Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Chương 152: Xin gọi thuộc hạ là Cố thị vệ




Edit: Kim NC
Beta: Thỏ SN
Y bỗng nhiên không nói gì, hơi thở rất nhẹ nhàng, nếu không có khí trắng tỏa ra, ta suýt chút nữa cho rằng y không hít thở.
Bám vào một bên tường, ta đứng lên, y hơi kinh hãi, muốn đưa tay đỡ ta, lại đè nén xuống.
Y  không trả lời câu hỏi của ta, nhưng y cho rằng ta không biết suy nghĩ trong lòng y sao?
Tâm tư y luôn ngây thơ và đơn thuần như vậy.
Ngước mắt nhìn y, mở miệng nói:” Xuất cung đi, đây không phải nơi huynh có thể ở được đâu.”
Y dường như chấn động, nhìn thẳng vào mắt ta, đáy mắt y tràn đầy sự kinh ngạc. Một lát sau, mới nghe thấy y bất đắc dĩ cười nói:”Muội có thể vì việc mình thích làm mà không chùn bước, huynh cũng có thể.”
Ta hơi giật mình, y xoay người đi, nói:” Hãy coi như muội chưa từng gặp qua huynh, chẳng qua hôm nay muội gặp một thị vệ bình thường mà thôi.”
Trong lòng đau nhói, lời nói của y còn chưa rõ ràng sao?
Người âm thầm một mực giúp đỡ ta, ngoại trừ y, còn có thể là ai đây?
Không kể lần trước ở cửa sổ của ta lén đặt thuốc mỡ, còn có khi ta bị bệnh, đến xoa thuốc trên thái dương giúp ta.
Là y, tất cả những việc làm kia đều do y làm.
Y từ trước đến nay đều luôn quan tâm đến ta, ta tiến cung, y lại có thể theo ta mà tiến cung.
Ta chợt nhớ tới khi ấy, Phương Hàm nói Ngự lâm quân trong cung cần mở rộng thêm người. Ta quả thật không ngờ đến, y sẽ lấy cách như vậy để vào cung.
Thời gian dường như trở về bốn tháng trước, y kéo ta đi ra đường đông đúc náo nhiệt, dùng cây lược gỗ vén tóc mai lên giúp ta, cười nói, Tam nhi của ta cuối cùng đã trưởng thành.
Hai tay bỗng nhiên nắm chặt lại, ta nhất định rất ngu ngốc, tội gì mà còn nhớ những thứ này?
Bắt đầu từ lúc ta từ chối gả cho y, khoảnh khắc thay thế Ngọc Nhi vào cung kia, ta và y đã sớm kết thúc rồi. 
Khanh Hằng ngốc, huynh sao còn tự làm khổ mình vì ta mà tiến cung?
“Khanh Hằng..” Tiến lên một bước, a — chân đau quá.
Xoay người lại, nhưng y vẫn lùi lại nửa bước, cúi đầu nói:” Xin nương nương gọi thuộc hạ là Cố thị vệ.”
Không ngờ y lại dùng kính ngữ với ta.
Trong lòng khổ sở, vẫn muốn tiến lên, y lại ngăn ta, giọng nói mang theo bi thương:” Nương nương vẫn nên dừng lại đi, thuộc hạ và nương nương đi gần như vậy, đã vi phạm cung quy. Dựa theo lẽ thường, thuộc hạ chạm vào thân thể nương nương, đôi tay này sẽ bị chém.”
Ép bản thân cười, ta nói:” Khanh Hằng, huynh đừng nói đùa nữa.”
Nhìn thấy cơ thể y rõ ràng run lên, tay đặt ở bội kiếm hơi siết chặt, giọng của y vẫn như trước, cúi đầu nói:” Nương nương xin đừng quên đây là hoàng cung. Người là chủ tử, nhất định phải cẩn thận, thuộc hạ tiến cung chỉ là muốn nhìn thấy người bình an, không muốn … không muốn tiếp xúc gần gũi với người.”
Lời của y làm cho ta cảm động muốn rơi lệ. Ta và y đã không có khả năng, y lại vì ta trả giá nhiều như vậy.
Nhìn người con trai vẫn cúi đầu này, tâm trạng cảm thấy hơi buồn cười, y và cha y thật không giống nhau. Thật khó tưởng tượng, thân sinh phụ tử  lại có thể khác nhau lớn đến thế.
Hơi thu lại ý cười, ta lạnh nhạt nói:” Bản cung hiểu.”
Ở đây là hoàng cung, sơ sẩy một chút, ta và y đều sẽ gặp rất nhiều rắc rối. Chúng ta vẫn nên duy trì khoảng cách thích hợp.
Sắc mặt của y hơi tái nhợt, vừa xoay người đi ra ngoài vừa nói:” Nương nương cứ ở nơi này chờ một lát, thuộc hạ đi gọi người đến.”
“Khanh … Cố thị vệ.”Lời nói ra thực sự không lưu loát. Mím môi cười, ta lại nói:” Bản cung có thể tự bảo vệ tốt bản thân mình, bản cung hy vọng, ngày sau sẽ không còn nhìn thấy ngươi ở trong cung nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.