Tự Thị Cố Nhân Lai

Chương 20:




Thư Dật không biết Lục Nhất Hàng rốt cuộc đã bị thương thành cái dạng gì, không dám đụng vào, chỉ thỉnh thoảng sờ xem trán hắn.
Bản thân Thư Dật cũng có chút phát sốt, càng không thể nhận ra được nhiệt độ cơ thể của Lục Nhất Hàng.
Thư Dật đột nhiên nhớ tới Vương lái xe, vội la lên “Vương lái xe đâu? Có phải hay không…”
“Không có.” Lục Nhất Hàng khụ một tiếng ” Mới vừa rồi lúc bị đất chôn xuống còn nói gì đó, hình như là bị nện vào chân, không phải chuyện gì nghiêm trọng.”
Lục Nhất Hàng mới vừa nói mấy câu, xoang mũi cùng miệng lại trào ra ngụm máu lớn, khó chịu cố nuốt xuống.
Thư Dật vuốt mặt Lục Nhất Hàng, trong lòng đau như cắt.
Di động của ba người vừa rồi thời điểm chạy trốn đã đánh mất, cho dù có còn phỏng chừng bị ngấm mưa cũng không thể nào dùng được, chỉ có thể chờ đợi cứu viện.
Não Thư Dật có chút chấn động, lúc này đầu óc đã sớm choáng váng nặng nề. Lục Nhất Hàng sợ nếu Thư Dật ngủ sẽ gặp chuyện không may, có bị ho ra máu vẫn cố thường thường nói mấy câu với y, nói chuyện của bọn họ trước kia, bàn chuyện tương lai sau này.
Thư Dật nhịn không được lấy tay nhẹ bịt kín miệng Lục Nhất Hàng, nghẹn ngào “Cậu chính là muốn làm tôi đau lòng đến chết phải không… Đừng nói nữa, tôi không ngủ… Đừng nói nữa…”
Lục Nhất Hàng nở nụ cười, nhịn không nổi lại ho khan vài tiếng, thấp giọng nói “Không cho tôi nói… Vậy hôn tôi, trên TV… không, không phải đều diễn vậy sao…”
Thư Dật lau nước mắt, ngẩng đầu tìm đến môi Lục Nhất Hàng. Lục Nhất Hàng hơi hơi cúi đầu chạm nhẹ trên môi Thư Dật.
Khác với ngày trước ở khách sạn cường thủ hào đoạt, lần này Thư Dật không có đẩy hắn ra, mà là ôn nhu hôn trả lại.
Thư Dật nhẹ nhàng cọ cọ đôi môi lạnh lẽo, mang theo mùi máu tươi của Lục Nhất Hàng. Y đã quên lần trước cùng Lục Nhất Hàng hôn môi là tình cảnh ra sao, nằm trong lòng người nọ, Thư Dật cơ hồ đã quên họ từng tách ra năm năm trời.
Nước mắt Thư Dật không ngừng chảy xuống.
Miệng, trên mặt Lục Nhất Hàng đều là máu. Thư Dật hé miệng, nhẹ nhàng liếm đi vết máu trên môi Lục Nhất Hàng, trong lòng không ngừng cầu nguyện, ông trời, mau đưa người tới cứu hắn.
Thư Dật gắt gao dựa vào Lục Nhất Hàng, cơ hồ có thể nghe thấy rung động khó chịu trong lồng ngực hắn.
Y nghẹn giọng “Tại sao đã lâu như vậy còn chưa có cứu viện tới…”
Lục Nhất Hàng trong lòng cũng không yên, nhưng vẫn là nhẹ giọng làm dịu “Cả núi có thể đều sụp, có thể không dễ mà tới đây như vậy. Cả tuần nay đều mưa, đá tảng trên đỉnh đều lở sụp xuống… chờ một chút…”
Đầu Thư Dật càng lúc càng choáng váng, cơ hồ chịu không nổi, chỉ đành lại hôn hôn môi Lục Nhất Hàng.
Lục Nhất Hàng ánh mắt đều phát đỏ, khẽ chạm môi với Thư Dật, hàm hồ nói “Đừng ngủ, chờ ra ngoài… Ra ngoài rồi, chúng ta cùng nhau cả đời…”
Thư Dật suy yếu nở nụ cười “Lần trước cậu nói cùng tôi cả đời, đã là chuyện của bảy năm trước…”
Lục Nhất Hàng mím môi, vừa muốn nói cái gì đột nhiên nghe thấy từ bên ngoài một tia động tĩnh. Thư Dật cũng nghe thấy, ánh mắt ảm đạm đột nhiên phát sáng, vui mừng nói “Là… Là có người tới?!”
Lục Nhất Hàng ho khụ một tiếng, cười “Đây là ông trời cũng còn thương… Lần này ra ngoài, chúng ta cùng nhau cả đời…”
Quá trình cứu viện thực chậm, cả đoạn đường núi bị hủy hơn phân nửa, thiết bị cứu hộ hạng nặng không đến được, di chuyển đất đá khó khăn, còn phải dự phòng trường hợp đất tiếp tục lở.
Khó khăn chồng khó khăn, từ lúc Thư Dật nghe thấy tiếng người tới lúc được cứu ra cũng phải bốn tiếng đồng hồ.
Thời điểm di chuyển mấy tảng đá cuối cùng, Lục Nhất Hàng cả người nằm trên Thư Dật, Thư Dật nói như thế nào hắn vẫn không chịu nhúc nhích, chỉ thấp giọng lặp đi lặp lại “Yên tâm, cứu viện có kinh nghiệm, sẽ không đè phải chúng ta.”
Thư Dật được Lục Nhất Hàng bảo hộ trong lòng, nghe vậy nghiêng đầu nhịn xuống nước mắt, Lục Nhất Hàng nếu thật sự yên tâm rằng đất sẽ không lại lở, cần gì phải khẩn trương như vậy.
Từng bước cuối cùng thực thuận lợi.
Thư Dật và Lục Nhất Hàng đều bị mất nước, Thư Dật còn bị chấn động não, này đó còn đỡ. Nghiêm trọng nhất chính là vết thương trên lưng Lục Nhất Hàng.
Sau khi được cứu ra Thư Dật lảo đảo tới cáng cứu thương nhìn Lục Nhất Hàng, hắn nằm ghé sấp trên cáng, cả sau lưng đều là máu, vừa được đưa ra liền lâm vào hôn mê.
Hai người vốn cũng bị đội cứu hộ đưa đến bệnh viện địa phương, nhưng giữa đường lại bị Lục Nhất Châu ngăn cản, sau một phen đấu võ mồm cũng mang được người đi.
Thư Dật không nghĩ tới tin tức của Lục Nhất Châu lại nhanh vậy, thấy hắn liền la lên “Tiểu Hàng cậu ấy…”
“Không có việc gì.” Lục Nhất Châu vẫn mang kính râm, nhìn sang thương thế của Lục Nhất Hàng “Anh mới vừa hỏi bác sĩ của đội cứu hộ, phỏng chừng là xương sườn bị gãy, không quá nghiêm trọng.”
Lục Nhất Châu giúp Thư Dật lên xe, bác sĩ đi cùng cũng theo lên. Lục Nhất Châu nhìn Thư Dật, cười “Cảnh này thật là quen mắt.”
Thư Dật nhếch môi không nói gì.
Tới bệnh viện Lục Nhất Châu liền an bài cho hai người làm kiểm tra toàn thân.
Thư Dật không có trở ngại gì đáng kể, chút chấn động não cần phải nằm viện quan sát.
Nghiêm trọng chính là Lục Nhất Hàng, ba cái xương sườn bên trái đều gãy, còn bị thương đến phổi, may là không bị tổn thương vùng nội tạng nào khác, vừa tiến vào phòng giải phẫu.
Thư Dật chịu đựng choáng váng canh ngoài cửa phòng.
Lục Nhất Châu vừa đi nói chuyện với bác sĩ quay trở lại, thấy Thư Dật vẫn chờ ở đây thì sốt ruột nói “Nhanh quay về phòng bệnh, em còn một bình thuốc chưa truyền xong đâu.”
Hai mắt Thư Dật đỏ bừng, lắc lắc đầu “Em vừa bảo hộ sĩ mang giá truyền lại đây rồi, em chờ ở đây.”
“Được rồi…” Lục Nhất Châu vươn tay xoa nhẹ đầu y “Anh thay em trông chừng nó, có thể có chuyện gì chứ, đừng sợ.”
Lục Nhất Châu vẫn giống như trước kia, ngoài mặt cái gì cũng không quan trọng, tươi cười cũng không nhiều nhưng có thể khiến người khác nháy mắt bình tĩnh trở lại.
Thư Dật đỏ mắt “Tiểu Hàng đều là bởi vì em…”
Lục Nhất Châu ngồi xuống bên cạnh Thư Dật “Vậy núi bị mưa làm sụp, kia cũng tại em?”
Hộ sĩ tới truyền dịch cho Thư Dật.
Lục Nhất Châu đứng dậy ra ngoài hút điếu thuốc, trở về lại cùng Thư Dật nói chuyện.
Hai tiếng sau Lục Nhất Hàng được đẩy ra, Thư Dật lập tức chạy tới. Bác sĩ tháo khẩu trang nói với Lục Nhất Châu “Rất thành công, không sao rồi, cố gắng dưỡng ba tháng là khỏe.”
Lục Nhất Châu gật đầu. Thư Dật thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại cùng Lục Nhất Hàng vào phòng bệnh mới buông tâm.
Lục Nhất Châu giúp Thư Dật quay về phòng bệnh của y, thấp giọng khuyên “Được rồi, đêm nay anh trông nó, em nhanh trở về nghỉ.”
Thư Dật biết chính mình ở lại cũng chỉ có thể thêm phiền, lại nhìn Lục Nhất Hàng một lúc mới quay về.
Đầu Thư Dật vừa choáng vừa đau, quay về phòng bệnh cả chiều không ngủ được, mãi gần sáng mới mơ mơ hồ hồ ngủ.
Trong cơn mơ Lục Nhất Hàng cả người đầy máu ghé vào người y, trên mặt lại tràn ngập ôn nhu, hỏi y “Ca, anh không sao chứ…”
Thư Dật bị làm tỉnh, hoảng hốt nửa ngày. Lục Nhất Châu cùng hộ sĩ đi đến, nhìn nhìn thời gian nói “Còn mấy bình thuốc?”
“Còn có một bình, có chút sưng rồi…” Hộ sĩ tay chân nhanh lẹ rút kim tiêm cho Thư Dật, lại đổi bên tay truyền.
Lục Nhất Châu đến gần sờ sờ cánh tay cùng trán Thư Dật, ra ngoài lấy đệm kê tay cho y.
Thư Dật xoa xoa mi tâm, thấp giọng hỏi “Tiểu Hàng thế nào?”
“Tỉnh?” Lục Nhất Châu cười cười “Nó không sao, vừa nãy có tỉnh một hồi, hỏi em, lúc đấy em lại đang ngủ.”
Lục Nhất Châu nói xong lại lấy cho Thư Dật cốc nước. Thư Dật uống hết cốc nước, yết hầu rốt cuộc dễ chịu hơn một chút.
Lục Nhất Châu đặt cốc lên tủ đầu giường, nói “Đúng rồi, lúc sáng có người tên Diệp Tiểu Phi có tới thăm em, ngồi một tiếng anh liền khuyên trở về rồi, nhắn là em tỉnh thì gọi cho cậu ta.”
Thư Dật gật đầu, nhận lấy di động của Lục Nhất Châu gọi cho Diệp Tiểu Phi. Diệp Tiểu Phi gấp đến phát khóc, cuối cùng Thư Dật phải dỗ mãi mới ngắt máy được, trả lại máy cho Lục Nhất Châu “Làm phiền anh.”
Lục Nhất Châu nhìn thấy Thư Dật có điểm thất thần, cúi đầu cười “Em vài năm rồi thật không thay đổi gì, vẫn thật trẻ, vẫn như lần trước anh gặp em.”
Lục Nhất Châu như là cảm khái hay thổn thức “Tiểu Hàng lại thay đổi thật nhiều… Hai đứa hiện tại…”
“Bọn em đã hòa hảo.” Thư Dật nhớ tới những lời khi bị chôn dưới đất đá, hai mắt đỏ bừng “Thời điểm gặp chuyện không may… Bọn em đã nói, chỉ cần có thể ra ngoài, chuyện trước kia coi như chưa từng xảy ra.”
Lục Nhất Châu rút khăn tay đưa Thư Dật lau nước mắt, hòa nhã nói “Lúc ấy Tiểu Hàng không nói gì liền chia tay với em, trong lòng hẳn vẫn hận nó đi?”
Thư Dật tự giễu cười “Hận, nhưng vẫn là nghĩ về cậu ấy… Nói không rõ. Cậu ấy nói chờ bọn em đều ra ngoài liền nói cho em biết chuyện khi đó, đều nói rằng bọn em liền bắt đầu lại một lần nữa…”
Lục Nhất Châu im lặng một lúc lâu lại nói “Em đối với nó vẫn tốt như vậy… Theo lí chuyện của hai đứa anh không nên nói, Tiểu Dật, anh đề nghị em sau khi khôi phục tốt liền đi gặp mẹ em một lầm. Có vài chuyện Tiểu Hàng không thích hợp nói, nếu có thể nói thì năm đó nó đã nói. Anh cũng không thể nói, việc này từ miệng anh ra sợ rằng em cũng không thể tin tưởng toàn bộ.”
Thư Dật nghiêng đầu kinh ngạc nhìn Lục Nhất Châu, đây là có ý gì?
Lục Nhất Châu như là đang lựa lời, do dự lại nói “Đến hỏi mẹ em đi, nói toàn bộ chuyện gần đây giữa hai đứa cho bà ấy, cả chuyện hai đứa hòa hảo cũng nói. Sau đó hỏi bà ấy chuyện năm đó, xem bà ấy nói thế nào?”
Trong lòng Thư Dật có gì đó đập bang bang, chuyện trước kia lướt qua trước mắt, tựa hồ có gì đó không đúng lắm.
Lục Nhất Châu không nói gì nữa, vẫn như trước kia xoa đầu y, thấp giọng nói “Không sao, đều là quá khứ.”
Trong lòng Thư Dật thực loạn, tựa hồ có gì đó nhoáng lên trước mắt, lại vẫn không bắt được.
Thư Dật cầm lấy tay Lục Nhất Châu vội la lên “Anh nói đi, anh nói gì em cũng tin…”
Lục Nhất Châu cười khổ, cẩn thận tách tay Thư Dật ra đặt xuống, thấp giọng nói “Chuyện khi đó anh cũng không biết rõ toàn bộ, sau đó cả nhà đều đáp ứng Tiểu Hàng, không ai nói cho em. Nghe anh, đến hỏi mẹ em, việc này chỉ có bà ấy có thể nói, người khác… không có cách nào nói.”
Lục Nhất Châu nhìn hai người một đường đi đến hiện tại, trong lòng tự nhiên là không đành, lại nói “Tính tình Tiểu Hàng em lại không biết? Lúc ấy nếu không có chuyện gì, nó có thể đối xử với em như vậy sao? Đừng hỏi anh… Nếu em còn tin anh, phải đi hỏi mẹ em. Hai đứa nếu muốn lại ở bên nhau, một cửa này sớm muộn gì cũng phải qua.”
Lục Nhất Châu chân thành như vậy, Thư Dật không tiếp tục hỏi nhiều, chỉ là mượn di động của hắn một chút. Lục Nhất Châu liếc Thư Dật một cái, đi ra ngoài.
Tay Thư Dật nhấn số có chút phát run, sau một lúc liền gọi tới cho mẹ đang ở Singapore. Thư Dật chưa nói chuyện mình bị thương, chỉ hỏi mẹ chút tình hình gần đây, do dự lại nói “Mẹ… Mẹ còn nhớ rõ Lục Nhất Hàng không?”
Mẹ y bên kia im lặng một lát, nói “Nhớ rõ… Làm sao vậy? Tiểu Dật con có khỏe không?”
Thư Dật giật mình, ngữ khí không thay đổi, nói “Không có việc gì, trước đó vài ngày nhìn thấy cậu ấy… Ông bà ngoại đều khỏe chứ? Dì nhỏ đâu?”
Mẹ Thư Dật vội vàng trả lời, nghe ngữ khí kia là muốn hỏi y vì sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện cũ, nhưng vẫn là không có nói gì, lại cùng y hàn huyện chuyện trong nhà một lúc liền ngắt máy.
Thư Dật gắt gao nắm di động, môi mím chặt.
Năm đó thời điểm y về nhà come out, ba mẹ chỉ biết là y cùng một chỗ với một người con trai, nhưng lúc ấy Thư Dật vì bảo vệ Lục Nhất Hàng, từ đầu đến cuối chưa từng đề cập tới ba chữ “Lục Nhất Hàng”.
Đợi sau khi nhận được thư nói bệnh tình nguy kịch của ba, trở về nhà sợ lại khiến ba tức giận, Thư Dật lại càng không nhắc tới chuyện về Lục Nhất Hàng.
Nói cách khác, ba mẹ y biết y có người yêu là đồng tính, nhưng bọn họ cho tới bây giờ đáng lẽ vẫn sẽ không biết người đó là ai, tên gì.
Thư Dật buông máy, vừa rồi y nhắc tới Lục Nhất Hàng, mẹ y phản ứng rõ ràng biết hắn là ai, mẹ con một lòng, cái ngữ khí lo lắng với kiêng dè này Thư Dật rất rõ.
Lúc giữa trưa Lục Nhất Châu mang cơm lại cho Thư Dật, y liền trả máy cho Lục Nhất Châu, nói giọng khàn khàn “Anh… Giúp em, giúp em đặt một vé đi Singapore đi.”
Lục Nhất Châu hiểu rõ cười, gật đầu.
Thư Dật khôi phục rất nhanh, ngay hôm sau đã bắt đầu túc trực bên phòng bệnh của Lục Nhất Hàng.
Lục Nhất Hàng hiện tại cả phần ngực đều bị băng bó thật chặt, Thư Dật sợ hắn không cẩn thận lại khiến vết thương nứt ra, chỉ cần hắn vừa động một chút liền vội tới làm giúp, chỉ sợ có cái xương sườn nào bị lệch.
Thư Dật tự thử nhiệt độ nước trước rồi đưa tới bên miệng Lục Nhất Hàng.
Lục Nhất Hàng uống liền nửa cốc, nở nụ cười “Vết thương của tôi thật có giá trị a, có thể khiến anh chăm sóc tôi đến vậy.”
Thư Dật không nói gì, lấy một quả táo ra chậm rãi gọt vỏ.
Lục Nhất Hàng ngày hôm qua vừa làm kiểm tra tổng quát một lần cuối, khôi phục không tồi. Bác sĩ cũng nói xem chừng nhiều nhất một tuần nữa là có thể xuất viện. Thật đúng là nhờ tuổi trẻ, vết thương nghiêm trọng cũng có thể tốt lên nhanh như vậy.
Thư Dật trong lòng nghĩ tới vé máy bay Lục Nhất Châu đưa y, phỏng chừng có thể đợi cho Lục Nhất Hàng xuất viện đã.
Năm ngày sau Lục Nhất Hàng xuất viện. Thư Dật cùng Lục Nhất Châu đưa hắn về nhà. Lục Nhất Hàng hiện ở một mình, Lục Nhất Châu nhìn ra lo lắng của Thư Dật, cười cười “Anh mấy ngày này cũng sẽ ở lại đây.”
Thư Dật lúc này mới an tâm. Lục Nhất Hàng nghe vậy nhìn về phía Thư Dật, nghi nghi nói “Anh không phải đã nói sẽ theo chăm sóc tôi sao?”
Thư Dật gật gật đầu “Ừ.”
Lục Nhất Châu đỡ Lục Nhất Hàng nằm nghỉ. Thư Dật nhìn phòng bếp trống trơn, thở dài, ra ngoài mua gạo, rau dưa với ít gia vị các loại, lại hỏi Lục Nhất Hàng muốn ăn cái gì. Lục Nhất Hàng nghĩ nghĩ nói “Còn muốn ăn xương dê hầm, làm cho tôi đi.”
Thư Dật gật đầu cười “Được.”

Lục Nhất Châu đưa Thư Dật ra ngoài, đưa hộ chiếu cùng vé máy bay cho y, thấp giọng nói “Đi đi, nó có nháo cũng có anh đây rồi. Mấy ngày nay nó cũng khôi phục tốt rồi, không cần lo lắng.”
Thư Dật mím môi, nghẹn giọng “Đừng… Đừng để cậu ấy ăn thịt dê, không tốt cho miệng vết thương.”

Mẹ Thư nhìn thấy Thư Dật tuyệt không ngoài dự đoán, chỉ thở dài “Cũng không nói trước để mẹ đón con… Vào nhà trước.”
Hiện giờ mẹ Thư đã rời nhà dì y, tự mua một căn hộ nhỏ, y vẫn là lần đầu tiên tới đây. Thư Dật vào nhà, nhìn nhìn cười “Thật yên tĩnh.”
“Cách chỗ làm của mẹ cũng gần, tiện.”
Thư Dật có chút bất ngờ “Mẹ đi làm?”
Mẹ Thư nở nụ cười, cắt dứa đưa cho Thư Dật “Không thể cả ngày ở nhà, dì con vẫn cứ khuyên mẹ, dù sao cũng phải thử…”
Trong lòng Thư Dật vẫn luôn khó chịu, mẹ Thư nhìn sắc mặt y, thở dài “Con cùng Lục Nhất Hàng… Rốt cuộc là lại cùng một chỗ. Hắn nói gì với con?”
“Cậu ấy cái gì cũng chưa nói, cho nên con nghĩ tới hỏi mẹ.” Mắt Thư Dật đều phát đỏ “Mẹ… Lúc ấy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Kì thật mẹ đã sớm biết đúng không? Còn có… Mẹ tại sao lại biết đó là Lục Nhất Hàng, con tới bây giờ chưa từng nói qua…”
Mẹ Thư trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi nói “Ngày đó con gọi cho mẹ, mẹ đã đoán rằng con sẽ tới hỏi, mà thôi… Nếu ba con biết mấy năm nay con vẫn không tìm người khác, phỏng chừng cũng sẽ bảo mẹ tới nói cho con…”
Trong lòng Thư Dật tim đập bang bang, quả nhiên, bọn họ đều biết.
Mẹ Thư nhìn y, nhàn nhạt nói “Mẹ đương nhiên biết hắn… Một năm ngay sau khi mới quay về Singapore, Lục Nhất Hàng đã liên hệ với mẹ. Hắn hỏi con thế nào rồi, hỏi có thể gặp con một lát hay không. Mẹ nói rằng không thể, hắn cũng không nói gì thêm, chỉ xin một tấm ảnh của con…”
“Về sau… Hàng năm đều gọi cho mẹ một lần, hỏi mẹ một chút chuyện của con, lại xin mẹ cho hắn ảnh chụp của con năm đó. Con không phải vẫn tò mò vì sao hàng năm mẹ đều đổi số điện thoại sao. Mỗi lần hắn gọi tới mẹ lại đổi số, nhưng sang năm sau hắn vẫn có thể tìm thấy…”
Thư Dật nhìn mẹ mình, khó tin “Cậu ấy… cậu ấy sao có thể liên hệ với mẹ?”
Mẹ y quay đầu đi, giọng nói như mất tiếng “Chúng ta đã sớm gặp qua, năm ấy con tốt nghiệp, lúc thực tập, hắn tìm đến chúng ta… Vừa lúc con rời nhà trốn đi, mấy ngày đi Bắc Kinh tìm hắn, chính lúc con come out.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.