Tự Thị Cố Nhân Lai

Chương 2:




Diệp Tiểu Phi vẻ mặt kinh ngạc, sau một lúc lâu không nói nên lời. Thư Dật cười khổ “Được rồi, trở về lại nói với cậu, cậu đi làm việc trước đi, đừng để Vương chủ quản nhìn thấy.”
“Ừ, thuốc dạ dày của anh em có mang đây, đưa anh trước.” Lúc còn ở công ty cũ Thư Dật cũng thường đau dạ dày, Diệp Tiểu Phi vẫn luôn chuẩn bị sẵn thuốc, đưa cho Thư Dật nói “Nếu lại đau nhất định phải uống thuốc, anh đi đi, em… không nói với người khác.”
Thư Dật đương nhiên tin tưởng Diệp Tiểu Phi, lấy thuốc rồi xoay người đi tới văn phòng Lục Nhất Hàng.
Lục Nhất Hàng đang xem báo cáo tài vụ, thấy Thư Dật tới liền xoay người lại “Ngồi đi. Vương chủ quản có nói cho anh cần phải làm những gì không?”
“Không có.” Thư Dật vẫn thản nhiên như trước “Trợ lí tiền nhiệm đâu? Không bàn giao công việc sao?”
Lục Nhất Hàng lấy tới một tập văn kiện đưa cho Thư Dật “Trợ lí tiền nhiệm có việc đi gấp. Đại bộ phận công việc đều ở đây, anh xem kĩ đi. Lúc còn học đại học thành tích môn quan hệ xã hội của anh cũng không tồi, tôi tin tưởng anh nhất định…”
“Lục tổng, ở đại học môn quan hệ xã hội chỉ là môn tự chọn.” Thư Dật nhịn không được ngắt lời Lục Nhất Hàng “Hơn nữa tiết quan hệ xã hội ở khu giảng đường cũ, tôi ngày trước không có xe, đều là…”
Lục Nhất Hàng bình tĩnh nhìn Thư Dật chờ y nói tiếp. Thư Dật trong lòng như bị một cái kim không biết từ đâu tới đâm đến nhói lên.
Lúc còn học đại học Thư Dật chọn học quan hệ xã hội, nhưng bởi vì ở khu giảng đường cũ không có bến xe, tới tiết đều là Lục Nhất Hàng đi học hộ y, nhớ kĩ rồi ghi chép lại cho Thư Dật. Lục Nhất Hàng ghi chép rất tỉ mỉ, Thư Dật chính là dựa vào bản ghi chép thật dày kia cùng điểm cuối kì cao mà qua được môn này.
Điều này cả hai đương nhiên đều rõ ràng.
Nhắc đến chuyện cũ cả hai cũng không nói tiếp, lẳng lặng nhìn nhau, năm năm không gặp, cả hai đều thay đổi rất nhiều.
Thư Dật không còn là cậu sinh viên ẩu thả, cũng sớm không còn sự kiêu căng đắc ý trẻ tuổi cậy mạnh, sự hăng hái ngày nào sớm bị mài trơn nhẵn, khắp người mang phong thái ôn nhuận.
Lục Nhất Hàng cũng không còn là anh càng kiệm lời ánh mắt không một tia ý xấu trước kia, năm năm trong thương trường, có một phút không cẩn thận, con người đơn thuần sớm bị nhiễm đen, nhưng lại giống như rượu ủ lâu năm, tỏa hương nồng đậm.
Thư Dật nhắm mắt, nhẹ giọng nói “Lục tổng… Chúng ta đừng gây khó dễ cho nhau nữa, tôi ngay từ đầu quả thực không biết công ty tư nhân này là của cậu, như hiện tại… Kì thật nói gì cũng vô nghĩa, chúng ta đều là người lớn cả rồi, nói thật thì, tôi ở lại đây thật sự không thể giúp cậu, cậu lúc này thấy mới mẻ, chờ thêm vài ngày nữa sẽ thấy không thú vị nữa. Công việc là công việc, tình cảm là tình cảm… Không, chúng ta hiện tại cũng không có tình cảm gì, bên nặng bên nhẹ thế nào tôi nghĩ cậu có thể hiểu được, cứ như vậy đi, tôi xin tạm biệt. Diệp Tiểu Phi năng lực công tác không kém, làm người thành thật, liền ở lại đây hỗ trợ cậu đi, được không?”
Lục Nhất Hàng dừng một chút, nói “Tôi hỏi anh mấy chuyện. Anh trả lời thành thật thì tôi sẽ suy nghĩ lời đề nghị của anh.”
Thư Dật gật đầu “Cậu hỏi đi.”
Lục Nhất Hàng lại lấy hồ sơ của Thư Dật trong ngăn kéo ra, chỉ phần tiểu sử công tác của y, nói “Anh là cuối năm trước đến Bắc Kinh làm việc, vậy trước đó đâu? Ba năm trước anh ở đâu?”
Thư Dật trầm mặc, nói “Trước đó tôi ở Singapore.”
“Ở nhà ông ngoại anh?”
Thư Dật lắc đầu “Không, ở nhà dì tôi, cùng mẹ.”
Lục Nhất Hàng gật gật đầu, lại nói “Như thế nào lại quay về Bắc Kinh? Với bằng cấp của anh ở Singapore kiếm một công việc tốt không khó, sao phải về đây chịu khổ?”
“Tôi không thấy hiện tại là đang chịu khổ.” Thư Dật bị Lục Nhất Hàng hỏi bực mình đứng lên, nhịn không được cười lạnh “Lục tổng rốt cục muốn hỏi cái gì? Có phải muốn tôi phải nói rằng tôi trở về nước đến Bắc Kinh là vì tìm cậu? Tôi một năm nay vẫn luôn tìm cậu? Lời dối trá này tôi thực không nói nổi.”
Lục Nhất Hàng cũng cười “Không có, tôi chỉ là tùy tiện hỏi. Được rồi, xem kĩ xem Lưu Kiệt lưu lại cái gì. Hôm nay bắt đầu chính thức làm việc.”
Thư Dật sửng sốt “Cậu… Tôi nói tôi phải từ chức.”
Lục Nhất Hàng cười khẽ “Tôi đồng ý khi nào? Đúng rồi, vừa rồi lúc kí hợp đồng anh có xem kĩ không? Có thể anh không lưu ý, ngoài thay đổi chút tiền lương, tôi còn thêm một số 0 sau tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.”
Lục Nhất Hàng thần sắc thong dong, cười khẽ “Được rồi, đi làm việc đi, ôn chuyện gì đó nói sau.”
Thư Dật sửng sốt, vừa rồi y đi kí hợp đồng chỉ nhìn phần tiền lương thay đổi, y chẳng thể nghĩ tới Lục Nhất Hàng lại ở đây tính kế mình. Thư Dật một lúc lâu mới kịp phản ứng, y thật sự không nghĩ tới Lục Nhất Hàng cư nhiên cũng sẽ làm ra loại chuyện này.
Thư Dật cười lạnh gật đầu “Tôi đã biết.” Nói xong lấy tập văn kiện quay về văn phòng của mình.
Văn phòng của Thư Dật là mới được thu dọn qua, bàn làm việc với ngăn tủ đều còn trống. Thư Dật cất đồ xong liền ngồi trên ghế sững người.
Lục Nhất Hàng thay đổi rất nhiều, Lục Nhất Hàng trước kia không có phức tạp như vậy, xem ai cũng là người tốt, thường xuyên chịu thiệt. Khi đó Thư Dật còn lải nhải Lục Nhất Hàng, nói hắn đừng ngu ngốc ai nói gì cũng tin, chuyện của mình đừng cái gì cũng nói với người khác. Lúc đó Lục Nhất Hàng sẽ thành thành thật thật gật đầu, Thư Dật nói cái gì thì chính là cái đó, nhưng sau đó lại quên, vẫn cứ ngốc hồ hồ như thế.
Thư Dật thật không nghĩ tới Lục Nhất Hàng sẽ biến thành như vậy, lúc nhỏ nhìn thấy chỉ tưởng là tiểu kim mao *con thú nhỏ quý giá*, lớn rồi mới biết là tài lang *con sói nhà giàu*.
Diệp Tiểu Phi vừa thu xếp đồ ổn thỏa vụng trộm chạy tới, nhìn Thư Dật nhỏ giọng nói “Uống thuốc chưa?”
Thư Dật lắc đầu “Chưa, bây giờ thì không đau. Cậu chạy qua đây làm gì? Vương chủ quản còn nói chuyện của anh nữa không?”
“Phỏng chừng vẫn đi…” Diệp Tiểu Phi căm giận “Đi phòng ban khác có lẽ lại rêu rao với người ta, bệnh thần kinh, đúng rồi, em vừa mới nhắn tin với Nam ca… Không phải, em chưa nói chuyện của anh, em mới chỉ nói công ty này là của Lục Nhất Hàng lập ra, Nam ca biết hắn! Còn khá rõ!”
Thư Dật đột nhiên cảm thấy thế giới này thật sự là quá nhỏ.
Diệp Tiểu Phi cũng là gay, Trịnh Nam là bạn trai cậu, hai người đã bên nhau được ba năm. Diệp Tiểu Phi là cô nhi, bác cậu ta nuôi đến năm mười tám tuổi liền không xen vào chuyện của cậu nữa. Nhưng Trịnh Nam thì khác, nhà hắn quản giáo rất nghiêm, quá trình come out dị thường thê thảm. Lúc ấy ba Trịnh Nam giao cho hắn một làng du lịch đã sớm sắp phá sản xong liền đuổi hắn ra khỏi nhà, nói nếu không làm nó phát triển nở mày nở mặt thì không cho về nhà. Trịnh Nam nhận lấy làng du lịch tương lai mờ mịt kia, đem Diệp Tiểu Phi phó thác cho Thư Dật, hiện sau một năm mới hơi có khởi sắc, vợ chồng son qua ngày cũng tốt hơn một chút.
Diệp Tiểu Phi vội lôi điện thoại mở tin nhắn ra cho Thư Dật xem, nhỏ giọng nói “Nam ca học cùng trường cấp hai với Lục Nhất Hàng, không cùng lớp, hiện tại cũng có chút liên hệ, không phải quá thân, chủ yếu là phụ huynh hai nhà biết nhau… Này anh xem, chính là đây! Nam ca nói, trợ lí tiền nhiệm của Lục Nhất Hàng là bị chính hắn điều đi, tạm chuyển đến bên chỗ ba hắn.”
Diệp Tiểu Phi mân miệng thấp giọng nói “Ca… Em cảm thấy Lục tổng đây là chĩa mũi nhọn về phía anh đấy. Nếu không như thế nào anh vừa vào công ty thì Từ trợ lí đã bị điều đi rồi? Cũng không phải chức gì khác, trợ lí đặc biệt cũng có thể tùy tiện điều động như thế sao? Nếu không để em bảo Nam ca đến hỏi công ty cũ của chúng ta, em sợ người ngáng chân anh ngày trước cũng là do Lục tổng giật dây.”
“Nào có phức tạp như vậy.” Thư Dật hiện tại trong đầu chính là một đoàn tương hồ “Nói với Nam tử đừng điều tra nữa, đều đã như vậy rồi, có lẽ cũng chỉ là vừa vặn trùng hợp mà thôi, cậu đi trước đi, đừng để bên ngoài tìm không thấy người.”
Diệp Tiểu Phi luôn luôn nghe lời Thư Dật, gật gật đầu “Vậy ca, anh phải tự chú ý, ừm, nhớ uống nước ấm, nếu lại đau dạ dày thì uống thuốc nha.”
Thư Dật gật gật, đau đầu vô cùng.
Nói chuyện ở công ty không tiện, ngày đó sau khi về nhà Diệp Tiểu Phi vẫn vây quanh Thư Dật “Ca, các anh rốt cục sao lại thế này? Hắn không có uy hiếp anh cái gì đó chứ?”
Thư Dật đưa cho Diệp Tiểu Phi đôi đũa “Ăn cơm, ăn xong nói sau.”
Diệp Tiểu Phi không dám hỏi lại, thật vất vả ăn xong cơm Diệp Tiểu Phi chủ động dắt bé bự đi dạo, dùng sức lôi kéo dây đeo trên cổ nó túm ra ngoài, liều sống liều chết “Bé bự… Tao là đang gọi mày đấy, con chó ngốc này…”
Thư Dật thu dọn phòng bếp sạch sẽ, ra ngồi xem TV, nửa giờ sau Diệp Tiểu Phi đã lôi kéo bé bự trở lại, thành thành thật thật ngồi xổm bên cạnh Thư Dật “Ca, nói chuyện đi…”
Thư Dật vỗ bên cạnh, Diệp Tiểu Phi tự giác dịch đến bên cạnh y dựa vào. Thư Dật suy nghĩ trong chốc lát “Kì thật không có gì để nói, chỉ là lúc học đại học bọn anh cũng vui vẻ một thời gian, sau đó tốt nghiệp, liền không tiếp tục liên hệ.”
Diệp Tiểu Phi nghẹn một ngày chờ những lời này hiển nhiên không hài lòng “Lại kể thêm chút đi, thêm chút đi…”
Thư Dật bật cười, giữ Diệp Tiểu Phi lại để cậu ngồi yên “Đừng coi anh đây là Nam tử, cậu ngồi im một chút không được sao?”
Thư Dật nghĩ nghĩ nói “Nếu anh nói thêm thì… Chính là năm hai đại học thì quen nhau, sau cũng tốt hơn, năm anh tốt nghiệp thì chia tay.”
Diệp Tiểu Phi vẫn cố chấp “Vậy hai người sao lại chia tay?”
Chia tay như thế nào sao… Thư Dật nhấp môi dưới, cười khẽ “Về sau lại nói.”
Diệp Tiểu Phi quen Thư Dật cũng sắp hai năm, lần đầu thấy y thất thố như vậy, sợ khiến Thư Dật khó chịu liền không hỏi nhiều thêm, gật gật đầu đi nhắn tin với Trịnh Nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.