Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Chương 167: Ta không vào




Edit: libraIme
Beta:  Thỏ SN
Phương Hàm có chút hoảng hốt, cuối cùng gật đầu, bước nhanh đi.
Vãn Lương nghe nói ta muốn ra ngoài, vội lấy áo lông chồn tới khoác lên người cho ta, đứng bên cạnh nói: “Nương nương, hôm nay bên ngoài rất lạnh, người nên chú ý.”
Ta gật đầu, nàng đỡ ta lên loan kiệu, ta quay sang nói với nàng: “Bên ngoài rất lạnh, ngươi cũng cùng lên kiệu đi, dù sao kiệu cũng rộng.”
Nàng vội lắc đầu nói: “Sao có thể được, nô tì thân thể khỏe mạnh, nương nương không cần phải lo lắng.”
“Nương nương…” Phương Hàm nhìn ta, muốn nói lại thôi.
Ta cười với nàng: “Cô cô yên tâm, trong lòng bản cung hiểu rõ.”
Lúc này nàng mới yên tâm giúp ta buông màn kiệu xuống.
Khởi kiệu, nhưng vừa mới đi được vài bước, lại cảm thấy có làn gió thổi qua màn kiệu lạnh lẽo làm cho ta run lên, ta nắm chặt lấy lò sưởi, vẫn như cũ không ngừng được run rẩy. Cũng không biết hôm nay là ngày bao nhiêu, qua năm mới sao đột nhiên lại trở lạnh như thế này?
Tới Thiên Dận cung, Vãn Lương đỡ ta xuống kiệu, ta đột nhiên lại đứng im trước kiệu mà không thể bước lên.
Trước mặt là cầu thang thật dài dẫn đến tẩm cung của hắn, không biết tại sao, một bước kia, vậy mà, lại bước không được.
“Nương nương?” Vãn Lương nhỏ giọng gọi ta.
Ta đột nhiên cảm thấy buồn cười, ta đang sợ hắn sao?
Nhưng có gì đáng sợ?
Lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Đi thôi.” Nói rồi, nắm tay Vãn Lương bước lên.
Thấy Lưu Phúc đi ra đón tiếp, hành lễ với ta: “Nô tài thỉnh an Đàn phi nương nương.”
Ta lại để Lưu Phúc đi thông báo cho hắn, đã hỏi: “Bên trong có ai không?”
Vốn tưởng rằng, y sẽ nói có Thiên Lục, ai ngờ, y lại trả lời: “Nương nương, bên trong có An uyển nghi.”
Ta hơi kinh ngạc, sao lại là An uyển nghi?
Lưu Phúc thấy ta không nói lời nào, thấp giọng hỏi: “Nương nương, có cần lão nô đi vào thông báo một tiếng?”
Do dự, cuối cùng ta lại nói: “Không cần, có lẽ Hoàng thượng không có gì đáng ngại rồi, vậy bản cung về thôi.”
Lưu Phúc dường như còn muốn nói gì nữa, môi khẽ mấp máy, lại trở thành: “Dạ… Lão nô cung tiễn nương nương.”
Chần chờ, cuối cùng xoay người.
Vãn Lương kinh ngạc nói: “Nương nương…”
Ta không nói lời nào, vừa bước xuống bậc thềm, nghe Lưu Phúc phía sau mở miệng nói: “An tiểu chủ, người cũng về sao?”
Có chút kinh ngạc, không khỏi quay đầu lại khẽ liếc qua. An uyển nghi cũng đã nhìn thấy ta, bước lên phía trước cúi người hành lễ: “Thần thiếp thỉnh an Đàn phi nương nương.”
Ta thực sự không nghĩ tới nàng ta lại đột nhiên đi ra, đành phải nói: “An uyển nghi không cần đa lễ.”
Nàng ta tiến lên, có chút nghi ngờ nhìn ta, nhỏ giọng nói: “Nương nương, người đang…” Lông mày của nàng ta hơi nhíu lại, không hiểu nhìn ta.
Ai cũng nhìn thấy là ta vừa tới, và ai cũng thấy tư thế chuẩn bị đi của ta.
Ta cảm thấy cũng chẳng sao cả, chỉ để Vãn Lương đỡ tay bước xuống dưới, vừa nhìn An uyển nghi vừa nói: “Bản cung phải đi về, nếu An uyển nghi tiện đường có thể đi cùng bản cung.”Lúc vừa đi lên, không nhìn thấy phía dưới có kiệu chờ, nghĩ lại lúc nàng ta tới chắc chỉ có một mình.
Ta thực sự có chút nghi hoặc, nàng ta ngay cả cung nữ thân cận cũng không mang theo.
Nàng ta dường như mới phản ứng kịp, cũng không chối từ, tiến lên, thong dong cười nói: “Nương nương thật sự là người kỳ lạ, Hoàng thượng long thể bất an, tất cả tần phi đều đồng loạt đến thăm, bao nhiêu người đỏ mắt trông chờ lưu lại để được chăm sóc người, còn nương nương lại ngược lại, là người cuối cùng đến, đã tới, lại không vào.”
Ta khẽ cười nói: “Nếu như thế, sao An uyển nghi không ở lại chăm sóc Hoàng thượng?”
Dựa vào cách nói của nàng ta, nàng ta không phải là người cuối cùng thứ hai sao? Nếu ta không đi vào, như vậy sau nàng ta lại không có ai vào nữa, đây không phải là cơ hội tốt sao?
Không nghĩ tới nàng ta lại mỉm cười, mở miệng nói: “Thần thiếp cho dù muốn ở lại, cũng phải được sự cho phép của Hoàng thượng.”
Ta khẽ run lên, hắn không muốn sao?
Như vậy, vì sao ngay cả Thiên Lục cũng không ở lại?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.