Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Chương 12: Châm ngôn




Edit: Ong MD
Beta: Kim NC + Thỏ SN
“Đang suy nghĩ gì vậy?”
Ta còn đang thất thần, đã nghe giọng hắn nhàn nhạt hỏi ta. Vội vàng hoàn hồn, xấu hổ cười: “Không có gì, thần thiếp chỉ đang nghĩ, Hoàng thượng bị thương không nói cho Thái hậu biết, có thực sự ổn không?”
Hắn hừ khẽ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Trẫm biết, mẫu hậu luôn không thích nàng. Việc này nếu để cho mẫu hậu biết, mẫu hậu lại phạt nàng, như vậy vết thương này của trẫm chẳng phải uổng phí rồi sao?”
Ta cười nói: “Hóa ra Hoàng thượng đang tính toán để làm ăn không bị lỗ vốn.”
Hắn ngước mắt nhìn ta, bỗng nhiên khẽ nhíu mày. Ta hoảng sợ, tưởng trong người hắn không thoải mái, vội hỏi: “Hoàng thượng cảm thấy khó chịu sao?”
Hắn vẫn nhìn ta chằm chằm, bỗng nhiên đưa tay qua, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ta, trầm giọng nói: “Mặt của nàng làm sao vậy?”
Mặt ta?
Theo bản năng ta đưa tay lên xoa xoa hai má, mới nhớ lúc chiều đi qua Hi Ninh cung lãnh trọn một cái tát thẳng tay của Thái hậu. Lúc đó ta chỉ cảm thấy đau rát một bên má, nhưng không ngờ tới bây giờ vẫn còn để lại dấu vết?
Thảo nào, lúc ta ra khỏi Hiên các, Vãn Lương nhìn ta hỏi có sao không.
“Ai đánh nàng?” Hắn ngồi dậy nhìn thẳng vào ta hỏi.
Thoáng ngẫm nghĩ một chút rồi ngước mắt nhìn hắn, ta nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng nghĩ sao, còn có ai dám đánh thần thiếp?” Nhìn vào ánh mắt hắn, ta cúi đầu khẽ cười một tiếng, lại cầm tay hắn, nhỏ giọng nói, “Thực ra chỉ cần Hoàng thượng bình an khỏe mạnh, ai tát thần thiếp  cũng không quan trọng. Nếu như có thể, một chưởng kia của Thục phi nương nương, thần thiếp cũng không muốn Hoàng thượng đỡ thay cho thần thiếp.”
Dù sao Diêu thục phi muốn giết ta, Hạ Hầu Tử Khâm cũng đã tận mắt nhìn thấy, giờ chẳng qua là một cái tát khiến nàng ta mang thêm tiếng ác mà thôi, cũng chẳng phải là chuyện đáng nói. Một tát này, sao lớn bằng tội nàng ta muốn giết ta. Cứ để cho chuyện này chìm xuống đi. Ta cũng biết, hắn sẽ không hỏi lại.
Đáy mắt yên lặng của hắn cuối cùng cũng khẽ lay động, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng nói: “Nàng là phi tử của trẫm, nếu ngay cả người con gái của mình mà trẫm còn không bảo vệ được, thì trẫm trị vì giang sơn vạn dặm này như thế nào?”
Ta khẽ cười hỏi hắn: “Vậy rốt cuộc Hoàng thượng muốn giang sơn hay là muốn mỹ nhân?”
Sắc mặt của hắn trầm xuống, kéo ta ôm vào trong lòng, nghiến răng nói: “Cả hai.”
Cả hai, thật là bá đạo.
Nhưng, đây mới thực sự là tính cách của hắn – Hạ Hầu Tử Khâm.
Một lát sau, nghe thấy tiếng của Vãn Lương từ bên ngoài truyền vào: “Nương nương, thuốc của người được rồi ạ.”
Ta nói: “Mang vào đây.”
Cánh cửa mở ra, Vãn Lương cúi thấp đầu bước vào, quỳ xuống trước mặt chúng ta, cầm chén thuốc trong tay dâng lên. Ta nhận lấy, nhìn nàng nói: “Ở đây không còn việc gì nữa, ngươi lui xuống đi.”
“Dạ, nô tì xin cáo lui.” Vãn Lương đứng dậy và rời đi ngay.
Lúc ta xoay người lại, thấy ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào bóng lưng của Vãn Lương, đột nhiên hắn mở miệng hỏi: “Nô tì này không phải là bị nàng phạt cho ra bên ngoài rồi sao? Làm sao lại gọi trở về rồi?”
Ta cúi đầu thổi chén thuốc, thuận miệng nói: “Không phải Hoàng thượng nói thần thiếp không nên là người như vậy sao? Vì thế thần thiếp mở lòng từ bi, lại gọi nàng ta trở về. Nô tì này quả nhiên là muốn bị phạt, phạt một lần mới có thể học khôn ra được. Bây giờ nàng ta làm việc rất cẩn thận, thần thiếp ngày càng cảm thấy để cho nàng ta ra bên ngoài một lần là chính xác.” Ta vừa nói vừa đưa muỗng thuốc tới bên môi hắn.
Hắn liếc nhìn ta, nhưng cũng không nói nữa, chỉ cúi đầu uống muỗng thuốc ta đưa tới.
Thấy hắn nhíu chặt chân mày, vừa mới nuốt xuống đã mở miệng than: “Đắng quá!”
“Chẳng lẽ Hoàng thượng không nghe nói thuốc đắng dã tật sao?” Ta buồn cười nhìn hắn, cũng không phải là con nít mà còn sợ uống thuốc.
Hắn trừng mắt nhìn ta, không vui nói: “Trẫm không muốn uống.”
“Hoàng thượng…” Thấy hắn thuận thế nằm xuống, nhắm mắt lại, ta lắc đầu cười nói, “Người không uống thuốc vết thương làm sao mau lành được?”
Một lát sau, mới nghe hắn nói: “Nàng phải đút cho trẫm uống.”
Ta giật mình nhìn chén thuốc trong tay, không phải ta đang đút cho hắn sao? Nhìn về phía hắn một lần nữa, hắn vẫn không chịu mở mắt, trong lòng ta khẽ lay động, thì ra hắn lại còn mang tâm tư như thế nữa chứ.
Ta ngửa đầu, tự mình uống một ngụm thuốc rồi cúi người xuống.
Hắn giật mình mở choàng mắt nhìn ta. A, không phải hắn muốn đút thuốc bằng miệng sao? Sao lại giật mình như vậy chứ?
Trong đôi mắt hắn tràn đầy sự hài lòng và đắc ý.
Nuốt xuống ngụm thuốc cuối cùng, hắn tiện tay cầm chén thuốc để sang một bên, khẽ cười kéo ta qua, đầu lưỡi tùy ý lướt vào trong miệng ta. Ta chỉ cảm thấy hai má nóng bừng lên, hắn như thế này… Có chỗ nào giống như muốn ta đút cho hắn uống thuốc đâu?
Tim ta bỗng nhiên đập nhanh hơn, cảm thấy hắn bây giờ có chút khác thường, hắn vừa đưa tay ôm lấy ta, vừa nghiêng người đè cả người ta xuống giường. Ta đang hoảng sợ, hắn lại đột nhiên ngã người xuống, cả người hắn chạm thật mạnh vào người của ta.
“Hoàng thượng!” Ta hoảng sợ gọi hắn.
Chỉ nghe hắn khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, ta mới nhớ tới trên người hắn đang có thương tích, làm sao có thể dùng sức lực mạnh như vậy để kéo ta chứ?
Ta đẩy hắn ra, nhíu mày hỏi: “Người không sao chứ?”
Hắn liếc nhìn ta, sắc mặt hơi xấu hổ, nhắm mắt lại nói: “Trẫm giận.”
Ta chợt giật mình, đột nhiên lại giận, vì chuyện gì nữa đây?
Ta nhìn hắn thật kỹ, nhưng vẫn không nhìn ra được điều gì. Một lát sau, mới thấy hắn đưa tay xoa xoa ngực, xoay người sang nhìn ta. Ta bị hắn nhìn cảm thấy hơi hoảng hốt, hắn đã đưa tay qua, nâng cằm của ta lên, bình thản nói: “Trẫm muốn biết nơi hậu cung này, nàng có đủ năng lực để bảo vệ bản thân không?”
Ta hơi kinh ngạc nhìn hắn, không biết hắn nói thế cuối cùng là có ý gì.
Ta cười cười cúi người, tựa vào ngực hắn, nói: “Không phải đã có Hoàng thượng rồi sao? Người sẽ bảo vệ thần thiếp.”
Hắn lặng yên, thở dài một tiếng nói: “Trẫm làm sao có đủ thời gian để có thể bảo vệ nàng mọi lúc mọi nơi.”
Lời của hắn, bỗng nhiên làm ta ngơ ngẩn. Trong thoảng thốt, dường như ta lại nhớ tới lời nói nghe được trong lúc nằm mơ màng ngủ ở Thượng Lâm Uyển, cũng giống hệt như những lời hắn thốt ra vừa rồi? Không thể lúc nào cũng bảo vệ ta mọi lúc mọi nơi, vì thế, mới muốn ta trở nên đủ mạnh mẽ, có đủ đầy năng lực để tự bảo vệ mình, phải không?
Ta cười nói: “Hoàng thượng đương nhiên không thể đặt hết tâm tư của mình ở đây, Hoàng thượng còn phải quan tâm chính sự của triều đình, những việc vặt vãnh nhỏ bé ở hậu cung làm sao người quản hết được?”
Nhắc tới chính sự, sắc mặt của hắn hơi trầm xuống, bỗng nhiên hắn than một tiếng nói: “Nói đến chuyện này, làm cho trẫm lại nghĩ tới sắp tới sinh nhật của trẫm rồi.”
Đúng vậy, bây giờ đã là mười hai tháng hai, nhẩm tính thời gian chỉ còn chưa tới một tháng nữa. Chỉ trong chớp mắt sẽ tới ngay thôi.
Ta không nói gì, lại nghe hắn nói: “Ngày đó sẽ rất náo nhiệt.”
Đương nhiên là rất náo nhiệt rồi, Thái hậu đã từng nói rồi mà, Cố Khanh Hằng cũng nói qua với ta một chút. Nhưng hắn là lần đầu nhắc tới việc này trước mặt ta. Ta cũng coi như không biết, không khỏi tò mò hỏi hắn: “Đến lúc đó các vương gia ở đất phong cũng tới sao?”
Năm đó, lão vương gia sinh hạ được ba người con trai, Hạ Hầu Tử Khâm là con trai trưởng, lại là con thừa tự của Thái hậu, cho nên mới được phong làm thế tử. Lúc hắn lên làm Hoàng đế, hai vị vương gia khác mẹ kia được phong vương trên những vùng đất khác rời khỏi hoàng đô. Con trai thứ hai là Tấn vương, con trai thứ ba là Hiển vương.
Hắn trả lời: “Các huynh đệ của trẫm đương nhiên sẽ đến hoàng thành, các nước lân bang cũng tới. Khang đế của Đại Tuyên ở phía tây cũng muốn mượn cơ hội này để kết mối bang giao tốt đẹp và vĩnh viễn với Thiên triều, trẫm đã phái người mời y đến.”
Ta chợt sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Đại Tuyên không hề giáp biên giới với Thiên triều ta, vì sao Hoàng đế của bọn họ lại bằng lòng đến đây?”
Hắn cười một tiếng nói: “Trước khi trẫm lên ngôi một năm, Đại Tuyên còn đang rung chuyển không yên. Nàng cũng biết, ngay cả Thiên triều cũng sẽ có binh biến, bởi vậy kéo được một đồng minh vẫn tốt hơn nhiều so với tạo ra một kẻ địch.”
Lúc hắn nói tới chuyện binh biến của Thiên triều, sắc mặt không hề khác thường. Ta cũng không biết, binh biến trong lời nói của hắn. Có phải là chuyện lúc hắn lên ngôi bốn năm trước hay không. Có điều những việc này ta sẽ không hỏi.
Khẽ hít một hơi, ta lại nghĩ tới Bắc Tề.
Mặc dù Bắc Tề không phải vương triều thuộc diện phải cống nạp phẩm vật, nhưng theo lời của Cố Khanh Hằng ta đã biết ngày ấy Bắc Tề nhất định sẽ cử người tới. Hoàng đế Bắc Tề tuổi già, lại không có con nối dõi, nên y sợ sau khi y được trăm tuổi, cơ nghiệp của y sẽ bị hắn xâm chiếm chăng? Chẳng biết tại sao, ta bỗng nhiên rất tò mò đối với Hàn vương, y là nghĩa tử của Hoàng đế Bắc Tề, không biết có phải ngày sau sẽ kế thừa giang sơn Bắc Tề không?
Có điều…
Ta lặng yên nhìn về phía Hạ Hầu Tử Khâm, vừa rồi lúc hắn nói không hề nhắc đến một lời nào về Bắc Tề. Có lẽ trong lòng hắn còn mang đầy oán hận.
Làm sao ta không biết, Bắc Tề là khúc mắc khó có thể hóa giải được trong lòng hắn.
Nếu như năm đó hắn cũng ở ngôi cửu ngũ chí tôn như hôm nay, đương nhiên hắn sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Ta bất giác nắm chặt hai tay, Phất Hi, Phất Hi, trong lòng ta luôn đố kị với người con gái này. Chỉ vì cái chết của nàng ta, và vị trí nàng ta giành được ở trong lòng hắn.
Ta biết trái tim hắn vĩnh viễn xa xôi như vậy, nhưng ta vẫn cố lao vào.
Mặc cho ai làm gì cũng không được dao động.
Hai tay ta ôm chặt lấy người hắn, vùi mặt vào ngực hắn. Cảm giác ôm hắn rất chân thực, nhưng trong tim ta lại cảm thấy ngày càng mờ ảo hơn.
Bất kể là Diêu thục phi hay là Thiên Phi, Thiên Lục, hay là tất của những người con gái đông đảo ở hậu cung này, ta cũng có thể tranh đấu. Nhưng duy nhất chỉ có Phất Hi, ta hoàn toàn thất bại bởi nàng.
Cho dù ta có mạnh mẽ hơn nữa cũng không thể tranh được với người chết.
“Sao vậy?” Hắn cúi đầu hỏi ta. Bỗng nhiên lại nhẹ giọng nói, “Nàng ôm chặt như vậy, làm ngực trẫm đau.”
Không biết vì sao, trong giờ khắc này ta không muốn buông tay ra, mà ngày càng ôm chặt hơn. Hắn nhịn không được kêu lên thành tiếng, ta nghiến răng nói: “Hoàng thượng đau không? Hoàng thượng đau, mới nghĩ tới là vì thần thiếp mà chịu một chưởng này.”
Cơ thể hắn hơi run, khẽ cười nói: “Nếu như thế, vì sao vừa rồi lại ân cần khuyên trẫm uống thuốc? Cứ để thương thế của trẫm như vậy chẳng phải là đúng với tâm ý của nàng sao?”
Ta ngước mắt nhìn thẳng vào mắt hắn: “Lúc này trong lòng thần thiếp rất mâu thuẫn, vừa muốn Hoàng thượng mau lành, nhưng  cũng muốn cả đời Hoàng thượng không bao giờ khỏe được.”
Ai cũng nói tình yêu của đế vương như hoa trong gương, trăng trong nước, ta không muốn, tình yêu của ta thành công dã tràng.
Ta vẫn dùng sức ôm chặt hắn, hắn đau đến nhíu mày, nhưng không đẩy ta ra.
Một lát sau, mới nghe hắn nghiến răng nói: “Cả đời không bao giờ khỏe được, Đàn phi của trẫm thật là người có trái tim ác độc.”
Ta không nói gì, chỉ vùi mặt vào lồng ngực của hắn, lại dùng sức mạnh hơn nữa, giống như là muốn đâm đầu vào.
“Ôi…” Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng không tức giận, chỉ nhỏ giọng nói, “Đây là lần đầu tiên trẫm nhìn thấy nàng như vậy. Nàng muốn nhắc nhở trẫm điều gì?”
Nhắc nhở hắn điều gì sao? Cuối cùng chẳng phải ta muốn nhắc nhở hắn quên Phất Hi đi một chút, và nhớ ta nhiều hơn một chút sao?
Như vậy thật đúng là giấu đầu lòi đuôi.
Một lúc lâu sau, ta mới nhẹ nhàng nới lỏng vòng tay ôm hắn ra. Nhưng không ngờ hắn lại ôm chặt lấy ta, mỉm cười nói: “Trẫm vốn tưởng rằng, nàng đối với trẫm không hề có chờ mong.”
Vốn tưởng rằng…
Nhưng hiện tại thì sao? Ta đối với hắn có mong đợi sao? Ta chưa hề nói gì, hắn biết sao?
Trái tim ta dường như bị thứ gì chạm vào, ta đối với hắn, có mong đợi sao?
Thật sự kinh ngạc, sao ngay cả bản thân ta cũng không hề biết…
Bỗng nhiên ta lại nhớ tới vừa rồi ta hỏi hắn vì sao phải đỡ cho ta một chưởng kia, hắn cũng nói, hắn không biết…
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe hắn ho khan mấy tiếng, ta ngước mắt nhìn hắn, thấy chân mày của hắn nhíu lại.
“Hoàng thượng!” Ta đưa tay xoa xoa ngực cho hắn.
Hắn lại lắc đầu cười khẽ: “Trẫm không sao.”
Một lát sau hắn lại nói: “Hôm nay trẫm cảm thấy rất hài lòng.”
Ta nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn không hề vơi bớt, xem ra là thực sự hài lòng. Chẳng biết tại sao khi nhìn thấy hắn cười, ta lại đột nhiên nhớ tới lời hắn nói với ta, hắn muốn ta săn mồi vào ngày sinh nhật của hắn. Mỗi khi nghĩ tới việc này, trong lòng ta cũng có cảm giác là lạ không thể dùng lời nói để diễn tả được, nhưng cũng không phải vui mừng.
Vì thế, đối với chuyện săn bắn sau này, ta chờ mong, lại cảm thấy trái tim hơi lỗi nhịp.
Cuối cùng, ta cảm thấy ngày ấy không biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Ta thấy thà rằng hắn có thể hủy bỏ buổi săn bắn, ngày hôm đó, làm thứ gì khác.
Hủy bỏ săn bắn!
Trong lòng chợt chấn động, sao ta lại quên mất cơ chứ?
Ta nhìn hắn, nếu hắn nói hôm nay hắn hài lòng, như vậy thì ta thử hỏi một chút chắc cũng không vấn đề gì?
Dường như hắn hơi mệt, dựa người vào ta, từ từ nhắm mắt lại. Ta hít một hơi nói: “Hoàng thượng, lần sau đi Thượng Lâm Uyển thực sự phải săn bắn sao?”
Hắn không mở mắt, chỉ nói: “Nếu không thì nàng cho rằng nên làm gì?”
“Thần thiếp cho rằng, có chút không ổn.”
Hắn chỉ nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Sao?”
Ngẫm nghĩ một chút cuối cùng ta mở miệng: “Mùa xuân chính là mùa bách thú giao phối, không tiện cho việc săn bắn.” Việc này lúc trước ta chưa từng nghĩ tới nhưng bây giờ lại đột nhiên nhớ ra.
Hắn bỗng nhiên mở hai mắt ra, nhìn thẳng vào ta.
Ta rốt cuộc cũng cảm thấy sợ hãi, ngày đó là là sinh nhật của hắn, săn bắn đương nhiên là tiết mục góp vui đặc sắc. Ta lại nói hủy bỏ nó. Bây giờ hắn nghe xong có phải đã tức giận rồi không?
Cuối cùng ta lại chọc hắn tức giận nữa rồi.
“Hoàng thượng.” Tim ta đập hơi nhanh gọi hắn một tiếng.
Hắn chống người ngồi dậy, ta hoảng sợ, vội vàng ngồi dậy dìu hắn. Hắn nhìn ta, chợt cười thành tiếng, nói: “Đàn phi, nàng thực sự không giống người bình thường!”
Ta im lặng, ta đương nhiên là khác thường rồi, ai lại giống như ta chứ, nói như vậy là hắn cảm thấy có hứng thú sao?
Ta lại nghe hắn nói: “Lúc trẫm nhắc tới việc này trên triều, quần thần dưới điện không một người phản đối! Mỗi người đều vỗ tay bảo là hay! Nhưng trẫm không ngờ rằng phi tử của trẫm lại hiểu được săn bắn vào mùa này là không thích hợp!”
Ta ngạc nhiên, những đại thần kia không phải không hiểu, chỉ là bọn họ đều muốn nịnh bợ hắn, không dám nói ra mà thôi.
Hắn cười nói: “Mùa xuân đương nhiên là không thích hợp cho việc săn bắn, ngày đó săn bắn chỉ là góp vui mà thôi, nhưng cũng không thể phá hủy sự cân bằng của bách thú trong việc sinh sôi nảy nở. Ảnh hưởng này đương nhiên trẫm đã nghĩ tới.”
Ta chợt giật mình nhìn người đàn ông trước mặt, hắn nói rằng hắn biết chuyện này sao?
Vậy đã biết sao còn…
Nhìn bộ dáng kinh ngạc của ta, hắn giải thích: “Để phục vụ cho việc săn bắn ngày hôm đó, trẫm đã cho người thả vào một số lượng thỏ rất lớn, những người vào rừng chỉ được phép bắn thỏ rừng. Như vậy vừa không làm mất hứng, vừa có thể bù đắp chỗ thiếu hụt đó. Nàng nghĩ sao?”
Ta rốt cuộc cũng chấn động cả người, thì ra hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ lâu rồi. Nếu không, bây giờ làm sao có nhiều thỏ như vậy?
Ta bỗng nhiên nhớ tới lúc ở Thượng Lâm Uyển, Cố Khanh Hằng nói hắn quả thật mà một quân vương, tầm nhìn xa trông rộng của hắn khiến y cảm thấy giật mình và bội phục. Hắn mặc dù là thiên tử cao quý, nếu lại làm những chuyện trái với lẽ trời như vậy, mặc dù không có người nào dám nói. Nhưng cũng không phải là kế lâu dài.
Kể từ đó không hề có những lời phê bình kín đáo nữa. Bách quan quần thần chỉ biết ngày càng thần phục hắn.
Ta không khỏi thốt lên: “Nếu trong lòng Hoàng thượng đã sớm có đối sách vì sao lại không nói rõ ràng?” Theo lời của hắn, lúc thượng triều hắn chẳng qua chỉ bàn về việc săn bắn, còn về phần đi săn thế nào chắc chắn là không kịp nói.
Hắn hừ khẽ một tiếng: “Trẫm chỉ muốn nhìn thử, rốt cuộc có bao nhiêu người thật sự quan tâm đến giang sơn xã tắc của trẫm.” Lúc hắn nói những lời này, trong đôi mắt tràn đầy nỗi thất vọng.
Chắc chắn là một người cũng không có.
Ta đang muốn nói, lại nghe hắn tức giận nói: “Trẫm biết trong lòng bọn họ đều hiểu chuyện này rất rõ ràng, chỉ là không chịu nói ra! Tất cả chỉ biết nịnh hót!”
“Hoàng thượng.” Hắn nói xong thực sự rất tức giận.
“Trẫm thật sự rất hận không thể cách chức xét xử cả đám bọn họ!” Hắn nghiến răng nói.
Ta nhịn không được bật cười: “Nếu người cách chức tất cả bọn họ, ngày sau lâm triều chẳng phải chỉ còn lại một mình người sao?” Cách chức rất dễ nhưng nhậm chức lại khó.
Ta nghĩ những người gọi là đại thần này cũng không phải quá tồi tệ, nếu không triều đình này sớm đã rối loạn rồi.
Có điều Hạ Hầu Tử Khâm nói bọn họ dường như không thực sự quan tâm đến giang sơn xã tắc này. Cái bọn họ quan tâm chỉ là con đường làm quan của mình.
Có thể nói ai nắm giữ giang sơn này cũng đều không ảnh hưởng gì đến bọn họ cả.
Nếu không vì sao cả đám nguyên lão của Gia Thịnh đế tiền triều bây giờ vẫn ở trong triều như trước?
Vì thế hắn muốn thực sự nắm quyền, và Thái hậu cũng đang từng bước một thu hồi binh quyền nằm trong tay kẻ khác.
Hắn hừ một tiếng nói: “Đám thất phu cáo già kia.”
Ta cười nhìn hắn: “Hoàng thượng, thực sự một người cũng không có sao?”
Nếu đúng như vậy cũng thật là bi ai.
Hắn nhìn ta mở miệng nói: “Có.” Rồi lại cúi xuống, nói tiếp, “Hai người.”
Trong lòng ta khẽ động, vội hỏi: “Ai vậy?” Ta cũng rất tò mò, tất cả mọi người không dám nói, ai có lá gan lớn như vậy? Ngay cả ta vừa rồi lúc nói ra cũng e sợ làm hắn nổi giận.
Nhưng nghe giọng điệu của hắn, ta cũng biết người phản bác lại chuyện này cũng không phải ở trên triều mà chỉ là nói với mình hắn.
Nhưng chuyện đó cũng dễ hiểu.
Nếu nói lúc thượng triều chính là đối đầu với quần thần, cho dù là ai cũng không dám lớn mật như vậy.
Hắn hơi nhíu mày, hỏi: “Nàng tò mò như vậy sao?”
Ta gật đầu nói: “Điều đó là đương nhiên, thần thiếp rất tò mò về người dám cả gan làm loạn kia, rất đáng ngạc nhiên, Hoàng thượng người sẽ xử trí chuyện này như thế nào?” Nói là xử trí, nhưng ta cũng biết chính là ban thưởng. Nếu hắn cố tình diễn màn kịch này ở trên triều, đương nhiên là muốn khen ngợi những trung thần thực sự hết lòng vì giang sơn xã tắc này.
Ta thật sự rất tò mò, lúc hai người kia nói ra chuyện này chắc chắn đã tính đến chuyện mất đầu, nhưng không ngờ vận khí lại tốt như vậy. Hạ Hầu Tử Khâm vốn đang chờ bọn họ nói ra. Ta muốn xem thử cuối cùng là ai mà lại may mắn đến thế.
Sắc mặt hắn thoáng trầm xuống, mở miệng nói: “Tấn vương.”
Ta giật mình, Tấn vương!
Nhưng y ở đất phong xa như thế, làm sao lại…
Ta đang nghĩ ngợi, lại nghe hắn nói: “Lúc trước trẫm ban thánh chỉ xuống, muốn bọn họ chuẩn bị sớm một chút. Nhưng lúc người của trẫm trở về lại mang về một quyển tấu chương bẩm tấu về việc này.” Hắn liếc nhìn ta, tiếp tục nói, “Đệ ấy nói mùa xuân không thích hợp cho việc săn bắn. Còn nói, mặc dù trẫm là thiên tử cao quý cũng không thể chống lại ý trời được. Và khẩn cầu trẫm thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. “
Trong lòng ta chấn động mạnh, Tấn vương thật đúng là to gan, bốn chữ chống lại ý trời mà y cũng dám nói!
Nhìn chăm chú người trước mặt, ta biết hắn không hề nổi giận nên nhỏ giọng hỏi: “Vậy Hoàng thượng nói như thế nào?
Hắn lạnh lùng nói: “Trẫm còn có thể nói như thế nào? Đương nhiên là đáng để trẫm phải quan tâm rồi. Trẫm đường đường là Hoàng thượng chẳng lẽ lại bị uy hiếp bởi một câu chống lại ý trời của y sao?”
Ta cảm thấy thật buồn cười, hắn muốn có người phản bác lại quyết định của mình, bây giờ Tấn vương nói ra hắn lại không vừa ý vì lời của y quá nặng, không giữ thể diện cho hắn. Nhưng hắn không trả lời cho Tấn vương, không biết Tấn vương sẽ cảm thấy như thế nào?
Ta lặng yên nhìn hắn, chắc chắn là hắn muốn xem thử Tấn vương có tâm tư khác thường hay không. Nhìn xem y có thể bình yên tiến vào hoàng đô hay không.
Cuối cùng hắn vẫn lựa chọn cách thăm dò đối với con cháu của dòng họ Hạ Hầu.
Ta ngồi nhích tới gần hắn, nhẹ giọng nói: “Nhưng thần thiếp biết Hoàng thượng cũng không giận thật. Đến lúc Tấn vương trở về hoàng đô, thậm chí Hoàng thượng còn tính ban thưởng cho vương gia nữa.”
Hắn cười đắc ý nói: “Chỉ cần lúc đệ ấy trở về đối mặt với trẫm, vẫn không thay đổi câu nói kia của mình, trẫm đương nhiên sẽ ban thưởng!”
Hắn để lâu như vậy mà chưa trả lời cho Tấn vương biết, đương nhiên Tấn vương cũng đoán hắn đang nổi giận. Lúc Tấn vương trở về, nếu đối mặt với hắn vẫn không thay đổi quan điểm của mình như trước, ngược lại ta cũng toát mồ hồi hột vì y.
“Vậy nếu vương gia nói ra, Hoàng thượng sẽ ban thưởng cho vương gia thứ gì?
Hắn lại hỏi ngược lại ta: “Nàng cảm thấy trẫm sẽ ban thưởng cho đệ ấy thứ gì?”
Ta ngớ người ra, thật sự đoán không ra. Hắn có thể ban thưởng thứ gì, nhiều đến mức nào.
Nhưng hắn cũng không làm khó ta, chỉ nhẹ giọng nói: “Đến lúc đó, muội muội của Hàn vương Bắc Tề sẽ đến hòa thân với Thiên triều. Trẫm muốn Tấn vương thành thân với nàng ta, cũng không làm mất mặt Hoàng đế Bắc Tề.”
Ta mở to mắt nhìn hắn, Hoàng đế Bắc Tề muốn muội muội của Hàn vương hòa thân, đơn giản là muốn cho nàng ta vào hậu cung của Thiên triều. Y làm sao biết được Hạ Hầu Tử Khâm căn bản không suy nghĩ như vậy, hắn muốn nhân tình thế này tứ hôn cho Tấn vương.
Ta không khỏi bật cười, chuyện này đối với Tấn vương cuối cùng là phiền phức hay là ban thưởng đây?
“Tuy vương phủ của Tấn vương đã có nhiều thê thiếp, nhưng vị trí chính phi đến nay còn để trống, trẫm vẫn muốn chọn cho đệ ấy một vị Vương phi.”
Ta lớn gan hỏi: “Hoàng thượng cảm thấy Tấn vương sẽ đồng ý sao?”
Hắn liếc nhìn ta, nói: “Trẫm không biết.”
Ta cười thầm nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Một lát sau, hắn thở dài nặng nề, xoay mặt sang nói: “Trẫm mệt.”
Ta dìu hắn: “Vậy Hoàng thượng hãy nghỉ ngơi đi. Thần thiếp đỡ người nằm xuống.”
Hắn gật đầu, nằm xuống ngủ. Ta giúp hắn đắp chăn lên, nhưng lại nghĩ tới một chuyện, không nhịn được hỏi hắn: “Phải rồi, Hoàng thượng mới vừa nói có hai người mà. Một người là Tấn vương, còn người kia là ai?”
Hắn xoay người, thấp giọng nói: “Trẫm quên rồi.”
Ta ngạc nhiên với lời hắn nói. Chuyện lớn như vậy làm sao hắn có thể quên được?
Ta biết là hắn không muốn nói mà thôi. Ta cũng hiểu chuyện không hỏi nữa, nằm xuống bên cạnh. Hắn nằm một chút, lại xoay người qua ôm ta, thấp giọng nói: “Chẳng biết tại sao, mỗi khi trẫm ôm nàng đều cảm thấy rất thoải mái.”
Ta khẽ rung động, mỉm cười nói: “Vậy Hoàng thượng cứ ôm đi.”
Hắn khẽ cười một tiếng rồi nói: “Trẫm sợ nghiện.”
Ta cười, lời của hắn thật kỳ lạ, ta cũng không phải thuốc gây nghiện mà.
Thuốc…
Ta mở to mắt nhìn thấy hắn cũng đã nhắm hai mắt lại. Ta nghĩ ngợi một lúc rồi nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, thuốc của Trữ Lương cung cũng rất đắng.”
Đêm nay, tình cảnh hắn uống thuốc dường như vẫn còn trước mắt, lại nhớ tới lời hắn nói, mấy ngày tới đều phải qua Trữ Lương cung để cho Diêu thục phi hầu hạ hắn. Thật ra ta rất muốn hỏi, lúc hắn qua Trữ Lương cung cũng sẽ giống như ngày hôm nay sao?
Hắn chỉ cúi đầu “Ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa.
Thấy sắc mặt hắn mệt mỏi, ta ngừng suy nghĩ, rồi cuối cùng cũng im lặng.
Chỉ trong chốc lát đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hắn, ta nghĩ hắn nhất định đã ngủ rồi.
Nhìn gương mặt anh tuấn của hắn gần trong gang tấc, ta bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi nhắc đến việc săn bắn mùa xuân không thích hợp và muốn hắn hủy bỏ việc này. Kết quả là sau khi nghe hắn nói một hồi, ta đã đem việc này ném tận đẩu tận đâu mất rồi.
Ta khẽ cắn môi, đúng là nghe hắn nói xong thì ta quên béng luôn chuyện này.
Ta chậm rãi tựa vào ngực hắn, khóe miệng khẽ nở nụ cười, không biết bắt đầu từ lúc nào ta cảm thấy lén lút bàn luận một ít chuyện chính sự với hắn cũng trở thành một chuyện rất vui vẻ. Việc triều chính ta không được tham gia, nhưng ta thích nghe hắn nói về những việc đó, thích nghe hắn nói câu “Đám thất phu cáo già kia”, vừa nghĩ tới đã nhịn không được lại muốn bật cười. Nhưng ta chỉ có thể che miệng cười, vì ta sợ nếu thực sự cười thành tiếng sẽ làm hắn thức giấc.
Ta tưởng tượng ra cảnh hắn ngồi trên đại điện oai phong nói muốn tổ chức săn bắn, sau đó cõi lòng đầy chờ mong ở phía dưới sẽ có người phản bác lại một câu, nhưng không ngờ không có ai phản đối. Tất cả đều khen ngợi nói hắn thánh minh khiến hắn ở đó với nét mặt tươi cười nhưng trong lòng vô cùng giận dữ.
Ta thật sự muốn nhìn thấy hắn như vậy.
Sau khi cười xong lại nhớ tới muội muội của Hàn vương. Chẳng biết tại sao ta chưa bao giờ cảm thấy có thiện cảm đối những người con gái Bắc Tề. Có lẽ nguyên nhân là vì Phất Hi.
Lại là Phất Hi.
Những chuyện bí ẩn giữa nàng ta và Hạ Hầu Tử Khâm khiến ta cảm thấy nàng ta thật đáng ghét. Thậm chí khi nghe nói nàng ta đã chết, trong nháy mắt ta cảm thấy thật may mắn.
Nhưng cho tới hôm nay, đã rất nhiều lần ta hy vọng nàng ta không chết, chỉ cần nàng ta còn sống sẽ vĩnh viễn không có khả năng trở thành một bức tường kiên cố như vậy.
Vĩnh viễn không thể.
Mặc kệ nàng ta và hắn đã từng có hơn mười sáu năm bên nhau, nhưng trước mắt ta cũng có đủ thời gian.
Chỉ là việc này đã không thể nào trở thành sự thật được.
Nàng ta đã chết, đó chính là khoảng thời gian khiến người ta tưởng nhớ suốt cả đời.
Từ từ nhắm mắt lại, nghe nhịp đập trái tim hắn lúc này, vừa bình thản lại vừa có tiết tấu. Hắn nói ôm ta cảm thấy rất thoải mái, nhưng vì sao ta lại cảm thấy trái tim mình đập mạnh và loạn nhịp như vậy?
Có phải ta mong muốn quá nhiều cho nên mới cảm thấy không đủ hay không?
Bỗng nhiên nghe hắn khẽ hừ một tiếng, ta giật mình mở mắt nhìn, nhưng thấy hắn vẫn ngủ say.
Nhìn lướt qua bờ vai của hắn ra phía ngoài. Bên ngoài cánh cửa sổ, những cành cây in hình bóng loang lổ.
Một lúc lâu sau ta mới nhắm mắt lại, vùi đầu vào trong ngực hắn.
Ngày hôm sau, đến giờ Mão, Lý công công tới gọi hắn lâm triều, dường như hắn đã tỉnh lâu rồi. Nghe thấy tiếng cung nữ bước lên giúp hắn mang giày, Lý công công cũng bước vào, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay Hoàng thượng cảm thấy thế nào?”
Ta lặng yên mở mắt, thấy hắn để mặc cho Lý công công đỡ đứng dậy, thấp giọng hỏi: “Ngươi có chuyện gì?”
Lý công công vội hỏi: “Đêm qua cung nữ của Hi Ninh cung đến truyền lời, Thái hậu muốn hôm nay sau khi lâm triều Hoàng thượng qua Hi Ninh cung, Thái hậu nói muốn bàn bạc về chuyện sinh nhật của Hoàng thượng.”
Ta thấy hắn hơi khựng người lại, một lát mới nói: “Sao mẫu hậu lại muốn bàn bạc với trẫm?”
“Việc này… Nô tài không biết, có điều… Hôm qua, nô tài lén hỏi Vương đại nhân, đại nhân nói những ngày gần đây muốn Hoàng thượng nghỉ ngơi nhiều hơn, không thích hợp làm việc quá mức mệt nhọc. Không bằng, một lát nữa nô tài báo lại với Thậu, nói người chính sự bận rộn…”
“Tiểu Lý Tử, ngươi thật là lớn mật.” Hắn thấp giọng trách mắng, “Thái hậu mà ngươi cũng dám lừa gạt sao?”
“Hoàng thượng thứ tội!” Lý công công hoảng sợ quỳ xuống.
Hắn liếc nhìn Lý công công, mở miệng nói: “Đứng lên đi, sau khi hạ triều trẫm sẽ qua đó.”
Cuối cùng Lý công công không dám nói gì nữa, chỉ gật đầu.
Ta cảm thấy hơi kỳ lạ, mấy ngày nay Thái hậu vẫn tránh mặt hắn, thậm chí ngay cả khi tự hắn đến Hi Ninh cung, Thái hậu cũng không muốn nói nhiều với hắn, nhưng lần này lại chủ động phái người tới gọi hắn qua.
Bàn bạc về việc sinh nhật của hắn sao? Chuyện này đã có người phía dưới làm cần gì hắn phải bận tâm tới chứ?
Lần trước lúc hắn bị bệnh, ta cho rằng Thái hậu chỉ thỏa hiệp, nhưng hóa ra bà còn có chuyện muốn bàn bạc với hắn. Mặc dù ta không biết giữa bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất bất an.
Ta nằm một chút, mới đứng dậy.
Triêu Thần bưng nước vào, quay sang nói với ta: “Nương nương, Ngọc tiệp dư tới, đang chờ ở bên ngoài.”
Ta giật mình vội hỏi: “Đến từ lúc nào?”
Triêu Thần nói: “Đã đến được một lúc rồi ạ.”
“Vậy vì sao không vào bẩm báo?”
Nàng vội giải thích: “Nô tì muốn vào bẩm báo, nhưng Ngọc tiệp dư nói nương nương còn đang ngủ, không muốn bọn nô tì quấy rầy.”
Ta ngồi ngẩn người ra một lúc, rồi mới phái Triêu Thần lui xuống: “Ngươi nói với Ngọc tiệp dư, bản cung ra ngay.”
“Dạ.” Triêu Thần gật đầu lui xuống.
Ta vội đứng dậy, rửa mặt chải đầu xong, gọi cung nữ vào hầu hạ.
Lúc ra ngoài, thấy Ngọc tiệp dư đang ngồi trong phòng uống trà, Vãn Lương đứng bên cạnh nàng. Mọi người thấy ta ra đều khom người hành lễ. Ta bước lên đỡ nàng nói: “Tỷ tỷ không cần đa lễ, chuyện hôm qua bản cung còn chưa kịp tạ ơn tỷ tỷ.”
Nhắc đến chuyện hôm qua, Ngọc tiệp dư chỉ mím môi cười, mở miệng nói: “Nương nương phúc trạch vô biên, thần thiếp chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi.”
Ngồi nói chuyện với nàng một hồi, ta cười nói: “Cũng là nhờ có sự trùng hợp của tỷ tỷ mà hôm nay bản cung mới có thể bình yên vô sự ngồi ở đây.” Ta cúi xuống lại nói, ” Sao hôm nay tỷ tỷ đến đây sớm như vậy?”
Ngọc tiệp dư thấp giọng nói: “Hôm qua, thần thiếp vốn muốn tới thăm nương nương, nhưng không ngờ Hoàng thượng lại ở đây. Vừa nghe tin Cảnh Thái cung truyền thái y, thần thiếp lo lắng thân thể của nương nương không khỏe, nên Hoàng thượng mới vội vã qua đây. Hôm nay thấy thần sắc của nương nương thần thiếp mới yên tâm.”
Ta khẽ giật mình, hôm qua truyền thái y là vì Hạ Hầu Tử Khâm chứ không phải vì ta, nhưng không thể nói với nàng việc này được. Ta liền cười nói: “Đúng vậy, hôm qua bản cung cảm thấy trong người hơi khó chịu, nhưng đã nghỉ ngơi cả đêm, không có gì đáng ngại nữa.” Ngồi một chút, ta đứng lên nói, “Tỷ tỷ qua đây sớm như vậy, chúng ta cùng nhau qua Hi Ninh cung thỉnh an Thái hậu đi.”
Nghe vậy, Vãn Lương đang đứng bên cạnh định mở miệng, lại bị Ngọc tiệp dư giành trước: “Hóa ra nương nương chưa biết, Thái hậu nói hôm nay không cần phải thỉnh an.”
“Thật sao?” Ta hơi kinh ngạc, xem ra là do ta mới ngủ dậy nên các cung nữ chưa kịp nói với ta.
Ngọc tiệp dư gật đầu, sắc mặt hơi trầm xuống, nói: “Hôm nay, Thư quý tần được ban cho cái chết, Thái hậu tin Phật nên sáng sớm tinh mơ đã đến Hiên các rồi.”
Thì ra là thế.
Ta hỏi: “Lúc nào hành hình?”
“Đương nhiên là buổi trưa.”
Buổi trưa, tính ra cũng còn hơn bốn canh giờ nữa.
Ta thật sự không nghĩ tới Thư quý tần lại chết như vậy.
Ngọc tiệp dư nói tiếp: “Nghe nói đêm qua Thư quý tần làm náo loạn Ngọc Thanh cung cả đêm, khóc lóc yêu cầu đòi gặp Thái hậu và Hoàng thượng, nàng ta còn nói muốn gặp Thục phi nương nương.”
Thư quý tần gây náo loạn như vậy cũng không giải quyết được gì, Thái hậu và Diêu thục phi chắc chắn sẽ không đi gặp nàng ta. Có điều ta không biết, nếu đêm qua Hạ Hầu Tử Khâm biết việc này, hắn có mềm lòng đi gặp mặt nàng ta lần cuối cùng hay không?
“Nương nương làm sao vậy?” Ngọc tiệp dư thấy ta không nói gì, thấp giọng hỏi.
Ta mới hoàn hồn lại lắc đầu nói: “Không có gì.”
Đang nói chuyện thì thấy Triêu Thần bưng đồ ăn sáng lên. Ta liền nói: “Tỷ tỷ đã dùng bữa sáng chưa? Nếu chưa hãy cùng ăn với bản cung một chút đi.”
Nàng cười chối từ: “Tạ ơn nương nương, thần thiếp đã dùng rồi.”
Ta gật đầu, cũng không ép nàng. Nàng lại đứng lên nói: “Nương nương không sao nữa nên thần thiếp xin cáo lui trước. “
Ta nhìn nàng nhưng không giữ lại, chỉ nói: “Vãn Lương, tiễn Ngọc tiểu chủ về.”
“Dạ.” Vãn Lương đáp lời sau đó nói, “Ngọc tiểu chủ, mời.”
Ngọc tiệp dư quay về phía ta hành lễ xong mới xoay người ra.
Đợi nàng đi ra, Phương Hàm bước lên, nhỏ giọng nói: “Nương nương, người cho rằng Ngọc tiệp dư đến Trữ Lương cung chậm một bước, thật sự là trùng hợp sao?”
Có phải trùng hợp hay không ta không biết, chỉ nhìn vào kết quả, nàng đã lựa chọn giúp ta.
Đương nhiên mọi việc ta cũng cần phải giữ kín, vì thế có một số việc, ta vẫn chưa nói cho nàng biết.
Ta không nói lời nào, Phương Hàm dường như còn có chuyện muốn nói với ta. Ta nhìn nàng, mở miệng nói: “Cô cô có chuyện gì không muốn nói trước mặt bản cung sao?”
“Nô tì không dám.” Phương Hàm cúi thấp đầu, bước lên ghé sát bên tai ta, thấp giọng nói, “Nương nương, Tôn Nhuế đã chết.”
Đầu ngón tay ta run lên, thái y Tôn Nhuế bị giáng chức cho ra khỏi cung đã chết?
Ta nhỏ giọng hỏi: “Chết như thế nào?”
“Treo cổ tự sát, còn để lại di thư nữa.”
“Trong đó nói gì?”
“Nói rằng Tôn gia bao đời nay là thái y, mà y lại bị cách chức điều tra, vĩnh viễn không được nhận vào cung nữa, y không thể nguyện trung thành phục vụ Hoàng thượng, lại cảm thấy thẹn với liệt tổ liệt tông của Tôn gia, không mặt mũi nào sống trên đời, vì thế đã tự sát.” Phương Hàm nhìn ta, sau đó lại nói, “Trong cung có người đi thăm dò, nói y đúng là tự sát. Di thư y để lại cũng đúng là bút tích của y.”
Phương Hàm muốn nói với ta, Tôn Nhuế tự tử là sự thật.
Có lẽ đúng là như vậy, có điều mọi chuyện lại khéo léo, vừa vặn đến như vậy.
Thiên Phi và Thiên Lục ra tay thật nhanh, khiến cho ta phải khen ngợi. Nhưng ta có một chuyện không rõ, nếu đã thay đổi thái y mà vẫn nói Thiên Phi mang thai bình thường thì các nàng còn phải che giấu thứ gì chứ? Huống hồ ta cũng sẽ không ra ngoài cung thăm dò Tôn Nhuế, xem ra ta nên học hỏi thủ đoạn của tỷ muội các nàng rồi. Nếu không lại chịu cảnh như Sơ Tuyết kia. Mới đứng lên đã thấy Tường Hòa bước vào nói: “Nương nương, bên ngoài có Tích tần cầu kiến.”
Vừa nhắc Tào Tháo đã thấy Tào Tháo đến.
Ta liếc nhìn Phương Hàm, trong đôi mắt nàng cũng hiện rõ vẻ kinh ngạc. Ta đành nói: “Để cho Tích tần vào đi.
Chỉ một lát sau đã thấy Thiên Lục và Cúc Vận bước vào. Hai người hướng về phía ta hành lễ thật quy củ.
Ta nói: “Không ngờ Tích tần chịu đến cung của bản cung. Hôm nay thật đúng là ngày lành.”
Thiên Lục cười nói: “Hôm nay đúng là ngày lành, nếu không sao thần thiếp dám đứng trước nương nương tại đây chứ.” Dứt lời, nàng ta quay về phía Cúc Vận nói, “Ngươi ra bên ngoài chờ, ta và nương nương trò chuyện một lát.”
Ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nàng ta thực sự rất chủ động, khiến cho ta không cho bọn họ lui xuống cũng không xong. Ta cười nhạt một tiếng, phất tay cho tất cả mọi người lui xuống.
Sau đó trong phòng chỉ còn ta và Thiên Lục.
Ta ung dung đứng dậy, thấy Thiên Lục bước lại gần, mỉm cười nói: “Nương nương đã biết chuyện của Tôn Nhuế chưa?”
Ta cười lạnh một tiếng, Phương Hàm mới báo cho biết ta việc này, nàng ta đã không thể chờ lâu hơn nữa. Sắc mặt không đổi nhìn nàng ta, cất lời: “Bản cung cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, ai mà độc ác như vậy, ngay cả một thái y bị cách chức mà cũng không yên lòng, thì ra là Tích tần ngươi sao.”
Nàng ta ngẩn người ra, lại cười nói: “Nương nương nói gì vậy, thần thiếp không hề động đến y. Chẳng qua là y trung thành với Hoàng thượng nhưng lại không thể hết lòng tận tụy phục vụ người, lương tâm cắn rứt, nhất thời nghĩ quẩn trong lòng mới làm việc ngốc nghếch mà thôi.”
Nàng ta bây giờ đúng là vô cùng đắc ý.
Ta nhìn nàng ta, nói thẳng: “Ngươi đương nhiên không cần tự ra tay, Tôn Nhuế cũng có thê tử, chỉ cần ép từ hai phía một chút, sao phải sợ hắn không ngoan ngoãn viết di thư rồi tự đi tìm cái chết?” Về phần người thực hiện có lẽ là người của Cố đại nhân, dù sao hiện tại Thiên Lục thân là phi tử trong cung nên cũng có nhiều điều bất tiện.
Sắc mặt của nàng ta rốt cục cũng khẽ biến, nhưng chỉ trong chớp mắt lại khôi phục vẻ bình thản như lúc đầu, mở miệng nói: “Nương nương thông minh như vậy, trách không được chuyện của Thục phi nương nương cũng có thể xử lý lặng yên không một tiếng động đến thế.”
Trong lòng ta kinh ngạc, xem ra nàng ta vẫn cho rằng chuyện Diêu thục phi sẩy thai là do ta làm.
Trước đây, ta cũng nghi ngờ tỷ muội các nàng mà, chỉ vì nếu không phải do mình làm thì đương nhiên là do đối phương. Có điều, ta còn nhìn thấu được Thái hậu … còn Thiên Lục thì sao? Bằng đầu óc của nàng ta chắc chắn không chỉ nhìn thấy mọi chuyện gói gọn trên người ta mới đúng, nàng ta lại nói: “Điều làm cho thần thiếp giật mình, đó là không ngờ nương nương lại nhân từ như vậy. Người nên biết rằng trong thế gian này chỉ có người chết mới im lặng mãi mãi.” Ta kinh ngạc nhìn, nàng ta nói tiếp, “Sau này nương nương nhớ lại thì vẫn chậm một bước rồi.”
Ta nhìn Thiên Lục, cắn răng hỏi: “Sơ Tuyết là người của ngươi sao?” Nàng ta biết tua ngọc kia ở trong cung của ta, nhưng không biết chuyện sau đó. Vì thế Thiên Lục cho rằng ngay từ đầu ta buông tha Sơ Tuyết, nhưng sau đó lại giết chết nàng ta.
Còn tua ngọc kia lại ở trong cung của Thư quý tần, đương nhiên thuận theo tự nhiên sẽ biến thành ta giá họa.
Thảo nào nàng ta không hề nghĩ đến Thái hậu.
Đúng vậy, nếu không có chuyện lư hương ở Trữ Lương cung, ta cũng không hề nghi ngờ Thái hậu.
Thiên Lục chỉ cười không đáp lời ta, mà nói: “Thần thiếp trước kia còn sợ người giá họa cho tỷ tỷ, nhưng không ngờ nương nương lại thông minh như vậy. Biết đem việc này giá họa cho Thư quý tần là hợp lý hơn nhiều so với giá họa cho tỷ muội chúng ta.”
Ta hiểu rõ ý của Thiên Lục, Thư quý tần là người có thể tiếp cận gần gũi với Diêu thục phi nhất, lúc Thái hậu nghĩ đến Thư gia đương nhiên cũng nghĩ đến điều này.
Hừ lạnh một tiếng, ta nói: “Hôm nay Tích tần đến đây chỉ để nói với bản cung những chuyện buồn chán thế này sao?”
Thiên Lục cũng không cười mà đáp: “Đúng vậy, một khi Thư quý tần chết, chuyện này đương nhiên cũng trở thành những lời nói suông buồn chán. Hôm nay thần thiếp đến đây chỉ để nói cho nương nương biết, người động được Thục phi nhưng sẽ không làm gì được tỷ tỷ. Tỷ tỷ nhất định sẽ sinh đứa bé an toàn, người cứ chờ coi đi. “
Ta cười nói: “Đã như vậy, bản cung thực sự không nghĩ ra, rốt cuộc Tôn Nhuế đã làm gì cho các ngươi, mà các ngươi muốn giết người diệt khẩu.”
Thiên Lục lại nhỏ giọng nói: “Tôn thái y không phải làm cho tỷ tỷ, mà y đã làm một chuyện vô cùng tốt đẹp cho Thiên triều.”
Ta khẽ nhíu mày, những lời này của Thiên Lục, thực sự ta không hiểu rõ lắm.
Nàng ta lại tiếp lời: “Hôm nay, thần thiếp muốn nói cho nương nương biết, nếu người muốn động đến tỷ tỷ, thần thiếp sẽ dốc hết sức mình ngăn cản người, cho dù chết cũng không từ.”
Ta giật mình, rồi ngay sau đó tự giễu cười mình, ta thấy rõ đây mới thực sự là tỷ muội tình thâm.
Lúc này chợt nghe giọng của một người từ xa xa truyền vào: “Nương nương, bên ngoài có người tới nói là Thư quý tần cầu xin được gặp mặt người lần cuối!” Ta ngước mắt lên nhìn thấy là Tường Thụy. Có lẽ do ta lệnh cho mọi người lui xuống nên lúc này y không dám bước vào.
Mà ta cuối cùng lại giật mình, vì sao Thư quý tần đột nhiên muốn gặp ta?
Hết chương 12 (185)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.