Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Chương 172: Tam tiểu thư Tang phủ




Edit: hangdang33
Beta:  Kim NC
Giọng nói của hắn không lớn, nhưng vẫn thể hiện sự tức giận. 
Hơi run sợ, ta vội quỳ xuống trước mặt hắn, cúi đầu nói: “Hoàng thượng không nghe thần thiếp giải thích, đã muốn định tội thần thiếp, thần thiếp không phục.” Nắm chặt hai tay lại, việc này ta vẫn chưa có cơ hội giải thích với hắn, nếu hắn đã tự mình qua đây, vậy thì ta biết thật ra hắn  muốn cho ta một cơ hội giải thích.
Hạ Hầu Tử Khâm đối với ta, cuối cùng vẫn không tệ.
Phải chăng là bởi vì hôm nay chỉ có mình ta không đi Thiên Dận cung thăm hắn, cho nên  hắn mới đích thân đến? Bỗng nhiên ta hơi hối hận, nếu như khi ở cửa ta không xoay người rời đi, nếu như ta đi vào, như vậy  hắn cũng không cần phải đêm khuya chạy tới đây thế này.
Hắn chống người ngồi dậy, hẳn là đầu rất choáng váng, thân thể hắn hơi lắc lư chao đảo. Ta quỳ, hắn cũng không bảo đứng lên, chỉ lạnh lùng nhìn ta, nghiến răng nói: “Trẫm thật sự muốn xem, nàng sẽ giải thích thế nào!”
Định mở miệng nói, lại đột nhiên nghĩ đến hắn muốn ta giải thích, nhưng giải thích cái gì? Giải thích thuốc mỡ của ta từ đâu mà đến, hay giải thích ta hôm nay vì sao không đi Thiên Dận cung thăm hắn?
A, Hạ Hầu Tử Khâm à, thật lợi hại, muốn ta nói từng chuyện từng chuyện cho rõ ràng hết.
Ta cắn môi nói: “Thần thiếp đã đến Thiên Dận cung, nhưng nghe nói An uyển nghi đang ở bên trong cùng Hoàng thượng, thần thiếp sợ quấy rầy sẽ làm mất nhã hứng Hoàng thượng, vì vậy chỉ có thể quay trở về.” Chẳng qua ta không ngờ tới, An Uyển Nghi lại đi ra nhanh như thế.
Cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên nhìn  ánh mắt của hắn.
Hắn lạnh nhạt hừ một tiếng nói: ”Nhưng công công của trẫm nói, nàng và An uyển nghi cùng nhau trở về.”
Nhắm mắt lại, đồ Lý công công đáng ghét.
Ngoài hắn ra còn ai làm cái việc nhàm chán đó, còn xét hỏi chuyện ở bên ngoài.
Ta dập trán xuống đất, mở miệng nói: “Thần thiếp…Thật sự không biết Hoàng thượng đang bệnh như vậy mà đêm khuya vẫn tới hỏi tội thần thiếp. Là lỗi của thần thiếp..”
Ta không đi thăm hắn, chắc hẳn hắn sẽ tức giận, nhưng chuyện khiến hắn canh cánh ở trong lòng, tất nhiên là chuyện khác.
Hắn bỗng nhiên giơ tay, dùng một tay kéo ta lại, ta bất ngờ không kịp phòng bị đâm sầm vào lồng ngực hắn, thấy hắn  nhíu mày nhăn nhó, giận dữ nói: “Nàng thật sự là mắc tội lớn, trẫm nên phế phong hiệu Đàn phi của nàng, đày vào lãnh cung!”
Trong lòng kinh ngạc hoảng hốt, hắn lại nói: “Thứ trẫm ban tặng cho Cố Địch Vân, sao lại ở trong tay của nàng! Nàng không phải định nói với trẫm, nàng và Cố gia không liên quan gì chứ!”
Quan hệ của ta và Cố gia…
Ta chỉ có thể nói, ta và Cố đại nhân không có bất cứ quan hệ nào, nhưng với con trai của ông ta – Cố Khanh Hằng – thì có…
Hắn quả nhiên là liếc mắt một cái đã nhìn ra nguồn gốc xuất xứ của hộp thuốc mỡ kia.
Như vậy, nếu như  bây giờ ta nói thuốc mỡ là Thiên Lục đưa cho, hắn sẽ tin sao?
“Khụ khụ…” Hắn vỗ ngực, đột nhiên ho khan không ngớt.
“Hoàng thượng…”
Ta hiểu, việc này hắn vốn đã muốn hỏi ta trước, có điều hắn muốn chờ ta chủ động giải thích cho hắn. Mà hôm nay hắn bị bệnh, chỉ có mình ta không đến thăm, hắn mới thật sự nổi giận đến không kiềm chế được.
“Ba năm trước đây Cố Địch Vân đột nhiên cùng Tang lão gia kết giao quan hệ, đồng thời ba năm qua vẫn liên tục ra vào Tang phủ. Tang phủ chẳng qua chỉ là một thương gia bình thường, trẫm quả thực còn nghĩ không ra, Tang gia rốt cuộc có thứ gì vừa mắt lão già đó. Lúc đầu, trẫm còn tưởng rằng Tang lão gia hối lộ y, mãi cho  đến  khi bắt đầu kỳ tuyển tú năm ngoái …”
Giật mình nhìn hắn, xem ra hướng đi của từng quan viên, hắn là Hoàng đế, nhưng lại nắm bắt rõ ràng.
Lần tuyển tú đó, trong danh sách có hai người của Tang gia, hắn chẳng lẽ còn nghĩ không ra chắc? Cố đại nhân nhìn trúng, là hai tiểu thư của Tang gia. Vẫn còn một chuyện, Hạ Hầu Tử Khâm không biết, đó chính là đã từng có thầy toán nói Tang gia có Phụng thể.
Nhưng mà chuyện này, bây giờ cũng không phải lúc cho hắn biết.
Hắn thở hổn hển mấy hơi, đột nhiên nắm lấy tay ta, nhìn thẳng vào ta mở miệng nói: “Trẫm còn biết, Tang gia còn có một Tam tiểu thư không muốn ai biết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.