Tử Thời

Chương 10:




Trải qua mười tám năm, "Sinh nhật vui vẻ" là câu đầu tiên.
Tử Thời ngây người nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng thầm nghĩ: Người như anh thế này, có phải ông trời đền bù cho cô hay không đây?
Thịnh Thừa Quang, có phải dùng mười tám năm ngây ngô dại dột đó của cô để đổi lấy hay không?
Nếu quả thật là như vậy... Rất có lời!
Tử Thời nhắm mắt lại, lẳng lặng dựa vào trong lòng của anh.
Lưng cô dán vào lồng ngực của anh, hai thân thể hai nhịp đập dần dần tương hợp, có một trái tim cùng với một trái tim khác cùng nhịp đập.
"Thịnh Thừa Quang..." Giọng của Tử Thời nhẹ như là nằm mơ, "Cảm ơn anh."
Cám ơn anh đã cho em một cái sinh nhật, sau này mỗi lần đến Tử Thời em không cần lại ảo tưởng hôm nay là không phải.
Cám ơn anh, để cho em trùng sinh một lần nữa.
Vào giờ phút này lòng Thịnh Thừa Quang tràn đầy trìu mến, không ngừng hôn nhẹ lên trên gò má của cô, nỉ non hỏi cô: "Em muốn quà sinh nhật là gì?".
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
Cô lắc đầu, cô không muốn gì cả, được anh giữ trong ngực âu yếm ôm hôn như thế này... không có quà tặng nào hạnh phúc hơn thế này, cô đã thỏa mãn rồi.
Thịnh Thừa Quang biết cô ngớ ngẩn—— cô giống như một tờ giấy trắng, anh tiện tay vẽ bừa lên một màu bất kỳ, đối với cô đều là màu sắc rực rỡ.
Thật đáng thương, trong đáy lòng anh hoặc ít hoặc nhiều có chút không đành, dịu dàng dỗ dành cô nói: "Lúc sinh nhật có thể nhận ba điều ước, em giấu một điều trong lòng, còn hai điều còn lại bây giờ nói cho anh biết".
Tử Thời dễ dụ như vậy, anh nói gì cô cũng đều làm theo, cô ngoan ngoãn nghiêm túc nghĩ, sau đó nói cho anh biết: "Vậy... Em muốn đi một nơi rất xa. Em muốn ngồi máy bay."
Vì cô không biết thông tin thân phận của mình, cho nên cho tới bây giờ cũng chưa từng ngồi máy bay. Cho đến bây giờ, nơi cô đã từng đi xa là tỉnh bên cạnh thành phố C, xe buýt công cộng năm giờ mới đến, cô không có chứng minh thư không thể ở khách sạn, chỉ có thể đi về trong ngày, sau khi xuống xe ở trạm xe thành phố C thì ăn hai xiên Kantō hầm[1], sau đó năm giờ ngồi xe buýt trở về.
[1] Kantō: là món hầm truyền thống của Nhật, hầm đồ ăn trong nước cốt dashi nêm shoyu (tương dầu) để có vị mặn.
Thịnh Thừa Quang thở dài một cái, ôm cô chặt hơn một chút, thấp giọng hứa với cô: "Được, sau này anh dẫn em đi." Anh vuốt ve mái tóc dài mềm mại của người trong ngực, "Chờ chuyện lần này kết thúc... Anh dẫn em đi máy bay đến một nơi rất xa—— đi NaUy đi, hoặc Phần Lan, chúng ta xem cực quang".
"Cực, quang," Tử Thời nhẹ giọng lặp lại, "Cực quang là... ánh sáng ban đêm, đúng không?"
"Ừ."
"Thật không?" Trong bóng tối, cô mở to hai mắt, "Ban đêm thật sự sẽ có ánh sáng sao?"
"Có chứ," Thịnh Thừa Quang bị câu hỏi ngớ ngẩn của cô chọc cười, "Hơn nữa còn rất đẹp rất đẹp. Đến lúc đó chúng ta cùng đi xem."
Truyện được đăng tại dîễ●n✿đ●àn⊹lê✿q●µýđ●ôn.
Anh cất giọng ấm áp hứa hẹn, Tử Thời lại không trả lời. Vòng tay qua ôm chặt lấy eo của anh, cô dán vào trong ngực anh, từ từ nhắm mắt lại.
**
Ở đêm khuya này, có người ôm nhau triền miên, cũng có người đang nổi trận lôi đình—— Tạ Gia Thụ dày công tổ chức buổi party sinh nhật long trọng, nhân vật chính của buổi sinh nhật lại không có tới. Khách khứa lẻ tẻ, đại thiếu Tạ tức giận nổi cơn tam bành.
Cậu không cho trợ lý 24/24 của cậu đi, ra lệnh cho cô ấy ở lại xem cậu nổi giận.
Hội trường được bài trí số tiền lớn bị đập nát thành một mớ hỗn độn, đại thiếu Tạ hung hăng trút ra cơn tức giận này, hung thần ác sát đứng trong một mớ hỗn độn thở hổn hển. Tóc quăn xinh đẹp rũ xuống, cậu tức giận thổi nó lên.
Đảo mắt, thấy người trong góc co rúc hai tay đang ôm đầu, không thèm nhìn cậu, khóe mắt Tạ Gia Thụ giựt giựt, xông về phía của cô ấy gầm lên giận dữ: "Con mẹ nó, cô không thể chạy tới khuyên nhủ tôi sao?!"
Không nhìn thấy tiểu gia rất tức giận? Còn không nhanh sang đây dỗ dành tiểu gia vui vẻ!
Phùng Nhất Nhất kiên định ôm chặt lấy đầu, chỉ sợ ma đầu tức giận vạ đến cá dưới ao. Nhưng càng như vậy Tạ Gia Thụ càng không buông tha cho cô, đi tới đưa tay lôi cô dậy, Phùng Nhất Nhất lại sợ cậu túm gãy tay cô, liền vội xin tha: "Buông tay buông tay! Nhẹ một chút nhẹ một chút! Thôi nào—— nếu không thì tôi thổi cho anh nghe một bài nhé?"
"Cô chỉ có một bài, cô cảm thấy bây giờ thích hợp để cho tôi nghe sao?" Tạ Gia Thụ cười lạnh liên tục.
"Tôi còn biết bài khác đấy!" Cố ý học là vì tối nay! Phùng Nhất Nhất vội vàng khoe cái mình tưởng là mới lạ nói: "《Bài chúc mừng sinh nhật》!"
Xì! Hung hăng đâm một dao vào trên vết thương vừa mới cằm máu của Tạ Gia Thụ... Ma vương ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ!
Tức giận bắt đầu vây quanh, Tạ Gia Thụ giọng căm hận nói: "Vào lúc này nhất định là anh ấy ở cùng với con gấu kia rồi!"
Phùng Nhất Nhất sợ cậu giận chó đánh mèo sang Tử Thời, vội vàng cung cấp tình báo giải vây cho bạn tốt nói: "Không thể nào? Hình như bọn họ chia tay rồi! Tử Thời cũng không biết ngày sinh nhật của ông chủ, ông chủ cũng không có mời cô ấy tới party tối nay mà!"
"Cắt! Anh ấy làm sao có thể mời cô ấy đến nơi này!" Tạ Gia Thụ buột miệng nói, chợt dừng lại một chút, nhướng mày: "Cô mới vừa nói cái gì? Bọn họ—— chia tay rồi sao?!"
Phùng Nhất Nhất gật đầu, Tạ Gia Thụ liền nhảy cẫng lên!
Cậu lập tức vui vẻ bấm gọi điện thoại cho Tử Thời, cũng không thèm quan tâm nửa đêm canh ba cô có ngủ hay chưa.
Trái lại điện thoại liền được bắt máy, chỉ là giọng nói trầm thấp khàn khàn của đối phương khiến cả người Tạ Gia Thụ hơi run rẩy: "Anh Thừa Quang?!" Cậu không dám tin lấy điện thoại di động xuống xác nhận dãy số mình vừa bấm gọi, lại nhìn chiếc đồng hồ rơi trong góc—— Giờ này... hai người bọn họ ở cùng nhau sao?!
Tạ Gia Thụ trợn tròn mắt.
"Đã trễ như thế này cậu tìm cô ấy có chuyện gì?" Giọng của Thịnh Thừa Quang rất là không thân thiện, "Cô ấy đang ngủ."
"Hai người các anh... Ngủ sao?!" Tạ Gia Thụ khó khăn thốt ra một câu.
Nhưng Thịnh Thừa Quang hoàn toàn không có ý giải thích với cậu, "ừ" một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.
Phùng Nhất Nhất vừa nghe được câu nói "Hai người các anh ngủ sao?!" kia, lại liên tưởng đến buổi chiều ông chủ gọi cô đến hỏi chuyện sau đó vội vàng đuổi theo... toàn thân cô liền dựng tóc gáy, biết chắc là đã gây họa, thừa dịp ma vương còn đang cầm điện thoại ngây người ở đó, cô dựa sát vào bên tường rón ra rón rén trốn ra bên ngoài.
Nhưng cô còn chưa có mò tới cửa, Tạ Gia Thụ nghiến răng nghiến lợi chửi thề một câu, sải bước đi tới, liền túm lấy cô kéo đi ra ngoài...
**
Tạ Gia Thụ chọn một câu lạc bộ trên núi ở ngoài ngoại ô thành phố, lái xe từ nơi này vào thành phố, cho dù là hơn nữa đêm trên đường đi không có tình trạng kẹt xe cũng phải hơn ba tiếng.
Trái lại đại thiếu Tạ lại là một tay đua xe lão luyện, thế nhưng tốc độ xe vượt quá 80 khiến người ngồi bên cạnh sợ hãi mặt mày trắng bệch. Cho nên khi bọn họ về đến thành phố thì trời cũng đã sáng rồi.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên Phùng Nhất Nhất thức trắng đêm, cả người đều khó chịu, Tạ Gia Thụ bỏ cô ở cửa tiểu khu nhà cô, cậu quay đầu xe hùng hổ chạy tới chỗ ở của Thịnh Thừa Quang.
Chỗ đó, ánh mặt trời buổi sáng đang chiếu rọi cả một bầu trời.
Đôi nam nữ cả đêm triền miên đang ôm nhau ngủ say, chuông cửa vang lên dồn dập, Thịnh Thừa Quang đưa tay bịt tai người trong lòng, vỗ về cô ngủ tiếp, mặc chiếc áo sơ mi của anh vào cho cô, anh mới xuống giường đi mở cửa.
Tạ Gia Thụ đứng bên ngoài mặt mày hung dữ, giống như một chú chó hung dữ theo dõi anh trước cuộc so tài.
Trên mặt Thịnh Thừa Quang vẫn còn lưu lại dáng vẻ lơ là mới vừa tỉnh ngủ, thản nhiên liếc nhìn cậu ta một cái, "Chuyện gì?"
"Anh thật sự ngủ với cô ấy sao?!" Tạ Gia Thụ tức giận đấm lên cánh cửa gầm lên giận dữ.
"Yên lặng một chút." Thịnh Thừa Quang nhíu mày.
Tạ Gia Thụ nhẫn nhịn, âm thanh nhỏ lại một chút, nhưng giọng điệu vẫn rất tức giận: "Anh cũng quá rồi đấy! Mặc dù... Thật đúng là! Anh thật là quá đáng!" Cậu nói năng lộn xộn bày tỏ sự kinh ngạc và tức giận.
Lúc này Tử Thời từ trong phòng chạy ra, đầu tóc cô rối bù, dụi dụi mắt, vừa nhìn thì biết là vừa mới tỉnh ngủ. Chiếc áo sơ mi của Thịnh Thừa Quang mặc trên người cô trở thành chiếc váy dài đến đầu gối, phía trên cổ áo được cài một nút áo, vẫn lộ ra bờ vài trắng như tuyết, trên đó còn lưu lại một vài vết hôn đỏ mập mờ... Tạ Gia Thụ trợn tròn mắt!
Tử Thời sợ tới mức dừng bước lại. Thịnh Thừa Quang nghiêng đầu nói với cô: "Trở về phòng đi."
Anh lên tiếng, Tử Thời quay người bỏ chạy, chỉ nghe thấy Tạ Gia Thụ ở chỗ cánh cửa nổi trận lôi đình gầm lên giận dữ: "Cô chờ xem! Sau này cô sẽ khóc!"
Tử Thời một tay níu lấy cổ áo, lao đi như bay, lần đầu tiên trong đời len lén mắng chửi người khác trong lòng: Thần, thần kinh...
**
Sau đó Thịnh Thừa Quang là làm thế nào tống cổ Tạ Gia Thụ đi chỗ khác Tử Thời cũng không biết, lúc anh gõ cửa đi vào gọi cô ăn sáng thì Tạ Gia Thụ đã đi rồi, cô không hỏi, Thịnh Thừa Quang cũng không có nói.
Ăn sáng xong anh phải đi làm, lại thu xếp cho cô ở nhà để nghỉ ngơi. Tử Thời ngoan ngoãn ở nhà ngủ thêm, đến xế chiều lại nhận được điện thoại của Phùng Nhất Nhất, hôm nay Phùng Nhất Nhất cũng xin nghỉ để nghỉ ngơi, hẹn gặp cô—— chỉ trích Tạ Gia Thụ.
Hai người hẹn uống trà ở một nơi như thường lệ, Phùng Nhất Nhất để túi xuống liền bắt đầu thao thao bất tuyệt lên án rất nhiều tội của Ma vương, ngay cả Tử Thời chưa bao giờ nghị luận về người khác cũng nhịn không được phụ họa mấy tiếng.
Nói ra đều là nước mắt, quả thực là một quyển sổ đầy đủ《Bệnh thần kinh của Tạ ma vương》!
Nhưng sau khi nói ra trong lòng liền thoải mái hơn nhiều, hai cô gái thảo luận về mái tóc quăn cùng với cách phối hợp quần áo đẹp đẽ của Tạ Gia Thụ, thoải mái và vui vẻ chuẩn bị kết thúc lần gặp mặt này, Tử Thời gọi người đến tính tiền.
Cô mở ví ra, thẻ tính dụng mà Thịnh Thừa Quang cho cô rơi "lạch cạch" trên bàn, Phùng Nhất Nhất tò mò cầm lấy nghiên cứu: "Cường hào! Đây có phải là tấm thẻ đen (black card) của nam chính trong truyền thuyết dùng đúng không hả?!"
Tử Thời cũng không biết.
Phùng Nhất Nhất liền lấy di động ra tra, sau khi tra được so sánh một chút, vui vẻ thốt lên một tiếng: "Đúng là thẻ đen! Rõ ràng là thẻ đen!" Cô lật qua xem, thấy phía sau tấm thẻ là chữ ký rồng bay phượng múa của Thịnh Thừa Quang, "Đây là của ông chủ cho cậu sao!"
Tử Thời không thể không đắc ý, vui vẻ gật đầu, "Anh ấy bảo tớ sau này đều xài tiền của anh ấy."
"Nhưng..." cô tò mò hỏi Phùng Nhất Nhất: "Bởi vì màu sắc là màu đen cho nên gọi là thẻ đen sao?"
"Không có kiến thức!" Phùng Nhất Nhất khiển trách tác giả nhà cô, "Thẻ này là thẻ tín dụng của kẻ có tiền đấy! Phí năm gần mười ngàn nhân dân tệ! Gọi là——" cô quên từ, cầm điện thoại lên đọc theo : "U, l, t, i, m, a!"
Đọc xong sau đó cô vô cùng đau lòng nhức óc dạy dỗ Tử Thời: "Ai bảo cậu không xem đam mỹ! Tầm nhìn nông cạn! Cậu biết không! Trong sắc thịt tràn đầy thường thường sẽ có tấm thẻ này đấy! Tiểu công anh ta nhất định là ném tấm thẻ này lên mặt tiểu thụ sau đó mới có thể cùng với tiểu thụ——"
"Cái đó..." Tử Thời yếu ớt ngắt lời, hỏi: "Nhưng tranh tớ vẽ là phim hoạt hình mà, trong rừng rậm lại không có thẻ tín dụng..."
Phùng Nhất Nhất trả lại thẻ cho cô, vui vẻ thúc giục: "Cậu kiểm tra lại một chút xem thẻ này có phải là thật hay không!"
Tử Thời lặng lẽ nhận lấy tấm thẻ thanh toán. Lúc cô ký tên một nét lại một nét ký ba chữ "Thịnh Thừa Quang", Phùng Nhất Nhất nhìn thấy liền cảm khái nói: "Lời nói của ông chủ chúng ta thật đúng là sâu không lường được! Vừa ra tay chính là thẻ đen!" Cô chậc chậc than thở, nghĩ tới gì đó lại nói cho Tử Thời biết, nói: "《Gấu》của cậu đấy, rõ ràng bản quyền cũng đã bán cho Thiên Thần rồi, nhưng mấy tháng nay trang web của chúng ta bỏ phí tuyên truyền còn nhiều hơn bên Thiên Thần kia cơ đấy!"
Truyện được đăng tại dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn.
Hai cô gái đều là hồn nhiên ngây thơ, Phùng Nhất Nhất không chút để ý nói, Tử Thời nghe xong chỉ cảm thấy tự hào, gật đầu vui vẻ nói: "Ừ! Anh ấy rất lợi hại!"
Cô rất là vui, giọng nói khó tránh kiêu ngạo và thỏa mãn, sắc thịt tràn đầy khiến bạn độc giả trung thực Phùng Nhất Nhất liền nghĩ sai, lập tức dùng ánh mắt vừa gian ác lại vừa mập mờ nhìn về phía bạn tốt... Tử Thời từ từ cúi đầu, đỏ mặt.
Phùng Nhất Nhất chân thành khuyên nhủ: "Người bạn trẻ, buông thả dục vọng tổn hại sức khỏe đấy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.