Trên một vách
núi dựng đứng, một cô gái đang từ từ bị ép sát ra mép, cô gái ấy quỳ
xuống từng giọt nước mắt cứ lăn dài trên khuôn mặt “ Làm ơn để tôi đi,
tôi cầu xin cô “. Người con gái được cô cầu xin, vẻ mặt thờ ơ như không
nghe thấy tiếng cầu xin của cô gái ấy “ Không ngờ ngươi lại phản bội
chúng ta, chỉ vì cái thứ được gọi là tình yêu kia sao?” .
Nghe
thấy thế cô gái kia bật khóc “ Chỉ cần thả chúng tôi đi, chúng tôi mãi
không quên ân đức của cô....“. Mà chưa để cô gái kia nói hết câu bất
thình lình nghe lên câu nói “ Hắn đã chết rồi, trong khi bị truy bắt “ . Cô gái kia nghe như sét đánh ngang tai, cố gắng bịt kín tai lại miệng
không ngừng lẩm bẩm “ Không thể nào.... không thể nào “ , bỗng nhiên cô
ta cười như điên ánh mắt tuyệt vọng cùng thù hận nhìn người con gái kia.
Cô ta cứ từ từ lùi lại phía sau, rồi cứ như vậy mà lao xuống
vách núi mà miệng không ngừng thét “ Tôi hận cô , hận vì đã cướp đi sinh mạng người tôi yêu và người như cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ có được
tình yêu, Agdel “
--------
Cô mở to mắt nhìn trần nhà, khẽ đặt tay lên trán, khuôn mặt lạnh tanh như không có chuyện gì xảy ra
nhưng trong lòng lại không ngừng yên ổn. Giấc mơ đó là chuyện xảy ra lúc trước nhưng cô chưa bao giờ để trong lòng cả sao tự nhiên lại nhớ lại.
Cảm giác thật kì quái.
Nhìn đồng hồ điểm 5h30, lại nhìn mình
không thể ngủ thêm được nữa , cô đành thức dậy và như con người cô đành
đi tập thể dục vậy, dù sao cô cũng muốn nhìn cuộc sống thường ngày giữa
trong tiểu thuyết và đời thực .
Vừa bước ra khỏi phòng, cô bước
xuống lầu liền nhìn thấy Bạch Dật , dường như hắn cũng muốn đi ra ngoài. Bạch Dật nhìn cô thì vô cùng ngạc nhiên vì chưa bao giờ cô thức dậy sớm như vậy và theo hắn đánh giá cô như động vật hoạt động về đêm vậy, sao
hôm nay lại dậy sớm . Nhưng ngạc nhiên thì ngạc nhiên hắn vẫn cười ấm áp mà hỏi cô “ Nhi, muốn ra ngoài sao? “ . Cô gật gật đầu, nhìn cô như vậy rất nhu thuận thật khiến người ta muốn ăn hiếp một phen. “ Vậy thì đi
ra ngoài với anh nha?” Bạch Dật mở miệng nói .
-------
Sương còn đọng lại trên lá, trời vẫn chưa sáng lắm, tuy nhiên đã có rất nhiều người từ người già cho đến trẻ con. Cô và Dật đi song song với nhau, cô thật không nghĩ rất nhiều trẻ con và người trẻ tuổi, tại vì lúc ở thế
giới thực thì đa số là người già, còn bây giờ thì hoàn toàn ngược lại.
“Agdel “ bỗng xuất hiện một giọng nam đầy sức sống vang lên sau lưng cô, cô và Dật quay mặt lại nhìn thấy ngay Lcazh, Lạp Ảnh, Tu La. “ Anh...” chưa
để cô nói hết câu, cô đã rơi vào một vòng tay ấm áp nhưng cô không biết
rằng sau khi Lcazh ôm cô đã có một cuộc ' liếc mắt đưa tình ' vô cùng
đặc sắc của hai kẻ nào đó .
Dường như cảm nhận được bầu không khí
không đúng cô thoát khỏi cái ôm của hắn, bỉu môi nhìn hắn sau đó quay
lại nói với Dật “ Dật đây là Triệt, Lạp Ảnh, Tu La “ rồi mới quay lại
nói với ba người “ Đây là Dật “ . Lcazh vui vẻ bắt tay “ Chào anh, cảm
ơn anh đã chăm sóc Nhi tốt “, “ Không đây là việc tôi nên làm mà “ rồi
cả hai cùng cười nhưng ẩn sau nụ cười ấy là những gì
không ai biết được . “ Đàn ông ghen tị thật đáng lo ngại mà “ Lạp Ảnh dựa vào người Tu La mà nói,