước kia đã tốt hơn rất nhiều.
Thượng Dương cung.
Lan Chi rón rén đến gần nội điện, thấy Hoa Thường đã tỉnh, liền nhẹ giọng nói: "Khởi bẩm nương nương, Thẩm Quý nhân đến thăm."
Hoa Thường nâng cánh tay lên, tiểu cung nữ ở một bên hầu hạ lập tức tiến lên đỡ Hoa Thường dậy.
"Thẩm Quý nhân?" Hoa Thường nghi ngờ nói: "Là vị cùng tiến cung với bổn cung sao?"
Lan Chi gật đầu đáp: "Vâng."
Hoa Thường gật đầu một cái: "Thì ra là nàng ta, bổn cung dường như sắp quên mất có người như vậy, nàng ta đột nhiên tới chỗ này của bổn cung làm gì?"
Lan Chi trả lời: "Nương nương quên rồi sao? Ban đầu khi Thẩm Quý nhân tiến cung được ban ở tại hậu điện của Ngọc Hoa cung, là người trong cung Trịnh Phi. Bây giờ Trịnh Phi muốn đến thăm nương nương nhưng lại cáo bệnh, cho nên cố ý phái Thẩm Quý nhân tới đây để bày tỏ tâm ý."
Hoa Thường bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Thì ra là vậy, mau mời vào đi."
Lan Chi phúc thân đáp: "Vâng."
Thẩm Quý nhân mặc cung trang bằng gấm hoa thêu hải đường rung rinh trong gió, bên dưới phối hợp với váy dài màu xanh khói ánh tím thêu du lân [1], dáng vẻ hơi đẫy đà, mỗi cử động lại chất chứa một loại ý vị riêng.
[1] Du lân: những sinh vật có vảy bơi lội dưới nước.
"Tần thiếp bái kiến Kỳ Phi nương nương, nương nương cát tường". Thẩm Quý nhân cung kính hành lễ, âm thanh dịu dàng êm tai.
Hoa Thường tựa vào đệm mềm phía sau, ôn hòa khẽ cười: "Quý nhân miễn lễ. Hiện tại bổn cung đang bệnh, không thể xuống giường nghênh đón ngươi, bổn cung thất lễ rồi."
Thẩm Quý nhân vội nói: "Nương nương quá lời rồi, ngược lại là tần thiếp đến quấy rầy nương nương nghỉ ngơi trước."
Hoa Thường quay sang Lan Chi đứng bên cạnh nói: "Còn không mau mang ghế ra cho Quý nhân ngồi." Sau đó nhìn Thẩm Quý nhân cười nói: "Giữa tỷ muội chúng ta sao lại đa lễ như vậy."
Lan Chi phúc thân hành lễ, vươn tay ra cung kính nói: "Mời Quý nhân ngồi bên này."
Thẩm Quý nhân đáp lễ với Hoa Thường, ngồi xuống ghế bên cạnh. Thẩm Quý nhân có chút xấu hổ cười nói: "Tần thiếp được Trịnh Phi nương nương nhờ vả, cố ý đến thăm nương nương. Trịnh Phi nương nương cũng nhiễm phong hàn nhẹ, không thể ra ngoài được, mặc dù trong lòng lo lắng cho bệnh tình của nương nương, nhưng cũng không có cách nào, mong nương nương chớ trách."
Hoa Thường cười nói: "Quý nhân sao lại nói thế, trong lòng Trịnh Phi tỷ tỷ nghĩ đến bổn cung, bổn cung đã rất vui vẻ rồi."
Thẩm Quý nhân ngẩng đầu nhìn sắc mặt Hoa Thường, lo lắng nói: "Tần thiếp thấy sắc mặt nương nương ảm đạm, tái nhợt vàng vọt, khí hư thể nhược, không phải Thái y nói đã tốt hơn nhiều rồi sao?"
Hoa Thường lắc đầu một cái, sắc môi vẫn như cũ mang theo mấy phần nhợt nhạt: "Đây đã tốt hơn trước rất nhiều rồi, mấy ngày trước Ôn Tần muội muội đến thăm bổn cung, thiếu chút nữa đã khóc lóc, còn cho rằng bổn cung sắp rời xa nhân thế nữa."
Thẩm Quý nhân khẽ cau mày, ân cần nói: "Nguy hiểm đến vậy sao? Nương nương cần phải bảo trọng thân thể cho thật tốt."
Hoa Thường cười yếu ớt: "Hoàng thượng thông cảm, đã sớm miễn cho bổn cung thỉnh an, bây giờ ta mỗi ngày đều nằm trên giường mà dưỡng bệnh thôi."
Thẩm Quý nhân cũng mỉm cười, ôn nhu nói: "Thiếu chút nữa đã quên mất, Trịnh Phi nương nương còn nhờ ta mang quà đến." Dứt lời, hai cung nữ sau lưng Thẩm Quý nhân nâng khay chạm khắc hoa hải đường được sơn son thiếp vàng trình lên.
Thẩm Quý nhân nói: "Tộc thúc của Trịnh Phi nương nương lần này hồi kinh báo cáo, đặc biệt mang về mấy cuộn gấm Tuyên Thành dâng cho Trịnh Phi nương nương, nương nương thấy tốt liền bảo tần thiếp mang tới đây tặng cho nương nương người."
Hoa Thường nhìn gấm vóc trên khay hải đường sơn son thiếp vàng, mỉm cười dịu dàng nói: "Nghe nói gấm Tuyên Thành chỉ sản xuất ở Xương Ấp, Tuyên Châu, từ trước đến nay luôn được ca ngợi là "Bối cẩm phỉ thành, trạc sắc giang ba" [2]. Bổn cung thấy đây dường như là gấm Tuyên Thành dệt sợi vàng. Trăm nữ tử Xương Ấp thêu ba năm mới được một cuộn, xa hoa trân quý như vậy, khiến Trịnh Phi tỷ tỷ tốn kém rồi."
[2]: Bối cẩm phỉ thành, trạc sắc giang ba: Loại gấm này sau khi dệt xong, đem ngâm xuống sông Cẩm Giang thì màu sắc hoa văn tươi tắn đẹp đẽ hơn hẳn, nếu ngâm vào loại nước khác thì sẽ không lên màu được như vậy.
Thẩm Quý nhân cười khéo léo, nịnh nọt nói: "Nương nương thật tinh mắt, vật phẩm tốt như vậy kết hợp với nương nương mới càng bộc lộ thêm được vẻ trân quý."
Hoa Thường cười nói: "Hiện giờ bổn cung triền miên trên giường bệnh, muốn mặc xiêm áo làm từ gấm Tuyên Thành này cũng không biết là ngày tháng năm nào. Có điều nếu là tâm ý của Trịnh Phi tỷ tỷ, bổn cung thu nhận, thật phiền Quý nhân muội muội đi chuyến này."
Ý cười Thẩm Quý nhân càng thêm chân thành, dịu dàng nói: "Đây sao gọi là làm phiền chứ, Kỳ Phi nương nương quốc sắc thiên hương, tần thiếp đúng lúc được hưởng phúc thơm lây, xem ra có thể trở nên xinh đẹp thêm chút nữa rồi."
Hoa Thường sờ sờ gò má gầy gò của mình, bất đắc dĩ cười nói: "Hiện giờ đã ốm yếu như vậy, sắc mặt xanh xao vàng vọt, đâu còn xinh đẹp nữa." Nhìn vẻ mặt Thẩm Quý nhân khi lỡ lời, Hoa Thường khẽ cười, dời chủ đề: "Đúng lúc hôm qua Hoàng thượng ban thưởng một chút giấy và bút mực cho bổn cung, bổn cung thấy đối với trẻ con cũng rất thú vị, hôm nay mượn hoa hiến phật, tặng cho Nhị Hoàng tử vậy."
Thẩm Quý nhân vui vẻ nói: "Nhị Hoàng tử nhất định rất cao hứng."
Nói chuyện phiếm thêm một lúc thì Thẩm Quý nhân cáo lui.
Hoa Thường từ từ nằm xuống, trên mặt có chút mệt mỏi, Lan Chi bưng thuốc tới, oán giận nói: "Nương nương đã bệnh thành như vậy, còn không nghỉ ngơi, Thẩm Quý nhân cũng thật là, lại lôi kéo nương nương tán gẫu."
Hoa Thường nhận lấy chén thuốc, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng đã sớm hạ chỉ, không cho phép người khác đến quấy rầy bổn cung dưỡng bệnh, nhưng Trịnh Phi vẫn phái Thẩm Quý nhân đến, theo bổn cung thấy, Trịnh Phi hẳn cũng là vạn bất đắc dĩ mà thôi."
Lan Chi nghi ngờ nói: "Trịnh Phi muốn cầu cạnh nương nương sao?"
Hoa Thường uống một hơi cạn sạch chén thuốc, bởi vì vị đắng nên cả khuôn mặt đều nhíu lại, lại uống thêm chén nước mật ong mới đỡ hơn một chút, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng bệnh nặng, trong trận phong ba này, người kiêng kỵ nhất chính là Trịnh thị. Cho dù Võ tướng hồi kinh báo cáo, nhưng kỳ thật đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Hoàng đế, vì thế nên Trịnh Phi sợ hãi, lấy lòng bổn cung, chẳng qua là cầu bổn cung giúp nàng ta, trước mặt Hoàng thượng nói tốt đôi ba câu mà thôi."
Lan Chi hơi nhíu mày, nói: "Vì sao nương nương lại đáp ứng? Dính líu vào chuyện như vậy cũng không tốt, vả lại cũng chỉ là mấy cuộn gấm Tuyên Thành mà thôi, tuy quý trọng nhưng suy cho cùng vẫn là quá ít ỏi."
Hoa Phi lắc đầu một cái: "Hiện giờ trong những phi tần có địa vị cao ở hậu cung, ngoại trừ bổn cung ra, không ai dám nhắc tới chuyện này trước mặt Hoàng thượng. Trịnh Phi đã nhìn đúng, cho nên mới hiến lễ lấy trọng. Bổn cung suy đoán, Hoàng thượng nổi trận lôi đình cũng sắp tiêu tan rồi. Dù sao cũng là thân nhi tử của Hoàng thượng, bổn cung nói vài câu tốt, cũng không lo ngại điều gì."
Hoa Thường nói xong nhìn Lan Chi một cái, cười nói: "Ngươi nha đầu này, còn dám chê gấm Tuyên Thành, đồ vật không quan trọng, chúng ta như vậy còn có vật tốt nào chưa nhìn qua sao? Quan trọng là vật này có kĩ thuật vô cùng phức tạp và hao phí nhân lực, đây mới chính là thứ mà Trịnh Phi muốn biểu đạt với bổn cung, đại biểu cho việc Trịnh Phi nguyện ý ghi nợ ân tình lớn này."
Trong lòng Lan Chi vẫn lo lắng, có điều nếu nương nương đã quyết định, cũng không còn cách nào nữa.
Thực ra trong lòng Hoa Thường suy xét nhiều hơn, hiện giờ nàng triền miên trên giường bệnh, chính là thời điểm tốt để giấu tài dưỡng thân, giao hảo với Trịnh Phi, khiến cho những người này trước mặt đánh nhau, cũng là một nước cờ hay. Là một phi tần vừa có nhi tử lại có tư lịch, các nàng đều sẽ có lúc tiến thêm một bước, không trở mặt chính là thái độ trọng yếu.
Lan Chi lại nói: "Nương nương, Thẩm Quý nhân này rất thân cận Trịnh Phi, chuyện như vậy mà Trịnh Phi phái nàng ta tới, có thể thấy được là người hết sức đắc dụng."
Hoa Thường suy nghĩ một chút nói: "Quả thật lúc trước bổn cung không chú ý tới Thẩm Quý nhân, trong ấn tượng của ta, nàng ta rất trầm tĩnh, không thích nói chuyện. Khi nói chuyện thì cũng rất nhỏ nhẹ, dung mạo đầy đặn thanh tú, nhưng lại không được Hoàng thượng sủng ái."
Lan Chi thấp giọng nói: "Trước kia người đắc lực nhất trong cung Trịnh Phi là Lục Tần, nhưng từ sau khi Nhị Hoàng tử đổi mẫu thân, Lục Tần vẫn bệnh mãi, cũng đã hơn nửa năm không gặp người khác rồi. Hiện giờ Thẩm Quý nhân quả thật là bám víu lấy cây đại thụ Trịnh Phi này."
Hoa Thường cong cong khóe miệng: "Thẩm Quý nhân không được Hoàng thượng sủng ái, ngoại trừ dựa vào Trịnh Phi thì còn có thể làm thế nào? Nàng ta là người của Ngọc Hoa cung, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Muốn leo lên trên, ngoại trừ Trịnh Phi ra, thì còn ai có thể giúp nàng ta?"
Tiêu Phòng cung.
Thục phi đã mang thai chín tháng, bởi vì thân thể nàng vốn dĩ đã yếu ớt, lại thêm lo lắng cho Hoàng thượng, ưu tư quá mức, vì thế không thể tránh khỏi thai tượng không ổn, sinh non.
Hoàng thượng đã đích thân đến Tiêu Phòng cung, chờ ngoài điện, Thái hậu và Hoàng hậu cũng vội vã đi tới. Trừ Hoa Thường, Trịnh Phi và Lục Tần vẫn luôn cáo bệnh thì những phi tần khác đều đã đến đông đủ.
"Đứa nhỏ Thục phi này thân thể vốn yếu đuối, khi Hoàng thượng bệnh nặng, con bé mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, sao có thể không có chuyện gì!" Giọng điệu Thái hậu sốt ruột, nghe Thục phi gào thét trong điện, hết sức lo lắng.
Hoàng đế cũng nhíu mày, thấp giọng nói: "Sẽ bình an, nhất định sẽ bình an."
Trước kia Hoàng hậu nhất định sẽ nói mấy câu thể diện, nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ nóng nảy của Hoàng đế, Hoàng hậu cũng không dám đi lên góp lời. Khoảng thời gian này, vẻ mặt Hoàng đế đều là sát khí, không ai dám ra mặt để bị xui xẻo.
Hoàng hậu, Trịnh Phi và Ninh Quý tần hiện giờ muốn bao nhiêu khiêm tốn sẽ có bấy nhiêu khiêm tốn. Ai bảo lúc trước các nàng làm chuyện xấu, ánh mắt Hoàng thượng như đinh vậy, ai lại không sợ. Bây giờ Hoàng hậu lại hy vọng Thục phi có thể thuận lợi sinh hạ tiểu Hoàng tử, khiến Hoàng thượng vui vẻ một chút, nếu không cứ luôn phải phập phồng lo lắng sống qua ngày như vậy, làm sao có thể chịu nổi?
Đáng tiếc nguyện vọng của Hoàng hậu không thể trở thành sự thật. Thục phi vật vã một ngày một đêm, cuối cùng chỉ sinh hạ một tiểu Công chúa yếu ớt. Mặc dù vẻ mặt Hoàng đế có chút vui mừng nhưng nhiều hơn là tiếc nuối và lo lắng cho thân thể tiểu Công chúa.
Khi tin tức truyền đến chỗ Hoa Thường đã là ngày thứ hai.
"Thân thể Thục phi không sao chứ?" Hoa Thường cau mày hỏi.
Lan Chi thấp giọng trả lời: "Nghe Thái y nói, lần sinh này khiến thân mình Thục phi bị tổn thương nghiêm trọng, cần phải điều dưỡng thật tốt mới được. Nhưng tiểu Công chúa lại không tốt lắm, trẻ mới sinh nên còn rất yếu."
Hoa Thường cau mày nói: "Bổn cung và Thục phi tình như tỷ muội, nàng ấy sinh theo lý thì bổn cung hẳn nên đến nơi để chúc mừng, thế nhưng thân thể không tốt, không cách nào đi được, cũng không biết tình cảnh nàng ấy bên đó rốt cuộc như thế nào nữa."
Lan Chi khuyên nhủ: "Nương nương yên tâm, Thục phi là sủng phi của Hoàng thượng, cho dù sinh một Công chúa thân thể yếu ớt, Hoàng thượng cũng yêu quý như trân bảo, hiện giờ Thái y ở Tiêu phòng cung còn nhiều người hơn trong cung của chúng ta."
Hoa Thường thấy Lan Chi có vài phần bất mãn, cười nói: "Thục phi vì Hoàng thất kéo dài dòng dõi, tất nhiên là đại sự, đừng nói là bổn cung, cho dù Hoàng hậu bị bệnh cũng phải lui ba phần."
Lan Chi cúi đầu nhẹ giọng nói: "Nương nương rộng lượng."
Hoa Thường thở dài nói: "Không phải bổn cung rộng lượng mà đã sớm có chuẩn bị. Hoàng thượng đối xử với bổn cung cũng không tệ, không nên thị sủng sinh kiêu, tự hủy tường thành."
Thân làm phi tần của Hoàng đế chính là như vậy, Hoàng đế không thể nào chỉ đối tốt với một mình ngươi, cũng không có khả năng chỉ yêu một mình ngươi.
Thược Dược tiến lên nhẹ nhàng ấn vào huyệt thái dương của Hoa Thường, nhẹ giọng nói: "Nương nương đừng bận tâm nữa, bảo dưỡng tốt thân mình của người mới là chuyện quan trọng nhất."
Hoa Thường vỗ vỗ lên cánh tay Thược Dược, cười nói: "Bổn cung biết. Đúng rồi tiểu Công chúa mới sinh đã có tên chưa?"
Lan Chi trả lời: "Vẫn chưa. Thái hậu nói sợ có tên rồi, lại dễ chết yểu, bị bắt đi mất."
Hoa Thường gật gật đầu nói: "Bổn cung tuy không thể tự mình đi thăm hỏi, nhưng lễ vật phải chuẩn bị tốt, quà mừng tiểu Công chúa ra đời, lễ tắm ba ngày, đầy tháng, thôi nôi đều đã chuẩn bị xong, mang ra để bổn cung xem."
Lan Chi phúc thân đáp lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.