Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Chương 31: Ngôi vị hoàng hậu




Edit: Ong MD
Beta: Thỏ SN + TomoyoDouji
Nhìn thấy thị vệ kia chạy tới từ xa nhưng hai chân ta đều mềm nhũn, không đứng dậy nổi. Ta chỉ còn đủ sức giơ tay lên, vén mái tóc dài đen nhánh của mình phủ xuống mặt, trận mưa to vẫn tiếp tục trút “Ào ào” xuống mặt đất, mái tóc dài dính trên gương mặt ta.
Ta chỉ lo lắng, nước thuốc trên mặt ta gặp mưa sẽ không chịu nổi bị trôi đi hết.
May là tối nay không có trăng, lúc này xung quanh chỉ là một vùng tối tăm, chỉ nhìn thấy bóng người mờ nhạt. Nhưng một lát nữa nhất định sẽ có người tới. Mà người đến chắc chắn sẽ mang theo đèn lồng, vì thế, ta muốn chuẩn bị mọi việc thật hoàn hảo và vẹn toàn.
“Nương nương!” Người đó chạy tới, đưa tay ra tính đỡ ta, nhưng bỗng nhiên y giật mình rồi dừng lại. Chần chờ một lúc, y mới tháo thanh đao trên thắt lưng của mình xuống, đưa vỏ đao qua cho ta, lớn tiếng nói,  “Nương nương, xin người hãy nắm lấy!”
Ta bỗng nhiên nhớ lại khi đó ở trong hang đá kia, Cố Khanh Hằng nói rằng đã chạm vào ta, nên đôi tay ấy đáng bị chém đi. Vì vậy, người thị vệ này không dám đưa tay đến đỡ ta đứng dậy?
Cho dù lúc nãy y chỉ đỡ ta nhưng một lát nữa sẽ có ánh mắt của rất nhiều người nhìn ngó, lúc đó bọn họ cũng nhìn thấy.
Xem ra người bên cạnh Hạ Hầu Tử Khâm đều không phải hạng người bình thường.
Ta gật đầu, đưa tay ra kéo vỏ đao của y. Y dùng sức kéo ta đứng lên, lúc này, lại truyền tới một tiếng “ầm”. Ta sợ đến mức kêu lên thành tiếng, theo phản xạ người thị vệ kia ngước mắt nhìn lại, rồi nói: “Căn phòng trong chính điện bị sụp rồi, nương nương, sợ là còn sét đánh xuống nữa, chúng ta mau đi khỏi nơi này thôi!”
Ta không khỏi nghiêng người nhìn lại, thấy ngọn lửa bốc lên càng lúc càng lớn, lúc này mặc dù mưa còn lớn hơn nhưng xem ra toàn bộ căn phòng đã bị thiêu cháy.
Ta cắn răng đuổi theo bước chân của người thị vệ, toàn thân ta đều mềm nhũn, nhưng ta phải cố gắng chống đỡ để không thả vỏ đao đang nắm trong tay ra. Lúc này, dù ta có bất động cũng phải chạy, ta không thể ngã xuống, không thể…
Hai người vừa chạy ra ngoài, người thị vệ kia tìm chỗ núp mưa bên dưới tàu lá chuối tây cho ta, xong xuôi y mới nói: “Nương nương, người đợi ở đây một chút.”
Cơn mưa này lớn quá, cho dù ở đây những tàu lá chuối tây che rợp trên đầu cũng không ngăn được. Nhưng mà trước mắt cũng không có nơi nào tốt hơn nơi này cả. Không có mệnh lệnh Hạ Hầu Tử Khâm, những thị vệ này chắc chắc sẽ không để cho ta ra ngoài.
Chỉ một lát sau, ta đã nghe thấy bên ngoài có tiếng người bước chân vào.
Ta giật mình vội vàng ngoái đầu nhìn lại. Bọn họ chưa kịp bước vào, ta đã nhìn thấy những đốm sáng như ẩn như hiện.
Xem ra người đi phía trước là những cung nhân đang cầm đèn lồng trong tay, ta đưa tay che ngực rồi kéo mái tóc dài ướt đẫm của mình cố gắng hết sức che mặt lại. Dù sao nơi này cũng mưa to gió lớn nếu ta không mang bộ dạng chật vật thì thật là không bình thường.
Ta nhìn thấy bóng người màu vàng sáng bước vào, hắn chưa nhìn thấy ta, bởi vậy ánh mắt nhìn thẳng tắp về phía chính điện, trong đôi mắt của hắn là một sự đau đớn kéo dài đến vô tận, hắn lớn tiếng nói: “Tại sao có thể như vậy?”
Người thị vệ kia cúi thấp đầu nói: “Bẩm Hoàng thượng, chính điện bị sét đánh nên đã hỏng. Hiện chúng hạ thần cũng không biết tại sao lại như vậy…”
Hắn bỗng nhiên đi về phía trước một bước, bên cạnh Lý công công giơ cao cây dù lên, vô cùng sợ hãi, vội vàng kéo hắn lại, nói: “Hoàng thượng, không thể qua đó, không thể qua đó, rất nguy hiểm!”
Hắn hất tay Lý công công ra, giận dữ hét lên: “Người đâu!”
Ta cắn môi, lúc này ta không nên bước ra, ta không hẳn là sợ nhưng cả người lại run rẩy.
Người thị vệ kia nhìn về phía ta rồi chỉ vào ta nói: “Hoàng thượng, người không sao.”
Theo cánh tay của người thị vệ, ánh mắt của hắn nhìn về phía ta.
Vừa nhìn thấy ta, ánh mắt của hắn vô cùng phức tạp, vừa yên tâm lại vừa phẫn nộ, tất cả đều hiển hiện rõ ràng.
Ta cúi thấp đầu, không nói một câu nào. Ta biết hắn đang giận dữ điều gì, người thông minh như hắn chắc chắn sẽ đoán được, việc này nhất định có liên quan đến ta. Ta đã phụ tâm ý của hắn, hắn một lòng muốn ta ở lại trong lãnh cung để bảo vệ ta.
Ta lặng yên nhìn hắn, phía bên dưới bàn tay của hắn đang nắm chặt lại.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng.” Lý công công cố gắng giơ cao chiếc dù trong tay che cho hắn, trong khi cả nửa người y đã hoàn toàn ướt đẫm. Y nhỏ giọng nói, “Hoàng thượng, ở đây mưa lớn, người cẩn thận long thể …”
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Mạng thật lớn!”
Ta giật mình vì giọng điệu của hắn, người thị vệ bên cạnh nghe vậy vội nói: “Bẩm Hoàng thượng, hạ thần nghe nói bên trong có cháy nổ nên vội chạy vào bên trong cứu người ra. Thật may mắn, lúc hạ thần đi vào, chính điện chỉ bị sụp một góc nhỏ ở chính giữa.”
Ta bình thản, mặt không đổi sắc liếc nhìn người thị vệ kia, quả thật rất khôn ngoan, ý của y là, y chỉ chạy vào bên trong cứu ta ra. Hoàn toàn không nhắc tới chuyện y nhìn thấy ta lúc nào, bởi lúc đó ta căn bản không có ở trong phòng.
Lời của y vừa thốt ra, ta liền nghe thấy một giọng nói của nữ tử truyền vào từ bên ngoài: “Thật tốt quá, ngay cả khi bị giam vào lãnh cung mà cũng có người chịu mạo hiểm đi vào cứu!”
Ta kinh ngạc nhìn về phía phát ra tiếng nói kia, chỉ thấy một bóng áo vàng nhạt xuất hiện trước mắt. Ánh mắt sắc bén của Dao phi đang nhìn về phía ta, trong ánh mắt đó nhất thời phủ một tầng sương khói mịt mờ.
Ta đã biết nguyên nhân vì sao Hạ Hầu Tử Khâm phải nói như thế với ta. Thì ra Dao phi cũng tới đây.
Người thị vệ kia bỗng nhiên quỳ xuống nói: “Dao phi nương nương, hạ thần phụng mệnh làm việc ở đây, không được để xảy ra bất cứ sai lầm nào.”
Dao phi hừ một tiếng, bước lên ôm lấy cánh tay Hạ Hầu Tử Khâm, nhẹ giọng nói: “Hay là Hoàng thượng hồi cung trước đi, thần thiếp đỡ người trở về.” Nàng ta lại ngước mắt nhìn hắn lần nữa, mở miệng nói,  “Hoàng thượng làm sao vậy? Sắc mặt khó coi quá, người bị bệnh sao?” Nàng ta vừa nói vừa đưa mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào trán của hắn.
Ta nhìn thấy thân thể của hắn hơi khẽ động, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía ta. Ánh mắt của hắn mang theo sự tức giận tràn ngập như trước.
Dao phi cũng phát hiện ra nên ngoái đầu lại liếc nhìn ta, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc ý.
Nhưng chỉ có ta biết, Hạ Hầu Tử Khâm giận dữ là vì ta tự nghĩ cách đi ra khỏi lãnh cung. Căn bản không phải vì Hạ Hầu Tử Khâm cực kỳ chán ghét ta cho nên mới có thái độ như vậy.
Hiện tại, hắn chỉ hận là không thể xông lại túm lấy cổ áo của ta để hỏi: Vì sao phải làm như vậy?
Ta vẫn hiểu rất rõ hắn.
Tiếng sấm đã chậm rãi bao phủ xuống rồi tan biến, nhưng mưa thì vẫn trút xuống rất lớn.
Chiếc dù trong tay Lý công công lại không thể che đủ cho cả hai người Hạ Hầu Tử Khâm và Dao phi. Ta nhìn thấy, Hạ Hầu Tử Khâm đẩy chiếc dù trước mặt che trên đầu Dao phi, nhỏ giọng nói: “Nàng về trước đi, một lát nữa trẫm sẽ về sau.”
“Hoàng thượng!” Phía sau lại có một người lao tới, cuống quít che mưa cho hắn.
Mà ta vẫn ngồi ở bên dưới tàu lá chuối tây, những tàu lá này không chống đỡ được nên nước mưa tuôn rơi thẳng xuống vào người ta.
Bây giờ sẽ không có người nào bước lên đây che mưa cho ta nữa.
Ta hiểu rất rõ, hắn đẩy chiếc dù che mưa sang nhường cho Dao phi chỉ là muốn dùng hành động này của hắn nói cho ta biết, hắn đang tức giận. Dao phi không hiểu lại càng cảm thấy vui sướng, hơn nữa nàng ta cho rằng Hạ Hầu Tử Khâm lại tỏ thái độ hết sức săn sóc đối với nàng ta ở trước mặt ta. Nàng ta tưởng là như vậy sẽ khiến ta thương tâm đến cực điểm.
Ta sẽ cảm thấy như vậy sao? Ta chỉ đau lòng mà thôi.
Chỉ vì ta biết rằng, không có người che mưa cho ta vậy thì hắn cũng không cần.
Hắn muốn nói cho ta biết, ta lấy thân mình mạo hiểm khiến cho hắn khổ sở, lúc này lại không thể làm được gì cho ta. Nhưng hắn biết ta yêu hắn, nhất định ta sẽ đau lòng cho nên hắn làm một chút chuyện tổn thương tới mình, lấy việc này để cảnh cáo ta.
Nhưng bây giờ ta đã phá hủy lãnh cung, ta cũng không còn đường lui nữa rồi.
Một cơn gió lớn thổi tới, người thái giám đứng phía sau không giữ được chiếc dù trong tay, chỉ nghe “Roẹt” một tiếng, chiếc dù bằng giấy dầu đã bị xé toạc thành hai mảnh. Lúc này không còn gì để che mưa nữa. Sắc mặt thái giám kia hơi tái nhợt, nghe Lý công công mắng: “Muốn chết phải không, chỉ có cái dù mà không giữ được! Còn không mau đi lấy một cái khác, nếu Hoàng thượng bị bệnh thì ngươi rơi đầu ngay!”
Ta cười thầm, Lý công công này vốn là như vậy. Động một tý là lại dọa người khác rơi đầu.
Tên thái giám kia bị y quát một tiếng, sợ đến mức run rẩy cả người, luống ca luống cuống vội vàng đi xuống.
Dao phi vội quay sang Lý công công nói: “Còn không mau che cho Hoàng thượng? Bản cung bị bệnh cũng không sao, chỉ cần nằm nghỉ mấy ngày là khỏe ngay, nhưng Hoàng thượng bị bệnh thì nguy!”
“Dạ dạ.” Lý công công vội vàng dời chiếc dù sang che trên đỉnh đầu Hạ Hầu Tử Khâm.
Nhưng lại bị hắn đẩy ra, nghe hắn trầm giọng nói: “Trẫm không sao, che cho Dao phi đi!”
“Hoàng thượng!” Dao phi hoảng hốt kêu lên, kéo cánh tay hắn nói, “Hoàng thượng nên về trước đi, ở đây giao cho các cung nhân xử lý là được rồi.”
“Giao cho bọn họ sao?” Hạ Hầu Tử Khâm hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía ta, cắn răng nói, “Trẫm còn không hiểu con người không hề biết phép tắc như nàng ấy ư!”
Ta là con người không biết phép tắc như thế nào, chàng còn không rõ sao? Ta chỉ không muốn ở trong lãnh cung để chàng phải bảo vệ mà thôi.
Dao phi bất thình lình liếc mắt nhìn ta, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng … Lo lắng sao?”
Hắn run run, cười nhạo nói: “Tại sao trẫm phải lo lắng chứ? Trẫm hận người này.”
Nghe vậy, Dao phi mới yên tâm, nhẹ giọng nói: “Nhưng … Thần thiếp nhìn thấy bây giờ lãnh cung đã trở thành như vậy, chắc chắn phải tu sửa rất lâu, không bằng để cho nàng ta ở lại Dao Hoa cung của thần thiếp đi.”
Trong lòng ta chấn động, nói ta ở Dao Hoa cung của nàng ta sao, Dao phi à, như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được! Ở trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm thì làm ra vẻ hết sức hiền lành. Nhưng ở sau lưng thì muốn hành hạ ta, phải không?
Đôi mắt Hạ Hầu Tử Khâm hơi căng thẳng, đang định nói gì đó thì nghe thấy giọng nói của Thái hậu truyền đến: “Để cho ả ta ở Dao Hoa cung, Dao phi không sợ gặp xui xẻo sao!”
Giọng nói của Thái hậu tràn đầy sự tức giận. Nhưng ta lại bình tĩnh hơn. Thật tốt quá, Thái hậu đã tới đây rồi, tất cả mọi người đều xoay người lại, thấy Thiển nhi đỡ tay Thái hậu bước vào, tạm thời bà cũng không chú ý tới ta đang núp dưới tàu lá chuối tây. Mọi người vội vàng hành lễ, thấy bà nhíu mày quát lên:  “Tiểu Lý Tử, sao ngươi không che dù cho Hoàng thượng! “
Ta nhìn thấy, hơn nửa người hắn đã ướt đẫm. Ta cũng cảm thấy lạnh cả người, không nhịn được hắt hơi một cái. Thái hậu bất giác liếc mắt nhìn ta, nghe Lý công công nói:  “Thái hậu thứ tội, nô tài, nô tài…”
Y nói quanh co một hồi rồi lắp bắp không nói được nữa.
Ta nghe Hạ Hầu Tử Khâm nói: “Mẫu hậu, là ý của trẫm. Trẫm không muốn để cho Dao phi bị bệnh.”
Thái hậu hừ lạnh một tiếng nói: “Chẳng lẽ thân thể của một phi tử nho nhỏ còn quý giá hơn so với Hoàng thượng?” Thái hậu vừa nói vừa giận dữ trừng mắt nhìn Lý công công.
Lý công công vô cùng sợ hãi, lại thấy trên mặt Dao phi hết xanh rồi lại trắng, thay đổi liên tục. Trong lòng nàng ta nhất định vô cùng căm hận, nhưng đang ở trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm, nên không tiện bộc lộ ra mà thôi.
Thân thể nàng ta mảnh khảnh, trong bóng đêm lại càng có vẻ yếu đuối hơn, Hạ Hầu Tử Khâm nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của nàng ta thấp giọng nói: “Tiểu Lý Tử, đưa Dao phi về trước.”
Lý công công đang chần chừ đã nghe Thái hậu nói:  “Không cần, ai gia thấy Hoàng thượng nên trở về cùng Dao phi đi. Đỡ cho Dao phi đi rồi cũng không yên lòng vì Hoàng thượng còn ở lại đây.” Thái hậu nói xong liền nhìn về phía ta, nói tiếp “Về phần nàng ta, ai gia thấy hay là để cho nàng ta ở trong cung của ai gia trước đi.”
Ta cảm kích nhìn Thái hậu, ta đã biết trước nếu ta tìm được cách ra ngoài thì Thái hậu sẽ thu xếp vẹn toàn cho ta. 
Nghe vậy, Dao phi không chịu nổi vội nói: “Thái hậu, nàng ta chẳng qua chỉ là một phế phi, sao có thể ở trong cung của người được? Hay là… Hay là cứ sắp xếp cho ở chỗ của thần thiếp đi.”
Ta nhìn Dao phi, nàng ta dựa vào bộ dạng yếu đuối của mình nên nói những lời này nghe cũng thật hiền hòa. Ta thật sự không nghĩ tới, vì muốn mang ta về Dao Hoa cung mà ngay cả lời của Thái hậu nàng ta cũng dám chống đối lại.
Nhớ lại khi đó, ngày đầu tiên ta vào lãnh cung, nàng đến đây và nói rằng chỉ khi nào ta còn sống, Hoàng thượng mới không quên được ta. Vì thế, khi ta ra khỏi lãnh cung, nàng ta không thể nào yên lòng được cho nên muốn giám sát ta chặt chẽ từng ly từng tí sao.
Có phải như thế không, Dao phi?
Thái hậu cười nói: “Không cần, ai gia đã nghĩ thông suốt rồi, giam nàng ta trong lãnh cung cũng không ích lợi gì, không bằng để ai gia dạy dỗ nàng tamột chút còn hơn. Không phải nói Hàn vương đến nay vẫn chưa lập gia thất sao?” Bà cúi xuống, lạnh lùng nói, “Người đâu, mang đi.”
Vừa dứt lời, đã thấy hai thái giám bước lên kéo ta đi.
“Mẫu hậu!” Hạ Hầu Tử Khâm bước lên.
Lại nghe Thái hậu nói: “Hoàng thượng dừng bước, ai gia thấy bây giờ Hoàng thượng không nên bận tâm đến việc này, để ai gia làm thay cho Hoàng thượng. Không còn việc gì nữa, Hoàng thượng nên về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai, còn phải thượng triều sớm.” Thái hậu nói xong liền xoay người để cho Thiển nhi đỡ tay rời đi.
Lúc này mặc dù không hề có sét đánh, nhưng hai chân của ta vẫn mềm nhũn, chỉ có thể bám vào hai cánh tay của hai thái giám, mới miễn cưỡng đứng được.
Ta không biết lúc này ở phía sau lưng ta, vẻ mặt của Hạ Hầu Tử Khâm ra sao, nhưng vừa rồi Thái hậu nói như vậy cũng là nói cho hắn biết, phải thả ta ra ngoài. Thái hậu thật lợi hại, ở trước mặt Dao phi đã nhắc đến Hàn vương. Không phải Dao phi lợi dụng Hàn vương để giam ta vào lãnh cung sao? Lúc này Thái hậu nhắc đến chuyện này cũng là thuận theo tự nhiên mà thôi.
Dao phi cho rằng Thái hậu tin tưởng chuyện ta lén xuất cung thăm hỏi Hàn vương, Thái hậu làm như vậy là để nàng ta tin tưởng!
Khóe miệng ta khẽ mỉm cười, Thái hậu vô cùng thông minh, cho dù việc này ta không hề nói cho bà biết trước nhưng bà có thể làm gọn gẽ không hề để lại chút dấu vết nào. Nếu Hạ Hầu Tử Khâm nhúng tay vào việc này thì ngày mai các phi tần trong cung biết được sẽ nghi ngờ. Thậm chí nếu bọn họ biết được, Thái hậu muốn đem ta về để đưa qua Bắc Tề cho Hàn vương thì còn buông lỏng phòng bị với ta.
Thái hậu, ta thật sự cảm ơn bà.
Hi Ninh cung.
Cho mọi người lui hết xuống, Thái hậu chỉ cho một mình Thiển nhi đỡ ta vào tẩm cung của bà, sau đó mới nói: “Đi lấy cho nàng một bộ quần áo khác để thay.”
“Dạ.” Thiển nhi đáp lời rồi lui xuống.
Ta mới nhớ ra nếu lúc này rửa mặt chải đầu thay đổi y phục, như vậy mặt của ta…
Ta lặng yên nhìn về phía Thái hậu, bà không hề chú ý đến tóc tai bù xù phủ trên mặt ta. Đúng vậy, ai sẽ cố tình để ý đến chuyện này chứ? Ngay từ đầu cũng chẳng ai nghi ngờ khuôn mặt của ta là giả.
Ta ngẫm nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cắn răng nói: “Thái hậu…”
Lúc này bà mới nhìn về phía ta, ta chần chờ một chút rồi đưa tay vén hai lọn tóc đang che hai bên má lên.
Ta nhìn thấy trong đôi mắt bà chợt hoảng hốt, giống như bà phải hít một hơi để trấn tĩnh lại. Xem ra đúng như ta dự đoán, trời mưa quá lớn nên nước thuốc trên mặt ta đã bị rửa trôi sạch sẽ rồi. Chẳng qua là đêm nay bộ dạng của ta thật sự rất thê thảm.
Thái hậu bước lên một bước, cúi xuống rồi lại hỏi: “Hoàng thượng đã biết rồi sao?”
Nhưng ta lại giật mình.
Thái hậu thật bình tĩnh, lúc này mà vẫn đoán được nhiều việc như vậy. Cũng phải, nếu không làm sao bà trở thành mẫu nghi thiên hạ được? Dựa vào điều gì để bà xử lý hậu cung của Thiên triều có trật tự như vậy? 
Ta khẽ gật đầu.
Thái hậu chần chờ một lát rồi bước nhanh về phía trước, kéo cánh tay của ta qua, nhìn thật kỹ thủ cung sa trên cánh tay ta. Còn ta chỉ cảm thấy trong lòng kinh ngạc và hơi sợ hãi nhìn bà, ta vội la lên: “Thái hậu, không phải người thực sự muốn…”
Không phải bà thật sự muốn đưa ta cho Hàn vương chứ?
Thái hậu khẽ hừ nhẹ một tiếng rồi nói: “Ngươi không phải Dao phi, nếu ai gia đưa ngươi đi Bắc Tề, không phải là muốn trái tim Hoàng thượng tan nát sao?”
Lời của bà khiến cho lòng ta đau xót.
Nhưng Thái hậu lại cười một tiếng nói: “Đàn phi, ngươi thật khiến ai gia giật mình.”
Ta hơi xấu hổ, nhưng lập tức cúi thấp đầu nói: “Thái hậu đã quên rồi sao, nô tì không còn là Đàn phi nữa.”
Bà buông cánh tay của ta ra, xoay người bước đi nói: “Ai gia không quên, nhưng ai gia quen rồi. Còn nữa, nếu không có ai thì ở trước mặt ai gia không cần phải xưng nô tì.”
Ta giật mình nhìn người trước mặt, bà chỉ quay lưng về phía ta, không hề nhìn ta. Bà nói bà quen rồi, lại nói không cần phải xưng nô tì. Chẳng biết vì sao, những lời bà vừa thốt ra khiến viền mắt ta đỏ ửng lên, cảm thấy muốn khóc.
Vì Thái hậu thừa nhận ta! Ở trong lòng của bà, ta chính là Đàn phi!
Ta khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Chuyện hôm nay, thần thiếp tạ ơn Thái hậu.”
Thái hậu cũng cười nói: “Ai gia biết là ngươi sẽ không chịu ở trong lãnh cung. Ai gia còn chưa nghĩ ra lý do hoàn hảo để thả ngươi ra ngoài. Không ngờ ngươi lại thông minh như vậy.” Bà cúi xuống, cuối cùng xoay người lại nói, “Ai gia cho rằng, một người con gái thông minh như ngươi, không nên lãng phí trong lãnh cung.”
Vì thế, hôm nay ta diễn màn kịch này thật vừa vặn là một cơ hội cho Thái hậu. Một cơ hội để thả ta ra ngoài.
Ta biết, Thái hậu không giống với Hạ Hầu Tử Khâm, bà hy vọng ta có thể hỗ trợ cho hắn.
Ta nói: “Có điều bây giờ ra khỏi lãnh cung, không biết nên lấy thân phận gì để ở lại Hi Ninh cung.”
Thái hậu khẽ cười một tiếng nói: “Không phải hôm nay ai gia đã nói rồi sao? Không thể lãng phí ngươi được nên muốn bồi dưỡng ngươi để đưa đi Bắc Tề. Sau đó những người trong cung đều biết, ngày đó chẳng qua ai gia nói ngươi mạo phạm ai gia nên mới bị giam vào lãnh cung, bây giờ vì thiên tai lại được thả ra, ai gia có ý giữ ngươi lại bên cạnh, để cho bọn họ tự suy đoán đi. Không kẻ nào dám nói gì đâu.”
Ta không nói gì đây là kế hoãn binh của Thái hậu, nhưng nói chung cũng không phải là biện pháp lâu dài. Nhưng lúc này, quả thật không có biện pháp nào hoàn hảo hơn thế cả.
“Thái hậu.” Lúc này, Thiển nhi đứng ở bên ngoài bước vào. Ta xoay người theo bản năng, Thái hậu nhìn thấy thì biết ngay những lo lắng trong lòng ta, bà chỉ nói: “Để y phục trên đó rồi lui ra đi, ở đây không cần hầu hạ.”
Thiển nhi đem y phục để trên bàn rồi cáo lui.
Ta bước lên phía trước, lúc này mới cảm giác được cả người ẩm ướt. May là cửa sổ bên trong tẩm cung của thái hậu đều đóng chặt, nếu như có gió thổi qua, chắc chắn sẽ rất lạnh. Ta đi tới phía sau tấm bình phong, cởi y phục ướt ra, lấy khăn lau khô người, thay y phục Thiển nhi mang tới.
Ta nhịn không được lại hắt hơi một cái.
Thái hậu nói: “Ai gia đã căn dặn người nấu canh gừng mang đến, đừng để bị bệnh.”
Ta muốn nói cám ơn nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại giải thích: “Thần thiếp che giấu dung mạo là vì không muốn bị chú ý quá mức. Nhất là sự đố kỵ trong lòng nữ nhân rất nặng. Lúc thần thiếp vừa mới vào cung chỉ là một cung nữ thấp bé.”
Thái hậu ngồi xuống mới nói với ta: “Bây giờ Hoàng thượng vẫn muốn ngươi che giấu dung mạo, mà không muốn ngươi thay đổi dung nhan để ở lại bên cạnh, chắc chắn là đã có chủ ý riêng. Điều này ai gia sẽ không cố hỏi.”
Ta hơi kinh ngạc, những gì ta nói và những gì Thái hậu nói hoàn toàn không trùng khớp nhau? Nhưng lúc này ta cũng không muốn hỏi nhiều.
Thái hậu không nói gì nữa, ta đứng một lát, cuối cùng lấy nước thuốc ra, thoa lên mặt.
Cung nữ đưa canh gừng đến, ta bưng lên uống cạn.
Cung nữ thu dọn bát không xuống, ta đứng ngơ ngẩn, không biết đêm nay Thái hậu sẽ sắp xếp ta như thế nào. Đột nhiên nghe bà nói: “Ai gia muốn ngươi bảo vệ đứa con của Vinh phi.”
Những lời Thái hậu nói làm cho ta lảo đảo.
Muốn ta ra tay bảo vệ đứa con của Thiên Phi sao?
Thật quá buồn cười!
“Thế nào, ngươi không muốn?” Hàng lông mày bà khẽ nhíu, nhìn thẳng vào ta.
Ta cắn răng: “Thần thiếp không nghĩ là Thái hậu không biết thân phận của thần thiếp.” Hạ Hầu Tử Khâm đã biết chuyện này đương nhiên Thái hậu sẽ biết. Như vậy ta là tam tiểu thư của Tang phủ, là em gái ruột của Thiên Phi, sao bà không biết được?
Nếu như bà đã biết, chắc chắn sẽ biết mối quan hệ không mấy tốt đẹp giữa ta và Thiên Phi. Không ra tay hãm hại nàng ta là không hề dễ dàng gì rồi, giờ thái hậu lại còn mở lời muốn bảo vệ ta nàng ta sao?
Khẽ siết chặt hai bàn tay lại, ta tự nhận ta không phải là thánh nhân, không làm được những chuyện lấy ơn báo oán như vậy.
Đó là con của Hạ Hầu Tử Khâm, vì thế ta lựa chọn từ bỏ diệu kế cẩm nang Tô Mộ Hàn cho ta, nhưng như vậy không có nghĩa là ta có thể bảo vệ nàng ta.
Trong đôi mắt Thái hậu hơi lộ ra vẻ thất vọng, bà cười lạnh một tiếng nói: “Ai gia cho rằng ngươi không giống những người con gái bình thường, thì ra…” Câu nói kế tiếp, bà không nói thêm gì nữa.
Ta biết bà muốn nói điều gì. Bây giờ loạn trong giặc ngoài, mà đến nay Hạ Hầu Tử Khâm chưa hề có hoàng tự, điều này đối với giang sơn Hạ Hầu gia mà nói chắc chắn là bất lợi vô cùng. Nếu như đứa bé trong bụng Thiên Phi chính là hoàng tử, vậy thì càng phải giữ gìn và bảo vệ.
Nhưng ta làm không được, đó 
là sự khác biệt một trời một vực.
Ta ung dung quỳ xuống, điềm đạm nói: “Thái hậu, người sai rồi. Dù thần thiếp không giống người bình thường nhưng không phải ở phương diện này. Thái hậu cũng là nữ nhân, mong người hiểu nỗi khổ trong lòng thần thiếp.”
Ta nhận ra sự do dự trong đáy mắt bà. Nhất định là bà đang nhớ lại chuyện của Dụ thái phi năm đó. Nhưng, ta và bà không giống nhau. Ta vẫn còn cơ hội có con của mình, vì sao phải đi bảo vệ con của người khác? Mà đó lại là Thiên Phi – người từ nhỏ đã căm ghét ta và cũng bị ta căm ghét!
Thái hậu nhìn ta, bỗng nhiên bà đứng lên. Ta bất giác cúi đầu, chỉ nghe giọng nói của bà truyền đến: “Chỉ cần ngươi chịu làm, cho dù sau này ngươi muốn ngôi vị hoàng hậu, ai gia cũng có thể cho ngươi!”
Ta giật mình, kinh ngạc ngước mắt nhìn Thái hậu.
Bà nói cái gì, ngôi vị hoàng hậu…
Bà hứa ban cho ta ngôi vị hoàng hậu để đổi lấy sự bình an của đứa bé trong bụng Thiên Phi…
Thái hậu, Thái hậu, vì sao đến bây giờ ta mới biết, hoá ra bà coi trọng đứa con của Thiên Phi đến thế!
Đầu ngón tay ta run lên bần bật, có phải… Có phải bà không muốn xảy ra biến cố lớn gì hay không?
Ta vội vàng hỏi: “Thái hậu, vì sao người phải làm như thế? Ban ngôi vị hoàng hậu cho thần thiếp? Vậy còn Diêu gia? Còn Thục phi nương nương thì sao?”
Chẳng lẽ những chuyện này bà cũng không bận tâm hay sao?
Thế nhưng ta càng nghĩ, trong lòng lại càng thấp thỏm bất an. Rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến cho Thái hậu bỏ qua hết những vấn đề phiền phức kia?
Thái hậu lại ho khẽ một tiếng,nói: “Chuyện Thục phi sẩy thai ngày đó, ngươi  là người hiểu rõ ràng nhất. Ai gia có lỗi với liệt tổ liệt tông của Hạ Hầu gia. Nếu lần này, ngay cả đứa bé trong bụng Vinh phi cũng không giữ được thì ngày sau ai gia trăm tuổi, cũng không còn mặt mũi xuống Cửu tuyền gặp họ nữa!”
Ta nhìn thẳng vào Thái hậu, có phải như vậy không? Chỉ vì lý do đó thôi sao?
Thái hậu chưa cho phép đứng dậy nên ta vẫn quỳ như trước. Ta chậm rãi siết chặt bàn tay đặt trên đầu gối, nhỏ giọng nói: “Bây giờ bên cạnh Vinh phi đã có Tích quý tần, chẳng lẽ Thái hậu không tin tưởng nàng ta sao?”
“Nàng ta ư?” Thái hậu cười nói,  “Nhìn vào đôi mắt của Tích quý tần, ai gia biết nàng ta không đơn giản. Nàng có thể giúp Vinh phi, chỉ bởi vì đó là tỷ tỷ của nàng, chứ không phải vì đứa bé trong bụng Vinh phi là con của hoàng thượng.”
Lời Thái hậu vừa thốt ra khiến ta vô cùng sợ hãi.
Bà quả nhiên nhìn thấu hết tất cả!
Mặc dù trong lời của Thái hậu, ta không nhìn ra bà có biết người Thiên Lục yêu không phải Hạ Hầu Tử Khâm mà là Cố Khanh Hằng hay không, nhưng ý tứ của bà rất rõ ràng: Trong tim Thiên Lục không có Hạ Hầu Tử Khâm.
Một ngày nào đó, nếu Thiên Phi và người trong lòng Thiên Lục xung đột với nhau, có thể nàng ta sẽ không lựa chọn tiếp tục bảo vệ Thiên Phi. Thái hậu đang ám chỉ điều này sao?
Vì thế, bà mới chọn ta. Chỉ vì bà biết rõ, ta yêu Hạ Hầu Tử Khâm. Thái hậu muốn ta thuận theo yêu cầu của bà. Vì chỉ cần ta bằng lòng, bà tin tưởng ta sẽ toàn lực ứng phó với những bất trắc có thể xảy ra cho Thiên Phi.
Nhưng ta không muốn chấp thuận.
Hai bàn tay ta ngày càng siết chặt. Thái hậu đối xử với ta không tệ, nhưng việc này là bà đang làm khó ta.
Ta cũng biết, Thái hậu không phải loại người cố tình gây sóng gió, bà làm như vậy chắc chắn có lý do của bà. Nhưng việc này khiến ta không thoải mái chút nào. Đối với Thiên Phi, trong lòng ta vẫn luôn có khúc mắc.
Ta ngẫm nghĩ rồi lạnh lùng nói: “Bây giờ hậu cung cũng coi như sóng yên biển lặng, Thái hậu dựa vào điều gì lại khẳng định có người sẽ hại đứa bé trong bụng Vinh phi?”
Thái hậu hừ một tiếng, thong thả bước tới phía trước mấy bước, chậm rãi nói:  “Ngày đó, không phải ngươi cũng từng nhiều lần điều tra về long thai của Vinh phi sao?
Trong lòng ta chấn động, nhìn bà với nỗi kinh ngạc.
Chương 204.7
Thái hậu lại nói: “Chuyện này do Tích quý tần cho ai gia biết. Nàng ta nói, cả ngươi và Thục phi đều âm thầm tra xét.”
Ta cười khẽ: “Nếu Thái hậu đã biết chuyện này, đương nhiên cũng biết thần thiếp và Thục phi nương nương không phát hiện được gì. Hơn nữa, chúng thần thiếp chỉ điều tra, chứ không muốn làm gì cả. Thái hậu luôn nhìn xa trông rộng, dĩ nhiên cũng nhận ra điều này.”
Bà hỏi lại ta: “Nếu tra ra được điều bất thường, ngươi cũng sẽ không có hành động nào khác sao?” Ta nghe ra trong lời nói của bà có ẩn chứa sự cảnh giác cao độ.
Cuối cùng ta thu lại nụ cười, xem ra Thái hậu cực kỳ quan tâm đến đứa bé trong bụng Thiên Phi.
Bà xoay người đi, đang định nói tiếp, ta lại cố lấy dũng khí cắt ngang lời của bà: “Thái hậu, người lầm rồi. Ngày đó, thần thiếp điều tra chuyện này chỉ vì nghi ngờ long thai của Vinh phi có điều khác thường. Cho dù thần thiếp điều tra được chuyện gì, cũng kiên quyết không làm tổn hại đến long chủng. Thần thiếp đã hứa với hoàng thượng, chỉ cần là con của người, thần thiếp tuyệt đối không ra tay làm hại.”
Trong mắt Thái hậu ánh lên vẻ kinh ngạc, bà liền cười một tiếng rồi nói: “Thảo nào hoàng thượng đối xử với ngươi đặc biệt như vậy. Nhưng nếu đã như thế, việc ai gia muốn ngươi bảo vệ đứa bé trong bụng Vinh phi hẳn không khó khăn gì.”
Ta lắc đầu: “Không, không ra tay không đồng nghĩa với việc thần thiếp bằng lòng bảo vệ nàng ta.” Đó căn bản là hai chuyện khác nhau, không phải vậy sao?
Thái hậu nghe vậy thì nhíu mày, giọng điệu hơi nặng nề: “Đàn phi, ai gia đã ban cho ngươi đặc ân lớn  như vậy, chẳng lẽ ngươi không động tâm chút nào sao!”
Đặc ân lớn như vậy, thái hậu muốn nói đến ngôi vị hoàng hậu sao?
Nhưng chuyện này và ngôi vị hoàng hậu vốn không quan hệ với nhau.
Hiện giờ, trong hậu cung, Diêu Thục phi có địa vị cao nhất. Nhưng làm sao nàng ta chỉ mãi là Thục phi được chứ?
Ngày đó, khi được Hạ Hầu Tử Khâm cho phép bàn luận về chuyện sắc phong Diêu phi, ta từng nói, ta cố ý để lại vị trí Quý phi – địa vị đứng đầu trong tứ phi, vì hy vọng một ngày nào đó, hắn có thể ban cho ta. Có điều bây giờ, đối với ta mà nói, đã không còn thứ gì có thể mê hoặc được ta nữa rồi.
Trái tim của hắn đã dành trọn cho ta, ta còn để ý đến những danh vị hư ảo này làm gì?
Không khí trong phòng chợt trầm lặng xuống.
Một lúc lâu sau, mới nghe Thái hậu nói: “Bảo vệ nàng ta cũng là bảo vệ hoàng thượng, ngươi không hiểu sao?”
Ta im lặng. Thái hậu lại nói: “Bây giờ ngươi không hiểu, nhưng sau này chắc chắn sẽ hiểu hành động hôm nay của ai gia.”
Những lời Thái hậu nói khiến cho người nghe có cảm giác nặng nề. Nặng đến mức làm ta cảm thấy, trọng trách này ta không thể gánh vác nổi.
Ta không biết nên nói thế nào, lấy lý do gì để từ chối bà.
Dù có đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, Thái hậu cũng sẽ không thay đổi dự tính ban đầu của bà.
Thái hậu đột nhiên hỏi ta: “Ngươi có biết, vì sao ngươi và Thục phi không điều tra được bào thai của Vinh phi có chuyện bất thường không?”
Nghe Thái hậu nói mà lòng ta chấn động. Nói thật, vấn đề này, ta cũng thực sự không biết ta sai sót chỗ nào. Nhưng ta biết bản thân không hề đi nhầm một bước.
Thái hậu khẽ cười một tiếng, nói: “Ngươi quá thông minh nên bị thông minh làm hại, vì sao không điều tra ra vấn đề gì? Rất đơn giản, bởi vì căn bản là không có vấn đề!”
Đầu ngón tay ta run lên. Nếu quả thật như lời Thái hậu nói, căn bản là không có vấn đề, vậy tại sao lại phát sinh nhiều chuyện bất thường đến như vậy? Cho tới bây giờ ta vẫn tin tưởng, không có lửa làm sao có khói, bất cứ chuyện gì cũng đều có nguyên nhân của nó.
Ta thốt lên: “Chuyện này do Tích quý tần nói với Thái hậu sao? Hay là Vương thái y? Chẳng lẽ Thái hậu không cảm thấy kỳ lạ sao? Chỉ cần Thái hậu điều tra thì sẽ biết, Tôn Nhuế thái y trước kia chuyên bắt mạch cho Vinh phi, sau khi bị hoàng thượng điều tra cách chức không lâu thì chết. Chuyện này chẳng lẽ không kỳ lạ sao? Còn nữa, Thư quý tần…” Ta giật mình nhìn về phía thái hậu, đã buột miệng nói ra rồi, còn che giấu được nữa sao?
Ta đành thuật lại ngắn gọn: “Trước khi Thư quý tần chết, từng yêu cầu được gặp mặt thần thiếp. Khi đó thần thiếp chỉ nói Thư quý tần muốn thần thiếp bảo vệ mạng sống của anh trai nàng ta, việc này đương nhiên là thật. Nhưng vì muốn thần thiếp ưng thuận, nàng ta còn tiết lộ một bí mật coi như trao đổi. Bí mật đó là —— long thai của Vinh phi vốn không còn nữa.”
Thái hậu khẽ cười một tiếng nói: “Ai gia đã sớm biết chuyện Thư quý tần đòi gặp ngươi không chỉ đơn giản như vậy. Chỉ không ngờ đến phút cuối cùng, nàng ta lại đem việc này nói cho ngươi biết.”
Ta hơi khiếp sợ. Nói như vậy, bà đã biết chuyện này sao?
Chương 204.8
Thái hậu cúi đầu nhìn chiếc hộ giáp (móng tay giả)* (Hậu phi thường đeo 1 hoặc nhiều móng tay giả. Theo tớ biết, các phi tần đeo móng tay giả nhiều màu. Riêng thái hậu và hoàng hậu dùng màu vàng tươi. Tớ có chèn ảnh ở phía dưới bản word này) trên bàn tay trái, nhẹ nhàng mân mê, lạnh giọng nói: “Khi đó đúng là Vinh phi không cẩn thận mặc qua vài bộ y phục, cũng may đã phát hiện kịp lúc nên Tôn Nhuế mới bảo vệ được thai nhi của nàng. Có điều sau đó, trong lòng nàng ta sợ hãi, không dám làm lớn chuyện nên đã mua chuộc Tôn Nhuế, bắt y phải giữ kín như bưng việc này.”
Ta ngước mắt nhìn vẻ mặt âm trầm của thái hậu. Giờ ta mới biết, thì ra lần đó Thiên Phi nói bị đau bụng đúng là thật sao? Vì mặc những bộ y phục do Thư quý tần sai Phong Hà chuẩn bị cho nên mới bị đau bụng sao?
Ta nào biết được mọi chuyện lại biến thành như vậy. Thì ra đứa bé trong bụng nàng ta đã may mắn thoát khỏi một kiếp nạn.
Thế nên, khi đó ta thấy sắc mặt nàng ta không tốt, thì ra là vì thế!
Nhưng nếu chỉ có vậy, khi ta dùng kế khiến cho Tôn Nhuế bị Hạ Hầu Tử Khâm bị cách chức và đuổi khỏi hoàng cung, dù có thay đổi thái y khác sao Thiên Phi phải lo sợ chứ? Vì sao tỷ muội các nàng lại muốn giết Tôn Nhuế?
Thái hậu dường như nhìn ra sự nghi ngờ trong lòng ta, lại nói tiếp: “Chuyện của Tôn Nhuế, Tích quý tần đã thỉnh tội với ai gia. Nhưng ai gia cho rằng, Tôn Nhuế bắt buộc phải chết. Bởi vì chỉ người đã chết mới có thể câm miệng vĩnh viễn. Ngươi cho rằng bị ảnh hưởng của xạ hương mà có thể giữ được thai nhi dễ dàng như vậy sao?” Thái hậu liếc mắt nhìn ta, tiếp tục nói,  “Tôn Nhuế dùng bài thuốc gia truyền của nhà y để giữ lại thai nhi.”
Ta giật mình, gượng ép để giữ lại thai nhi sao? Nhưng phương pháp này từ lâu đã bị cấm dùng trong cung! Một khi bị người khác biết sẽ bị tịch thu gia sản, xử trảm cả nhà!
Đó có phải là dụng ý của Thiên Lục khi nói Tôn Nhuế đã làm một chuyện tốt đẹp cho Thiên triều hay không?
Chuyện tốt đẹp ta chưa từng nghĩ đến, thì ra là vậy.
Bảo vệ long chủng quả thật là đại sự.
Về phần Tôn Nhuế lựa chọn tự sát, ta nghĩ thực ra cũng không phải Thiên Lục dùng gia quyến của ông ta để uy hiếp. Sợ là chỉ cần Thiên Lục nhắc tới chuyện tịch thu gia sản, xử trảm cả nhà thì Tôn Nhuế đã tự hiểu lấy, chủ động chọn cách tự sát để giữ kín mọi chuyện mãi mãi.
Vì thế, khi thay đổi thái y, tất cả vẫn như trước, không có bất cứ vấn đề gì xảy ra.
Ta thật sự chấn động, mọi chuyện bây giờ đã có lời giải thích hợp lý. Chỉ sợ Thư quý tần đến chết cũng không nghĩ tới, chuyện Phong Hà làm đã thất bại. Còn Diêu Thục phi cũng không bao giờ nghĩ ra, chân tướng sự việc lại là như thế.
Ta ngước mắt nhìn Thái hậu, chần chờ một lát, cuối cùng hỏi bà: “Chẳng lẽ Thái hậu không biết cưỡng ép giữ lại thai nhi có thể sẽ làm tổn thương đứa bé sao?” Chỉ sợ là đứa bé trong bụng Thiên Phi đã bị tổn thương nặng, căn bản là không được khỏe mạnh. Hoặc đáng sợ hơn, vừa sinh ra thì đã là thai chết!
Nghĩ đến đây, ta bất chợt run rẩy.
Dù sao, đó cũng là một sinh linh bé nhỏ. Thì ra cũng có lúc ta không nhẫn tâm.
Thái hậu trầm giọng nói: “Nếu Ai gia muốn ngươi bảo vệ đứa bé trong bụng nàng ta thì trong lòng cũng đã biết rõ. Phương thuốc của Tôn Nhuế vô hại đối với thai nhi, chỉ làm tổn thương thai phụ.” 
Thai phụ?
Ta hoảng sợ, lần này Thiên Phi thật sự hạ quyết tâm!
Ta vội hỏi: “Thai phụ sẽ thế nào?”
Thái hậu cúi xuống, khẽ lắc đầu nói: “Sẽ bị giảm thọ.”
Thiên Phi, nàng ta vì đứa con trong bụng mà hi sinh bản thân sao? Không, ta khẽ cười lạnh, nàng  ta chỉ vì ngôi vị hoàng hậu!
Không phải sao?
Chuyện Tang phủ có phụng thể, người khác không biết nhưng trong lòng ta rất rõ, nàng ta cũng vậy. Chắc hẳn Thiên Lục cũng không giấu Thiên Phi chuyện người nàng ta thích không phải Hạ Hầu Tử Khâm mà là Cố Khanh Hằng. Còn ta lại đang bị giam ở lãnh cung, hoặc có thể nói, Thiên Phi vốn không coi ta là người của Tang gia. Như vậy, nói đến phụng thể, ngoại trừ Tang Thiên Phi nàng ra,  còn có người thứ hai sao?
Nàng ta nhất định tin rằng chỉ cần sinh hạ hoàng tử, bản thân sẽ trở thành hoàng hậu của Thiên triều!
Còn con trai của nàng ta chính là thái tử, là hoàng đế tương lai của Thiên triều!
Hai tay ta bất giác run rẩy, xem ra ta hiểu rất rõ những suy nghĩ trong lòng Thiên Phi.
Nàng ta tiến cung không phải là vì ngôi vị hoàng hậu sao? Chẳng biết vì sao khi nghĩ như vậy, ta lại càng căm ghét nàng ta.
Người như nàng ta làm sao có thể trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ được chứ?
Tang Thiên Phi, ngươi cũng đừng mơ mộng hão huyền!
Nếu để cho Thiên Phi biết, Thái hậu hứa ban ngôi vị hoàng hậu cho ta để đổi lấy sự an toàn của đứa bé trong bụng nàng, chắc chắn nàng ta sẽ tức chết.
Ta khẽ cười lạnh trong lòng.
Chương 204.9
Thái hậu lại nói: “Ai gia đã nói đến thế, Đàn phi, chẳng lẽ ngươi vẫn không muốn bảo vệ con của hoàng thượng sao?” Lần này, bà không nói con của Thiên Phi, mà nói con của Hạ Hầu Tử Khâm.
Thái hậu cũng là người thông minh quyết đoán, biết cách tìm ra nơi yếu đuối nhất của mỗi người để dễ dàng thuyết phục.
Bà đã đúng. Ta quan tâm Hạ Hầu Tử Khâm, quan tâm tất cả mọi thứ của hắn.
Ta nhìn thẳng vào mắt bà, chầm chậm mỉm cười.
Ta nói: “Thần thiếp đồng ý.” Ta nhìn thấy trong đôi mắt bà hiện rõ sự mừng rỡ, lại nói thêm, “Nhưng thần thiếp có một yêu cầu.”
Thái hậu đứng thẳng người, nói: “Đứng lên rồi nói, ai gia đã đồng ý cho ngươi cả ngôi vị hoàng hậu thì còn thứ gì không thể cho nữa chứ.”
“Tạ ơn thái hậu.” Ta đứng lên.
Ta đã quỳ khá lâu nên đầu gối hơi tê nhức. Vịn vào mép bàn đứng lên, ta bình thản nhìn Thái hậu, gằn từng chữ một: “Nếu thần thiếp bảo vệ đứa bé trong bụng Vinh phi, hơn nữa đó còn là một hoàng tử, như vậy thần thiếp muốn có đứa bé này.”
Trên mặt Thái hậu hiện lên vẻ kinh ngạc. Ta cười nói:  “Nếu Thái hậu đã hứa ban ngôi vị hoàng hậu cho thần thiếp, vậy thì thần thiếp nhận một hoàng tử làm con thừa tự cũng không có gì là quá phận. Huống chi, thân phận hoàng tử của chính cung đương nhiên cũng tôn quý vô cùng. Thái hậu, người nghĩ sao?”
Thiên Phi không có hoàng tử, sẽ không thể mẹ sang nhờ con.
Đến lúc đó, vừa không được làm hoàng hậu vừa mất đi đứa con, ta thật sự không tưởng tượng ra nàng ta sẽ như thế nào?
A, ta cũng thật tàn nhẫn.
Nụ cười trên mặt Thái hậu dần dần biến mất, bà lạnh lùng nói: “Đàn phi, ngươi muốn học theo ai gia?”
Ta lắc đầu: “Không, thần thiếp không muốn học theo Thái hậu, cũng không làm được như Thái hậu. Có điều, nếu đã là hoàng hậu mà đại hoàng tử không phải con của thần thiếp thì điều này sẽ uy hiếp đến địa vị của thần thiếp. Thái hậu cũng ở trong thâm cung, thấu hiểu tình cảnh của nữ tử trong cung. Thần thiếp không cần phải nói dài dòng, người cũng nhất định hiểu được.”
Bà trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng gật đầu nói: “Được, ai gia đồng ý với ngươi.”
Ta mỉm cười nói: “Tạ ơn thái hậu, thần thiếp còn một chuyện nữa.”
Trên mặt Thái hậu hiện rõ vẻ cảnh giác. Bà khẽ cau mày nói: “Nói đi.”
Ta đứng một hồi, cảm thấy chân đỡ hơn một chút nên thả cánh tay đang chống trên mép bàn ra, đứng thẳng người, nhìn Thái hậu nói: “Thần thiếp chỉ bảo vệ đứa bé, không có trách nhiệm với người mẹ.”
Sắc mặt Thái hậu hơi lạnh lùng, bà chỉ nói: “Được.”
Ta lại hỏi: “Thái hậu làm cách nào để đưa thần thiếp qua chỗ Vinh phi?”
Bà thấp giọng nói: “Việc này tự ai gia sẽ có tính toán.”
Ta thu nụ cười lại, nói với bà: “Thái hậu cũng biết, Vinh phi và thần thiếp từ trước đến nay vẫn bất hoà.”
Thái hậu gật đầu: “Đương nhiên ai gia biết, việc này ai gia sẽ giao cho Tích quý tần, ngươi không cần lo lắng.”
Thiên Lục không phải là đồ ngốc, đương nhiên sẽ không phản đối Thái hậu phái người đi bảo vệ Thiên Phi, cho dù người đó là ta đi chăng nữa. Vấn đề nằm ở chỗ Thiên Phi, nếu để nàng ta biết, chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ không thể chấp nhận được.
Nếu không phản ứng như vậy thì không phải là nàng ta rồi.
So với Thiên Lục, ta còn hiểu Thiên Phi hơn nhiều.
Bây giờ, thân phận của ta thật bất tiện. Mặc dù Thái hậu vẫn gọi ta là “Đàn phi” nhưng trong hậu cung, ta đã không còn ở địa vị này. Dao phi cho rằng, ta đang được Thái hậu bồi dưỡng thành một quân cờ, chuẩn bị đưa đi Bắc Tề. Còn trong mắt các phi tần khác, ta chẳng qua chỉ là một phế phi mà thôi. Ta thực sự tò mò, không biết Thái hậu có thể lấy lý do gì để đưa ta qua Khánh Vinh cung.
Ta đang nghĩ ngợi, chợt thấy Thái hậu bước đến. Chiếc hộ giáp xẹt qua mặt bàn, phát ra tiếng vang rất nhỏ, cùng lúc giọng của Thái hậu vang lên: “Những điều kiện ngươi đưa ra vừa rồi, ai gia đều đồng ý. Ai gia cũng còn một chuyện muốn ngươi làm.”
Ta hơi giật mình, đêm nay Thái hậu muốn ta làm thật nhiều việc. Ta khẽ mỉm cười: “Vì sao Thái hậu coi trọng thần thiếp đến vậy?” Thậm chí bà còn tin tưởng, ta đã đồng ý thì không bao giờ làm hại đứa bé trong bụng Thiên Phi.
Thái hậu không đáp, chỉ nói: “Ai gia nhìn người chưa bao giờ sai.” Bà cúi xuống, nói tiếp: “Việc này nếu để Thục phi điều tra thì sẽ không dễ dàng ra tay nữa. Ai gia muốn ngươi dẫn dụ Dao phi ra tay, sau đó diệt trừ nàng ta!”
Hết chương 31 (204)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.