Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Chương 16: Mặt nạ




Edit: libraIme + Kim NC
Beta: Kim NC + Thỏ SN
Ngẩn ngơ đứng nhìn, cảm giác người bên cạnh đưa tay qua, cầm lấy tay ta, hàng lông mi dài rủ xuống liếc nhìn ta một cái, khẽ cười nói: “Thế nào, không phải hôm qua mẫu hậu đã nói rõ ràng với nàng rồi sao? Nàng dù sao cũng là phi tử của trẫm, có gì mà phải căng thẳng?”
Hơi giật mình nhìn hắn, bất ngờ cười nói: “Hoàng thượng cầm tay thần thiếp, thần thiếp đương nhiên sẽ không còn căng thẳng.”
Hắn khẽ hừ một tiếng, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ đưa mắt hướng về phương xa.
Ta cũng nhìn theo, đội ngũ kia còn rất xa,  ánh mặt trời hôm nay rất chói, khiến ta phải nheo mắt lại. Đi trước dẫn đầu đội ngũ kia là một nam nử, chắc hẳn là Hàn vương của Bắc Tề. Ta cố gắng nhìn, muốn nhìn rõ dáng vẻ của y, nhưng không ngờ tới lá cờ to lớn kia theo chiều gió nhẹ nhàng mở bung ra, trùng hợp che khuất gò má của y…
Hơi thất vọng, sau đó lại cười, chờ tới gần, còn lo không nhìn thấy sao?
Người của Bắc Tề dường như cũng nhìn thấy đội ngũ bên này có Hoàng đế đích thân  nghênh đón, tốc độ của bọn họ rõ ràng cũng nhanh hơn.
Yên lặng đứng một lúc, sau đó mới thấy đội ngũ kia đang tới gần.
Ta nhìn kỹ lại, lá cờ kia trong nháy mắt tung bay, ta ngạc nhiên nhìn thấy nam tử trên lưng ngựa.
Dáng người y mạnh mẽ đối diện thẳng với ta, trên mặt của y hé ra mặt nạ màu bạc sáng, hoàn toàn che giấu khuôn mặt kia của y, chỉ còn lại có đôi mắt đen như mực.
Y cũng nhìn thẳng về phía ta.
Không biết có phải ta bị ảo giác hay không, dù sao vẫn cảm thấ  lúc y nhìn ta, đáy mắt kia còn có ý cười.
Tay bị Hạ Hầu Tử Khâm nắm khẽ run lên, trái tim trong ngực dường như bị thứ gì đó chèn vào, có chút đau đớn.
Người bên cạnh không khỏi cúi đầu nhìn ta, ta vội cười, cơ thể nhích lại gần hắn, nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không đứng lâu được, ánh nắng mặt trời quá chói chang, chiếu thẳng xuống đỉnh đầu nên hơi choáng váng  .”
Hắn nhíu mày nhìn ta, vươn tay ra đỡ lấy ta, hạ thấp giọng mắng: “Vô dụng.” Vừa mắng vừa cười, trong đôi mắt sáng ngời kia tràn ngập sự dịu dàng.
Nhìn thấy dáng vẻ hắn như vậy, trong lòng ta tự nhiên vui hẳn lên.
Đội ngũ Bắc Tề cuối cùng đã tới ngay trước mắt, Hàn vương nhảy xuống khỏi lưng ngựa, một người bên cạnh y bước lên phía trước kéo cương ngựa. Hàn vương bước nhanh đến đây, chắp tay nói với Hạ Hầu Tử Khâm: “Tham kiến Hoàng thượng.” Y lại liếc mắt nhìn về phía ta, mở miệng nói, “Tham kiến nương nương.”
Hạ Hầu Tử Khâm cười nói: “Vương gia không cần đa lễ.” Hắn nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía sau xe ngựa của Hàn vương,  Hàn vương dường như hiểu ý, quay đầu lại liếc mắt nhìn, cười nói: “Khiến cho Hoàng thượng chê cười rồi, muội muội của bản vương từ thuở nhỏ thân thể yếu kém, trên đường tới đây chẳng may bị nhiễm phong hàn, vì vậy mới không xuống tiếp kiến được. Mong Hoàng thượng lượng thứ.”
Ta cũng đưa mắt nhìn về phía chiếc xe ngựa kia, màn xe được thêu từ gấm vóc tinh xảo, nhìn qua cũng biết nhất định rất nặng. Hôm nay gió thổi cũng không nhẹ, nhưng cũng thổi xuyên qua nó được, ngay cả một góc quần áo của người con gái kia ta cũng không hề nhìn thấy. Chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy thỉnh thoảng có mấy tiếng ho khan.
Nhưng mà, thật ra ta cảm thấy quận chúa Bắc Tề này thật quá kiêu ngạo, Hoàng đế Thiên triều đích thân nghênh đón, như vậy mà nàng ta  cũng không thèm xuống.
Đây không phải là không nể mặt Hạ Hầu Tử Khâm sao?
Nghiêng mặt, nhìn người đàn ông bên cạnh, sắc mặt của hắn tuy hơi trầm, nhưng cũng không nổi giận, chỉ thẳng thắn nói: “Như vậy, trước tiên cứ đi vào thành đã … Trẫm và vương gia cùng nhau đi thăm Thượng Lâm Uyển,  đêm nay sẽ bày tiệc nho nhỏ trước, dành để thiết đãi vương gia và quận chúa.” Dứt lời, liền kéo ta xoay người đi.
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Phía sau truyền đến giọng nói lạnh nhạt Hàn vương.
Ta và Hạ Hầu Tử Khâm lên ngự giá, Lý công công liền lên tiếng kêu “Khởi giá”. Đội ngũ trùng trùng điệp điệp cuối cùng cũng xuất phát đi về phía Thượng Lâm Uyển.
Ta ngồi ở bên cạnh hắn, lặng lẽ nghiêng người nhìn về phía hắn, thấy đôi môi hắn mím chặt, cũng không định nói gì. Ta biết, hắn đang tức giận, có điều, hắn lại có thể nhẫn nhịn được …
Phải chăng, bởi vì đối phương là em gái của Phất Hi, cho nên hắn mới có thể nhẫn nhịn như vậy?
Hít một hơi thật sâu, hắn đối với Phất Hi thật tốt, điều đó không cần nói nhiều nữa, khiến khiến ta bỗng nhiên thấy đố kị.
Do dự, ngả người tựa vào người hắn, đưa tay ôm chặt lấy cơ thể hắn. Hắn hình như hơi rung động, cúi đầu xuống nhìn ta, cơn tức giận trên trán cũng dần dần biến mất, cười hỏi: “Sao thế,  còn choáng đầu à?”
Ta “Ừm” một tiếng, nhẹ nhắm hai mắt lại.
Cảm giác hắn đưa bàn tay to đến, đặt thử lên trán của ta, sau đó lại nói: “Xem ra không phải bị bệnh.”
Sao không phải bệnh chứ?
Là tâm bệnh, trong lòng hắn có bệnh, trong lòng ta cũng có bệnh.
Nghe thấy hắn lại thở dài một tiếng, ôm lấy ta, nói: “Lần này đường đi đến Thượng Lâm Uyển còn một canh giờ nữa, nếu như mệt mỏi thì trẫm ôm cho nàng ngủ một lát.”
Gật gật đầu, rúc sâu vào trong ngực của hắn. Cần phải nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi lấy  đủ tinh thần đi Thượng Lâm Uyển. Nơi đó, ta còn có rất nhiều rất nhiều việc cần phải hoàn thành.
Nhớ lại lần trước, lúc ta đi cùng với hắn đến Thượng Lâm Uyển, cũng như bây giờ hắn ôm ta, ta dễ dàng ngủ. Sau đó khi tỉnh lại, đã không thấy bóng dáng của hắn đâu nữa, không biết lần này khi ta mở mắt ra, có phải cũng sẽ chỉ còn một mình ta hay không?
Trong lòng thở dài một tiếng, suy nghĩ quá nhiều, dẫn đến cả người phiền muộn.
Có điều lần này, trong lòng có quá nhiều chuyện, như thế nào cũng không ngủ được.
Sau đó lại nghĩ tới Hàn vương.
Cho tới bây giờ ta vẫn không thể ngờ được, y lại có thể đeo mặt nạ, thực sự khiến cho ta kinh ngạc. Nhưng mà, vừa rồi nhìn sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm, cũng không thấy hắn kinh ngạc, xem ra hắn đã biết trước rồi.
Có điều nhìn thấy y như vậy, kiểu gì cũng không thể thấy y cùng với vương gia trong truyền thuyết chiến công lừng lẫy kia có liên quan gì đến nhau. Ngoại trừ nhìn cái mặt nạ màu bạc kia khiến cho tim người ta hơi loạn nhịp, thì y mang đến cảm giác ấm áp, không giống như người có kinh nghiệm dày dặn trên chiến trường.
Rất kỳ lạ, nhưng đó chính là cảm giác đầu tiên mà y mang đến cho ta.
Cũng không biết qua bao lâu, mới cảm giác ngự giá từ từ dừng lại, sau đó tiếng Lý công công truyền vào: “Hoàng thượng, đã tới Thượng Lâm Uyển.”
Ta mở mắt ra, đúng lúc hắn cúi đầu xuống nhìn ta, khẽ cười nói: “Nàng tỉnh thật đúng lúc.”
Ta cười yếu ớt không nói gì, đâu phải là đúng lúc, ta căn bản không ngủ. Hắn cũng không vội xuống, mà chỉ dặn dò: “Cho người đưa Hàn vương và quận chúa đến Nghi Tư uyển nghỉ ngơi, trẫm đi Ngự Túc uyển trước.”
“Dạ.” Lý công công đáp lời, ở bên ngoài nói mấy câu, mới lại bảo khởi giá.
Ngự giá lại chầm chậm đi tiếp, hắn hít một hơi, sau đó cười nói: “Sinh nhật nào của trẫm cũng phiền phức như vậy.”
Ta mỉm cười nói: “Ai bảo người là Hoàng thượng?”
Hắn thở dài nói: “Đúng vậy, ai bảo trẫm là Hoàng thượng.” Hắn cười, hơi lắc đầu.
Chờ đến khi đi tới bên ngoài Ngự Túc uyển, lúc bước xuống, phía sau chúng ta quả nhiên đã không thấy người của Bắc Tề nữa. Hạ Hầu Tử Khâm đã xuống ngự giá, ta thấy Vãn Lương tiến gần lên đây, đưa tay đỡ ta xuống.
“Tham kiến hoàng thượng! Tham kiến nương nương!”
Các cung nhân của Ngự Túc uyển đều  quỳ thẳng tắp ở bên ngoài, đến nghênh tiếp thánh giá.
Ta thấy Tình Hòa quỳ ở phía trước, trán chạm xuống đất.
Hạ Hầu Tử Khâm bước lên bảo miễn lễ. Ta đi theo phía sau hắn, lúc đi qua Tình Hòa, thấy nàng đột nhiên ngước mắt lên, cười với ta. Ta cũng hơi mỉm cười, đi lên phía trước.
Nếu như nói đến lần trước khi tới đây, chẳng qua khi ấy ta vẫn còn e ngại nàng là người của Thái Hậu. Như vậy lần này, ta đã hoàn toàn trở thành người của Thái hậu, cho nên ta có thể sử dụng Tình Hòa được.
Phía sau truyền đến tiếng của Cố Khanh Hằng, y dặn dò Vũ Lâm quân không được lơ là cảnh giác, phải cẩn thận bảo vệ an toàn cho Hoàng thượng.
Đi theo hắn vào bên trong, thấy một người mặc trang phục thị vệ chào đón, nói với hắn: “Hoàng thượng, Quảng Dục uyển cùng Khâm Hi uyển bên kia…”
Lời của y còn chưa nói xong, đã nghe thấy Hạ Hầu Tử Khâm khẽ ho một tiếng, ta biết bọn họ có chuyện cần bàn bạc, liền biết điều mở miệng: “Hoàng thượng, thần thiếp muốn ra bên ngoài đi dạo một chút, sẽ sớm trở về.”
Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, nói: “Đi đi, không nên đi xa.”
“Thần thiếp biết.” Gật đầu, vịn tay Vãn Lương xoay người  đi ra.
Hắn có việc cần phải làm cũng tốt, đúng lúc, ta cũng có việc phải làm.
Ra đến bên ngoài, Tình Hòa bước lên phía trước hỏi: “Nương nương vừa mới đến đã muốn ra ngoài sao ạ?”
Ta cười nói: “Hoàng thượng có việc bận ở bên trong. Bản cung ở đó không tiện, nên ra ngoài đi dạo một chút. Ngươi cũng không cần theo, đi xuống phía sau đi, nếu Hoàng thượng cần gì, thì ngươi vào hầu hạ.”
Nghe vậy, Tình Hòa cũng không nói thêm gì, chỉ vâng dạ rồi liền lui xuống.
Dẫn theo hai cung nữ tiếp tục đi thẳng ra phía ngoài, lúc bước xuống bậc thềm, nghe thấy tiếng Cố Khanh Hằng gọi ta: “Nương nương, thuộc hạ cả gan, xin hỏi nương nương định đi đâu?”
Quay đầu lại, thấy y đứng cách chỗ ta một trượng, biết là y lo lắng cho sự an toàn của ta, dù sao lần này cũng không giống như lần trước. Bây giờ Thượng Lâm Uyển có rất nhiều người, hơn nữa, cũng rất lộn xộn. Có điều, y muốn đi cùng ta tất nhiên là không được rồi, Hạ Hầu Tử Khâm còn đang ở bên trong Ngự Túc uyển, y làm Ngự tiền thị vệ, nhiệm vụ hàng đầu đó là phải bảo vệ Hoàng thượng được an toàn.
Nếu như y đi theo ta, đó là tự ý rời khỏi cương vị. Vì thế, nên y mới mở miệng hỏi ta. Thực ra là y muốn nói với ta, không nên đi ra ngoài.
Mỉm cười với y: “Bản cung chẳng qua chỉ  đi dạo xung quanh đây một chút, không có gì đáng lo ngại đâu. Cố thị vệ cứ canh gác tại chỗ này cho tốt đi.”
Y còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng ta đã xoay người đi, đi thẳng về phía trước.
Người phía sau cuối cùng cũng không đi theo, nhưng lại nói: “Hai người các ngươi, đi theo phía sau nương nương, bảo vệ an toàn cho nương nương!”
“Dạ.” Hai người đáp lời, liền nghe thấy tiếng  bước chân đuổi theo.
Ta nháy mắt với Triêu Thần, nàng hiểu ý, vội xoay người lại ngăn cản hai người kia đang muốn đi theo kia.
Cố Khanh Hằng, ta biết y muốn tốt cho ta, chỉ là ta muốn đi gặp một người, việc này không thể để cho Hạ Hầu Tử Khâm biết được.
Lại đi một đoạn đường nữa, mới nghe thấy tiếng Triêu Thần đuổi theo, nàng hơi thở gấp nói: “Nương nương, chúng ta đi đâu thế ạ?”
Ta liếc nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Ngươi còn nhớ rõ ngày ấy ở chỗ sườn núi nhỏ bản cung đứng xem Hoàng thượng luyện tập với Vũ Lâm quân chứ?”
Nàng hơi giật mình, nhưng lại lập tức gật đầu: “Nô tì nhớ.”
Vãn Lương hơi kinh ngạc, lần trước nàng không được tới, vì thế tất nhiên là không biết.
Ta đưa mắt nhìn về phía trước, lạnh nhạt nói: ” Bây giờ ngươi đi tìm phó giám sát Thư Cảnh Trình, dẫn y đi đến đó gặp bản cung. Nhớ kỹ, việc này không được cho bất kỳ ai biết.”
Trong đôi mắt Triêu Thần dần dần tràn ngập sự cẩn thận, vội mở miệng: “Dạ, nô tì đi ngay.”
Vãn Lương quay đầu lại liếc nhìn Triêu Thần đang vội vàng rời đi, nhỏ giọng nói: “Nương nương, Thư Cảnh Trình mà người nói không phải là …” Tên người kia nàng cuối cùng  cũng không nói ra, có điều nàng muốn hỏi việc gì ta tất nhiên là biết.
Gật đầu nói: “Là anh trai của nàng.”
Nàng hơi kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi gì nữa.
Ta đi về phía trước, Vãn Lương đối với nơi này chưa quen thuộc, nhưng mà ta đã tới một lần. Chẳng qua, đi đến chỗ sườn núi đó, có đường gần, mà ta, vẫn giống như lần trước lựa chọn đi đường xa. Chỉ vì, ta muốn nhân tiện nhìn xem, nơi ở của Hoàng đế Đại Tuyên và Hoàng đế Nam Chiếu.
Lần này, đã chuẩn bị trước khi đến, ta sớm đã lén tìm hiểu qua toàn bộ bố cục Thượng Lâm Uyển.
Nếu vừa rồi thị vệ kia nhắc tới Quảng Dục uyển và Khâm Hi uyển, như vậy hai nơi kia chắc chắn sẽ là chỗ ở của Hoàng đế Đại Tuyên và Hoàng đế Nam Chiếu. Quảng Dục uyển ở phía đông bắc Ngự Túc uyển, như vậy, chính là chỗ đó…
Ngước mắt nhìn, quả nhiên xuyên thấu qua rừng cây, có thể loáng thoáng nhìn thấy các cung nhân đi lại. Nhìn kỹ y phục, đều không phải trang phục của cung nhân Thiên triều.
Khâm Hi uyển ở phía tây bắc Ngự Túc uyển, ngoái đầu nhìn lại, ta đứng tại nơi này không hề nhìn thấy. Mà người của Bắc Tề vừa mới đến Nghi Tư uyển ở phía tây Ngự Túc uyển, mà bây giờ ta đi hướng đông, nên sẽ càng ngày càng xa.
Chân bước nhanh hơn, rất nhanh đã đến sườn núi lúc trước. Đứng tại nơi này nhìn Quảng Dục uyển, có thể nhìn thấy rõ ràng hơn.
Vãn Lương chỉ về phía Quảng Dục uyển kia, nhỏ giọng nói: “Nương nương, đó là nơi ở của Hoàng đế Đại Tuyên.”
Ta hơi giật mình, quay sang nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi: “Sao ngươi lại biết?”
Nàng khẽ cười: “Vừa rồi lúc đến Thượng Lâm Uyển, nô tì có nghe Lý công công nhắc đến.”
Thì ra là Lý công công nói, như vậy, Hoàng đế và Hoàng hậu của Nam Chiếu đều ở tại Khâm Hi uyển. Nghĩ tới điều này, ta lại thật sự ngày càng muốn gặp công chúa Chiêu Dương của tiền triều.
Hai người đứng một lát, đã nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến. Quay đầu lại, thấy Triêu Thần dẫn theo một người tiến lại gần đây, nói với ta: “Nương nương, Thư đại nhân tới rồi ạ.”
Thư Cảnh Trình lần đầu tiên gặp ta, y liếc nhìn ta, vẻ mặt hiện lên sự kinh ngạc, vội vàng hành lễ với ta: “Thần tham kiến Đàn phi nương nương.”
Buông tay Vãn Lương ra, ta ra hiệu cho hai cung nữ lui ra, tiến lên phía trước nói: “Thư đại nhân không cần đa lễ, bản cung hôm nay tìm đến Thư đại nhân, là do tỷ tỷ trước khi lâm chung có chuyện nhờ vả.”
Lời của ta vừa nói xong khiến toàn thân y run lên, ta mặc dù không nói rõ, nhưng tất nhiên y biết “Tỷ tỷ” trong lời của ta chính là Thư quý tần, là  em gái của y – Thư Tình.
“Nương nương…” Ngay cả đôi môi y cũng run rẩy.
Ta tiến lên một bước nói: “Tỷ tỷ trước khi lâm chung xin bản cung phải bảo vệ tính mạng cho Thư đại nhân.”
Trong đôi mắt y tràn ngập sự kinh ngạc, lại lắc đầu nói: “Thần không rõ nương nương đang nói gì, bây giờ thần chẳng qua chỉ là một phó giám sát nhỏ bé, sao phải lo lắng đến tính mạng chứ?”
Tâm trạng khẽ động, xem ra Thư Cảnh Trình không tin ta, đối với ta y vẫn muốn che giấu.
Cười nhạt nói: “Lúc trước bản cung cũng nói như thế với tỷ tỷ, có điều tỷ tỷ nói, Thái hậu và Hoàng thượng nhân từ, không vì chuyện của tỷ tỷ mà giết Thư đại nhân. Thế nhưng Diêu phó tướng lại nhân cơ hội nói với Hoàng thượng, muốn Hoàng thượng giáng chức Thư đại nhân điều tới Thượng Lâm Uyển làm phó giám sát. Tỷ tỷ nói, Diêu phó tướng có ý đồ khác.”
Ta đã từng nghĩ, trước khi ta đưa tờ giấy Thư quý tần giao cho y, đầu tiên nên nói sao cho y tưởng rằng Diêu gia cố ý đẩy y tới Thượng Lâm Uyển. Muốn cho y tin rằng việc này không hề liên quan gì tới Thái hậu và Hoàng thượng. Như vậy, y sẽ không nghĩ đến mưu kế này là do Thái hậu bày ra.
Quả nhiên, nghe ta nói như thế, trên mặt Thư Cảnh Trình cuối cùng cũng hiện lên vẻ xúc động.
Trên khuôn mặt của y dần dần hiện lên tầng tầng lớp lớp vẻ giận dữ, bàn tay ở trong áo của y rõ ràng đã nắm chặt lại. Xem ra, y sẽ  càng quyết tâm muốn ám sát Diêu Chấn Nguyên hơn.
Nhưng mà, nói muốn bảo vệ tính mạng của y, ta cũng không phải là nói dối.
Một lát sau, y rốt cuộc mới ngước mắt  lên nhìn ta, nói: “Nương nương…” Y nói, theo bản năng liếc nhìn về phía Vãn Lương và Triêu Thần đứng cách đó không xa.
Ta quay đầu lại nhìn lại, nhỏ giọng nói: “Các nàng không là người ngoài, Thư đại nhân có thể yên tâm mà nói chuyện.”
Lúc này y mới gật đầu, nghiến răng mở miệng: “Muội muội của thần sẽ không làm chuyện như vậy, nhất định là do Diêu thục phi hãm hại muội ấy! Nương nương…”
“Thư đại nhân.” Ta cắt ngang lời của y, “Việc này cho dù là thật hay giả đều đã qua rồi,  hôm nay bản cung đến đây, không phải để nghe ngài kêu oan.” Ý ta là muốn nói cho y biết, ta chẳng qua là do bị người nhờ vả, ta cũng chỉ là người ngoài cuộc, không có lòng dạ rảnh rỗi đến nghe y nói về chuyện của Thư quý tần. Ta cũng không thể khiến y tưởng rằng ta sẽ nhiệt tình giúp đỡ y.
Mọi việc, nửa thật nửa giả, tốt nhất là khiến cho người ta nghĩ không ra.
Thư Cảnh Trình giật mình, một lát sau mới nói: “Dạ… thần hiểu rõ.”
Ta gật đầu, lấy tờ giấy của Thư quý tần  trong tay áo ra đưa cho y, mở miệng nói: “Bản cung biết ngươi không tin. Đây là thứ lúc trước tỷ tỷ đưa cho bản cung, bây giờ bản cung giao lại cho ngươi.”
Y hơi sững sờ, cuối cùng cũng đưa tay tiếp nhận. Liếc nhìn một cái, sắc mặt lập tức thay đổi, lẩm bẩm: “Là… Là nét chữ của Tình nhi…”
Ta xoay người đi, ánh mắt nhìn về phía xa xa, chỉ nói: “Thư đại nhân, tin rằng ngài so với bản cung còn hiểu rõ hơn, ngày mùng chín  tháng ba nếu ngài ra tay ám sát Diêu phó tướng sẽ nguy hiểm đến nhường nào. Bản cung cũng biết, Thư gia các người và Diêu gia có thù không đội trời chung, nhưng, bản cung hi vọng ngài nghe lời bản cung  Núi xanh còn đó, sợ gì thiếu củi đun!”
“Thế nhưng nương nương!” Y tức giận mở miệng, “Nếu bỏ qua cơ hội này, sau này e  là  sẽ không còn cơ hội tốt như vậy nữa!”
Khóe miệng khẽ động, trong lòng y quả nhiên có ý định ám sát.
Ta mỉm cười nói: “Thế nhưng, nếu Thư đại nhân lấy một mạng đổi một mạng, vậy thì thật sự uổng phí công bản cung đáp ứng tỷ tỷ đem tờ giấy này giao cho ngài.” Xoay người lần nữa nhìn y, đổi giọng: “Thục phi nương nương bây giờ có thể hô phong hoán vũ ở hậu cung là vì cái gì?”
Thư Cảnh Trình ngạc nhiên khẽ liếc nhìn ta, ta tiếp tục nói: “Đương nhiên là vì phía sau nàng ta có thế lực của Diêu gia, kỳ thực bản cung cũng không thích nàng. Bản cung nguyện ý giúp Thư đại nhân làm chuyện này, nhưng cũng cần một vật Thư đại nhân hay mang theo bên mình.”
Nói rất rõ ràng, việc ám sát Diêu Chấn Nguyên ta sẽ làm, nhưng y phải chịu oan ức.
Điều duy nhất tốt trong việc này, là báo thù giúp Thư gia bọn họ, lại còn có thể bảo vệ tính mạng của y.
Y do dự, ta lại nói: “Như vậy, cũng không trái với việc tỷ tỷ cầu xin bản cung.” Thấy sắc mặt của y thoáng thay đổi, ta lại bổ sung một câu, “Tỷ tỷ nói, tỷ ấy có thể chết, nhưng Thư gia không thể không có người nối dõi.”
Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại. (*)
* Bất hiếu có ba tội,  trong đó tội không có người nối dõi là lớn nhất. hai tội còn lại là: không phụng dưỡng cha mẹ già yếu và làm cho cha mẹ bị tai tiếng vì mình. Trích lời Mạnh Tử
Ta đã nói như vậy, nếu Thư Cảnh Trình còn không chịu hiểu, thì y cũng không đáng để cho ta bảo vệ.
Y cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc lâu, đột nhiên quỳ xuống nói với ta: “Thần thay Thư gia tạ ơn nương nương!” Nói xong, lại dập đầu với ta, gỡ từ trên người xuống một miếng ngọc bội đưa cho ta, nói: “Đây là ngọc bội gia truyền của Thư gia chúng thần, bây giờ, thần xin giao lại cho nương nương.”
Nhận lấy, giữ trong tay, nói với y: “Thư đại nhân đứng lên đi, chuyện hôm nay, cho dù là ai cũng không được tiết lộ.”
Y gật đầu: “Thần hiểu. Nương nương còn muốn thần làm gì nữa?”
Ta liếc nhìn y, nói: “Ngày đó săn bắn, nếu như là thi đấu, vào trong rừng mỗi người đều có mũi tên riêng làm ký hiệu. Mà mũi tên của Vũ Lâm quân là mũi tên bình thường, đến lúc đó, ngươi thay bản cung lấy trộm một mũi tên bình thường là được. Sau đó, ngay trong ngày, ngài lập tức rời khỏi hoàng đô, thoát càng xa càng tốt. Chuyện còn lại, bản cung sẽ tự xử lý.”
Y dường như còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại chần chờ do dự không nói, cuối cùng cũng không nói gì cả, chỉ gật đầu: “Dạ, thần nghe nương nương.”
“Được, ngài trở về đi, bản cung ở lâu cùng ngài sẽ khiến cho người ta nghi ngờ.”
“Vậy thần xin được cáo lui trước.” Y hành lễ với ta rồi vội vã xoay người rời đi.
Ta hít một hơi thật sâu, tuy rằng việc này  ta có mục đích khác y, nhưng cũng  muốn cứu y một mạng.
Vãn Lương và Triêu Thần đi tới, thấy Triêu Thần cau mày nói: “Nương nương, người muốn tự mình ra tay sao ạ?” Nàng biết Hạ Hầu Tử Khâm đã từng đã dạy ta bắn tên, nàng cũng biết rõ, ta chẳng qua chỉ mới vừa học bắn tên, cho nên, trong lòng lo lắng cho ta cũng là bình thường.
Cúi đầu nhìn miếng ngọc bội trong lòng bàn tay, ta cười khẩy một tiếng, nói: “Việc này nếu để Hoàng thượng biết, Hoàng thượng nhất định sẽ không bỏ qua cho Thư Cảnh Trình. Bị Thái hậu biết, cũng sẽ như vậy. Nhưng bản cung đã đáp ứng Thư quý tần bảo vệ tính mạng cho anh trai của nàng, cũng không muốn nuốt lời. Vì thế, bản cung không thể xin Hoàng thượng và Thái hậu giúp đỡ.”
“Nhưng mà nương nương…”
Ta biết Triêu Thần lo lắng cho ta, kỳ thực trong lòng ta cũng còn đang tính toán làm thế nào mới có thể không sai sót nhầm lẫn, không sơ hở tý nào. Dù sao, khả năng bắn cung của ta thật sự còn kém cỏi. Đứng một lát, quay đầu lại nhìn  hai  nàng, nhỏ giọng hỏi: “Các ngươi có biết Diêu Chấn Nguyên thích thứ nhất gì không?”
Triêu Thần hơi run lên, nhưng mà đôi mắt Vãn Lương lại sáng ngời, cất lời: “Nương nương, lúc nô tì theo Thiển nhi đi dịch quán, từng nghe Hiển vương nhắc đến Diêu phó tướng, nói y ở quý phủ có rất nhiều thiếp, ai nấy đều là hoa nhường nguyệt thẹn.
Còn nói Diêu phó tướng chỉ cần vừa nhìn thấy mỹ nhân, không bắt được về phủ thì chắc chắn sẽ không cam lòng.”
“Mỹ nhân…” Ta nhỏ giọng nhớ kỹ.
Triêu Thần vội hỏi: “Nương nương, hay là chúng ta tìm người dụ dỗ y…”
“Không cần.” Ta mở miệng cắt ngang  lời Triêu Thần. Tìm người khác, ta không tin tưởng được.
Nếu Diêu Chấn Nguyên thích mỹ nhân…
Ồ, vậy thì thật ra ta lại có một cách.
Cảm thấy hài lòng xoay người, nói: “Chúng ta quay về thôi.”
“Dạ.” Hai cung nữ cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nâng bước đi theo ta.
Nhưng mà ta mới đi được một đoạn đường, đã nghe thấy trong rừng phía trước có một loạt tiếng động, không khỏi đưa mắt nhìn kỹ, thấy hai bóng người. Một người trong đó đang vùng vẫy  thoát khỏi tay người còn lại, vội vàng chạy đi, người con gái  kia quần áo lộng lẫy, xem ra không phải là người bình thường.
Mà người còn lại ở phía sau kia bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên người của ta.
Ta hơi hoảng sợ, thấy người đàn ông đó nhìn thẳng vào ta. Rất ung dung, trong đôi mắt kia không nhìn thấy một chút kinh hoàng nào. Trên người của y đều là áo gấm lộng lẫy, vạt áo và cổ áo đều có đường viền màu vàng sáng.
Ta kinh ngạc nhìn y, lần này bởi vì sinh nhật của Hạ Hầu Tử Khâm cho nên vua của các quốc gia khác cũng tới, do lễ nghi nên không mặc long bào. Nhưng có thể mặc trên người màu vàng sáng kia không thể nghi ngờ gì nữa, y là Hoàng đế.
Ta biết Hoàng đế Nam Chiếu đã gần bốn mươi tuổi. Như vậy người trước mặt là Khánh khang đế của Đại Tuyên – Quân Ngạn, trong lòng kinh hoàng, theo bản năng đưa mắt nhìn theo hướng người con gái vừa mới bỏ chạy kia. Theo như ta biết, Quân Ngạn chưa sắc phong Hoàng hậu, như vậy lần này chắc chắc là đến đây một mình. Mà người con gái lúc nãy, liếc nhìn qua đã có thể biết không phải là người bình thường, lúc này ở Thượng Lâm Uyển, nữ tử trang điểm ăn mặc như vậy không ngoài hai người.
Một là Hoàng hậu Nam Chiếu, cũng chính là công chúa Chiêu Dương. Một người khác đó là quận chúa của Bắc Tề.
Nhưng cho dù là người nào đều khiến ta giật mình.
Chỉ vì cho dù như thế nào, y cũng là Hoàng đế của Đại Tuyên, có quan hệ với các nàng đều là quan hệ không bình thường. Công chúa Chiêu Dương đã có phu quân, mà quận chúa Bắc Tề là muốn tới Thiên triều hòa thân, như vậy y…
Nắm chặt chiếc khăn trên tay, khi mới hoàn hồn lại, đã nhìn thấy người trước mặt bước nhanh về phía ta. Lúc ấy mới phát hiện ra, bên cạnh y còn có một thị vệ đi theo, thị vệ kia bị mất một cánh tay trái khiến cho ta hoảng sợ.
Hai cung nữ bên cạnh mặc dù không biết đối phương là người đến từ nơi nào, nhưng cũng biết y là khách quý. Vội cúi đầu hành lễ với y.
Ta nhanh trí, khẽ cười nói:” Tuyên hoàng bệ hạ.”
Thị vệ bên cạnh y cũng hành lễ với ta, mà trong đôi mắt của y cũng không hề có một tia kinh ngạc. Khóe miệng nhếch lên cười, y mở miệng:” Trẫm còn tưởng là ai, hóa ra là Đàn phi nương nương.”
Không hoảng sợ là nói dối, y cũng thật lợi hại, liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của ta. Hay có thể nói Hạ Hầu Tử Khâm sẽ mang ai tới Thượng Lâm Uyển, y đều đã biết.
Ta siết nhẹ khăn trong tay, nhẹ giọng nói:” Bản cung chẳng qua đi dạo cho đỡ buồn chán, không ngờ lại may mắn tình cờ gặp Tuyên hoàng bệ hạ.”
Y thong dong cười, lạnh nhạt nói:”Thật sự là nương nương vô tình xuất hiện ở nơi này sao?”
Lời của y nói ra khiến ta sửng sốt, thấy ánh mắt y liếc nhìn về hướng Thư Cảnh Trình rời đi. Ta không khỏi nghiến răng, khá lắm, rất lợi hại – Quân Ngạn, hóa ra ta ở nơi này gặp Thư Cảnh Trình, y đã sớm nhìn thấy. Y không vạch trần, làm sao ta lại không biết chứ, y cũng đang cảnh cáo ta, hôm nay ta cũng chưa từng nhìn thấy chuyện của y và nữ tử kia.
Vì sao ý của y giống như là tận lực che giấu quan hệ giữa y và nữ tử kia? Chẳng lẽ là thật sự có tư tình sao?
Nghĩ đến điều này khiến ta không khỏi hoảng sợ.
Lúc này cũng chỉ có thể nói:” Bản cung tất nhiên là vô tình đi ngang qua đây, cũng vô tình gặp được bệ hạ đang tản bộ.”
Nghe vậy, vẻ đề phòng trong đáy mắt y mới dần dần tiêu tan, cười một tiếng nói:” Trẫm còn muốn đi sang bên kia một lát, xin nương nương cứ tự nhiên.” Dứt lời, y vừa cười vừa đi ngang qua ta. Thị vệ phía sau y cũng nhanh nhẹn bước theo sau.
Ta theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn bóng lưng của y, âm thầm nghiến răng.
Nhưng mà ta thật sự muốn nhìn xem, nữ tử vừa quấn quýt cùng y kia rốt cục là ai?
“Nương nương.” Triêu Thần nhỏ giọng gọi ta.
Ta lắc đầu, xoay người đi về phía Ngự Túc uyển.
Trở về Ngự Túc uyển, thấy Hạ Hầu Tử Khâm đang một mình nghỉ ngơi ở trong phòng. Nghe thấy tiếng ta đi vào, mở mắt ra, nhỏ giọng nói:” Đi đến nơi nào vậy? Trẫm đợi nàng một lúc lâu rồi.”
Tiến lên phía trước, thành thật nói:” Thần thiếp chỉ vô tình đi dạo một lát, không khéo lại gặp phải Tuyên hoàng.”
Hắn liếc nhìn ta, nhưng lại cũng không hỏi gì nữa, vẫy tay bảo ta lại gần. Ta đi đến trước mặt của hắn, một tay hắn đưa đến kéo lấy ta, ôm vào trong ngực, sắc mặt hơi trầm xuống:” Nàng dám lừa trẫm?”
Trong lòng chấn động, chuyện ta tình cờ gặp Quân Ngạn là sự thật, không thể tính là lừa hắn, như vậy … Là chuyện của Thư Cảnh Trình sao?
Trong lòng thấp thỏm không yên, lại nghe thấy hắn nhẹ nhàng cười rộ lên, lại nói:” Lần trước trẫm vẫn cảm thấy tiếc khi chưa được ăn điểm tâm do nàng làm đã đi, kết quả nàng nói nàng chưa hề làm. Nhưng vừa rồi Tình Hòa lại nói, nàng ở nhà bếp làm rất lâu.”
Hơi giật mình nhìn hắn, hóa ra hắn nói là việc này!
Trái tim đang treo lơ lửng thoáng cái hạ xuống, ta cười nói:” Khi đó Hoàng thượng đi gấp, thần thiếp nghĩ dù sao cũng đều không  được ăn, chi bằng cứ nói chưa hề làm, Hoàng thượng cũng sẽ không nghĩ đến.”
Hắn lại nói:” Ai bảo trẫm không nghĩ đến? Trẫm vẫn mong chờ.”
Nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng ta vui vẻ, nhỏ giọng nói:” Nếu Hoàng thương mong chờ, vậy thần thiếp sẽ lại làm cho người. Bây giờ người đói sao? Nếu như đói thần thiếp sẽ đi làm ngay.”
Hắn cũng cười, nhưng lại đứng lên nói:” Trẫm bây giờ không đói, nàng nhớ lần tới làm cho trẫm là được. Bây giờ vẫn còn sớm, trẫm mang nàng đi bắn tên. Buổi tối còn có một yến tiệc nhỏ.”
Ta mới nhớ lại lời hắn nói, chuyện hắn muốn mở yến tiệc tiếp đãi Hàn vương và quận chúa, liền gật đầu.
Hắn gọi Lý công công đi chuẩn bị ngựa, thay đổi y phục khác, sau đó cùng ra khỏi cửa.
Vẫn như lần trước, cùng hắn cưỡi một con ngựa, hắn ôm lấy ta từ phía sau, thúc ngựa chạy đến phía bãi bia tập bắn.
Chỉ có một tiểu đội Vũ Lâm quân đi theo phía sau, trong đó có Cố Khanh Hằng.
So với lần trước, lần này ta đã tiến bộ hơn rất nhiều. Hạ Hầu Tử Khâm vừa giúp ta thẳng người lên, vừa khẽ cười nói:” Trẫm không ngờ tới, hóa ra nàng lại nhớ kỹ và tiến bộ như vậy.”
Ta khẽ cười, sao có thể không cố gắng cơ chứ.
Diêu Chấn Nguyên.
Trong lòng ta lặng lẽ ghi nhớ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái sắc trời đã dần tối, nghe thấy giọng Cố Khanh Hằng truyền đến:” Hoàng thượng, bây giờ đã không còn sớm nữa, nên trở về thôi ạ.”
Hạ Hầu Tử Khâm ậm ừ, nói với ta:” Trở về thôi.”
Đưa cung tiễn giao cho thị vệ bên cạnh, mới cùng hắn lên ngựa.
Yến tiệc tối bố trí ở Đài Sen các, còn chúng ta phải về Ngự Túc uyển trước để thay y phục, sau đó mới đi qua bên kia.
Lúc đi vào, cảm thấy kinh ngạc, chỉ nhìn thấy bóng dáng của một mình Hàn vương, không hề thấy quận chúa kia đâu. Ồ, yến tiệc tối nay nàng ta cũng không đến sao?
Nhớ tới lời Thái Hậu, bà muốn ta ngàn vạn lần không được để cho Hạ Hầu Tử Khâm và quận chúa kia ở cùng một chỗ với nhau, Thái hậu bất luận thế nào cũng không ngờ tới quận chúa Bắc Tề kia lại tránh mặt chúng ta không gặp.
Hạ Hầu Tử Khâm tiến lên ngồi, mở miệng hỏi:” Quận chúa bệnh rất nghiêm trọng sao? Vậy để trẫm cho thái y qua khám xem sao.” Dứt lời, hắn liền muốn gọi người.
Hàn vương vội mở miệng:” Đa tạ Hoàng thương, vẫn là…”
“Hoàng thượng.” Ta cắt ngang lời Hàn Vương, đứng thẳng lên nói:” Quận chúa đi đường xa tới, lại vô tình bị bệnh, nếu chỉ cho thái y đi qua khám, e rằng không ổn. Hay là để thần thiếp tự mình đi, Hoàng thượng và Vương gia cứ ở đây uống mấy chén đi.”
Hạ Hầu Tử Khâm cười với ta, gật đầu:” Như vậy cũng được.”
“Vậy thần thiếp xin cáo lui trước.” Dứt lời, xoay người đi ra bên ngoài.
Bên ngoài, Vãn Lương và Triêu Thần thấy ta vừa vào đã ra nhanh như vậy, hơi hoảng sợ, vội vàng tiến lên hỏi.
“Nương nương, sao vừa mới vào đã ra nhanh thế ạ?” Vãn Lương lo lắng liếc nhìn vào bên trong.
Ta cười nói:” Quận chúa Bắc Tề bị bệnh nằm ở Nghi Tư uyển không qua đây được, bản cung muốn tự mình đi thăm xem sao.”
Triêu Thần ” Ôi” lên một tiếng, nhỏ giọng nói:” Quận chúa kia thật kiêu ngạo, lúc trước ở cửa thành của hoàng đô cũng không xuống tiếp kiến, lúc này lại còn không đi dự tiệc.
Giọng ta hơi trầm xuống:” Đúng vậy, thật là kiêu ngạo. Bản cung thật sự muốn xem xem, quận chúa kiêu ngạo của Bắc Tề  đến tột cùng là người như thế nào! Vãn Lương.” Ta đột nhiên gọi, Vãn Lương bước tới gần, ta cười nói:” Hôm nay ngươi cũng mở to hai mắt ra nhìn một cái cho bản cung.” Ngày sau nàng sẽ sớm chiều ở chung với quận chúa kia.
Vãn Lương vội vâng dạ.
Ba người đang đi xuống phía dưới, Triêu Thần lại đột nhiên kinh ngạc nói:” Nương nương, có phải nữ tử quấn quýt cùng Tuyên hoàng hôm nay lúc chúng ta nhìn thấy ở rừng kia hay không…” Câu tiếp theo nàng không nói nữa, nhưng ta hiểu ý của nàng.
Ta cũng đã nghi ngờ như vậy, nhưng nếu thật sự như vậy thì có thể chắc chắn hôm nay ở trong rừng, người nữ tử kia cũng đã nhìn thấy ta.
Cho dù có thế nào, trước tiên cứ đi đến Nghi Tư uyển đã rồi tính sau.
Hai cung nữ thấy ta không nói lời nào, cũng biết điều không nói thêm gì, chỉ đi bên cạnh ta.
Đi đến Nghi Tư uyển, vừa định bước vào, đã thấy hai cung nữ đi ra ngăn ta lại, một trong hai người đó hỏi:” Cô nương là…”
Triêu Thần bước lên phía trước nói:” Đây là Đàn phi nương nương của Thiên triều.”
Nghe vậy, mặt hai cung nữ kia biến sắc, vôi quỳ xuống nói:” Nô tì không biết là nương nương, xin nương nương lượng thứ!”
Ta phẩy tay, miễn lễ cho các nàng đứng dậy, chỉ hỏi:” Bản cung nghe nói thân thể của quận chúa các ngươi bị bệnh nên tới đây thăm. Bây giờ quận chúa đang ở đâu?”
“Quận chúa đang ở trong phòng nghỉ ngơi ạ.” Một trong hai cung nữ nghiêng người nói:” Mời nương nương.”
Ta gật đầu, nâng bước tiến vào.”
Cung nữ đưa ta tới bên ngoài một căn phòng, đứng bên ngoài cửa nói vọng vào:” Quận chúa, có Đàn phi nương nương đặc biệt đến thăm người.”
Một lát sau, mới nghe thấy tiếng từ bên trong vọng ra nói:” Mau mời nương nương vào đây.”
Cung nữ lúc này mới đẩy cửa phòng ra giúp ta, nhỏ giọng nói:” Nương nương, mời người.”
Ta không nhìn nàng, chỉ vịn tay Vãn Lương đi vào.
Hơi kỳ lạ là bên trong ngay cả một cung nhân cũng không có. Người con gái nằm nghiêng ở trên giường, màn thả xuống phía trước, ta tiến lên, nhìn thấy người con gái ấy hơi nghiêng người ho khan.
“Quận chúa…” Ta bất giác mở miệng.
Nàng ta ho một lát, mới mở miệng nói:” Để cho nương nương chê cười rồi, thân thể Phất Diêu bị bệnh không thể nghênh tiếp nương nương được. Mong nương nương khoan dung.”
Phất Diêu, Phất Diêu…
Ồ, cái tên này đã nhắc nhở ta, nàng ta thật sự là em gái của Phất Hi.
Hoàn hồn lại, lắc đầu nói:” Quận chúa không cần đa lễ, Hoàng thượng nghe nói quận chúa ốm đau, đặc biệt bảo bản cung đến thăm.”
Nàng ta khẽ cười một tiếng:” Đã làm phiền Hoàng thượng phải quan tâm rồi, Phất Diêu từ nhỏ cơ thể đã yếu ớt không thể chịu được việc đi qua đi lại thế này, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe thôi.” Nàng ta hơi cúi xuống, lại nói:” Hôm nay chưa thỉnh an Hoàng thượng, Phất Diêu thật sự là sai.”
Ta vội nói:” Quận chúa khách khí rồi, sau này đều là người một nhà, Hoàng thượng cũng sẽ không để ý nghi thức xã giao này đâu.”
Thực ra đối với việc Hoàng đế Bắc Tề tặng Phất Diêu đến để hòa thân, bất luận là Hạ Hầu Tử Khâm, hay là Thái hậu, hay là ta, trong lòng cũng đều nghi ngờ. Như vậy, chi bằng nhân cơ hội này thử thăm dò nàng ta.
Nàng ta im lặng không nói gì, một lát sau mới cười khổ một tiếng nói:” Phất Diêu hiểu người Hoàng thượng yêu là tỷ tỷ của Phất Diêu.”
Lời của nàng ta vừa nói xong, khiến trong lòng ta giật mình, bất giác siết chặt chiếc khăn trong tay.
Nàng ta dường như mới nhớ đến điều gì, vội hỏi:” Phất Diêu đáng chết, sao lại để cho nương nương đứng nói chuyện thế này.”
Ta mới đột nhiên hoàn hồn lại, xấu hổ cười nói:” Không sao cả, quận chúa không cần đứng dậy đâu, tự bản cung ngồi là được rồi.” Dứt lời, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường.
Người trong màn lại ho khan, một lát sau mới ngừng lại. Ta không nhịn được mở miệng:” Hay là bản cung truyền thái y đến khám cho quận chúa.”
“Tạ ơn nương nương, Phất Diêu đã uống thuốc rồi, không cần phiền đến thái y.” Giọng của nàng ta rất nhỏ. Một lát sau, mới nghe thấy nàng ta nói tiếp:” Thực ra vì sao hôm nay nương nương lại đến, Phất Diêu cũng có biết ít nhiều.”
Trong lòng ta hơi kinh ngạc, không rõ ý tứ trong lời nói của nàng ta.
Nàng ta nói tiếp:” Nương nương có thể cùng Hoàng thượng đến Thượng Lâm Uyển, đương nhiên là có vị trí quan trọng trong lòng của Hoàng thượng. Xin nương nương yên tâm, sau này Phất Diêu vào cung làm phi, chắc chắn cũng sẽ tuân theo các bậc trưởng bối, sẽ thêm cung kính với cả nương nương.”
Ta ngớ người, nàng ta cho rằng bây giờ ta tới trước để thị uy với nàng ta sao? Ồ, nàng ta thật sự là xem thường Tang Tử ta rồi, lên tiếng: “Quận chúa suy nghĩ quá nhiều rồi, bản cung hôm nay chỉ là do quan tâm đến bệnh tình của quận chúa mà đến thăm, không hề có ý nghĩ gì khác.”
Nàng ta khẽ cười, khẽ nói:” Nương nương nói phải,  Phất Diêu đã suy nghĩ quá nhiều.”
Từ đầu đến cuối, lời của nàng ta đều thản nhiên khiến cho ta một chút cũng không đoán được ý đồ của Hoàng đế Bắc Tề tặng nàng ta đến hòa thân để làm gì? Mà nàng ta – Liễu Phất Diêu, chẳng nhẽ không phải là quân cờ do Hoàng đế Bắc Tề muốn sắp xếp đến để ở bên cạnh Hạ Hầu Tử Khâm sao?
Hơi yên tĩnh một lát, lại nghe thấy nàng ta nói:” Thực ra nếu không phải do cha cố ý muốn vương huynh tiến cử Phất Diêu, Phất Diêu cũng vốn dĩ  không hề muốn đi hòa thân. Lúc tỷ tỷ còn sống thương yêu Phất Diêu nhất, Phất Diêu làm sao lại có thể … Sao có thể ở bên cạnh người tỷ ấy yêu được chứ?”
Nàng ta nói, nàng ta căn bản không hề muốn …
Như vậy, nếu như nàng ta biết Hạ Hầu Tử Khâm đem nàng ta gả cho Tấn vương, nàng ta chắc chắn cũng sẽ không muốn.
Có điều, nghe nàng ta hết lần này đến lần khác cố ý đề cập đến Phất Hi, trong lòng ta ngày càng oán hận, nghiến răng nói:” Tỷ tỷ của quận chúa … Ồ, xin thứ lỗi cho bản cung, bản cung chưa từng nghe Hoàng thượng nhắc đến, cho nên cũng không biết.”
Người trong màn dường như hoảng hốt kinh ngạc, bật thốt lên:”Hoàng thượng chưa bao giờ nhắc đến sao?”
Ta cười khẩy một tiếng, vì sao hắn phải nhắc đến?
Nghe thấy ta không nói lời nào, nàng ta dường như rất thất vọng. Một lát sau mới lại nói:” Bây giờ đã không còn sớm nữa, xin nương nương sớm trở về đi ạ. Khụ khụ …”
Ta cũng không có ý định ở lại nữa, chỉ đứng lên nói:” Vậy bản cung về trước đây, quận chúa nếu như cần gì, chỉ cần phái người đến nói cho bản cung biết. Quận chúa nghỉ ngơi cho thật tốt đi.” Dứt lời, cũng không nhìn nàng ta nữa, đi thẳng ra cửa.
Nếu như nàng ta không muốn làm phi tử của Hạ Hầu Tử Khâm, như vậy vừa đúng ý Thái hậu.
Ra tới bên ngoài, nghe thấy Triêu Thần đột nhiên nói:” Nương nương, người nói xem quận chúa kia có phải đang giả vờ bị bệnh hay không?”
Ta biết vì sao nàng lại hỏi như vậy, bởi vì lúc ta nói muốn truyền thái y. Phất Diêu lập tức từ chối.
Ta chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Vãn Lương nói:” Không phải, vừa rồi lúc ở trong phòng, nô tì quả thực đã ngửi thấy mùi thuốc. Còn nữa, quận chúa cũng nói, nàng ta đã uống thuốc.”
Ta nhìn nàng khen ngợi một cái, vẫn là Vãn Lương rất cẩn thận. Còn nữa, vì sao Phất Diêu phải giả vờ bệnh? Không có nguyên nhân nào cả, ba người đang đi, đột nhiên nghe thấy có người gọi ta:” Đàn phi nương nương.”
Theo bản năng quay đầu lại, thấy trước mặt là mặt nạ màu bạc sáng chói trong đêm tối khiến cho ta hoảng sợ. Hai cung nữ bên người cũng bị giật mình, nhưng ngại trước mặt người khác, không dám kêu lên.
Sau chiếc mặt nạ, y khẽ cười nói:” Nương nương biết rõ nghĩa muội của bản vương tới Thiên triều là để hòa thân, thế nhưng nương nương lại còn có thể quan tâm đến bệnh của muội ấy, đích thân đến thăm hỏi, sự khoan dung độ lượng này của nương nương thật sự khiến bản vương khâm phục.”
Y tuy là miệng nói khâm phục, nhưng ta nghe thấy giọng nói kia tràn ngập ý mỉa mai.
Ta cười nói: “Người đến là khách, bản cung chẳng qua chỉ thay mặt Hoàng thượng hỏi thăm mà thôi.”
Đôi mắt của y hơi nheo lại, nói:” Nương nương nói thật sao.”
Chẳng biết tại sao, nói chuyện với người đeo mặt nạ này khiến cho ta cảm thấy áp lực, khiến ta bỗng dưng nhớ tới Tô Mộ Hàn.
Nhìn y, cau mày không vui nói:” Vương gia không cảm thấy đeo mặt nạ nói chuyện với người khác là thất lễ sao? Hay là Vương gia ngại khuôn mặt của mình?” Cũng không biết tại sao, ta có thể dũng cảm nói như vậy.
Y lại bỗng nhiên tới gần ta, cười nham nhiểm nói:” Sao vậy, nương nương tò mò muốn biết diện mạo của bản vương à?”
Không phải tò mò, chỉ là …
Cái loại cảm giác khó hiểu này vẫn luôn ở trong ngực, khiến cho bản thân ta không hiểu được.
Người đàn ông này ở khoảng cách gần ta như vậy, ta hơi do dự, cuối cùng cũng run run giơ tay lên mặt nạ của y..
Hết chương 16 (189)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.