Tử Thần

Chương 23: Đột kích bất ngờ




  • Chậc, lại hỏng chuyện rồi.
Một người bí ẩn đang ở nơi nào đó, tay lắc nhẹ ly rượu vang trong tay. Một người nữa đang quỳ xuống, kính cẩn nói với người trước mặt:
- Chủ thượng, bây giờ nhiều lần thất bại rồi, bây giờ chỗ đó cũng bị phát hiện. Liệu bây giờ có nên bỏ cuộc kh…
Hắn chưa kịp nói hết thì bị người trước mặt ấy ngắt lời:
- Không.
Rồi người ấy đặt ly rượu xuống chiếc bàn bên cạnh rồi đi ra phía cửa sổ. Ánh đèn sáng làm lộ ra gương mặt của người thiếu nữ. Cô ấy chạm vào tấm cửa kính, nơi gương mặt cô bị phản chiếu. Cô lạnh lùng nói:
- Dù thế nào thì cũng phải làm cho bằng được. Nhất định… nhất định phải hồi sinh được người đó hoặc tìm được hồn phách của người đó…
Rồi cô ấy nắm chặt bàn tay trên tấm cửa kính rồi đập mạnh vào nó rồi tức giận nói:
- … để hóa giải cái lời nguyền khốn khiếp này!!!
Người đằng sau lo lắng nói:
- Nhưng chủ thượng, chuyện đó không thể…
- CÂM MIỆNG…!!! Ngươi có quyền gì mà nói!
- Nhưng…
- Không nhưng nhị gì hết. Ngươi cút đi làm việc của ngươi đi.
- Vâng.
Rồi người đó đi mất. Lúc này ánh đèn đường chiếu rọi làm gương mặt người thiếu nữ rõ hơn. Gương mặt ấy có 7, 8 phần giống với gương mặt của Chiêu Nghi.
Bên này, phía chỗ của Nghi, đang đi, cô bất giác quay về phía người vừa nãy ở. Cô nhìn về phía xa xăm, trong lòng tự dưng có cảm giác bất an. Cô thầm nghĩ: " Cảm giác vừa nãy là sao?"
Thiên lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Không có gì. Đi thôi.
Cô và anh lại đi tiếp.
Sáng hôm sau, cô và Thiên chuẩn bị đi về. Nhưng người nhà Thiên vẫn còn lưu luyến lắm. Mọi người đi đến mà mắt vẫn rưng rưng. Thấy vậy Thiên liền an ủi:
- Mọi người không cần…ơ…( hoá đá)
Khác với tưởng tượng, mọi người đều đi đến chỗ Nghi mà rưng rưng nước mắt:
- Cháu ở lại thêm vài ngày được không? - Ông cụ nói trong nước mắt.
Nghi chỉ nhẹ nhàng trả lời:
- Dạ, cháu cũng muốn lắm nhưng cháu còn rất nhiều việc cần làm ạ.
Mọi người nói chuyện rôm rả trông rất giống người nhà của nhau. Còn người tội nghiệp nhất lúc này là Thiên vẫn chưa hoàn hồn lại. Cậu thầm nghĩ:
" Thằng cháu nuôi hơn 18 năm còn không bằng một đứa đến chơi chưa được một ngày. Cảm giác như mình không phải con nhà này thì phải. "
Mọi người đang nói chuyện thì đột nhiên có tiếng hét thất thanh đâu đó vang lên:
- Mọi người cẩn thận.
Mọi người quay ra. Một đám người chạy theo một con chó cỏ đen đang lao về phía này. Nó như bị mất kiểm soát mà lao đến như muốn cắn lấy thứ trước mắt. Như một phản xạ tự nhiên, mọi người trừ Nghi đều tránh ra. Khi nhận ra Nghi vẫn còn đứng đó, ai cũng lo lắng chạy lại. Nhưng không kịp, con chó vẫn lao đến. Trong khi mọi người đều lo sợ con chó ấy sẽ làm gì cô thì ôi thật bất ngờ, con chó khi chuẩn bị đến gần cô thì nó đột nhiên phanh lại gấp. Trong khi ai cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô chỉ nhẹ nhàng ra lệnh cho con chó như là bắt tay, xoay vòng tròn, ngồi… Chứng kiến cảnh đấy, mọi người đều mắt chứ O mồm chữ A.
Ông cụ vẫn còn đang bối rối mà ngạc nhiên hỏi:
- Đây còn là con Bơ nhà mình không vậy? Bình thường nó hung dữ với mọi người lắm mà. Ngay cả chủ của nó nó còn không cho động vào mà.
Cô khó hiểu hỏi lại:
- Vậy là con chó tên Bơ này rất dữ ấy ạ? Sao cháu thấy nó hiền thô lun í?
Như thể không tin điều trước mắt, ông cụ thử gọi tên con Bơ nhưng đáp lại là tiếng gầm gừ hung tợn. Nhưng khi cô mắng nó thì nó lại làm ra vẻ đáng thương. Nhìn thấy điều đó. Ông cụ không khỏi thở dài:
- Đây là chó chọn chủ chứ có phải là người chọn chó đâu mà.
Riêng cô thì biết con chó này không bình thường. Trong con chó là một linh hồn đã sống hơn hai trăm năm rồi. Bên ngoài thì mọi người nghĩ cô đang nói chuyện với con chó nhưng thực tế là cô đang nói chuyện với linh hồn trong nó.
- Nói đi sao mày vào được đây? Mày tên là gì?
Con chó hoảng sợ mà cất tiếng nhưng chỉ là tiếng sủa của con chó bình thường nhưng cô vẫn hiểu. Cô mất kiên nhẫn mà hỏi lại:
- Nói nhanh, mày tên gì?
- Ẳng…( Tôi… tôi chỉ là người bình thường chết rồi ấy mà.)
- Nghiêm túc.
- Gâu… gâu…( Tôi tên Huy, chết cách đây khoảng hai trăm năm trước. Không biết vì sao lại nhập vào con chó này.)
- Rồi sao?
- Gâu… gâu…( Tôi định đợi con chó này chết đi thì thoát ra nhưng không ngờ nó lại sống dai đến vậy. Hu hu tôi chỉ muốn chết một cách yên bình thôi mà.)
- À thế à. Để ta kiểm tra lại xem. Ừm…mã này à… Ngươi còn vài năm nữa nhưng ngươi sống trong hình hài con chó này không phải là một con mà là nhiều con trong nhiều đời. Vậy nên ngươi dù lúc còn là hình người đã phạm tội gì đấy nên là…
Rồi cô nhìn con chó với ánh mắt gian xảo:
- …ngươi phải sống trong hình hài của con Bơ này đến hết đời và sau vài thế hệ nữa rồi người sẽ không làm chó mà là ruồi hoặc muỗi gì đấy. Vậy nên cố gắng sống tốt nhá. Chắc vì tội nghiệt của ngươi nặng nên là khi đầu thai vẫn giữ kí ức để ngươi biết ăn năn hối cải.
- Ẳng…ẳng…( Không đâu. Cầu xin cô đừng để tôi ở đây được không?)
- Rất tiếc là không.
Rồi Bơ bị người hầu đưa đi mà vẫn sủa:
- Ẳng… ẳng…( Người đừng đi mà. Xin người đấy.)
Cô vẫy tay tạm biệt Bơ. Sau đó cả hai lên xe đi về căn hộ. Trên xe, cô nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu:
- Này, có bị sốt không vậy? Sao mặt nãy giờ cứ ủ rũ hết vậy?
Thiên trả lời:
- Không sao hết.
- Không sao mà sao tôi lại thấy có nhiều sao thế?
- Không sao thật mà.
Cô nhìn cậu. Cậu đang tựa đầu vào cửa kính xe nhưng cậu đã hóa đá từ lúc nào. Cậu khóc ròng trong lòng:
" Hic… Người nhà thì không quan tâm đến đứa ruột thịt là mình đây. Đến con chó cũng từ chối nhận chủ. Hic…sao số tôi khổ thế này~."
Nghi: " Thằng này bị làm sao vậy? Lại nổi khùng à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.