Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Chương 17: Ám sát




Edit: Moon_flower
Beta: Thỏ SN + Như Bình
Đầu ngón tay vươn tới, tấm mặt nạ kia lại dường như quá xa xôi.
Lòng ta như do dự trong tích tắc, giống như bức mành trong phòng Tô Mộ Hàn năm đó treo lơ lửng trước mắt, không có trở ngại nhưng ta không tài nào giơ tay vén lên được.
Tựa như một dạng cấm kỵ trong lòng.
Thế nhưng đối với người đàn ông trước mặt, vì sao ta lại có cảm giác lạ lùng đến vậy.
Đáy mắt y yên lặng như nước, nhưng y lại không giơ tay lên ngăn cản ta.
Chỉ là trong tăm tối có một loại sức mạnh đang ngăn trở cánh tay ta.
Ta có chút ảo não, cắn răng, đột nhiên nhiên duỗi tay ra, nhưng lúc sắp sửa chạm đến, một bóng dáng chợt xuất hiện, vỏ kiếm nặng nề thẳng tắp để ngang trước mặt ta, người nọ lên tiếng: “Đàn phi nương nương xin dừng tay, mặt nạ của vương gia không tháo xuống được.”
Ta lấy làm kinh hãi, thấy một người ăn mặc có vẻ cứng cỏi đứng bên cạnh. Thế nhưng lại là một nữ tử!
Hàn vương cười nhạt một tiếng, xoay người nói: “Trời không còn sớm, mời nương nương về thôi.”
Ta có chút lúng túng rụt tay lại, chẳng trách y không ngăn cản, bởi vì y biết ta không tháo được mặt nạ của y. Hít nhẹ một hơi, quái lạ, vì sao ta cảm thấy thoải mái hẳn đi nhỉ? Ta xoay người, mỉm cười nói: “Vương gia làm cho bản cung thấy giống một người.”
“Giống ai?” Y thờ ơ hỏi.
Ta lắc đầu cười không đáp lại, chỉ liếc qua hai cung nữ rồi cất bước rời đi.
Chỉ là cảm giác rất giống, Hàn vương trước mặt có điểm nào giống người ốm lâu ngày đâu? Ta nhẹ khép hai mắt, nếu giọng y khàn khàn một chút, nếu lời nói của y lạnh lùng một chút, nếu y ho khan, thì đúng là rất giống, rất giống…
Giống tiên sinh của ta, giống Tô Mộ Hàn.
Nhưng mà ta đã gặp Hàn vương, y sao có thể là Tô Mộ Hàn?
Nếu quả thật chính là y, vì sao y không nhận ra ta?
Ba người trở về Ngự Túc uyển, lại phát hiện Hạ Hầu Tử Khâm không ở đó. Tìm Tình Hòa hỏi, mới biết Diêu Chấn Nguyên tới, đang cùng Hạ Hầu Tử Khâm bàn bạc công việc. Diêu Chấn Nguyên là tướng quân trấn giữ hoàng thành, lần này săn bắn ở Thượng Lâm Uyển, chắc chắn y phải tới đây đóng quân trước.
Lúc Tình Hòa lui ra ngoài, ta đột nhiên gọi nàng lại, mở miệng hỏi: “Tình Hòa, ngươi có biết vì sao Hàn vương mang mặt nạ không?” Nàng nhiều năm không ở trong cung, đối với chuyện như vậy có lẽ biết phần nào.
Tình Hòa giật mình, xoay người lại nói: “Nương nương, nô tì cũng chỉ nghe nói Hàn vương có tướng nữ nhi, mặc dù dũng mãnh thiện chiến nhưng vì khuôn mặt nhu hòa không thể uy hiếp kẻ địch nên mỗi lần y ra chiến trường đều phải đeo mặt nạ. Chẳng qua là lâu ngày tạo thành thói quen.”
Vậy sao?
Nhưng Tình Hòa cũng chỉ nghe nói, như vậy vẫn không xác định được nội tình. Thảo nào khi Hạ Hầu Tử Khâm gặp y, cũng không thấy kinh ngạc lắm.
Cho người trong phòng lui ra, chờ thật lâu cũng không thấy Hạ Hầu Tử Khâm về, ta lại thấy mỏi người bèn lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại thấy bên cạnh vẫn trống trơn, ta không khỏi ngạc nhiên, vội đứng dậy kêu người đến.
Tình Hòa hầu ở cửa, nghe thấy ta gọi, vội tiến vào hỏi: “Nương nương có chuyện gì ạ?”
“Hoàng thượng đâu? Hôm qua người không về sao?” Hắn không quay lại thì có thể đi nơi nào? Nhớ tới Phất Diêu, ta giật mình, không phải là hắn…
Tình Hòa nói: “Hoàng thượng có về nhưng lúc đó khuya quá, sáng nay còn vội về lâm triều, thấy nương nương vẫn ngủ nên không đánh thức người. Hoàng thượng dặn nô tì, chờ nương nương thức dậy thì nói với người một tiếng.”
Hôm nay hắn còn lâm triều? Sớm tinh mơ đã phải dậy. Tình Hòa còn nói khuya hôm qua hắn mới quay lại, ta thật không biết rốt cuộc Diêu Chấn Nguyên kia cùng hắn nói chuyện gì mà có thể bàn đến trễ như vậy.
Ta thuận miệng hỏi: “Diêu phó tướng vẫn ở Thượng Lâm Uyển à?”
Tình Hòa gật đầu: “Vâng, ngày mai là mùng chín tháng ba, Diêu phó tướng muốn ở lại sắp xếp bố trí thị vệ. Lần này ở Thượng Lâm Uyển đông người, lại toàn là người thân phận tôn quý, Hoàng thượng căn dặn tuyệt đối không thể lơ là.”
Đương nhiên rồi, nếu những quý khách kia xảy ra chuyện gì thì còn đâu thể diện của Thiên triều nữa.
Ta cũng đứng lên, lúc ra ngoài không ngờ trông thấy Tấn vương, ta có chút giật mình, y tiến lên nói: “Hóa ra nương nương còn ở đây?”
Ta đáp: “Bản cung đang muốn hồi cung. Vương gia sao lại ở đây?”
Y khẽ cười nói: “Đêm nay hoàng thượng muốn mở tiệc chiêu đãi đại thần trong triều. Chắc ngày mai mới qua bên này được. Vì thế hoàng thượng sai bản vương qua đây báo cáo tình hình.” Hạ Hầu Tử Khâm hiển nhiên luôn muốn chu đáo, dù sao ở đây còn có các vị khách quý khác.
Ta gật đầu, bước lên phía trước, bỗng nhiên mở miệng: “Bản cung quên mất, Hoàng thượng nói muốn ăn bánh vừng, Vãn Lương ngươi ở lại đi. Chờ sáng sớm mai Hoàng thượng đến thì chuẩn bị ngay cho Hoàng thượng.”
“Vâng.” Vãn Lương gật đầu, dừng bước.
Triêu Thần toan mở miệng nhưng thấy ta liếc sang, vội im bặt, cùng ta đi ra ngoài.
Triêu Thần hiển nhiên cảm thấy kỳ quái, vì sao lúc trước người làm bánh vừng là nàng, ta lại muốn Vãn Lương lưu lại. À, đương nhiên là vì Tấn vương.
Hồi cung, ta đi Hi Ninh cung trước, cùng Thái hậu nói chuyện Phất Diêu. Trên mặt Thái hậu hơi lộ vẻ kinh ngạc, nhưng không nói gì.
Đêm nay, Hạ Hầu Tử Khâm bận mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan, mà trong cung chỉ phi tần cấp ngũ phẩm trở lên mới có tư cách đi Thượng Lâm uyển, cho nên đêm nay đều suy nghĩ xem hôm sau trang điểm như thế nào.
Còn ta sai Tường Thụy chuẩn bị một gói thuốc mê, hắn mặc dù có chút giật mình nhưng không dám mở miệng hỏi ta vì sao.
Cuối cùng đến ngày mùng chín tháng ba.
Sinh nhật Hoàng đế, thời tiết cũng thật tốt, thích hợp nhất cho việc săn bắn.
Lần này ta không thể ngồi chung ngự giá với Hạ Hầu Tử Khâm, đoàn người đi thẳng đến Thượng Lâm uyển mà không dừng lại ở Ngự túc uyển nữa. Sau ngự giá là phượng giá của Thái hậu. Sau đó là Diêu Thục phi, tiếp nữa mới đến ta.
Ta cho rằng chắc Thiên Phi sẽ không đi nhưng không ngờ nàng ta vẫn đi.
Đoàn người tới Thượng Lâm uyển thì hạ kiệu, đổi sang xe ngựa đơn giản, tiếp tục đến nơi săn bắn. Ta  kinh ngạc phát hiện Hạ Hầu Tử Khâm đã thay trang phục trên ngự giá, bây giờ toàn thân hắn bận giáp đen có vẻ oai phong lẫm liệt hơn.
Xuyên qua bức màn trên xe ngựa nhìn về khu vực săn bắn phía xa xa có thể thấy thấp thoáng lưới sắt giăng lên. Ta mới nhớ Hạ Hầu Tử Khâm nói trong Thượng Lâm uyển còn nhiều chim ác thú dữ, vậy lúc đi vào quả thực phải chú ý mới được.
Bên ngoài khu vực săn bắn là một khoảng đất trống, ven xung quanh khoảng đất ấy dàn ra một vòng chiếu. Khách quý các nước, còn có các đại thần trong triều đều đã vào chỗ ngồi.
Hạ Hầu Tử Khâm và Thái hậu ngồi ở vị trí trung tâm, còn chiếu của các phi tần đều bố trí ở phía sau hắn.
Ta ngồi xuống, theo bản năng nhìn sang chỗ Bắc Tề, rốt cuộc thấy bóng dáng Phất Diêu. Hôm nay tuy đẹp trời nhưng gió rất lớn, nàng ta khoác áo choàng, cách quá xa, ta trông không rõ hình dáng.
Nàng ta chỉ yên lặng ngồi xem, thỉnh thoảng thấy Hàn vương cúi người thì thầm mấy câu với nàng ta.
Ánh mắt lại chậm rãi quét qua một lượt. Lúc nhìn sang vị trí Nam Chiếu, ta khẽ chấn động. Người mặc y phục Hoàng hậu Nam Chiếu, nhan sắc quen thuộc kia…
Bỗng nhiên nhớ tới hôm qua lúc ở trong rừng gặp phải Quân Ngạn, bóng dáng hoảng hốt rời đi…
Hóa ra là nàng!
Ta chợt nhìn về phía Quân Ngạn.
Vẻ mặt hắn thản nhiên, chỉ nâng chén uống cạn, dường như sự việc ngày hôm qua vốn không xảy ra. Sau đó ta lại muốn cười, đúng rồi, đâu có gì xảy ra đâu nhỉ? Không ai nhìn thấy hắn cùng với Hoàng hậu Nam Chiếu. Cũng giống như không ai nhìn thấy ta gặp Thư Cảnh Trình.
Hít nhẹ một hơi, cho dù hắn thực sự có tư tình với Hoàng hậu Nam Chiếu thì cũng đâu đến lượt ta quản? Thu hồi ánh mắt, ta mới nhớ tới Vãn Lương vẫn ở lại Thượng Lâm Uyển. Đang nghĩ ngợi, ta nghe Triêu Thần bên cạnh nhỏ giọng nói: “Nương nương, Vãn Lương.” Ta nhìn theo ánh mắt nàng, thấy Vãn Lương đứng ngay cạnh Tấn vương. Thái hậu hiển nhiên cũng chú ý tới, quay đầu nhìn ta, trái lại ta có chút kinh ngạc, Vãn Lương ở đó nhất định là ý của Tấn vương.
Ta không khỏi liếc nhìn Phất Diêu lần nữa, Vãn Lương à, mọi chuyện sau này đều phải dựa vào chính bản thân ngươi rồi.
Lát sau, thấy một thị vệ từ trong khu vực săn bắn cưỡi ngựa ra, nhảy xuống lưng ngựa, hướng về phía Hạ Hầu Tử Khâm quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, bên trong đã chuẩn bị xong.”
Chỉ thấy Hạ Hầu Tử Khâm đứng lên, cười nói: “Hôm nay săn bắn không lấy bách thú trong rừng làm mục tiêu, trẫm đã sai người thả rất nhiều thỏ, căn cứ vào số thỏ hạ được mà tính phần thưởng.”
Hắn vừa hạ lời, ta rõ ràng nhìn thấy trăm quan ngồi dưới đều lộ ra vẻ khó xử, sắc mặt Cố đại nhân là khó coi nhất, nhớ tới ông ta dâng tấu chương kia lên còn ra sức xin Hạ Hầu Tử Khâm không trách cứ lời can gián của Cố Khanh Hằng, ta cũng nhịn không được suýt bật cười.
Khóe miệng Tấn vương nở nụ cười nhạt, còn Hiển vương vẫn có vẻ bình tĩnh như trước, không nhìn ra chút gì khác thường.
Hạ Hầu Tử Khâm lại nói: “Người nào bắn được nhiều thỏ nhất, trẫm sẽ trọng thưởng. Hôm nay, ai cũng có thể vào rừng, đến lúc đó sẽ có người chuẩn bị tên cho các vị, trên mũi tên của mỗi người đều có ký hiệu để tiện cho việc ban thưởng. Lấy lúc mặt trời xuống núi làm thời hạn.”
Hắn vừa dứt lời, liền nghe thấy người phía dưới bàn luận xôn xao, những vương công quý tộc đều nóng lòng muốn thử, ai cũng biết, hôm nay Hạ Hầu Tử Khâm ban thưởng không tiếc.
Thị vệ kia lui xuống, một người khác dắt ngựa đến. Chỉ thấy Hạ Hầu Tử Khâm tiến lên, nhún người nhảy lên lưng ngựa. Ta không nhịn được khẽ nhích người, lại thấy hắn quay đầu liếc nhìn ta, ta nhỏ giọng nói: “Thần thiếp cần thay y phục đã.”
Hắn nhếch miệng cười, cũng không nhìn ta nữa, chỉ đón lấy ống tên và cung tên thị vệ dâng lên, hét to, con ngựa phi như bay về phía khu vực săn bắn.
Vũ Lâm quân hộ vệ cho hắn vội theo sau, ta nhìn thấy Cố Khanh Hằng cũng vào trong rừng.
Nhìn thấy Hoàng đế tiến vào rừng, mọi người phía dưới vội vàng đứng dậy, chọn ngựa rồi nhằm hướng khu vực săn bắn thẳng tiến.
Ta quả nhiên còn nhìn thấy vài tiểu thư đã thay trang phục, dáng vẻ các nàng ở trên lưng ngựa thực sự không thua nam giới chút nào. Ta thật hâm mộ các nàng.
Tấn vương và Hiển vương cũng cưỡi ngựa vào khu vực săn bắn.
Ta thấy Quân Ngạn đứng lên, lúc xoay người y bỗng liếc nhìn ta, khóe miệng còn nở nụ cười như có như không. Thị vệ bên cạnh quay ra thì thầm mấy câu với y, thấy y gật đầu, liền có người dắt ngựa đi lên. Y nhảy lên lưng ngựa, cũng phóng vào rừng.
Trái lại ta cảm thấy kỳ lạ, sao Hàn vương kia nhẫn nại thế, bây giờ còn chưa vào rừng?
Ta đang nghĩ ngợi, lại thấy y đứng lên, cũng không lên ngựa mà bước về phía này. Ta lấy làm kinh hãi, thấy y rảo bước đến trước mặt Thái hậu, nhẹ giọng nói: “Thái hậu, muội muội của bản vương còn đang bệnh, có thể cho nàng quay về Nghi Tư uyển nghỉ ngơi trước được không? Yến tiệc tối nay muội ấy lại đến thỉnh an Thái hậu và Hoàng thượng?”
Nhíu mắt nhìn y, y quả là tận tâm tận lực đối với nghĩa muội này.
Thái hậu cười nói: “Nếu bệnh thì mau về đi. Ở đây gió lớn, bệnh tình nghiêm trọng không tốt.”
“Đa tạ Thái hậu quan tâm.” Hàn vương chắp tay tạ Thái hậu rồi xoay người.
Ta lại nói: “Triêu Thần, ngươi đưa quận chúa về nghỉ ngơi, nhớ thay bản cung chăm sóc quận chúa chu đáo!”
Triêu Thần vội nói: “Vâng, nô tì biết rồi.” Dứt lời, nàng hướng về phía Thái hậu xin cáo lui, rồi đứng dậy đi đến chỗ Phất Diêu.
Hàn vương thình lình quay đầu lại liếc nhìn ta, ta không rõ vẻ mặt y dưới tấm mặt nạ, chỉ thấy một tia sáng thoáng xẹt qua đôi đồng tử màu đen. Y lại mở miệng: “Đàn phi nương nương quả là cẩn thận”, rồi cũng không nói lời nào nữa, chỉ bước nhanh rời đi.
Thái hậu liếc qua ta, sau đó quay sang Diêu thục phi nói: “Thục phi không đi nhập cuộc vui sao? Vừa khéo ai gia chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ Thục phi mặc trang phục cưỡi ngựa.”
Diêu thục phi mím môi cười, nhỏ giọng nói: “Thái hậu, người lại chê cười thần thiếp, thần thiếp là phi tử làm sao nhập cuộc được?”
Lời của nàng ta làm ta cả kinh, phải rồi, ta phải đi vào như thế nào?
Ta đang nghĩ ngợi, liền nghe Thái hậu hừ khẽ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía xa xa, thấp giọng nói: “Ả có thể vào, phụ nữ Thiên triều ta vì sao không thể vào?”
Ta có chút kinh ngạc nhìn theo ánh mắt Thái hậu, thấy Hoàng đế cùng Hoàng hậu Nam Chiếu đều đã đứng dậy. Công chúa Chiêu Dương tuy là con gái vua Gia Thịnh nhưng không phải là con của Minh Vũ hoàng hậu, bây giờ thân phận khó xử của nàng ta hiển nhiên làm Thái hậu chán ghét.
Xem ra Thái hậu muốn Diêu thục phi nhập cuộc cũng là muốn áp chế sự kiêu ngạo của Nam Chiếu.
Diêu thục phi cũng là người thông minh, khẽ cười nói: “Vâng, vậy thần thiếp cung kính không bằng tuân mệnh.” Dứt lời, đứng lên, gọi Quyến nhi đi xuống.
Ta hơi run, hướng về phía Thái hậu nói: “Thái hậu, thần thiếp cũng muốn vào thử một lần.”
Thái hậu có chút kinh ngạc liếc nhìn ta, xem ra bà không biết chuyện Hạ Hầu Tử Khâm dạy ta bắn tên. Ta cười nói: “Biết đâu thần thiếp đi vào lại có thu hoạch không lường tới.”
Đồng tử của bà hơi mở to, nhưng không hỏi ta thu hoạch gì, Thái hậu dời mắt sang chỗ khác, lạnh nhạt nói: “Đi đi.”
“Vâng.” Ta đáp, xoay người đi xuống.
Lúc đi qua Thiên Phi, nghe nàng ta cười khinh miệt, mở miệng nói: “Đàn phi à, ngươi cũng có thể đi sao?”
Ta cười: “Vinh phi chưa nghe Hoàng thượng nói sao? Hôm nay ai cũng có thể nhập cuộc. Nếu Vinh phi sẵn lòng thì cũng có thể đi.” Chà, bây giờ bộ dạng nàng  ta như thế này, làm sao đi vào được?
Quả nhiên, mặt nàng ta biến sắc, có chút phẫn nộ nhìn ta.
Trái lại nghe Thiên Lục khẽ cười nói: “Nương nương, người quả thực thích náo loạn, chuyện gì cũng dám làm.”
Ta cười nhạo, nhìn thẳng nàng ta, nhỏ giọng nói: “Bản cung từ bé đã là một đứa lỗ mãng, có gì phải ngại đâu? Tích tần nếu có bản lĩnh thì cũng vào đi.”
Nàng ta nổi giận, trừng mắt nhìn ta, cắn môi không nói nên lời. Lúc bước nhanh qua nàng ta, ta nghe thấy tiếng tấm chăn trong tay Thiên Phi rớt xuống, khẽ nhếch khóe miệng, tính nàng ta đúng là thiếu nhẫn nại.
Đến bên ngoài thấy Vãn Lương chạy tới, ta liếc nhìn nàng, cũng không nói gì, lên xe ngựa trước. Ta phải về Thu Ngọc cư thay đổi y phục đã, nhân tiện nghe chuyện Vãn Lương thăm dò được.
Tới Thu Ngọc cư, ta vội đi vào, Vãn Lương vừa giúp ta thay y phục vừa nói: “Nương nương, sau khi người đi vào, ở trong bụi cỏ phía sau gốc cây thứ năm có mũi tên được một nhóm Vũ Lâm quân sử dụng. Thư đại nhân nói, vào giờ Thìn, Diêu phó tướng đi tuần tra đến bìa rừng phía tây khu vực săn bắn.”
Ta gật đầu, hỏi nàng: “Thư Cảnh Trình đi rồi?”
“Đi rồi ạ, nô tì nhìn y rời đi.” Vãn Lương cúi đầu xuống, cau mày nói, “Nương nương, người thực sự muốn đi một mình?”
Ta hừ khẽ: “Bản cung làm việc, ngươi vẫn chưa yên tâm?”
Vãn Lương trầm mặc giây lát, lại lấy từ trong tay áo ra một cây dao găm đưa cho ta, nói: “Nương nương, đây là Thư đại nhân giao cho nô tì, nói dùng để nương nương phòng thân.”
Ta cúi đầu liếc nhìn, dao găm chưa kịp ra khỏi bao, có thể thấy chắc chắn là vô cùng sắc bén. Nhưng mà, nếu ta phải đến gần mới giết được Diêu Chấn Nguyên, vật kia nhất định không đọ nổi y. Dù sao, y là đàn ông, sức lực ắt hẳn mạnh hơn ta rất nhiều.
Huống hồ, ta chuẩn bị cũng đủ rồi.
Ta lắc đầu nói: “Bản cung không dùng vật này.” Nàng còn muốn nói, ta lại cất lời, “Đợi sau khi bản cung đi vào, ngươi tìm cơ hội ra khỏi Thượng Lâm Uyển, còn nhớ ngôi chùa mà ngươi nói cách mười dặm kia không?”
Có lẽ ta chuyển đề tài nhanh quá khiến nàng giật mình.
Ta không nhìn nàng, tiếp tục nói: “Ngươi vào trong đó tìm trụ trì, trụ trì sẽ đưa cho ngươi thứ bản cung muốn.”
Đồng tử của nàng hơi mở lớn, nhưng chỉ trong chớp mắt nàng vội gật đầu nói: “Vâng, nô tì nhớ kỹ.”
Ta gật đầu, xoay người đi ra.
Phía sau truyền đến tiếng Vãn Lương: “Nương nương nhất định phải cẩn thận.”
Bước chân lưỡng lự, nhưng ta không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài. Ta vừa đi vừa dò đồ vật mang theo trong người lần nữa, xác định không thiếu thứ gì mới lại gia tăng cước bộ.
Khi ta trở lại khu vực săn bắn mới biết Diêu thục phi đã vào rừng. Ta cũng lên ngựa, thấy hai thị vệ tiến lên theo sau ngựa của ta, cũng theo ta cùng tiến vào khu rừng. Đến bên trong, ta mới phát hiện khu rừng này rất rộng, lúc nãy nhiều người đi vào như vậy mà bây giờ không gặp một ai.
Ta nhớ kỹ lời Vãn Lương vừa nói, cẩn thận đếm, nhanh chóng nhìn thấy gốc cây thứ năm.
Nhưng ta không dừng lại, chỉ cưỡi ngựa chạy vài vòng, sau đó đột nhiên dừng lại, xoay tròn tại chỗ mấy lần. Thị vệ phía sau thị vệ nhịn không được tiến lên hỏi: “Nương nương có gì không ổn?”
Ta cau mày nói: “Bản cung rớt một bên bông tai.”
Nghe vậy, trên mặt thị vệ kia lộ vẻ khó xử, khẽ liếc nhìn ta, phát hiện thực sự không thấy bông tai trên tai phải ta. Y chần chừ rồi nói: “Thuộc hạ đi tìm giúp nương nương.” Dứt lời, y kéo cương ngựa, nhằm hướng nơi khác rời đi.
Đợi một lúc cũng không thấy thị vệ kia trở về, ta liền quay sang một thị vệ khác nói: “Ngươi cũng đi hỗ trợ tìm.”
“Nương nương, cái này…” Y chần chừ, không dám bỏ lại ta mà đi.
Ta lạnh lùng nói: “Đây là vật Hoàng thượng thưởng cho bản cung, nếu không tìm thấy bản cung nhất định hỏi tội các ngươi!”
Nghe ta nói như thế, sắc mặt thị vệ kia đại biến, vội kéo đầu ngựa chuyển hướng nói: “Thuộc hạ đi.”
Nhìn bóng lưng y khuất hẳn, ta cúi đầu liếc nhìn bông tai trong lòng bàn tay khẽ cười, tiện tay ném vào trong bụi cỏ bên cạnh. Ta quát một tiếng, chạy theo đường tắt về phía lối vào.
Mau chóng tìm thấy chỗ giấu tên, ta nhặt lấy mũi tên kia, thuận tay ném vào ống đựng tên phía sau, quay đầu ngựa lại, tiến về phía tây trước mặt.
Chú ngựa lướt nhanh, thỉnh thoảng còn có thể từ trong gió nghe thấy xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, còn có tiếng tên gào rít. Lúc đó ta cũng không chú ý nhiều, chỉ tăng tốc chạy đến phía tây cánh rừng.
Khi đến nơi ta mới phát hiện vẫn chưa có người nào qua đây.
Ta nghĩ ngợi, bèn xuống ngựa, tựa vào đằng sau một gốc cây lớn đợi.
Ước chừng qua một nén nhang, ta mới nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân người, có vẻ như còn có rất nhiều người. Ta lặng lẽ liếc mắt nhìn ra, thấy toàn người mặc trang phục Ngự Lâm quân, trong lòng biết là Diêu Chấn Nguyên đã tới.
Ta lấy túi nước rửa hết thuốc nước trên mặt đi rồi hít sâu một hơi.
Chờ bọn họ lại gần, ta cố ý hét to một tiếng: “Ui da…”
Ta nghe thấy một người nói: “Tướng quân, thuộc hạ đi xem xem.”
Vậy thì người ở chính giữa là Diêu Chấn Nguyên?
Ta vội nói: “Diêu tướng quân…”
Diêu Chấn Nguyên vừa nghe gọi, vội ngăn cản thị vệ sắp sửa lại đây, mở miệng nói: “Các ngươi đừng qua, bản tướng quân đi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Sau đó, hắn đi nhanh đến đây, vòng qua thân cây, rủ mắt trông thấy ta. Sắc mặt khẽ biến, hắn vội ngồi xổm xuống hỏi: “Tiểu thư làm sao vậy?”
Cười lạnh trong đầu, hắn chưa từng gặp Đàn phi, hơn nữa không biết ta bây giờ là ai. Dù sao hôm nay cũng có không ít nữ nhân vào rừng, trong chốc lát hắn đoán không ra thân phận của ta.
Ta cố ý cau mày nói: “Thiếp bị rớt bông tai, lúc muốn xuống ngựa tìm vô ý bị trật chân. Đúng lúc trông thấy tướng quân dẫn người qua đây, tướng quân có thể giúp thiếp…”
Hắn cười chìa tay ra nói: “Thì ra là như vậy, bản tướng quân bồng tiểu thư trở về nhé?” Nói xong, hắn liền muốn ôm ta.
Ta vội ngăn lại, nói: “Tướng quân có thịnh tình như vậy, thiếp đương nhiên không nên từ chối, chỉ là mong tướng quân tìm bông tai giúp thiếp trước được không?”
Hắn đã giữ chặt lấy tay ta, cười nói: “Không phải chỉ là một bông tai thôi sao, nàng muốn bao nhiêu, lát nữa bản tướng quân tặng nàng bấy nhiêu! Chỉ cần là yêu cầu của mỹ nhân, bản tướng quân nhất định đáp ứng!”
Chà, hắn quả là vừa thấy mỹ nhân liền quên phương hướng.
Ta cười quyến rũ: “Tướng quân ngài thật xấu xa.”
Nghe vậy, hắn cười càng vui sướng, kéo tay ta nói: “Bản tướng quân không biết hoàng đô còn có tiểu thư là mỹ nhân thế này, ba mươi năm qua bản tướng quân đúng là sống không uổng phí!” Hắn nói xong, cúi đầu muốn hôn tay ta.
Ta hoảng sợ, vội nói: “Tướng quân, nhiều người đứng phía sau thế kia! Bất tiện lắm.”
Hắn giật mình, chỉ vào ta cười: “Chà, mỹ nhân xấu hổ sao? Cái này dễ thôi.” Hắn đứng dậy, quay về phía những thị vệ kia nói, “Ở đây không còn việc gì, các ngươi đến nơi khác tuần tra trước, đi mau!”
“Vâng, tướng quân!” Đám người kia vâng dạ xong liền rời đi.
Thừa dịp y đứng dậy, ta lấy chiếc khăn đang bọc phấn mê tung ra. Y lại ngồi xổm xuống toan nhào tới chỗ ta, ta liếc nhìn hắn, ra vẻ không vui nói: “Vừa rồi tướng quân còn nói chỉ cần thiếp yêu cầu thì người sẽ thực hiện. Thế mà thiếp chỉ muốn tướng quân tìm giúp thiếp một chiếc bông tai, tướng quân cũng không muốn giúp.”
Y ngây người, ta vừa cười vừa vẫy khăn về phía y. Ta ngừng thở, mở miệng: “Tướng quân rốt cuộc có bằng lòng giúp hay không?”
Y vô cùng vui vẻ, vội vàng gật đầu: “Được được, bản tướng quân sợ nàng rồi, bông tai rơi chỗ nào?”
“Vâng, ở đó.” Ta tùy tiện giơ tay chỉ vào một chỗ.
Y cầm tay ta, vừa đứng dậy vừa nói: “Bản tướng quân giúp nàng tìm được bông tai, mỹ nhân nàng phải lấy thân báo đáp đó! Bản tướng quân sẽ hết sức yêu thương nàng.”
Ta cố nén cười, nhẹ giọng nói: “Đợi đến lúc tướng quân tìm được hãy nói.”
“Không phải chỉ là một chiếc bông tai thôi sao!”
Y tiến lên, xoay người tìm kiếm.
Ta vội đứng lên, lấy trường cung trên lưng ngựa xuống, lắp tên, nhắm thẳng vào người trước mặt, ta cắn răng kéo trường cung căng hết mức, ta chỉ có một cơ hội này thôi, tuyệt đối không thể thất bại!
Nhưng, rốt cuộc ta không dám buông tay, ta không thạo bắn cung. Vả lại, trước mặt ta, cuối cùng vẫn là một con người. Muốn ta tự tay giết người, việc này ta thật sự vẫn chưa từng nghĩ đến.
Thân thể người trước mặt bắt đầu lảo đảo, xem ra thuốc mê đã phát huy tác dụng.
Ta hít sâu một hơi, mở to hai mắt nhắm ngay giữa lưng y, vừa muốn buông tay bỗng thấy y đột nhiên xoay người lại.
Ta hoảng sợ, y nhìn ta cau mày nói: “Mỹ nhân, nàng muốn làm gì?” Y hỏi, loạng choạng đi về phía ta: “Sao lại thế này, bản tướng quân thấy chóng mặt quá…”
Ta nhịn không được lui một bước, lưng đã chạm vào thân cây phía sau. Bàn tay cầm cung tên có chút run rẩy, ta cắn răng tự nhủ thầm, bắn đi, nhất định phải bắn!
Diêu Chấn Nguyên ngày càng đến gần, dưới tình thế cấp bách ta vội vàng thả tay.
Mũi tên bay “vút” ra, ta sợ hãi nhắm mắt lại. Đến lúc ta mở mắt ra thì thấy mũi tên cắm thẳng vào ngực Diêu Chấn Nguyên, xuyên thật sâu vào ngực trái y, y nhìn thẳng vào ta, cặp mắt trừng to.
Còn ta ôm ngực, tầm mắt chuyển đến một mũi tên khác cắm xuống cạnh y. Trong lòng cực kỳ chấn động, ta gấp gáp quay đầu lại, thấy cách đó không xa có ánh sáng không rõ từ vật gì phản chiếu tới làm ta nhất thời không mở nổi mắt.
Một lát sau ta mở mắt, bên kia đã không còn thấy gì.
Ta chỉ nghe “phịch” một tiếng, thân thể Diêu Chấn Nguyên ngã thẳng xuống.
Ta che miệng ngăn mình kêu thành tiếng.
Rốt cuộc mũi tên vừa rồi do ai bắn? Vì mũi tên của ta chẳng qua chỉ cắm thẳng trên mặt đất, tiễn pháp của người kia thật chuẩn xác!
Lực bắn cũng mạnh như thế!
Nhưng giờ đây ta không có thời gian phân tích nữa, lúc xoay người rời đi, ta chợt nghĩ ra không biết vừa rồi người đó có nhìn thấy ta không? Y rời khỏi đây nhanh như vậy đơn giản là không muốn để người khác biết y đã ám sát Diêu Chấn Nguyên.
Đã vậy, ta tiện thể giúp y một chút, ta lên ngựa, quẳng xuống ngọc bội mà Thư Cảnh Trình đưa cho rồi quát một tiếng, cưỡi ngựa rời đi.
Ta cuống quít thoa thuốc nước lên mặt, ngựa chạy một quãng rất xa, căng thẳng trong lòng ta mới dần dần tan đi. Ta nghĩ ngợi một lúc, ta nên trở về chỗ lúc trước nói rớt bông tai chờ thị vệ.
May là hai thị vệ kia vẫn chưa quay lại, chắc là bị lời của ta hù dọa. Ha ha, bọn họ tìm được mới là lạ, ta chờ một lát mới nghe thấy có tiếng vó ngựa chạy tới.
Ta ngước mắt lên, quả nhiên là hai thị vệ kia, hai người thấy ta, trên mặt họ đều lộ vẻ khó xử.
Ta hừ một tiếng: “Không tìm được?”
Hai người bất đắc dĩ gật đầu.
Ta quay đầu ngựa nói: “Tiếp tục tìm cho bản cung! Bản cung không có hứng đi săn nữa, bản cung ra khỏi rừng trước!” Dứt lời, ta vung roi ngựa, phóng thẳng về phía trước.
Thúc ngựa chạy một đoạn, đột nhiên ta nghe thấy tiếng tên bay tới, ta nhìn lại thì thấy trước mặt có một con thỏ.
Ta cuống quít ghìm dây cương, không hiểu sao không đủ sức, ngựa không dừng ngay lại được. Ta lấy làm kinh hoàng, lại nghe thấy tiếng người bay vọt tới, thắt lưng bị đôi bàn tay to ôm lấy, cả hai xoay mình xuống ngựa.
Lúc rơi xuống, ta nghe thấy phía sau có người vội hỏi: “Hoàng thượng, nương nương, người không sao chứ?”
Ta nghe ra là tiếng Cố Khanh Hằng.
Ngước mắt, ta mới thấy người ôm mình là Hạ Hầu Tử Khâm, chỉ thấy hắn hơi nhíu mày, trầm giọng nói: “Hôm nay săn bắn, khu rừng này là nơi nàng có thể chạy lung tung à? Tên không có mắt, nếu bị thương thì sao đây?”
Mà ta đột nhiên giật mình vì câu nói ‘tên không có mắt’ của hắn, tiếp đó nhớ tới chuyện Diêu Chấn Nguyên vừa rồi, phải chăng chính là Hạ Hầu Tử Khâm phái người làm?
Nghĩ vậy, ta bỗng yên lòng.
Ta nhìn hắn cười nói: “Có Hoàng thượng ở đây. Thần thiếp không sợ.”
Hồi nãy nếu không phải mũi tên kia đến đúng lúc, ta bắn không trúng Diêu Chấn Nguyên, nói không chừng đúng là sẽ xảy ra chuyện.
Hắn trừng mắt liếc ta, nhưng lại ôm ta lên ngựa của hắn.
Ta ngoái đầu nhìn lại, quay về phía Cố Khanh Hằng chậm rãi cười, nói cho y biết ta không sao.
Bên tai ta truyền đến tiếng Hạ Hầu Tử Khâm: “Nàng bắn được gì rồi?”
Ta ngẩn ra, mở miệng nói: “Chưa bắn được gì, thần thiếp đang muốn tìm thỏ thì gặp Hoàng thượng.”
Hắn hừ một tiếng, nói: “Thị vệ của nàng đâu?”
Quả là tỉ mỉ, nhanh thế đã phát hiện ra. Ta cười: “Thần thiếp đánh rơi bông tai nên sai bọn họ đi tìm.”
Hắn cúi đầu liếc nhìn tai ta, cũng không nói gì nữa.
Ta ngước mắt nhìn hắn, cười hỏi: “Thành quả của Hoàng thượng đâu?”
Hắn cười đắc ý, không cần nói ta cũng biết nhất định là thắng lợi trở về. Ta quay đầu lại, đang muốn tìm xem con mồi hắn bắn trúng ở trên tay ai, hắn lại đột nhiên ghìm ngựa, ánh mắt nhìn đến lùm cây thấp phía xa xa.
Ta sợ hãi, lại nghe hắn nói: “Nàng còn không khai cung?”
Thị vệ đem cung tên trên ngựa của ta lại đây, ta có chút mờ mịt nhận lấy, nghe lời khai cung.
Hắn nhìn phía trước nói: “Nàng có nhìn thấy không? Thỏ!”
Thỏ á?
Ta nhìn kỹ, lùm cây thấp kia thực ra cũng không thấp lắm, hơn nữa còn cách khá xa, thực sự ta trông không rõ. Cũng không biết rốt cuộc thỏ ở chỗ nào, chỉ thấy loáng thoáng lá cây trên lùm hơi lay động.
Ta than thở trong lòng, ta quả thực không đoán được phải bắn vào đâu.
Mà thôi, tùy tiện bắn một mũi tên, nếu trúng thì là kỳ tích, còn không trúng cũng xem như ta đã cố gắng. Chẳng qua nếu ta không bắn thì lại khiến hắn chê cười.
Dù sao cũng không nhìn thấy thỏ, ta liền nhằm nơi có chút lay động bắn một mũi tên là được.
Nghĩ vậy, ta kéo cung căng hết mức, cắn răng buông ra một mũi tên.
Không biết có phải là ảo giác hay không, ta cảm thấy trong nháy mắt khi mũi tên của ta bay ra, đáy mắt hắn hiện lên chút ý cười khó hiểu. 
Nét cười kia, làm lòng ta chấn động.
Đúng lúc này, có tiếng người kinh hoàng kêu lên: “Vương gia!”
Xa xa truyền đến một tiếng “keng”, ta kinh ngạc nhìn lại, thấy mũi tên ta bắn ra bị tên của ai đó bắn trúng! Mũi tên đó xuyên thẳng qua mũi tên của ta, rồi cắm trên thân cây bên cạnh!
Ta kinh ngạc há to miệng, phía sau lùm cây thấp kia có người!
Vương gia…
Giọng nói của một nữ tử.
Ta chỉ thấy lòng run lên, Hàn vương, là Hàn vương!
Vừa nghĩ, ta liền thấy lùm cây thấp kia bị rẽ sang, Hàn vương đi ra cùng nữ tử ta từng thấy ngày ấy. Xa xa nhìn thấy chúng ta, đầu tiên y ngẩn người, sau đó, ta nhìn thấy trong đáy mắt y có chút tức giận.
Hạ Hầu Tử Khâm bên cạnh vội xuống ngựa, vừa tiến lên phía trước vừa nói: “Sao vương gia lại ở phía sau lùm cây đó?”
Ta vẫn ngồi trên lưng ngựa, phỏng đoán mục đích vừa rồi Hạ Hầu Tử Khâm muốn ta bắn ra mũi tên kia. Hắn là người rõ ràng nhất khả năng bắn cung của ta, mũi tên này dù không bị chặn cũng sẽ không bắn trúng Hàn vương. Nhưng hắn lại muốn ta bắn một mũi tên về phía đó…
Nhìn bóng lưng hắn, ta thực sự không rõ hắn muốn thăm dò điều gì?
Hàn vương đích thân mở miệng, ánh mắt y vẫn nhìn ta như trước: “Hoàng thượng, tên không thể bắn bừa.”
Hạ Hầu Tử Khâm khẽ cười: “Đàn phi của Trẫm không thạo bắn cung, dù sao cũng không thể gây thương tổn cho vương gia.”
Hàn vương lạnh lùng liếc nhìn ta, cười nhạo một tiếng nói: “Ý hoàng thượng là thực sự không dám khen ngợi tài bắn cung của nương nương sao, xin thứ cho bản vương được cáo từ!” Dứt lời, y quay ra nháy mắt với người bên cạnh, thúc ngựa rời đi.
Y nổi giận.
Thế nhưng y thông minh như vậy, chắc không phải là không hiểu những ẩn ý trong lời Hạ Hầu Tử Khâm chứ. Nhưng sao y lại nổi giận với ta.
Rốt cuộc là vì sao chứ?
Lúc Hạ Hầu Tử Khâm xoay người, sắc mặt nặng nề, âm trầm.
Hắn bước lên, ta đột nhiên nhảy xuống ngựa, mở miệng hỏi hắn: “Hoàng thượng muốn thần thiếp giúp người thăm dò điều gì?”
Hắn giật mình, ta nói tiếp: “Hoàng thượng lợi dụng thần thiếp ra tay, thần thiếp rất muốn biết lý do”
Hai mày nhíu lại, hắn trầm giọng nói: “Đàn phi, nàng làm càn!”
Đúng vậy, ta làm càn.
Chỉ là không hiểu vì sao, ta cũng nổi giận. Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Vì sao không thể nói cho ta biết? Nếu như hắn nói hắn không phải thật sự muốn giết Hàn vương mà chỉ muốn thăm dò thôi, ta sẽ giúp hắn. Nhưng hắn lại chẳng nói gì, còn bảo ta làm càn…
Ta lại muốn nói tiếp, liền nghe thấy có tiếng vó ngựa từ phía sau truyền đến, xem chừng rất gấp gáp. Ta không khỏi quay đầu nhìn lại, ta thấy một thị vệ nhảy nhanh xuống, tiến lên quỳ một gối nói: “Hoàng thượng, xảy ra chuyện! Diêu phó tướng chết rồi.” Nghe tin này, ta không ngạc nhiên lắm, chỉ vì ta đã sớm biết. Nhẩm tính thời gian, cũng phải có người phát hiện rồi.
Người bên cạnh rảo bước tiến lên, nghiêm nghị hỏi: “Ngươi nói gì?”
“Diêu phó tướng bị hành thích, khi phát hiện ra người đã chết rồi.” Thị vệ kia nhắc lại.
Hạ Hầu Tử Khâm mau chóng lên ngựa, quát: “Đưa trẫm đi xem, còn nữa, truyền lệnh không được lan truyền chuyện này!” Ngựa của hắn chạy được mấy bước bỗng nhiên dừng lại, hắn quay về phía Cố Khanh Hằng nói: “Đưa Đàn phi trở về.”
Hắn không ngoái đầu nhìn ta, chỉ thúc ngựa rời đi.
Mãi đến khi hình bóng hắn chìm trong một màu xanh biếc nơi đây, ta vẫn chưa kịp phản ứng.
Hắn giả vờ thật giỏi. Rõ ràng cũng sớm biết chuyện xảy ra, xem ra cuối cùng ta vẫn không sánh được với hắn. Việc này hiển nhiên không thể lan truyền, chuyện nội bộ của Thiên triều cần giải quyết lặng lẽ, cũng không thể để nước khác xem mà cười nhạo.
Cố Khanh Hằng xuống ngựa, tiến lên nói: “Nương nương, chúng ta về trước.”
Ta mới sực tỉnh, gật đầu. Y đỡ ta lên ngựa, ta vừa quay đầu ngựa vừa hỏi: “Hoàng thượng phái ai đi ám sát Diêu phó tướng?”
Nhưng không ngờ y lại ngẩn ra, lát sau mới mở miệng: “Nương nương nói gì vậy?”
Lòng ta chùng xuống, thì ra hắn cũng không nói cho Cố Khanh Hằng.
Ta lắc đầu, đổi đề tài: “Không có gì. Khanh Hằng, vừa rồi lúc Hoàng thượng muốn ta bắn tên, huynh có nhìn thấy gì không?” Ý của ta tất nhiên rất rõ ràng, y có nhìn thấy Hàn vương phía sau lùm cây kia không.
Y lại nói: “Không có.”
Không cần nhìn y, ta tin y không gạt ta. Lẽ nào thực sự chỉ là trùng hợp?
Ta thở dài, nghĩ nhiều như vậy làm gì, ra ngoài trước rồi nói sau.
Bên ngoài, những người không vào rừng đang ngồi nâng cốc bàn tán sôi nổi.
Thái hậu và các phi tần trò chuyện, có vẻ rất vui. Thiên Lục thấy ta đi đến, hơi nhíu mày. Ta mới nhớ ra Cố Khanh Hằng đang đi bên cạnh, chắc nàng thấy y mới càng thấy phẫn nộ hơn.
Vậy à? Nhưng ta còn muốn xem nàng phẫn nộ hơn nữa kìa.
Ta cố tình vấp một cái, cả người loạng choạng.
“Nương nương!” Người bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ta, lo lắng hỏi: “Người sao thế?”
Thiên Lục gần như kinh hoàng, ta thấy trong đáy mắt Cố đại nhân ngồi bên kia tựa như muốn phun ra lửa.
Chà, bọn họ đều khẩn trương như vậy làm gì?
Thái hậu cũng đưa mắt nhìn qua, bà hơi nhíu mày nhưng cố nén lại không nổi giận. Ta đứng thẳng người, đẩy tay Cố Khanh Hằng ra, nhỏ giọng nói: “Ta không sao, huynh đi đi, Hoàng thượng còn ở trong rừng. Cẩn thận mọi việc. Diêu thục phi vẫn còn ở bên trong.”
Y do dự một lát, cuối cùng gật đầu, xoay người rời đi.
Ta tiến lên, ngồi xuống cạnh Thái hậu. Thái hậu thấp giọng nói: “Đàn phi, nhớ kỹ thân phận của ngươi!”
Bà quả nhiên vẫn canh cánh trong lòng sự việc lúc nãy, nhưng ta nào phải kẻ ngốc, làm Thiên Lục tức giận rồi còn tự rước phiền phức vào người? Ta liền cười khẽ, kề sát Thái hậu nói: “Bẩm Thái hậu, thần thiếp vì quá phấn khởi nên mới nhất thời bất cẩn. Thần thiếp muốn báo cho người, Diêu phó tướng chết rồi.”
Nghe vậy, ta rõ ràng cảm thấy thân thể bà chấn động, bà nhìn ta với vẻ không thể tin được.
“Thái hậu…” Thiên Phi nhận ra sự khác thường của bà, nhỏ giọng gọi một tiếng.
Thái hậu xua tay, xoay người nhìn ta nói: “Đây là thu hoạch không lường tới mà ngươi nói sao?”
Ta khẽ cười gật đầu.
Trong đôi mắt Thái hậu hiện lên chút mừng rỡ, mau chóng quên đi chuyện vừa rồi của ta và Cố Khanh Hằng, bà lại toan mở miệng, liền thấy một người cấp tốc từ trong rừng chạy ra, tiến lên thì thầm mấy câu với bà rồi vội vàng đi xuống, ta liếc nhìn Thái hậu, thấy bà đột nhiên đứng lên nói: “Bỗng nhiên ai gia thấy không khỏe nên về nghỉ trước, các ngươi cứ ở lại trò chuyện.” Dứt lời, Thái hậu nhìn ta nói: “Đàn phi, ngươi về cùng ai gia.”
“Vâng.” Ta vội đứng dậy đỡ bà.
Trong ánh mắt Thiên Phi nhìn ta hết thảy đều là vẻ đắc ý, nhất định nàng cho rằng Thái hậu sẽ vì chuyện vừa rồi mà trách phạt ta?
Ta không nhìn nàng, chỉ bước ra ngoài cùng Thái hậu.
Hai người qua Ngự Túc uyển, không lâu sau liền thấy Hạ Hầu Tử Khâm trở về.
Thái hậu vội nghênh đón hỏi: “Sao rồi?”
“Thi thể đã cho người khiêng đi trước, Trẫm đã dặn dò không được lan truyền việc này. Hội săn bắn vẫn tiếp tục, không ai biết trẫm đã ra khỏi trường săn trước.” Hắn thản nhiên nói, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía ta.
Ta lấy làm kinh hãi, lại nghe Thái hậu nói: “Ai làm?”
Hắn cười nhạo một tiếng, đem ngọc bội trên tay ném lên bàn, mở miệng: “Mẫu hậu nghĩ sao? Hiển nhiên là Thư Cảnh Trình.”
Lòng ta hơi chấn động, không rõ vì sao hắn lại nói như vậy? Hắn biết rất rõ vốn không phải là Thư Cảnh Trình.
Sắc mặt Thái hậu thoáng trầm xuống, mở miệng nói: “Đàn phi, ngươi lui xuống trước, ai gia có chuyện muốn nói với Hoàng thượng.”
Ta lưỡng lự, đành phải nói: “Vâng, thần thiếp cáo lui trước.”
Nâng bước toan rời đi, lại thấy Hạ Hầu Tử Khâm giơ tay ngăn cản, hắn nhìn ta, mở miệng: “Mẫu hậu, vừa rồi lúc trẫm phái người đến Thư gia thì phát hiện Thư gia đã sớm không còn một ai! Hơn nữa, Thư Cảnh Trình vừa ám sát Diêu Chấn Nguyên xong, mà đã trốn thoát không rõ tung tích, việc này quả thực rất ly kỳ.”
Lời của hắn, là nói với Thái hậu, song ánh mắt hắn dán trên mặt ta chưa từng di chuyển.
Ta rốt cuộc kinh ngạc, vì sao theo lời hắn nói, làm ta cảm thấy kẻ ra tay giết chết Diêu Chấn Nguyên cũng không phải là người của hắn?
Hắn lại cười: “Thế nào, Đàn phi cảm thấy kinh ngạc lắm sao?”
Thái hậu như thể không hiểu gì, tiến lên nói: “Hoàng thượng đang nói gì vậy?”
Hắn vẫn nhìn ta, gằn từng chữ: “Hôm nay Thư Cảnh Trình căn bản không tiến vào khu vực săn bắn, người mà Diêu Chấn Nguyên nhìn thấy trước khi chết là một nữ nhân.”
“Hoàng thượng!” Thái hậu thở phào một hơi.
Hạ Hầu Tử Khâm bước lại gần ta, trầm giọng nói: “Đàn phi, nàng có biết là ai không?”
Hắn thực sự khiến ta kinh ngạc, nếu quả thực người từ sau lưng ta bắn ra mũi tên không phải là hắn, hoặc không phải là người của hắn, làm sao hắn biết người Diêu Chấn Nguyên gặp chính là ta?
Ta hít một hơi, thong dong quỳ xuống, mở miệng: “Là thần thiếp.”
Thái hậu giật mình nhìn ta.
Hạ Hầu Tử Khâm lại nổi giận đưa chân đá văng chiếc ghế bên cạnh, mắng: “Làm càn! Nàng cho đây là trò đùa vui lắm sao!”
Ta cúi đầu: “Thần thiếp đương nhiên biết đây không phải là trò đùa, nhưng nếu Diêu Chấn Nguyên chết, như vậy Hoàng thượng có thể thừa dịp này thu hồi binh quyền ở hoàng đô.”
“Đàn phi!” Giọng Thái hậu tràn đầy vẻ không thể nói bừa.
Hắn vẫn tức giận không ít, cả giận nói: “Việc này cũng không đến lượt nàng làm, trẫm tự có sắp xếp!”
“Nhưng sao Hoàng thượng không nghĩ rằng, Thư Cảnh Trình chẳng qua là một Lễ bộ thị lang, tài bắn cung của y chưa chắc đã khá hơn thần thiếp. Huống hồ trước khi Thư quý tần được ban chết, thần thiếp đã đi gặp nàng.” Ta lặng lẽ đánh giá sắc mặt người ở trước mặt.
Lông mày hắn hơi giãn ra, chờ ta nói tiếp.
Thực ra ta sớm biết chuyện ta đi Ngọc Thanh cung không lừa được hắn, cũng không lừa được Thái hậu.
Để sau này bọn họ hỏi, chi bằng ta nhân cơ hội này kể ra tất cả.
“Thư quý tần cầu xin thần thiếp bảo vệ tính mạng anh trai nàng, nàng nói, nàng chết không sao cả, nhưng Thư gia không thể tuyệt hậu. Nàng nói, trong ba điều bất hiếu, không con là tội nặng nhất.” Lúc nói lời này, ánh mắt ta nhìn về phía Thái hậu.
Ta tin rằng Thái hậu là người thông minh, ta nói như vậy thì bà cũng hiểu lúc Thư quý tần sắp chết đã biết ai là hung thủ thật sự. Khi nhắc đến “không con”, vẻ mặt Thái hậu rõ ràng đã thay đổi.
“Nàng khóc rất thảm thiết, thần thiếp nhất thời mềm lòng, đã hứa với nàng.” Ta quay về phía hắn cúi đầu: “Thần thiếp có tội.”
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, nghiến răng nói: “Nhưng trẫm rất muốn nghe xem tội của nàng ra sao!”
Ta hít sâu một hơi, nói: “Thần thiếp lén tìm Thư Cảnh Trình, muốn y đi trước, lại muốn có ngọc bội gia truyền của y. Ý của thần thiếp rất rõ ràng, việc ám sát – thần thiếp làm. Tiếng oan tất nhiên là Thư gia gánh.”
Hắn lại hỏi: “Làm sao nàng tin được y?”
Ta nói: “Chỉ cần Diêu Chấn Nguyên chết, Diêu – Thư hai nhà liền kết thù, hơn nữa cả đời này cũng không giải được. Thần thiếp dám cam đoan, người nhà họ Thư sẽ không dám lộ diện nữa.”
Hắn đang muốn nói, liền nghe thấy bên ngoài có người bẩm báo: “Hoàng thượng, Thục phi nương nương đã về!”
Xem ra, Diêu thục phi cũng biết chuyện này.
Hạ Hầu Tử Khâm liếc nhìn ta, cất bước ra ngoài. Hiển nhiên không thể để Diêu thục phi nhìn thấy tình cảnh trong phòng.
Đợi hắn đi ra, ta mới nghe Thái hậu nói: “Còn không đứng dậy.”
Ta tạ ơn, vừa đứng dậy lại nghe Thái hậu nói: “Đàn phi, ai gia không ngờ ngươi lại to gan và sáng suốt như vậy!” Trong ánh mắt bà nhìn ta, mơ hồ có một nét tán thưởng.
Ta vội vàng cúi đầu nói: “Thái hậu không trách tội thần thiếp tự tiện thả Thư Cảnh Trình sao?”
Bà khẽ cười: “Thực ra ai gia cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, ai gia vẫn luôn áy náy chuyện của Thư quý tần. Chỉ không ngờ ngươi lại còn có biện pháp như thế! Ai gia thật muốn khen ngợi ngươi.”
Ta giật mình, bà lại nói: “Hôm nay ai gia mới biết, ngươi thật sự nghĩ cho Hoàng thượng. Lúc trước ai gia nghi ngờ ngươi là sai lầm rồi.”
Ta bỗng nhiên nhớ tới việc bà cho ta uống thuốc độc, thấp giọng nói: “Không, Thái hậu cẩn thận là đúng.”
Bà cười tự giễu: “Ai gia từng hoài nghi ngươi là mật thám của kẻ nào đó, nghi ngờ lòng trung thành của ngươi với Hoàng thượng.”
Lòng ta hoảng sợ, ta buột miệng: “Thái hậu cho rằng thần thiếp là người của ai?”
Nhưng bà không trả lời, chỉ nói: “Ngươi yên tâm, thứ ai gia cho ngươi ăn không phải là thuốc độc. Ai gia chỉ là muốn khống chế ngươi, muốn ngươi vâng lời.”
Ta kinh ngạc nhìn người trước mặt, thì ra viên thuốc kia Thái hậu chỉ là muốn hù dọa ta.
Bà kéo tay ta: “Hôm nay chuyện nguy hiểm như vậy ngươi cũng dám làm một mình, nếu ai gia vẫn còn hoài nghi ngươi, thì đó là lỗi của ai gia”
Lời Thái hậu khiến ta lại nghĩ tới tình huống ở khu vực săn bắn, nói như vậy, kẻ giúp ta không phải là người của Hạ Hầu Tử Khâm. Như vậy, đó là ai?
Đầu óc lập tức loạn cả lên, nếu không phải người của Hạ Hầu Tử Khâm, vì sao phải giúp ta? Vì sao giết Diêu Chấn Nguyên nhưng lại không chịu lộ diện?
Thái hậu thả tay ta ra, nói tiếp: “Ai gia cần ra ngoài, phải đi an ủi Thục phi một chút, còn phải phái người báo cho Diêu Hành Niên. Ngươi về Thu Ngọc cư trước đi, trước mắt nếu không có việc gì thì không nên xuất hiện, dù sao chuyện lớn như vậy không để ai biết sẽ tốt hơn.”
“Vâng, thần thiếp ghi nhớ.”
Thái hậu đi ra, ta thở phào nhẹ nhõm.
Đợi một lát, ta liền đẩy cửa bước ra, ta giật mình phát hiện Tình Hòa đứng ở cửa, thấy ta ra nàng vội nói: “Nương nương, người cùng nô tì ra ngoài bằng cửa hông đi.”
Ta giật mình một chút, vẫn là Thái hậu nghĩ chu đáo, ta gật đầu.
Nàng dẫn ta tới cửa hông mới nói: “Nương nương cẩn thận.”
Ra khỏi Ngự Túc uyển, đương nhiên về thẳng Thu Ngọc cư, ta vẫn chưa quên, ta đã bảo Vãn Lương đến ngôi miếu lấy thuốc nước Tô Mộ Hàn cho ta. Lúc này trên đường gần như không thấy một cung nữ nào, chắc tất cả đều qua Liên Thai các bận rộn chuẩn bị tiệc tối. Số còn lại, e là đều đến khu vực săn bắn.
Ta vội chạy về Thu Ngọc cư, lại nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng “vút”, chờ ta hoàn hồn, mũi tên sắt màu đen đã cắm thẳng trên thân cây bên cạnh! Lực bắn mạnh thật! Thân tên cắm vào cây rõ ràng không hề lay động dù một chút! 
Ta đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Hàn vương và nữ tử kia đứng ngay đằng sau cách ta không xa. Trường cung trong tay nàng ta vẫn chưa kịp thu hồi hoàn toàn.
Như vậy, mũi tên này là do nàng ta bắn ra?
Nhưng nhìn mũi tên này, căn bản không thể đoán ra nó lại xuất phát từ một nữ tử!
Ta đang kinh ngạc nhìn thì nghe giọng Hàn vương lạnh lùng vang lên: “Ngươi tưởng chỉ dựa vào ngươi là có thể bắn chết bản vương sao?”
Hết chương 17 (190)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.