Tử Thần, Bọn Anh Yêu Em

Chương 17: Ta sẽ chịu trách nhiệm. Lcazh ghen tỵ




Từ từ mở mắt ra, Bạch Dật cúi đầu nhìn người yêu bé nhỏ trong ngực. Khẽ ôm cô vào lòng để tránh đánh thức cô dậy, trong lòng cảm xúc vui sướng, ngọt ngào lại đan xen chút mất mác. Ngọt ngào vì có được cô nhưng do cô say mới vậy nếu cô tỉnh táo lại chắc sẽ hận hắn . Nghĩ đến cô sẽ hận, sẽ chán ghét, sẽ xa lánh trong lòng Bạch Dật lại rầu rĩ, khẽ vuốt ve dung nhan kiều diễm của cô, hắn đặt nụ hôn thật khẽ lên môi cô. “ Ưm” cô nặng nề mở mắt lên thật không nghỉ chỉ có một đêm ' vận động' mà thân thể cô đã mệt rã rời, nhưng ngay lập tức cô cảm thấy không đúng cô bị cái gì ấm áp bao bọc, ngước mắt nhìn lên vẫn là khuôn mặt ôn nhu hằng ngày của Bạch Dật nay lại thêm vẻ mặt giống như Tu La nhìn Lạp Ảnh, cô đang nhìn nhầm sao?
“ Chào buổi sáng, Nhi” hắn mỉm cười ấm áp nói lại thêm một chút mong đợi cô không ghét hắn, nhìn thấy cô không nói gì hắn ủ rủ cúi đầu. Cô phục hồi tinh thần khàn khàn lên tiếng “ Chào buổi sáng, Dật” dù sao hắn gọi tên cô trước mà cô phải gọi lại mới công bằng chứ. Nghe cô gọi tên hắn bao nhiêu lo lắng nãy giờ đều hoá thành hư vô, hắn rạng rỡ cười, cô nhìn nụ cười của hắn như thứ ánh sáng ấm áp mà đáng ghét ngoài kia nhưng hiện hữu trên khuôn mặt hắn trong lòng lạnh lẽo bấy lâu nay chảy qua một dòng nước ấm, hắn là người người thứ hai sau Lcazh làm cô an ổn khi ở bên cạnh . Bất giác cô cũng mỉm cười cùng hắn, hắn thất thần nhìn nụ cười của cô, thật có xúc động đem cô nhốt lại trong lòng không ai được phép nhìn nhưng lí trí lại không cho phép, không cho phép hắn là gánh nặng trên người cô.
Nhìn đồng hồ điểm 7h hắn phải xuống nấu thức ăn kẻo cô trễ học nhưng nhìn lại thân hình đầy dấu hôn ngân kia, thôi để cô nghỉ ngơi vài hôm. Thấy hắn định đi xuống giường, cô nhanh tay kéo hắn lại, lại vô tình làm rớt khăn mỏng trên người thân thể bại lộ hoàn toàn ra không khí, có thể thấy một dòng tinh dịch đục trắng theo khe huyệt chảy ra. ' Ba' mặt hắn đỏ như máu nhìn cô “ Nhi... Nhi.. anh... anh” thấy hắn ấp a ấp úng cô lại lên tiếng “ Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi“. Đầu hắn ong ong phải một lúc hắn mới tiêu hoá hết câu cô nói “ Không anh phải chịu trách nhiệm mới đúng. Hôm nay chắc em mệt mỏi rồi nghỉ tạm vài bữa đi” nói xong hắn liền nhanh chân chạy ra khỏi phòng đương nhiên là sau khi mặc xong quần áo.
Hắn đi chưa được bao lâu, hai con mèo trắng đen nhanh chóng đi vào. Hoàng Linh nhanh miệng nói “ Như Nhi, cậu... cái dạng này, hôm qua... ngoao~ ngoảo~” để tránh bị Hoàng Linh càm ràm cô nhanh chóng sử dụng phép khiến Hoàng Linh không thể nói nữa. Vẫn là San San bình tĩnh nói với cô “ Này giữa hai cháu, tình nguyện chứ” cô không hiểu nhìn San San cần gì phải tình nguyện không phải ' Yêu em từ giây phút đó' nữ chủ cũng không tình nguyện đó sao rốt cuộc thì sao vẫn bị ăn đến móng chân cũng không còn. “ Này ta hứa sẽ chịu trách nhiệm rồi nên không cần lo lắng” cô lười biếng nói đổi lại là cái ngạc nhiên của hai ' người' “ Hả? Đáng lẽ Bạch Dật phải chịu trách nhiệm chứ” lần này đến lượt cô ngạc nhiên “ Lần này là ta cưỡng hiếp hắn nên phải chịu trách nhiệm chứ“. Chưa để San San trả lời một bóng dáng xuất hiện trước mặt của cô “ Agdel, anh nói....... Cái gì thế này?” đúng vậy người xuất hiện là Lcazh, Lcazh sát khí xung quanh người nổi lên tiện tay ' vứt' hai con mèo sang phòng Bạch Dật ( anh em giống nhau ghê không biết ' thương hoa tiếc mèo')
Mặc kệ cô chưa mặc quần áo, hắn lại kiểm tra khắp người cô, tay chạm đến những dấu hôn ngân trước ngực, bụng, cổ, sau lưng rồi mắt dán trên tiểu hoa huyệt bị sưng đỏ kia ẩn ẩn thấy dòng tinh dịch trắng đục kia. Lcazh nắm chặt bã vai cô giọng ẩn ẩn sát khí “ Kẻ nào dám?” nói xong hắn ôm cô về phía nhà tắm phải tẩy sạch mấy ' vết bẩn' này trên người cô. “ Anh hai, này đừng tức giận” cô lần đầu tiên thấy anh hai mình như vậy khác xa bình thường, vặn nước ấm cho đầy bồn tắm trên hắn biến ra thuốc chữa ngoại thương hoà trộn với nước tắm. “ Hô... Ân” cô thoải mái lên tiếng lúc này cô mới nhìn kĩ anh hai cô vẫn là bộ đồ Tây tối hôm qua chắc là anh hai vội xử lý nhanh rồi quay lại.
Chà những dấu hôn trên người cô chưa đầy bao lâu những dấu hôn lập tức biến mất để lại da thịt trắng như bạch ngọc. “ Ân...” khẽ rên rỉ, mặc cho bàn tay của hắn làm loạn trên người cô chẳng bao lâu sau cô chìm vào mộng đẹp . Lcazh nhìn cô an ổn mà ngủ cũng thật bất đắc dĩ , em gái của hắn qua một ngàn năm sống chung với con người học rất nhiều thứ kiến thức cũng đi rất rất nhiều nơi nhưng về phương diện nào đó lại chẳng chịu học hỏi , nhiều khi hắn sợ cô bị con người gạt mất. Lcazh không biết lời nói của hắn sẽ rất linh nghiệm trong tương lai không xa nếu hắn biết được có chết hắn cũng không cho mấy tên giống đực khác tới gần cô ( giờ đã biết lí do vì sao cô hơn mấy trăm ngàn năm vẫn bị trì độn về tình yêu rồi chứ ).
Lcazh nhìn thân thể bóng loáng của cô mà hài lòng gật gật đầu. Lại nhìn tiểu huyệt của cô còn bị sưng tấy hắn lấy thuốc ra bôi lên ngón trỏ rồi nhẹ nhàng chạm vào. Cô mở mắt nghi hoặc nhìn hắn “ Anh hai?”
Bạn mupluoi, Ars_ Sena hỏi ta Lcazh có khi nào nhìn thấy cô bị ăn như vậy sẽ nhận ra tình cảm của mình. Vậy lần này ta hỏi có nên rinh Lcazh vô hậu cung của cô không? Nếu mấy bạn đồng ý hắc hắc *cười đê tiên*.... ta sẽ cho mấy bạn một bất ngờ. Agdel: sao không nói là lần sau có H luôn đi. Ta: Grao, ngươi biết cái gì gọi là bí mật không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.