Tử Thần

Chương 2: Nhà hoang




Mới đó đã gần 6 giờ sáng và bây giờ cô đang ở TP. Hồ Chí Minh. Công nhận ở đây sầm uất thật. Mà đã đến đây rồi mà không đi du lịch tí thì phí quá. Cầm cốc trà sữa trên tay cô đi khắp cả thành phố này. Chợ Bến Thành, nhà thờ Đức bà, địa đạo củ Chi... nói chung đi cả thành phố mà vẫn chưa hết. Đương nhiên là cô sẽ mua cả đồ lưu niệm rồi.
Quá một chiều và một buổi sáng thì trời đã tối. Cô lại đi dạo chợ đêm. Tất nhiên cô không quên nhiệm vụ của mình rồi. Đến căn nhà hoang và đó là chung cư 727 Trần Hưng Đạo. Nhìn tòa chung cư lớn đó mà cô thầm nghĩ: " Tòa này mà có ma á". Nhưng âm khí ở đây đã chứng minh điều đó.
Cô đi vào bên trong. Một luồng khí lạnh tràn vào, một vài con ma cố hù dọa nhưng đụng vào
Tử thần thì không may cho nó rồi. Vẫn như lần trước cô tóm gọn cả lũ lại. Cũng may là âm khí ở đây không quá nhiều nên chỉ có vài con ma yếu ớt mà thôi.
Chợt cô cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Không phải ma mà là người. Đêm hôm mọi người đI ngủ hết rồi mà, lẽ nào có người theo dõi cô. Cô đi một đoạn vào bên trong, người đó vẫn đi theo. Rõ ràng đây là nhà hoang mà, đã vậy còn có ma nữa, lẽ nào còn có người ở đây. Chưa kịp để cô nghĩ thêm,một con ma lại đến nhưng không đến chỗ cô mà đến chỗ người đang theo dõi cô. Một đám người hoảng hốt vội lao ra chạy lại chỗ cô làm cô không kịp trở tay. Cảm thấy có chút bất lực, nhưng cô chưa kịp làm gì thì con ma đó lại dừng lại chủ động biến thành đốm lửa nhỏ. Hình như nó biết cô là Tử thần nên không dám làm gì. Còn về mấy người đang núp sau lưng cô kia thì...
- Cô là đại sư à?
Đại... đại sư! Cô có đi tu đâu mà? Một dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trong đầu cô. Hoang mang thật sự. Chưa kịp để cô hết hoang mang thì một người trong số họ nói tiếp:
- Cảm ơn cô đã cứu chúng tôi. Không có cô chúng tôi sẽ bị mấy con ma kia dọa chết mất.
Lại thế rồi. Mấy con ma kia chỉ hù dọa thôi, chỉ có mấy con ám vào người nhưng không làm gì cả. Mà đám người đó chỉ có ba người mà thôi. Một nam hai nữ, tuổi chắc cũng khoảng hai mươi gì đấy. Chợt cô thấy người nam kia trông rất quen mắt. Chính xác thì đó là gương mặt mà cô không thể nào quên được. Cái gương mặt đã phản bội cô. Để chắc chắn hơn nữa người đó có phải là chuyển kiếp của tên đó hay không, cô cần phải xác nhận thêm.
- À chúng tôi còn chưa kịp biết tên của cô. Cho hỏi tên cô được không? - Một người nói
- Để chúng tôi giới thiệu trước - người khác chen lời vào lời của người vừa nói - Tôi là Nguyễn Cẩm Ly, còn người vừa nói kia là Bùi Mai Hương, còn tên nhát gan kia là Lí Vân Thiên. Chúng tôi bằng tuổi nhau, 19 tuổi.
Nghe đến cái tên Lí Vân Thiên thì cô chợt kích động sau đó lại quay lại dáng vẻ bình tĩnh lúc đầu.
- Còn tôi là Lí Hoàng Chiêu Nghi. Tuổi thì... cũng 19.
Lí Hoàng Chiêu Nghi, cái tên nghe có vẻ rất lạ, dù sao cũng là cái tên từ ngàn năm trước rồi mà.
Ba người kia thì người tên Cẩm Ly kia là người khá là điềm tĩnh, còn người tên Mai Hương kia thì rất hoạt bát. Còn người tên Vân Thiên thì..." Ha. Nhát gan sao. Rất giống tên đó."
Mai Hương: - Cô rất giống những người đạo sĩ trong phim đó!!! Rất ngầu lun!!!
Cẩm Ly: - Thôi đừng làm phiền cô ấy nữa.
Chiêu Nghi: - Mà mọi người đến đây làm gì vậy?
Mai Hương: - Chúng mình đến đây để khám phá nơi này không ngờ gặp được cảnh cậu đang bắt ma ở đây. Mà cậu có nhận đệ tử không cho tớ học với. (Vẻ mặt mong chờ)
- Không.
Như một nhát dao đâm vào tim, Hương khóc lóc cầu xin nhưng nhìn vào gương mặt lạnh tanh của Chiêu Nghi thì biết rồi đấy. Không là không. Vốn dĩ đây đâu phải việc dễ. Đầu tiên phải có mắt âm dương, thứ hai còn phải có sự kiên trì nữa, mấy cái đó thì cô có từ lâu rồi.
- Nhưng mọi người đến đây để khám phá thôi ư?
Ly: - Đúng vậy lúc đầu thì chúng mình lập đội khám phá chủ yếu để chứng minh ma không tồn tại nhưng mới buổi đầu thì đã như này rồi.
Hương: - Hay là chúng mình lập thành biệt đội bắt ma đi. Mời cả Nghi vào cùng nữa. À Nghi có đồng ý không?
Nghi: - Được.
Dù sao thì một năm này cũng không có việc gì thì tham gia cũng không mất gì cả nên cô tham gia cho đỡ chán.
Hương: - Hay quá! Chúng ta nghỉ ngơi rồi chuẩn bị lên đường thôi.
Lúc này người nãy giờ không lên tiếng bây giờ mới nói:
- Hay là thôi đi...
- Thôi là thôi thế nào được. Nam tử hán nhất định phải đi.
Thiên không cãi được nên đành từ bỏ. Ai bảo cậu từ nhỏ đã nhát gan rồi chứ lại còn chơi thân với hai đứa này nữa thì chịu.
- Được rồi chúng ta chuẩn bị đến Hà Nội.
[ Ngoại truyện nhỏ]
Có người hỏi tại sao Nghi lại có tiền đi du lịch thì Nghi trích từ tiền lương ra. Cũng không nhiều chỉ là mất mấy tháng lương thôi.
Nghi: "Đau lòng thực sự. Coi như khi đi làm thì ăn mì gói vậy (⁠T⁠T⁠)"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.