Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Chương 5: Đại kết cục




Edit: Phong Lin + Ong MD
Beta: Thỏ SN + TomoyoDouji + Kim NC
******
Chấp tử chi thủ, phụng ngã nhất sinh – Tựa đề chương này lấy ý từ bài Kích cổ 4 trong Kinh Thi. (các bạn có thể xem cuối chương)
——-
Hắn nặng nề hừ một tiếng: Không khỏe.”
Ta cười khẽ: “Hoàng thượng không khỏe ở đâu?”
Hắn trừng mắt nhìn ta, nắm lấy tay ta dán lên ngực hắn, giận dỗi nói: “Ở đây.” Nhịp đập trái tim hắn xuyên thấu qua truyền đến lòng bàn tay ta.
Ta cố ý rút tay lại, hắn lại càng nắm chặt hơn.
“Hoàng thượng…” Ta gọi hắn.
Bỗng nhiên hắn cúi đầu xuống, cau mày nói: “Trẫm khó chịu.”
Ta không nhịn được mà muốn cười, hắn lại giống như một đứa trẻ. Cuối cùng hắn cũng buông tay, ôm lấy ta. Ta nâng mặt hắn, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thượng mệt à?”
Hắn lại nói: “Hôm nay trẫm uống rất nhiều rượu, nôn ra đầy đất.”
Ta kinh ngạc, khó trách lúc nãy hắn bước vào, ta nhìn thấy sắc mặt của hắn lại đỏ như vậy, nhưng lại không giống với bộ dáng say rượu. Hóa ra là nôn. Hắn thật là, có nhiều người mà còn như vậy.
Chống người đứng dậy, ta gọi: “Lý công công!”
Mãi vẫn chưa nghe tiếng Lý công công bên ngoài, không khỏi có chút nghi hoặc.
Đột nhiên hắn lại nói: “Trẫm không lên tiếng, hắn ta không dám vào đâu.”
Ta mới nghĩ, hôm nay là ngày đặc biệt, Lý công công đương nhiên không dám tự ý tiến vào.
Ta giơ tay chạm vào trán của hắn, dỗ dành hắn: “Vậy Hoàng thượng mau gọi y tiến vào đi.”
Lúc này, hắn mới mở mắt nhìn ta, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý, xoay người gọi: “Tiểu Lý Tử.”
Rất nhanh có tiếng cửa được mở ra, tiếng bước chân khe khẽ truyền đến, chỉ một lát sau ta liền thấy Lý công công dẫn theo cung nữ tiến vào. Hóa ra, đồ dùng đã được chuẩn bị xong cả.
Trà giải rượu, canh ấm bụng.
Ngoái đầu nhìn lại, ta nhìn hắn, thực sự là vừa bực mình vừa buồn cười.
Hắn chờ ta hỏi hắn, nhưng ta lại không hỏi, cuối cùng hắn không nhịn được nữa.
Lúc này, các cung nữ tiến vào, hắn khụ nhẹ một tiếng, lại trở về dáng vẻ kiêu ngạo bình thường. Vừa rồi, trên mặt vẫn còn nụ cười gian tà, giờ bỗng chốc biến mất không tung tích.
Lý công công mang trà giải rượu đến, đưa cho ta nói: “Nương nương, Hoàng thượng nói không ai đút cho người…”
“Khụ.” Người trên giường nặng nề ho khan một tiếng.
Tay Lý công công run lên, vội nói: “Nương nương, nương nương hầu hạ Hoàng thượng…”
Bất đắc dĩ lắc đầu, ta ngồi dậy, nhận lấy chén trà từ trong tay Lý công công, nói với hắn: “Hoàng thượng không ngồi dậy nổi ư?”
Hắn đưa mắt liếc nhìn Lý công công, Lý công công hiểu ý, vội bảo cung nữ buông đồ đạc trong tay xuống, thức thời lui ra ngoài.
Bọn họ vừa mới bước ra, hắn lập tức ngồi dậy, ngoan ngoãn ngồi đối mặt với ta, nhìn cái chén trong tay ta, rồi lại bật cười. Ta bất đắc dĩ lắc đầu, dùng thìa đút từng muỗng từng muỗng cho hắn.
Hắn uống rất nhiệt tình, dáng vẻ rất hài lòng.
Uống trà giải rượu xong, ta định xuống giường mang canh ấm bụng đến, hắn liền kéo tay ta lại nói: “Trẫm không uống.”
Ta nhíu mày: “Không uống, một lát chàng lại khó chịu.”
Hắn nghe xong, lại cười rộ lên.
Mang đến, hắn lại không muốn ta đút nữa, tự mình bưng lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Ta nhìn hắn, bỗng nhiên hắn mở miệng: “Sau này có con cũng phải đối xử với trẫm tốt như vậy.”
Ta giật mình, lúc này mới là lúc nào, hắn đã bắt đầu ghen tị với đứa bé rồi.
Đặt chiếc bát không trong tay xuống, ta ngước mắt hỏi hắn: “Còn khó chịu không?”
“Khó chịu.” Hắn trả lời rất nhanh, ta vừa định nói thì hắn đã ôm lấy ta nằm xuống, dựa vào người ta, vẫn cười: “Đêm nay nhất định trẫm sẽ ngủ không yên.”
Thở nhẹ một tiếng, ta xoa xoa hai gò má của hắn, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng mau ngủ đi, ngày mai còn vào triều sớm nữa.”
Hắn cười mở miệng: “Ngày mai trẫm sẽ nói chuyện thai nhi với mẫu hậu, sau này, nàng không cần sang Hi Ninh cung thỉnh an mẫu hậu mỗi ngày nữa.”
“Hoàng thượng…”
Hắn nhắm mắt lại, nói: “Ngủ đi.”
Ha, vừa rồi còn nói sẽ không ngủ được mà.
Đã khuya, ta cảm nhận được hắn thực sự vẫn không ngủ. Mà ta nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi, hóa ra có thai lại thích ngủ như thế.
Ngày hôm sau lúc thức dậy, hắn đã vào triều sớm.
Tư Âm giật mình mở miệng: “Nương nương, sao người thức dậy sớm thế?”
Ta đứng dậy, cười nói: “Ngủ rất ngon.” Đương nhiên là thức dậy sớm.
Giúp ta trang điểm xong, ta nói: “Bảo người chuẩn bị kiệu.”
Tư Âm vội hỏi: “Nương nương, Hoàng thượng nói người không cần sang Hi Ninh cung thỉnh an Thái hậu.”
Ta ngước mắt nhìn nàng ta: “Lệnh giam cầm An uyển nghi đã rút rồi sao?”
Dường như nàng không hiểu vì sao đang yên lành ta lại hỏi chuyện này, nàng giật mình, mới gật đầu: “Dạ, đã sớm rút.”
Như vậy, lúc này hẳn là nàng ta cũng đã sang Hi Ninh cung.
Ngẫm nghĩ, ta nói tiếp: “Vậy chuẩn bị loan kiệu cho bản cung đi.”
Thấy ta nhất quyết, nàng cũng không nói thêm gì nữa, đành phải đáp lại rồi lui xuống.
Lên cỗ kiệu, không bảo bọn họ đi thẳng đến Hi Ninh cung, mà dặn dò đi đường ngang qua Lăng Lạc cư.
Ta muốn chờ An uyển nghi.
Đợi cho đến khi loan kiệu của An uyển nghi đến, xa xa cung nữ của nàng ta, liền nhìn thấy nghi trượng (*) của Hoàng hậu bên ngoài.
* Nghi trượng: vũ khí, quạt, dù, cờ… mà đội hộ vệ mang theo khi vua, hoàng hậu… đi tuần hành thời xưa.
Trong đáy mắt của cung nữ kia lộ rõ vẻ kinh ngạc, vội quỳ xuống: “Nô tì tham kiến Hoàng hậu nương nương!”
An uyển nghi vén màn kiệu lên, lúc nhìn thấy ta, ở đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, vội vàng hạ kiệu bước xuống. Cung nữ kia vội đứng dậy đỡ nàng ta, bụng của nàng ta rõ ràng đã to ra, bước xuống, muốn quỳ, ta vội nói: “Nếu thân thể của An uyển nghi đã bất tiện, thì không cần đa lễ.”
Nàng ta ngước mắt nhìn ta, vội nói: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương.”
Buông tay Tư Âm bước lên phía trước, ta đứng ở trước mặt nàng ta mỉm cười nói: “Bản cung có vài lời muốn nói riêng với ngươi.”
Nàng ta khẽ run lên, lập tức lạnh nhạt bảo người bên cạnh lui xuống hết.
Ta cũng bảo mọi người lui xuống, cả hai cùng đi lên phía trước, vào ngồi trong đình.
Nàng ta đứng, chờ ta ngồi xuống rồi mới ngồi.
Nàng ta ngước mắt nhìn ta, mới lát mới nói: “Nương nương cũng mang long thai, Thái hậu vô cùng vui mừng, Hoàng thượng còn đặc biệt hạ chỉ, cho phép nương nương không cần sang Hi Ninh cung thỉnh an Thái hậu. Nhưng mà nương nương lại không ở trong tẩm cung nghỉ ngơi…”
Ta biết, nàng ta nghi hoặc nhất không phải là ta không ở bên trong tẩm cung nghỉ ngơi, mà là ta lại đến đây, chờ nàng ta đến. Bằng trí thông minh của nàng ta, sẽ không ngốc đến mức nghĩ là do ngẫu nhiên.
Cười nhạt một tiếng, nói: “Thật ra bản cung cảm thấy kỳ lạ, An uyển nghi cũng mang long thai, sao Hoàng thượng lại không tấn vị cho ngươi?”
Nàng ta nao nao, lại cười một tiếng nói: “Lúc trước thần thiếp đụng phải Thái hậu, cũng là Thái hậu đã niệm tình vì thần thiếp có đứa bé mới không so đo. Chuyện tấn vị, thần thiếp không dám nghĩ đến.”
Nhìn người trước mặt, ta mở miệng: “An uyển nghi thực sự là quá bình tĩnh, thật khiến bản cung bội phục.” Nhưng mà ta nghĩ, Thái hậu cũng không phải là không có ý đó. Chờ đứa bé ra đời bà sẽ từ từ tấn phong.
Trong ánh mắt đang nhìn ta của người đối diện hiện lên một sự kinh ngạc, ta cười nói: “Hoàng thượng đăng cơ bốn năm, con nối dỗi đơn bạc, bản cung cũng hy vọng là An uyển nghi có thể bình an hạ sinh hoàng tự. Chẳng qua chuyện bản cung có thai, e rằng An uyển nghi còn biết sớm hơn bản cung nữa.”
Ta sẽ không quên, khi đó, nàng ta quen biết vị thái y đã xem mạch cho ta. Khi đó vừa vặn cách thời gian ta mang thai hai ngày, có lẽ, là thực sự không nhận ra được. Cũng có lẽ vị thái y kia y thuật cao minh, cho nên đã tính ra điều này. Chỉ là, ta muốn đánh cược một lần.
Rõ ràng ta nhìn thấy bàn tay để trên bàn đá đang khẽ run rẩy, không chờ nàng ta mở miệng, ta nói thẳng: “Từ trước đến nay bản cung không thích quanh co lòng vòng, chuyện của An uyển nghi và y, bản cung cũng không phải chuyện gì cũng không biết.”
Tay nàng ta bỗng nhiên nắm chặt, ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra, ta đã đoán đúng.
Một lát sau, ta mới nghe nàng ta nhỏ giọng nói: “Nương nương điều tra thần thiếp?”
Liếc nhìn nàng ta, ta hoàn toàn không hề điều tra nàng ta. Nhưng mà, nàng ta đã cho rằng ta điều tra nàng ta, như vậy cũng là bình thường. Ta lấy thân phận công chúa Đại Tuyên, đột nhiên đến Lăng Lạc cư của nàng ta. Bây giờ mặc dù ta không nói rõ ‘Y’ là ai, nhưng nàng ta vừa nghe đã biết ngay.
Ta cười khẩy một tiếng nói: “Chữ điều tra mà ngươi vừa nói có phần quá nghiêm trọng rồi. Chỉ là trong hậu cung này, ai lại không có lúc đề phòng người khác chứ? An uyển nghi, ngươi không phải cũng đã gạt bản cung chuyện mang thai ư?”
Thần sắc trên mặt của nàng ta rốt cục cũng không còn bình tĩnh nữa, bỗng nhiên đứng dậy quỳ xuống: “Nương nương, người đã hiểu lầm rồi, y…. không, ngày hôm đó Từ thái y cũng không thể khẳng định nương nương có thai hay không…”
“Hử?” Ta chợt nhíu mày, nhìn người phía dưới: “Nói như vậy, đúng thật là y đã từng đề cập chuyện này với An uyển nghi?”
Bàn tay đặt trong váy dài của ta lặng lẽ siết chặt, hóa ra, vị thái y kia cũng không thể khẳng định. Vì thế, y cũng không dám nói. Có lẽ, còn có một chút nữa là y cũng có tâm tư riêng, chỉ vì người mà y ngưỡng mộ trong lòng là An uyển nghi.
Nữ tử ở hậu cung, mẫu bằng tử quý, vì thế y không hy vọng những người khác mang thai.
Người trước mặt cúi đầu, cắn môi không nói được lời nào.
Chẳng biết tại sao, nhìn thấy An uyển nghi như vậy, từ trên người của nàng ta ta lại nhìn thấy bóng dáng của Thiên Lục.
Bỗng nhiên ta đứng lên, cúi đầu nhìn nàng ta, dằn giọng nói: “Y giấu diếm chuyện bản cung có thai, rốt cuộc là muốn làm gì?”
An uyển nghi hoảng sợ, vội hỏi: “Nương nương, Từ thái y chỉ là…”
“Là muốn trừ ngươi ra, không có bất kỳ người nào có thể mang long thai sao?” Lời nói của ta vô cùng sắc bén.
Cuối cùng thần sắc của nàng ta cũng trở nên luống cuống, ta tiến lên một bước, nhìn nàng ta, giảm thấp giọng nói: “Hay là… An uyển nghi ngươi và y có bí mật không thể cho ai biết?” Ánh mắt của ta nhìn vào bụng đã to của nàng ta.
Thật ra, việc này cũng là việc nàng ta và ta đã từng hứa hẹn lúc trước, đứa bé trong bụng nàng ta là của Hạ Hầu Tử Khâm. Ta cũng tin, hôm nay, ta vẫn tin như vậy.
Thân thể của nàng ta run lên, vội vàng phủ nhận: “Thần thiếp và Từ thái y vô cùng trong sạch.”
Ta cười một tiếng, giơ tay đỡ nàng ta đứng lên, lúc chạm đến thân thể của nàng ta, rõ ràng ta cảm nhận được cánh tay nàng ta run rẩy. Ta không để ý đến, đỡ nàng ta đứng lên, xoay người đi nói: “Hẳn là An uyển nghi sẽ không cự tuyệt bản cung đi đến cung của ngươi ngồi một chút chứ.” Dứt lời, ta cũng không nhìn nàng ta, bước thẳng đến loan kiệu.
Lăng Lạc cư.
Bảo mọi người lui xuống, ta tiến lên ngồi, nhìn nàng ta, khẽ hé môi: “Bản cung đột nhiên cảm thấy khó chịu, truyền Từ thái y đến xem mạch cho bản cung.”
An uyển nghi cắn môi, nhưng lại không dám lỗ mãng.
Không lâu sau Từ thái y đến, thấy ta, cung kính hành lễ quỳ dưới đất.
Ta chỉ lạnh nhạt nói: “An uyển nghi lui xuống nghỉ ngơi trước đi.”
Bất giác nàng ta đưa mắt liếc nhìn Từ thái y, đành khom người lui xuống.
Cửa bị kéo lên, Từ thái y nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi nương nương khó chịu ở đâu?”
Ta khẽ cười một tiếng: “Hôm nay bản cung truyền một mình Từ thái y đến Lăng Lạc cư, bản cung nghĩ là trong lòng Từ thái y cũng đã biết rõ. Có một số việc, bản cung không muốn nói quá thẳng. Bản cung tin Từ đại nhân cũng là người thông minh.”
Ta đặc biệt lựa chọn ở đây, mặc dù ta không nói ra, hẳn y cũng đã biết rằng chuyện y có tình đối với An uyển nghi ta cũng biết được chút ít.
Sắc mặt của y không thay đổi, chỉ quỳ xuống nói: “Nương nương muốn thần làm gì?”
Ta nhìn y, thật đúng là người thông minh.
Y và An uyển nghi ở trong cung bao nhiêu năm thế mà không hề đi sai dù một bước, nếu không có chuyện y giúp An uyển nghi giấu diếm chuyện nàng ta mang thai, e rằng cũng sẽ không có ai biết quan hệ của họ.
Ở trong cung cấm, chỉ có người lý trí mới có thể sống sót lâu dài.
Y cũng là người thẳng thắn.
Vì nữ tử mà mình yêu có thể trả giá như vậy, ta cũng nên tán thưởng.
Ta vươn tay, nhỏ giọng nói: “Bản cung mang thai.”
Y sợ run lên, mới ngước mắt nhìn ta. Tay y vẫn chưa đưa đến, xem ra, khi đó mặc dù y không xác định nhưng trong lòng vẫn biết được chút ít.
Bảo y đứng dậy, ta nói khẽ với y một hồi, trong đáy mắt của y hơi có chút kinh ngạc, nghe xong mới cúi đầu nói: “Nếu nương nương đã dặn dò, thần đương nhiên phải làm cho tốt. Chỉ là, thần cũng có một chuyện muốn nhờ vả nương nương.”
“Sao?” Ta lạnh lùng nhìn y, hay quá, chuyện vẫn chưa làm đã muốn giao dịch với ta.
Y chần chờ một lát, ghé sát tai ta nói vài câu, lại quỳ xuống lần nữa nói: “Xin nương nương thành toàn.”
Đứng lên, ta bước thẳng ra ngoài, lúc đi đến cửa ta thoáng dừng lại, lạnh nhạt nói: “Hy vọng Từ đại nhân là một người thông minh.” Dứt lời, không quay đầu lại nhìn y, trực tiếp đẩy cửa đi ra.
Tư Âm chờ ở bên ngoài, thấy ta đi ra vội vàng chạy đến nhìn, đỡ ta nói: “Nương nương hồi cung ạ?” Nàng nhíu mày nhìn ta, rất sợ ta có chuyện gì.
Ta lắc đầu nói: “Không, đi Hi Ninh cung.”
Nàng ta nhíu mày: “Nhưng mà, Hoàng thượng nói không cần phải…”
Nàng còn định nói, ta đã đi thẳng, nàng thở nhẹ, cuối cùng cũng thôi.
Lúc này, các tần phi thỉnh an Thái hậu cũng đã tản đi. Lúc ta đi vào, Thái hậu đang ở trong tẩm cung nghỉ ngơi.
Vào cửa. Ta hành lễ với bà: “Mẫu hậu.”
Bà hơi kinh ngạc, đứng lên nói: “Sao Hoàng hậu lại đến đây?”
Ta cười nói: “Làm sao có thể không đến thỉnh an mẫu hậu được?”
Bà vú ẵm Thần Cảnh tiến vào, cậu bé đã lớn hơn rất nhiều, ta thấy trong lòng rất vui. Bất luận Thiên Phi thế nào, trẻ con luôn luôn vô tội.
Ta muốn ẵm thằng bé, nhưng Thái hậu lại không cho, nói là ta có thai, lúc nào cũng phải cẩn thận. Nhưng mà, với thái độ của Thái hậu ta cũng nhìn ra được, bà vô cùng yêu mến Thần Cảnh. Trong lòng ta cười nhạt, cũng không uổng công Thiên Phi dùng trăm ngàn kế sách bảo vệ đứa bé này.
Đứa bé đói bụng, lúc bà vú mang thằng bé xuống uống sữa, dường như ta mơ hồ nhìn thấy ánh mắt của thằng bé khẽ giật.
Ta mừng rỡ gọi: “Mẫu hậu, thằng bé nhìn thấy!”
Trên mặt của Thái hậu lộ vẻ yêu thương nở nụ cười, nói với ta: “Đúng vậy, thái y nói, Cảnh nhi chưa hoàn toàn mất hết thị giác, chỉ là tầm nhìn rất mơ hồ.”
Hóa ra, Thái hậu đã biết?
Không biết tại sao, nghe được tin tức như thế, đột nhiên ta cảm thấy rất vui.
Nghĩ mình cũng có con, chắc đó là tình thương của người mẹ.
Ngồi thêm một lát, lúc đứng dậy đột nhiên ôm bụng dưới kêu lên một tiếng. Thái hậu hoảng sợ, vội hỏi ta: “Sao vậy?”
Hoàng hậu đau bụng, thái y được truyền đến rất nhanh.
Đương nhiên là Từ thái y.
Y xem mạch cho ta, mới nói với Thái hậu: “Khởi bẩm Thái hậu, dường như trước đó thân thể Hoàng hậu nương nương bị thương nặng.”
Thái hậu biến sắc, nghiêm nghị hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Hoàng hậu thế nào?”
Từ thái y vội nói: “Thần sẽ tận lực bảo vệ long thai trong bụng Hoàng hậu.”
“Mẫu hậu.” Ta gọi bà, bà bước nhanh lên phía trước, ta liền bảo mọi người ở trong phòng lui ra.
Bà vội vã hỏi ta: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Ta nhỏ giọng mở miệng: “Mẫu hậu hẵn biết chuyện hôm đó Diêu Hành Niên muốn ám sát thần thiếp.” Thấy bà gật đầu, ta lại nói: “Thật ra, là bởi vì ông ta biết thần thiếp đang mang long thai, muốn âm mưu hãm hại hoàng tự.”
Đáy mắt Thái hậu tỏ rõ sự nghiêm trọng, giận dữ nói: “Cái gì? Vậy sao lúc trước ngươi không nói?”
“Mẫu hậu.” Ta cắn răng: “Người cũng phải biết, bây giờ thân phận của thần thiếp là công chúa Đại Tuyên, trong tình huống đó, Tuyên hoàng không thể nào nói là thần thiếp đã mang thai con Hoàng thượng. Đại Tuyên làm sao có thể có một công chúa chưa xuất giá mà lại mang thai trước cơ chứ?”
Vẫn như trước, dùng thể diện của Đại Tuyên.
Đáy mắt Thái hậu tràn ngập sự tức giận, ta nói tiếp: “Việc này Hoàng thượng không biết, thần thiếp cũng không muốn gây khó xử cho người. Không nói ra, thì chỉ có thể cách chức tướng quân của Diêu Hành Niên mà thôi.” Lại không đủ lý do để lấy mạng ông ta.
Nhưng mà bây giờ để cho Thái hậu biết, bà sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Diêu Hành Niên muốn dưỡng lão, ta cũng sẽ không để cho ông ta sống dễ dàng như thế. Kết quả của ông ta, khi ông ta bắn ra mũi tên hướng về Tô Mộ Hàn cũng đã được định trước.
Ta nghe Thái hậu cắn răng nói: “Diêu Hành Niên cho rằng như vậy, sau này, chức vị Thái tử sẽ là của Diêu gia hay sao?”
Ngày hôm đó, từ Hi Ninh cung ra ngoài, không biết tại sao tâm trạng ta có chút nặng nề.
Ba ngày sau, ta lại nghe được tin tức Cố Khanh Hằng xuất phát đi biên cương. Ta nài nỉ Hạ Hầu Tử Khâm để cho ta đi tiễn y.
Ban đầu hắn không đồng ý, nhằng nhẵng hắn rất lâu, cuối cùng hắn mới nhận lời.
Ta thay đổi y phục, chỉ dẫn theo Tư Âm và hai thị vệ.
Lúc xe ngựa vừa định xuất cung, đột nhiên ta nghe thấy bên ngoài có người nói: “Hoàng hậu nương nương…”
Ta hơi kinh ngạc, giọng nói này, tất nhiên ta nhận ra, là Thiên Lục.
Lần này, kể từ lúc ta hồi cung vẫn chưa từng thấy nàng ta. Không ngờ hôm nay nàng ta lại chủ động đến tìm ta.
Bảo xe ngựa dừng lại, Tư Âm xuống xe, ta thấy Thiên Lục tiến lên chỗ ta, nàng ta hành lễ với ta: “Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương.” Trong thần sắc của nàng ta vẫn không nhìn ra một chút lấy lòng nào.
Ta không nói lời nào, nàng ta lại trực tiếp mở miệng: “Bây giờ nương nương vui vẻ chứ?”
Ta cười khẩy một tiếng nói: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Nàng ta cũng cười, lại không đáp, chỉ nói: “Thần thiếp biết nương nương đi đâu. Hãy bảo trọng! Nhờ nương nương chuyển lời với huynh ấy. Nếu như nương nương có thời gian rảnh thì hãy trở về Tang phủ xem một lần, mong người nói với lão gia phu nhân, không cần lo cho thần thiếp và tỷ tỷ.”
Cuối cùng ta cũng giật mình.
Ta nghĩ, cha và phu nhân vẫn còn chưa biết sự thật, chuyện như vậy, chắc là sẽ không để lọt ra bên ngoài. Thiên Lục lại muốn ta nói các nàng đều bình an.
Cười khẩy một tiếng, ta trực tiếp xoay người đi.
Mở miệng: “Tích quý tần thật sự là cam tâm tình nguyện bầu bạn với Thái hậu sớm tối sao?”
Nàng ta vẫn không tiến lên, chỉ lạnh nhạt nói: “Không cam tâm thì thế nào? Chẳng qua là hoa trong gương, trăng trong nước, công dã tràng.”
Tay khẽ siết chặt, dừng bước, nhưng vẫn không quay đầu lại: “Năm đó, lời đồn đại ở Tang phủ.”
Ta không ngờ nàng ta lại nói: “Cho đến bây giờ, thần thiếp vẫn không tin điều đó.”
Cuối cùng ta cũng kinh ngạc, ta còn tưởng rằng nàng ta nói nàng ta tin.
Ha, ta cũng không tin.
Lên xe ngựa, kéo màn xe xuống mới nghe giọng nói của Cúc Vận truyền đến: “Nương nương, sao người lại ở đây? Nô tì tìm người đã lâu, nương nương…” Giọng nói của nàng ta cuối cùng cũng biến mất khi xe ngựa đi xa dần.
Có lẽ sự thật biến mất, ngoài danh phận của ta và Thiên Lục, còn có thân phận tỷ muội của ta và nàng…
Xuất cung, tốc hành đến Cố phủ.
Thay đổi sự đoàn hộ giá bình thường, gia đinh Cố phủ không biết thân phận của ta, bảo ta chờ, gia đinh vào trong thông báo một tiếng.
Không bao lâu sau, ta liền nhìn thấy Cố Khanh Hằng vội vã bước ra, nhìn thấy ta định hành lễ. Ta vội vàng ngăn cản, nói với y: “Được rồi, cũng không phải ở trong cung, còn chú ý đến nghi thức lễ tiết làm gì?
Sắc mặt của y thoáng hiện chút xấu hổ, mỉm cười nói: “Thân phận của muội hôm nay không giống lúc trước, huynh cho rằng muội sẽ không đến.”
Ta bước vào rồi nói: “Huynh muốn đi biên cương, cũng không nói với muội một tiếng, muội làm sao có thể không đến được?”
Ngoái đầu nhìn lại, ta nhìn người nam tử bên cạnh, y cười, vẫn hòa nhã như trước. Sau đó mở miệng: “Lần từ biệt này không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại.”
Bỗng nhiên y im lặng không nói thêm gì nữa.
Khi chúng ta đi qua tiền viện, ta mới nhớ ra, đây là lần đầu tiên ta bước vào Cố phủ.
Bỗng nhiên, ta có cảm giác bùi ngùi.
Dường như y nhớ ra điều gì đó, nhíu mày nói với ta: “Tam nhi, trong lúc thu xếp lại di vật của phụ thân, huynh phát hiện một vài thứ.”
Ta hơi kinh ngạc, y đã nghiêng người dẫn ta tiếp tục đi về phía trước.
Lúc mở cửa ta đã biết, đây chính là thư phòng của Cố Địch Vân.
Cố Khanh Hằng đi lên phía trước, lấy một chiếc hộp từ trên giá sách. Khi y mở ra, ta nhìn thấy bên trong có một miếng ngọc bội bị vỡ một nửa, tua của miếng ngọc bị cháy sém gần như toàn bộ. Bên cạnh còn đặt vài tờ giấy, mặt trên có những chữ viết chi chít.
“Đây là…”
Ta ngước mắt nhìn Cố Khanh Hằng. Y đã lấy những thứ đó ra đưa cho ta, nói: “Mặc dù bây giờ những thứ này không có tác dụng nữa, chỉ có điều ta cảm thấy, tốt nhất nên cho muội biết. Liên quan đến người đó, là tiên sinh của muội.”
Câu cuối cùng đã làm ta giật mình kinh hãi!
Có liên quan đến chuyện của Tô Mộ Hàn.
Ta run run nhận lấy, trên tờ giấy thứ nhất chỉ viết, chủ nhân miếng ngọc bội này là Diêu Chấn Nguyên, phía dưới còn có chữ ký xác nhận của người lấy khẩu cung. Ở mặt sau còn viết, năm năm trước, khi Đông cung bị cháy, Diêu Chấn Nguyên không có mặt ở Hoàng đô.
Trong lòng ta kinh hoảng. Khi đó, Diêu Chấn Nguyên là tướng quân trấn thủ Hoàng đô, y không ở đó thì đúng là kỳ lạ. Nếu y không ở Hoàng đô, vậy thì ngọc bội làm sao rơi ở…
Ánh mắt ta nhìn đến tua ngọc bị cháy xém kia, hai tay bỗng nhiên nắm chặt, ngọc bội được phát hiện ở Đông cung, phải không?
Vì thế Hạ Hầu Tử Khâm nói, lúc Đông cung bị cháy không có ai cứu viện.
Hóa ra ta không biết, Cố Địch Vân vẫn luôn điều tra chuyện này.
Ta cắn răng, Diêu gia!
Ta cảm thấy tâm trạng vô cùng hỗn loạn, ngay cả hít thở cũng khó khăn. Vội vàng xoay người đi ra ngoài, Cố Khanh Hằng vội đuổi theo, hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Diêu phủ.” Ta lạnh lùng nói.
Ta không gọi thêm bất kỳ ai, chỉ có Cố Khanh Hằng cùng đi với ta.
Người hầu của Diêu phủ không nhận ra chúng ta, ta cũng không nói gì, chỉ cầm ngọc bội trên tay giao cho người đó.
Chỉ một lát sau, ta liền thấy người đó chạy đến, nói với chúng ta: “Hai vị, mời vào.”
Đi tới phòng khách, từ xa ta đã nhìn thấy Diêu Hành Niên.
Lão ta không biết người đến là ai.
Chờ cho đến khi bọn ta tới gần, ta mới nhìn thấy đôi mắt của lão bỗng nhiên căng thẳng, “Sột” một tiếng, lão ta từ trên ghế nhảy dựng lên, chỉ vào ta nói: “Tại sao lại là ngươi?”
Ta cười khẩy một tiếng, nói: “Sao, chẳng lẽ thấy ngọc bội của lệnh lang, ngươi còn tưởng rằng y mượn xác hoàn hồn sao?”
Lão ta biến sắc, ta lại nói: “Cha con các ngươi năm đó đã làm ra một chuyện tốt! Nhưng trên đời không có chuyện gì có thể giấu kín mãi mãi, các ngươi đã gây hoạ thì phải gánh hậu quả!” Cuối cùng ta cũng biết, năm đó ở Thượng Lâm Uyển, Thanh Dương không hề bắn lầm, mũi tên của nàng ta đã giết chết Diêu Chấn Nguyên, trong đó còn ẩn chứa biết bao nhiêu thù hận.
Là người của Diêu gia hại Tô Mộ Hàn!
Diêu Hành Niên đột ngột tiến lên một bước, Cố Khanh Hằng cảnh giác đứng chắn phía trước ta, nghe lão ta lạnh lùng nói: “Chấn Nguyên chết có liên quan đến ngươi?”
Lời của ông ta khiến Cố Khanh Hằng bị chấn động mạnh. Đúng vậy, việc này, ngay cả Khanh Hằng ta cũng chưa từng tiết lộ. Hít một hơi thật sâu, ta nhìn lão ta cười nói: “Đúng, bản cung cũng có liên quan. Ngươi sinh ra y, đương nhiên biết sở thích của y là gì. Thế nào, ngươi cảm thấy dáng vẻ của bản cung còn chưa đủ để quyến rũ y sao?” Nhớ tới loại người thấy sắc liền ném hết mọi chuyện ra sau đầu như Diêu Chấn Nguyên, ta chỉ cảm thấy buồn nôn!
Trong đôi mắt của Cố Khanh Hằng hiện lên sự kinh ngạc, ta nói như thế, y hẳn đã có thể xâu chuỗi mọi việc lại với nhau. Nhưng lúc này, y biết không phải lúc hỏi nên vẫn không nói gì.
Cuối cùng Diêu Hành Niên giận dữ quát lên: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Lão ta cảm thấy kỳ lạ, ta đã là công chúa Đại Tuyên, lúc sinh nhật Hạ Hầu Tử Khâm ta cũng không đến Hoàng đô, như vậy, làm sao có thể gặp con trai lão ta ở khu vực săn bắn ở Thượng Lâm Uyển được.
Ta không đáp, chỉ thản nhiên nói: “Ngươi cho là Diêu Chấn Nguyên chết trong tay ai? Hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết, đó là Tuân thái tử.”
Bỗng nhiên ông ta lui một bước, giận dữ nói: “Không có khả năng đó!”
“Sao lại không có khả năng? Ngay cả ta cũng có thể vào được khu vực săn bắn, huống hồ là y?” Ta không cần phải nói cho lão ta biết thân phận lúc đó của ta, còn có thân phận lúc đó của Tô Mộ Hàn.
Diêu Hành Niên mở to mắt nhìn ta, đôi môi khẽ run lên.
Ta lại lạnh lùng nói: “Năm đó, có phải ngươi đã hạ lệnh phóng hỏa Đông cung hay không?”
Ánh mắt của lão ta trở nên căng thẳng, lại hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Ta là ai, lão hoàn toàn không cần phải biết.
Ta nhìn thẳng vào lão ta, hít một hơi thật sâu nói: “Năm đó, tiên đế băng hà, trong triều có nhiều thế lực muốn đoạt ngôi. Ngươi trực tiếp sát hại Thái tử, mượn cơ hội đó ủng hộ gia tộc Hạ Hầu lên nắm quyền, sau đó gả con gái của mình vào dòng họ Hạ Hầu, hy vọng nàng ta mau chóng hạ sinh hoàng tự! Diêu Hành Niên, ngươi cho rằng những chuyện ngươi làm đều hoàn hảo không để lại dấu vết, ngươi có thể thực sự yên tâm sao?” Lão muốn nói, ta lại cướp lời: “Hừ, người lòng lang dạ thú như ngươi, người khác chưa chắc sẽ không đề phòng. Ngươi cho là vì sao Diêu thục phi nhiều năm như vậy vẫn chưa sinh được hoàng tự? Ngươi cho là nàng ta đang bình yên vô sự, nhưng vì sao lại bị sẩy thai?”
Ta đã đem mọi chuyện nói rất rõ ràng.
Diêu Hành Niên có ngốc cũng hiểu ra.
Đột nhiên lão ta nói: “Ngươi biết quá nhiều, hôm nay đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây!” Dứt lời, vươn tay chụp về phía ta.
Cố Khanh Hằng nhanh chóng rút trường kiếm ra, giao đấu với lão.
Ta bình tĩnh lui lại mấy bước, võ công của Diêu Hành Niên rất giỏi, nhưng dù sao cũng đã già rồi.
Lúc Cố Khanh Hằng khống chế lão ta, lão ta vẫn gầm lên, đòi gặp Hoàng thượng và Thái hậu.
Ta lạnh lùng nhìn, vốn dĩ ta không muốn làm lớn chuyện.
Những người hầu trong Diêu phủ đều sợ đến mức không dám nói gì.
Lúc chập tối ngày hôm đó, ta nghe nói Thái hậu cử người đi Diêu phủ. Diêu Hành Niên đột nhiên chửi ầm lên, nói Hạ Hầu Tử Khâm qua cầu rút ván, còn nói mình có thể đưa hắn ngồi lên ngôi cửu ngũ thì cũng có thể đạp đổ hắn.
Lúc nghe tin đó, ta đã hồi cung.
Bởi vì Thái hậu đã nghe những lời nói của ta lúc ở Hi Ninh cung, nên trước hết phải nghĩ lý do khiển trách lão ta, nhưng không ngờ lão ta lại tự mình làm lớn chuyện.
Hạ Hầu Tử Khâm giận dữ, hạ lệnh xử tử.
Nghe nói, Diêu thục phi quỳ trước Ngự thư phòng suốt một ngày, nhưng Hạ Hầu Tử Khâm vẫn đóng cửa không gặp.
Ta đồng tình với Diêu thục phi, nàng ta cũng chỉ là vật hy sinh trong cuộc chiến tranh giành quyền lực. Chỉ là, sự thật đã như vậy, không ai có thể thay đổi được.
Giống như Tô Mộ Hàn, một khi y đã mất đi địa vị Thái tử, mọi thứ của y đều trở thành bọt nước.
Ở nơi có quyền lực thì có thể một tay che trời này, thực sự không thích hợp cho hai từ “thương tiếc”.
Cuối cùng ta cũng không quay về Tang phủ, nơi được gọi là “Nhà” kia, đối với ta mà nói, về hay không cũng không có gì khác nhau.
Buổi sáng hôm Diêu Hành Niên bị xử tử, ta đứng trước cửa sổ, ngón tay chậm rãi lướt qua chiếc hộp mà Tô Mộ Hàn đã tặng ta. Khi nghe tiếng trống vang lên trong không trung, nước mắt ta đã ràn rụa trên khuôn mặt.
Hiện giờ, y hẳn là đã đến Phong Sĩ.
Y có Thanh Dương và Liêu Hứa chăm sóc, ta không cần phải lo lắng.
Ta biết, lựa chọn quay về quê hương của Hoàng hậu Minh Vũ, nhất định là ý của y.
Người đã từng nói, cáo bệnh về quê, quyến luyến cố hương. Đáng tiếc, ta lại không phải là cố hương của người…
* Tạ bệnh thủy cáo quy, y y nhập tang tử. Chữ cố hương ở đây là “Tang Tử”, nên câu nói của Tô Mộ Hàn đa nghĩa. 
Thật ra từ rất sớm, y đã muốn rời khỏi mảnh đất thị phi này. Chỉ là khi đó có quá nhiều thứ ràng buộc y.
Tô Mộ Hàn muốn ta nhận lời với y, phải sống thật tốt.
Tiên sinh.
Nước mắt ta rơi xuống, từng giọt nhỏ trên mặt chiếc hộp, phát ra những âm thanh khẽ khàng, ta dường như lại nhìn thấy phía sau tấm màn mông lung kia, bóng dáng gầy gò, cô đơn ấy…
“Hoàng thượng giá lâm ——”
Bên ngoài vang đến giọng nói quen thuộc của Lý công công.
Ta vội đặt chiếc hộp xuống, ngước mắt lên đã nhìn thấy bóng dáng màu vàng sáng kia đi vào. Ta tiến đến, hành lễ với hắn: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”
Hắn vội đỡ lấy ta nói: “Trẫm đã nói, thấy trẫm không cần hành lễ, sao nàng không nhớ… Khóc ư?” Hắn đột ngột đổi đề tài hỏi.
Ta bất thần nhào vào lồng ngực hắn, ôm chặt lấy hắn, nức nở nói: “Hoàng thượng, ôm thiếp.”
Hắn giật mình, lập tức ôm lấy ta, cúi đầu hỏi: “Sao vậy?”
Bỗng chốc, ta không nói nên lời.
Dựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, đột nhiên ta khóc nức nở.
Lần đầu tiên, ta có thể thoải mái mà khóc như thế.
Nếu không từ bỏ, cũng không thể giữ lại được.
Nhưng chẳng thể kềm được đau đớn trong lòng.
Người phải rời đi, cuối cùng cũng không quay lại. Tiên sinh của ta, cả đời này, ta cũng sẽ không gặp được người nữa.
Nước mắt bị dồn nén đã lâu, vào giờ khắc này, trút ra tất cả.
Ta cứ thế khóc rất lâu, hắn chỉ ôm lấy ta, từ đầu đến cuối không nói lời nào.
Khi ta đã khóc mệt, hắn nhẹ nhàng bế ta đi tới giường nhỏ, ôm ta ngồi xuống, trầm ngâm nhìn ta, thở dài một tiếng: “Nàng vì y lại có thể khóc đến mức này.”
Ta biết, hắn thực sự không tức giận, nếu hắn tức giận sẽ không nói như vậy.
Ta giơ tay lau giọt lệ còn đọng trên khoé mắt, nhỏ giọng nói: “Tội gì cho đến bây giờ, Hoàng thượng vẫn còn ghen tuông vô vị với người vậy?”
Hắn lại nhíu mày, cắn răng nói: “Với y, trẫm vĩnh viễn ghen tị!”
Trong lòng ta đau đớn, ta cũng hy vọng, hắn vĩnh viễn có thể có cơ hội như vậy. Chỉ tiếc…
Bàn tay hắn đưa đến, nhẹ vuốt ve khuôn mặt ta, chăm chú nhìn rất lâu mới nhíu mày: “Đừng khóc, nàng khóc trông thật xấu.”
Hắn nói ta xấu cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng chẳng biết tại sao, ta lại không tức giận.
Có ai khi khóc mà còn để ý đến chuyện khó coi hay không chứ.
Nhìn một lát, bỗng nhiên hắn ôm lấy ta, nhỏ giọng nói: “Nàng ấy đã xuất gia.”
Toàn thân ta chấn động, ta đương nhiên biết “Nàng ấy” trong câu nói của hắn là ai. Sau khi xảy ra chuyện thích khách, đây là lần đầu tiên hắn thẳng thắn đề cập với ta về Dao phi. Không, hiện tại hẳn nên gọi nàng ta là Phất Hi nhỉ?
Ta im lặng, hắn lại nói: “Ở Bắc Cương.”
Sau khi Bắc Tề nhập vào bản đồ của Thiên triều, chính thức được đổi tên thành ‘Bắc Cương’. Phất Hi lựa chọn ở lại, ta nghĩ có lẽ nàng ta nhớ đến Phất Diêu chăng? Hoặc là, năm đó Phất Diêu vào hậu cung Bắc Tề, không thể nào thiếu sự can thiệp của nàng ta.
Chuyện của Thừa Diệp và Phất Diêu ta cũng biết một chút, cảm thấy đáng thương cho số phận của đôi uyên ương mệnh khổ…
Lúc này Phất Hi muốn sám hối cũng đã muộn.
Hắn ôm ta một lúc lâu mới nhẹ nhàng buông ra, cúi đầu nhìn ta nói: “Nhị đệ và tam đệ ngày mai trở về đất phong.”
Ta ậm ừ đáp lời, đại hôn lần này của hắn, hai vị Vương gia đến Hoàng đô cũng là chuyện bình thường. Bây giờ chuyện hôn lễ đã kết thúc, bọn họ đương nhiên phải trở về.
Hắn lại nói: “Trắc phúc tấn của nhị đệ nói muốn gặp nàng. Nếu trẫm nhớ không lầm, nàng ta vốn là cung nữ của nàng.”
Nghe hắn nói xong, ta rất kinh ngạc, Vãn Lương!
Ta ngước mắt nhìn hắn, đột nhiên Vãn Lương muốn gặp ta để làm gì? Lần này Tấn vương cũng đưa nàng ta theo sao?
“Nàng ta ở đâu?” Ta hỏi.
Hạ Hầu Tử Khâm nói: “Ở bên ngoài, nếu nàng muốn gặp thì truyền nàng ấy vào đi.”
Ta giật mình, đưa mắt nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, đột nhiên hắn đứng dậy: “Trẫm cảm thấy hơi mệt, muốn vào trong nghỉ ngơi một chút.” Dứt lời, hắn không nhìn ta, nhanh chóng rời đi.
Ta hít một hơi thật sâu, ngồi trên giường nhỏ rất lâu, cuối cùng gọi Tư Âm vào.
Tư Âm nhỏ giọng nói: “Nương nương muốn mời Vãn phu nhân vào nói chuyện sao?”
Mấp máy môi, lại lắc đầu: “Không cần, bảo nàng ta trở về đi.” Nàng ta đã có thể đến gặp ta, cũng chính là nói cho ta biết, Phương Hàm biết chuyện ta bôi nước thuốc trên mặt, mà nàng cũng biết.
Ta bất chợt nhắm mắt, gặp lại cũng chẳng để làm gì, chi bằng không gặp.
Quá khứ như giấc mộng, hiện tại với ta chính là một khởi đầu mới.
Tư Âm gật đầu, nhỏ giọng nói: “Vâng, nô tì biết rồi.” Nói xong, nàng xoay người đi ra.
Ta biết, lần này Vãn Lương theo Tấn vương đến đây, đơn giản chỉ là muốn gặp ta. Nhưng ta cảm thấy giữa chúng ta đã không còn gì để nói. Nàng ta là người của Phương Hàm, bây giờ còn dám đến gặp ta, không sợ ta sẽ giết nàng ta sao?
Ha, khóe miệng ta mỉm cười.
Có lẽ, trái tim ta cũng có lúc mềm yếu, ta cũng sẽ động lòng trắc ẩn.
Phương Hàm chết, một là vì nàng ta cho rằng Thanh Dương đã chết, hai là bởi vì nhiệm vụ của nàng ta đã thất bại.
Khi đó, ta còn lừa nàng ta rằng Thanh Dương đã chết, là bởi vì hận nàng đã khiến cho Hạ Hầu Tử Khâm đau đớn đến vậy. Nhưng nếu ta thực sự biết nàng ta sẽ đi tìm cái chết, liệu ta có không đành lòng?
Ta hít một hơi thật sâu, hôm nay, ta đã nghĩ đến quá nhiều chuyện.
Vừa định đứng dậy, ta liền thấy Tường Thụy từ bên ngoài tiến vào, trên tay là một cái khay. Ta khẽ nhíu mày, y đã tiến lên đặt cái khay xuống mỉm cười nói: “Nương nương, Lý công công nói đây là tổ yến Ngự thiện phòng làm riêng cho nương nương theo lệnh của Hoàng thượng.”
Ta dừng chân, không khỏi quay đầu lại đưa mắt nhìn vào phòng trong.
Lúc Tường Thụy lui xuống, đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn ta, nhỏ giọng nói: “Nương nương, nô tài cảm thấy người rất giống…” Bỗng nhiên y im lặng không nói tiếp.
Ta hỏi y: “Giống cái gì?”
Y cuống quít lắc đầu, nói quanh co: “Nô tài đáng chết, nô tài lắm mồm.” Nói xong, y liền vội vã lui xuống.
Ta đứng yên, đột nhiên khẽ tươi cười.
Ăn xong tổ yến ta mới đi vào phòng.
Hắn yên lặng nằm trên giường, ta bước đến, cũng không thấy hắn cử động. Nghĩ rằng hắn đã ngủ, ta giơ tay muốn đắp chăn cho hắn, hắn lại nắm lấy tay ta. Ta kinh ngạc, hắn vẫn không mở mắt, chỉ nhỏ giọng nói: “A Tử, đến đây ngủ cùng trẫm một chút.”
Ta lên giường, hắn lật người, vươn tay ôm lấy ta. Cằm hắn nhẹ nhàng đặt trên trán ta.
Về chuyện vì sao ta không gặp Vãn Lương, một chữ hắn cũng không hỏi.
Thật ra, bằng sự thông minh của hắn, không khó đoán ra mối quan hệ giữa Vãn Lương và Phương Hàm. Như vậy, hắn cũng không phải không biết chuyện hạ độc hắn khi đó Vãn Lương có thể cũng có phần. Hôm nay, Vãn Lương đã là trắc phi của Tấn vương, Hạ Hầu Tử Khâm không thể không nghĩ đến việc này.
Một khi Thái hậu biết chuyện, bà nhất định sẽ không bỏ qua cho Vãn Lương. Đến lúc đó, thể diện của Tấn vương sẽ trôi theo dòng nước.
Ta hít một hơi, việc này vẫn nên để nó cứ thế qua đi.
“Sao không ngủ?” Hắn đột nhiên cúi đầu hỏi.
Ta giật mình, hắn lại nói: “Bây giờ nàng đang mang thai, hẳn là nên nghỉ ngơi nhiều. Trẫm khó có được thời gian rảnh rỗi để sang đây với nàng, nhưng nàng thật giỏi, không coi thể diện của trẫm vào đâu.”
Ta mỉm cười nói: “Hoàng thượng sai người làm tổ yến, lại ép thiếp ngủ, cũng làm cho thiếp cảm thấy khó chịu.” Thật ra, ta đang mang thai nhưng vẫn giống như trước đây, chỉ là hắn quá khẩn trương thôi.
Hắn lại cau mày nói: “Hôm qua trẫm cùng nhị đệ và tam đệ ngắm trăng uống rượu cả đêm, bây giờ cảm thấy không khoẻ. Nếu nàng không ngủ, trẫm cũng chỉ có thể thức theo. Nhưng trẫm mà không ngủ thì sẽ rất mệt mỏi đấy.”
Ta buồn cười nhìn hắn, mấy hôm nay bận xử lý chuyện Diêu Hành Niên, hắn làm gì có thời gian uống rượu ngắm trăng với hai vị Vương gia chứ? Hắn nói vậy, chẳng qua là muốn ép ta ngủ mà thôi.
Ta giơ tay lên xoa gương mặt hắn, nói nhỏ: “Thiếp biết, Hoàng thượng mau ngủ một chút đi.”
Hắn chợt mở mắt ra, nhìn thẳng vào ta. Ta bị hắn nhìn như vậy thì cảm thấy có chút ngượng ngùng. Hắn nhướn mày nói: “Trẫm phải nhìn nàng, còn không ngủ đi?”
Lúc này ta mới chợt hiểu ra, Hạ Hầu Tử Khâm là như vậy!
Ta bất đắc dĩ nhắm mắt lại nhưng không nhịn được, cứ muốn cười mãi.
Cuối cùng hắn cũng cười một tiếng, siết chặt vòng tay đang ôm lấy ta. Ta nhắm mắt lại, một lúc lâu sau thực sự cảm thấy buồn ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, đến khi tỉnh lại hắn quả thật vẫn đang ở bên cạnh ta.
Ta hơi giật mình, hắn lại cứ như vậy mà nhướn mắt nhìn ta.
Ta cắn môi: “Hoàng thượng nhìn thiếp làm gì?”
Hắn thu lại ý cười, không vui nói: “Thật nhỏ mọn, trẫm chỉ nhìn có một chút.”
Ta mím môi cười, không muốn để ý đến hắn. Những ngày gần đây hắn càng lúc càng giống trẻ con, chỉ cần xử lý xong việc triều chính là bám riết lấy ta.
Hắn lại dựa vào ta, thở dài một tiếng nói: “Nàng có biết, ngày nàng đi Đại Tuyên, trong lòng trẫm khó chịu biết bao nhiêu không.”
Đôi mày anh tuấn của hắn nhíu chặt, lúc nói chuyện còn kèm theo mùi vị nghiến răng nghiến lợi.
Trong lòng ta khẽ động, cúi đầu nói: “Khi đó thiếp không chọn Hoàng thượng mà lại dựa vào Tuyên hoàng, nhưng Hoàng thượng chưa bao giờ hỏi thiếp.”
Bàn tay hắn đưa đến, lồng vào những ngón tay ta, đôi môi mềm mại của hắn chạm vào thái dương ta, hắn nói khẽ: “Từ giây phút trẫm quyết định yêu nàng đã tự nói mình, tử bất tương vấn (*).”
* Tử bất tương vấn: Chết không cũng hỏi, ý ở đây là đến chết cũng không nghi ngờ.
Chỉ một câu nói, ta đã không kềm được những giọt lệ đang tràn ra khoé mắt.
Tử bất tương vấn.
Vì thế, hắn chưa bao giờ hoài nghi điều gì. Dù ta và Tô Mộ Hàn ở cùng nhau, hắn cũng chỉ ghen tuông, chỉ sinh ra hờn dỗi, nhưng vẫn trước sau như một, luôn tin tưởng ta.
“Hoàng thượng…” Ta nghẹn ngào gọi hắn.
Đột nhiên hắn nhíu mày thật chặt, cắn răng nói: “Không được khóc, trẫm vừa thấy nàng khóc, nơi này của trẫm liền đau.” Hắn đưa ngón tay thon dài chỉ vào trái tim mình.
Ta “Phì” một tiếng bật cười, ta còn tưởng hắn sẽ nói, không được khóc, ta khóc lên trông rất xấu.
Tuyên hoàng nói rất đúng, hoàng gia cũng có chân tình.
Một người đàn ông đáng để ta yêu như vậy, ta còn có điều gì không thể bao dung cho hắn?
Hắn không màng tam cung lục viện, nhưng hắn là một đế vương, không thể tránh khỏi chuyện này. Nếu vì vậy mà ta không yêu hắn, thế thì người làm đế vương trong thiên hạ không phải đều rất đáng thương sao?
Không ai là không khát khao có được tình yêu chân thành.
Hắn vì ta, có thể không cần cả tính mạng. Thậm chí, khi sinh mệnh như ngọn đèn trước gió, hắn còn có thể tìm trăm phương ngàn kế để sắp đặt một tương lai tốt đẹp cho ta. Tang Tử à, ngươi còn cầu mong gì nữa?
Hắn nhìn ta, đột nhiên nói “Đau quá”, ta mới phát hiện, thì ra nước mắt lại tiếp tục tuôn rơi.
Ta vừa khóc, vừa cười: “Hoàng thượng thực sự đau sao?”
Hắn trừng mắt liếc ta một cái rồi lập tức dựa vào ta: “Sắp đau chết rồi, nàng còn không mau ngừng khóc?”
Ta hôn nhẹ lên mặt hắn, mắng: “Hoàng thượng, chàng thật vô lại.”
Hắn cọ cọ trên người ta, đắc ý nói: “Nếu nàng không chịu ngừng thì cứ để trẫm đau chết luôn đi.”
Ta cắn môi không nói lời nào, hắn kéo tay của ta, đặt lên ngực của hắn, cau mày nói: “Nàng không đau lòng vì Quang Nỗ, trẫm…” Sắc mặt hắn bỗng thay đổi, đột nhiên cúi đầu.
Ta hoảng sợ, vội đỡ lấy hắn nói: “Hoàng thượng sao vậy?”
Lúc này hắn mới “Hì hì” cười rộ lên, ngước mắt nhìn ta, cười nói: “Không sao cả, muốn nhìn nàng rốt cuộc có yêu thương đau lòng vì trẫm hay không.”
Ta tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, bao nhiêu tuổi rồi, còn giở trò đùa cợt như thế!
Hắn dường như rất vui vẻ, lại tiến đến gần, hơi thở ấm áp tràn ngập quanh ta. Được một lúc, hắn đột nhiên xoay người đứng lên rồi đưa tay kéo ta, nói: “Trẫm đói bụng, cùng trẫm ăn gì đi.”
Ta ngạc nhiên, hắn là đang muốn vỗ béo ta sao.
Điểm tâm mang đến, hắn lại ăn không bao nhiêu, chỉ ép ta ăn cho thật nhiều.
Nhìn hắn, ta thực sự vừa bực mình lại vừa buồn cười.
Cảm giác này, có lẽ được gọi là hạnh phúc.
Thì ra, đây chính là cách hắn đối với người mình yêu thương, đây chính là cách hắn thể hiện đối với đứa con mà hắn chờ mong.
Ngày hôm sau, hai vị vương gia đều trở về đất phong. Ta và Hạ Hầu Tử Khâm nắm tay đứng trên trường thành cao cao, cuối cùng ta đã nhìn thấy Vãn Lương. Nàng đi bên cạnh Tấn vương, ngước mắt nhìn về phía ta.
Khoảng cách khá xa nên ta không nhìn rõ vẻ mặt của nàng. Nhưng, dường như ta lại nhìn thấy những giọt nước mắt trong đôi mắt nàng.
Khẽ quay mặt đi, hắn đột nhiên cúi đầu nhìn ta. Kéo chiếc áo lông cừu trên người ta chặt hơn, ôm lấy ta, nhỏ giọng hỏi: “Lạnh sao?”
Ta cười lắc đầu: “Có Hoàng thượng bên cạnh, sao có thể cảm thấy lạnh được?”
Hắn khẽ cười, đưa tay khẽ nhéo nhéo chóp mũi của ta, vui vẻ nói: “Trẫm phát hiện, càng ngày nàng càng biết cách nịnh hót trẫm.”
Ta nhìn hắn, cau mày nói: “Vậy rốt cuộc là Hoàng thượng thích nghe hay là không thích nghe?”
Hắn khẽ hừ một tiếng: “Trẫm không phải hôn quân.”
Ta cầm tay hắn, ánh mắt nhìn về phía dưới trường thành, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, hiếm khi thấy người hồ đồ.”
Nếu không, vì sao hắn lại bỏ qua cho Vãn Lương? Mặc dù Vãn Lương chỉ là một cô gái yếu đuối, không thể gây ra bất cứ sự uy hiếp gì đối với hắn nữa. Nhưng nếu với tính cách trước đây của hắn, sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào dám giở trò trước mặt hắn.
Giọng nói của hắn khẽ thì thầm bên tai ta, tựa như hắn đang nghiến răng nghiến lợi nói hai chữ: “Làm càn…”
Ta khẽ cười, ta làm càn, vậy còn hắn thì thế nào?
Đoàn xe của hai vị vương gia càng lúc càng xa.
Lý công công bước lên nói: “Hoàng thượng, nương nương, ở đây gió lớn, nên mau chóng hồi cung thôi ạ.”
Hắn “Ừ” một tiếng, ôm lấy người ta đi xuống trường thành.
Lúc hai người lên ngự giá, ta tựa vào người hắn, ngước mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, hôm nay xuất cung, chàng cho phép thiếp đến một nơi.”
Hắn nhíu mày nhìn ta, sau đó nhanh chóng đáp lại: “Được.”
Thậm chí hắn cũng không hỏi lấy một chữ, ta sẽ đi đâu.
Phía Tây Tang phủ, có phần một phần mộ, đó là mộ phần của mẹ ta.
Lúc ta còn rất nhỏ mẹ đã qua đời. Những ký ức về bà trong ta thật sự rất ít. Thậm chí khi đó ta còn hận bà, luôn luôn oán trách bà.
Là Tô Mộ Hàn đã làm thay đổi cái nhìn của ta đối với mẹ.
Lúc xuống ngự giá, Ngự tiền thị vệ tính đi theo, nhưng bị Hạ Hầu Tử Khâm ngăn lại. Hắn nắm tay ta bước lên phía trước, nơi đây không hề có người đến. Trên mộ phần, cỏ dại mọc thành bụi.
Ta buông tay hắn ra, bước lên, tự tay nhổ từng bụi cỏ dại trên mặt mộ phần.
Vừa làm ta vừa cười nói: “Mẹ, có phải con gái rất bất hiếu hay không, đã bao năm vậy mà con chưa tới đây thăm mẹ. Nhưng mẹ không cần phải lo lắng, bây giờ con gái sống rất tốt. Hơn nữa…” Ta cúi xuống, nói tiếp, “Cha cũng tốt lắm ạ.”
Ta căm ghét cha ta, nhưng ta sẽ không phủ nhận chuyện mẹ ta thực lòng yêu ông ấy.
Tình yêu, đôi khi không thể giải thích được, đúng nhỉ?
Có lẽ ông ấy chỉ là một người trong ngàn người, nhưng trong mắt mẹ ta lại là người đàn ông tốt nhất.
Có vài người, khiến chúng ta không thể nói rõ là tốt đẹp chỗ nào, nhưng không ai có thể thay thế được.
Người phía sau lưng chỉ lặng yên đứng nhìn, cũng không bước lên.
Ta quỳ xuống trước mộ phần của mẹ, trịnh trọng dập đầu ba cái.
Cám ơn mẹ đã sinh ra con, cám ơn mẹ đã đặt cho con cái tên Tang Tử rất hay này, cám ơn mẹ đã cho con có cơ hội gặp chàng…
Bây giờ ta mới phát hiện, thì ra mẹ ta cho ta nhiều đến vậy.
Lúc này, chợt nghe Hạ Hầu Tử Khâm lạnh lùng hỏi: “Ai?”
Ta giật mình, quay đầu lại nhìn lại, thấy một bóng người lấp lấp ló ló ở phía trước cách đó không xa. Hạ Hầu Tử Khâm cảnh giác kéo ta lại về phía sau, lạnh lùng nói: “Còn không bước ra!”
Cuối cùng người kia cũng chậm rãi bước ra.
Đến lúc nhìn thấy rõ ràng, ta chợt chấn động. Cha!
Ông ấy nhìn thấy chúng ta, sắc mặt đại biến, người lảo đảo, vội vàng bước lên, quỳ xuống nói: “Thảo dân tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Ta nhíu mày, sao cha ta lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Hạ Hầu Tử Khâm nhìn cha ta, lạnh lùng nói: “To gan, ai cho phép ngươi tới đây?”
Cha ta run run, một lát sau mới lên tiếng: “Bẩm… bẩm Hoàng thượng, thảo dân nghe nói Hoàng thượng tới… Tới phần mộ của Tang gia, cho nên mới tới đây xem thử.”
Ta buồn cười nhìn ông. Từ khi nào nơi này trở thành phần mộ của Tang gia chứ? Ta thật sự không biết.
Hạ Hầu Tử Khâm nhìn cha ta, mở miệng hỏi: “Ồ? Như vậy, ngươi nhìn thấy cái gì?”
Cha ta rõ ràng hoảng sợ vô cùng, vội nói: “Thảo dân… Thảo dân không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cái gì… cũng không nhìn thấy.” Lúc ông ấy nói những lời này, dường như lá gan lớn hơn một chút ngước mắt lên nhìn ta, nhưng chỉ ngước lên rồi vội vàng cúi đầu rất nhanh.
Những gì ta mới nói, chắc chắn ông ấy đã nghe hết.
Tới chỗ này cất tiếng gọi mẹ, ngoại trừ Tang Tử ta sẽ không có người nào khác nữa. Cho dù ông ấy liều chết không muốn tin thì cũng không phải do ông ấy.
Có rất nhiều chuyện, ông ấy không thể giải thích được.
Ví dụ như, mặt của ta.
Hay là, làm sao ta từ Đàn phi biến thành Hoàng hậu.
Hoặc là, Hoàng hậu hiện nay rõ ràng là công chúa Đại Tuyên.
Có rất nhiều chuyện ông ấy không nghĩ ra. Nhưng ta biết, điều duy nhất ông ấy nghĩ thông suốt đó là, ta thật sự là con gái của ông ấy, Tang Tử.
Dựa vào ánh mắt ông ấy nhìn ta lúc này, ta đã biết.
Ta nghĩ gặp được ông ấy ở nơi này, nhất định là không thể thiếu công sức của phu nhân. Hoàng thượng bãi giá đến đây, rất nhiều người đều biết Hoàng thượng đi về phía này. Nhất định là ông ấy nghe phu nhân xúi giục, đến xem thử Hoàng thượng và Hoàng hậu đến làm gì?
Hạ Hầu Tử Khâm khẽ cười một tiếng nói: “Không nhìn thấy gì cũng không nghe gì sao? Rất tốt, Tang Quân.”
Cả người cha ta chấn động, chắc hẳn ông ấy chưa từng nghĩ đến, Hạ Hầu Tử Khâm còn nhớ tên của ông ấy. Ông ấy cúi đầu chạm trán sát đất, thân thể run rẩy, nhưng không dám nói lời nào.
Hạ Hầu Tử Khâm đột nhiên đưa tay về phía ta: “Hồi cung, Hoàng hậu của trẫm.”
Ta đưa tay lên, đặt vào lòng bàn tay của hắn, hắn nắm thật chặt, xoay người đi về phía trước.
Ta không khỏi quay đầu lại nhìn cha ta. Vừa rồi, Hạ Hầu Tử Khâm nói một câu “Hoàng hậu của trẫm” có làm cho ông ấy tiếc đứt ruột hay không?
Chắc hẳn ông ấy không thể ngờ được, một nha đầu hoang dã không xứng làm tam tiểu thư Tang phủ, lại trở thành Hoàng hậu Thiên triều.
Chắc chắn ông ấy không ngờ, người không xứng làm con gái của ông ấy, hôm nay lại là hoàng hậu cao quý.
Giờ khắc này, cảm giác trong lòng ta không phải kích động hay sung sướng, mà chỉ có chua xót.
Người bên cạnh đột nhiên nói: “Theo lý, cha ruột của Hoàng hậu, dù thế nào trẫm cũng phải an bài cho ông ta một chức quan. Chỉ đáng tiếc, bây giờ con gái của ông ta lại không phải là con gái của ông ta nữa rồi, mà lại là công chúa Đại Tuyên.”
Ta khẽ cười một tiếng, không nói gì.
Đối với một người như cha ta, ban cho ông ấy một chức quan là một chuyện, nhưng ông ấy có thể đảm đương được hay cũng là một vấn đề. Thực ra bây giờ như vậy cũng rất tốt.
Lúc ngự giá đi ngang qua con hẻm nhỏ kia, ta không kiềm chế được, đưa tay vén tấm rèm xe lên, ngay cả khi đi qua rồi ta vẫn nhìn ra ngoài. Hắn không có nói dừng ngự giá lại, chỉ nhỏ giọng nói: “Tàn tích nơi đó đã thu dọn hết.”
Ta giật mình, ngoái đầu lại nhìn hắn, đúng là chuyện gì hắn cũng biết.
Nhưng thu dọn hết thì sao?
Căn phòng nhỏ trong đêm mưa gió sấm sét, bóng dáng gầy yếu sau bức màn, giọng nói khàn khàn, hơi thở nhè nhẹ…
Tô Mộ Hàn, đã ở trong tim ta rồi.
“Muốn xuống không?” Hắn ngồi bên cạnh ta, nhỏ giọng hỏi.
Ta khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: “Không cần, Hoàng thượng, chúng ta hồi cung.”
Ánh mắt của hắn nhìn ta, vẫn dịu dàng như nước.
Hắn đưa tay cầm tay của ta, khẽ siết chặt, thở dài một tiếng nói: “Trẫm hiểu rõ tâm tình của nàng.”
“Hoàng thượng.” Ta đưa tay che miệng hắn, nhẹ giọng nói, “Hoàng thượng không cần phải nói, không cần phải nói gì cả.”
Nếu như có thể, hắn nhất định sẽ bỏ qua cho Tô Mộ Hàn, ta biết, ta biết tất cả mọi chuyện. Chỉ là mũi tên kia, hắn cũng không thể dự đoán được.
Đúng vậy, không ai nghĩ ra cả.
Hắn lại đẩy tay của ta ra, nhỏ giọng nói: “Ngày đó, y thả nàng từ quân doanh Nam Chiếu trở về, là bởi vì muốn trẫm tha mạng cho Nguyên Trinh hoàng hậu, trẫm đã hứa nhưng cuối cùng lại nuốt lời.”
Hắn đang muốn nói đến chuyện giao Nguyên Trinh hoàng hậu giao cho Tuyên hoàng sao?
Ta khẽ lắc đầu, thực ra việc này, ta cũng không trách hắn.
Hắn lại nói: “Mẫu hậu muốn sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nguyên Trinh hoàng hậu trong tay trẫm, không bằng đưa cho Tuyên hoàng, đổi lấy y đi.”
Ta giật mình, ngước mắt nhìn hắn, hắn lại khẽ cười một tiếng, khẽ nhắm mắt lại, ôm ta, tựa trên tấm đệm mềm mại.
Nhớ lại những lời của Liêu Hứa nói với ta, thân phận của Tô Mộ Hàn, cho dù chết đi cũng không phải do bọn họ mang đi. Nhưng Tuyên hoàng nhân từ đã đồng ý cho mang đi. Ta vốn không biết đây cũng là ý của Hạ Hầu Tử Khâm.
Hắn thực sự rất hiểu tâm tình của ta, chuyện gì cũng thấu hiểu.
Ta cảm động, khóe miệng tươi cười.
Có một người chồng như vậy, ta còn cầu mong gì nữa?
Bên ngoài, trời lại nổi tuyết.
Lúc tới hoàng cung, Lý công công nhấc tấm màn lên, ta bước ra bên ngoài, ngự trướng lùi về phía sau. Hắn cầm tay ta bước đi. Tuyết rơi lớn quá, trắng xóa bay bay đầy trời. Ta đưa tay ra hứng lấy những bông hoa tuyết lạnh lẽo rơi xuống lòng bàn tay, rồi tan biến trong khoảnh khắc.
Hắn ôm lấy ta, khẽ cười: “Còn nhớ rõ ngày đó, nàng nói mình rất mảnh mai, không thể dầm mưa được, vì vậy ngay cả tuyết rơi nhẹ cũng không chịu được.”
Ta cũng cười: “Từ mảnh mai đó không phải là của hoàng thượng sao?”
Hắn nhìn ta, một lúc lâu sau mới nói: “Lúc nàng tự tay đánh bại đại quân Bắc Tề, lần đầu tiên có chuyện khiến trẫm thật sự chấn động mạnh như vậy. Có lẽ, trẫm phải cảm ơn y, vì y đã để lại cho Quang Nỗ một bảo vật quý giá như thế.”
Bàn tay hắn đưa qua, nắm lấy tay ta, nước tuyết lạnh lẽo trong lòng bàn tay cũng dần dần trở nên ấm áp.
Ta mím môi cười, hắn nói Tô Mộ Hàn đã để ta lại cho hắn, nhưng những gì Tô Mộ Hàn để lại cho ta, sao có thể nói rõ bằng dăm ba câu được chứ?
Tô Mộ Hàn dùng mạng của mình, tác hợp cho ta và Hạ Hầu Tử Khâm, thành toàn cho giang sơn Hạ Hầu gia.
Ta ngước mắt nhìn khuôn mặt cương nghị của người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi hắn: “Trước kia, tiên sinh cũng hay đến vương phủ Hạ Hầu sao?
Hắn khẽ giật mình, ta cho rằng hắn sẽ không trả lời. Nhưng không ngờ, một lát sau hắn lại nói: “Không hay đến, tuy rằng trẫm và y là anh em họ, nhưng chẳng qua chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Y là người của hoàng tộc, làm sao có thể có quan hệ thân thiết với người khác được? Trẫm nhớ trước lúc gả nàng ấy đi Bắc Tề, đúng dịp sinh nhật nàng ấy, khó khăn lắm y mới tới một lần.”
Ta im lặng không nói gì, cũng chính là lần Dụ thái phi nhìn thấy Tô Mộ Hàn đến.
Đúng rồi, lúc đó Dụ thái phi đã bị điên rồi.
Ta hít một hơi, người trong hoàng tộc không thể thân thiết với người khác.
Tiên sinh của ta, cả đời này, lúc nào cũng cô độc, lẻ loi.
Hắn ôm ta, nói nhỏ: “Hồi cung thôi, bên ngoài lạnh quá.”
“Được.” Ta đáp lời, bước chân nhanh hơn.
Ta ngước mắt, nhìn những bông hoa tuyết rơi xuống giữa không trung, khóe miệng khẽ cong lên.
Nhiều năm về sau, ta vẫn nhớ như in cái đêm sấm sét ta ở bên trong hang động với người có thân phận Hàn vương kia.
Y chống người ngồi dậy, nhìn ta khẽ cười: Lại đây.
Chỉ cần nghĩ đến đã cảm thấy hạnh phúc.
Năm nay, tuyết rơi dày, gián đoạn từng đợt, cả tháng sau thỉnh thoảng vẫn còn rơi.
Đôi khi ta chợt nhớ lại đêm giao thừa năm đó, Diêu thục phi múa kiếm, lúc đó nàng ta còn nói tuyết rơi đúng lúc báo hiệu cho một năm tốt lành.
Năm Nguyên Quang thứ tư, đối với Thiên triều mà nói thật sự là một năm tốt lành.
Loạn trong giặc ngoài được giải quyết toàn vẹn.
Bắc Tề, Nam Chiếu cùng nhập vào bản đồ Thiên triều. Đưa mắt nhìn khắp thiên hạ, không còn quốc gia nào có thể so sánh được với Thiên triều.
Từ đó Thái hậu cũng ở Hi Ninh cung, không hỏi han gì đến việc hậu cung nữa. Bà cũng hủy bỏ việc các phi tần đến Hi Ninh cung thỉnh an, bà nói bà thích thanh tĩnh. Không tranh đua cũng không ồn ào.
Thần Cảnh vẫn ở bên cạnh Thái hậu. Ta cũng không quên, bên cạnh bà còn có Thiên Lục. Thần Cảnh là cháu ruột của nàng ta, chắc chắn nàng ta sẽ coi như con ruột của mình.
Tháng ba, năm Nguyên Quang thứ năm, từ Lăng Lạc cư truyền tin đến nói An uyển nghi sắp sinh.
Còn nói là khó sinh.
Lúc ta đến, đã thấy Thái hậu lo lắng chờ bên ngoài.
Ta bước lên hành lễ với Thái hậu, bà cau mày nói: “Sao Hoàng hậu tới đây?”
Ta nói: “Thần thiếp biết mẫu hậu lo lắng, nên qua đây xem thử, hay mẫu hậu trở về thiên điện nghỉ ngơi đi, không có gì đâu. Thần thiếp cũng đã dặn dò, nếu mà bất đắc dĩ thì sẽ chỉ giữ lại đứa bé.” Nói xong, ta không khỏi liếc mắt nhìn vào bên trong, hai tay khẽ nắm chặt.
Thái hậu gật đầu, ta gọi Thiển nhi đỡ bà đi xuống.
Tư Âm tiến bước lên đây, khoác thêm áo choàng cho ta, nói nhỏ: “Nương nương cũng đến thiên điện chờ đi thôi, ở đây gió lớn quá.”
Ta lắc đầu, không cần chờ ta cũng biết kết quả rồi, không phải sao?
Giờ Thìn, đứa bé chào đời.
Cung nữ chạy tới báo hỉ, nói là một công chúa.
Ta mím môi mỉm cười, lập tức có người bế công chúa cho Thái hậu nhìn mặt.
Một hồi sau, bên trong có cung nữ kêu to: “Không xong rồi! Không xong rồi! Uyển nghi tiểu chủ bị rong huyết!”
Thái hậu hoảng sợ muốn rời khỏi thiên điện, ta vội ngăn cản bà lại nói nhỏ: “Thái hậu không cần phải đi, thần thiếp sẽ tìm người xử lý thỏa đáng.” Mới nói xong, ta nghe thấy công chúa khóc “Oa” một tiếng thật lớn.
Thái hậu quay đầu lại, nhìn nhũ mẫu, lạnh lùng nói: “Còn không bế công chúa xuống!”
“Dạ dạ.” Nhũ mẫu vâng dạ, cẩn thận bế công chúa vội vã lui xuống.
Nửa canh giờ sau, Từ thái y đi ra, quỳ xuống trước mặt ta và Thái hậu, hai bên thái dương y mồ hôi chảy ròng ròng. Y chỉ cúi đầu nói: “Thái hậu, nương nương, thần đã cố gắng hết sắc. Uyển nghi tiểu chủ… đã đi rồi.”
Thái hậu lảo đảo lui một bước, ta vội đỡ lấy bà, khẽ gọi: “Mẫu hậu…”
Bà nhìn ta, khẽ nhắm hai mắt lại, giơ tay lên ý bảo không cần phải lên tiếng, mở miệng nói: “Ai gia biết.”
Ta gọi người đỡ Thái hậu trở về.
Ta cúi đầu, nhìn Từ thái y đang quỳ trên mặt đất, chần chờ một lúc nhưng vẫn không nói gì. Tư Âm đỡ tay ta bước lên phía trước, vòng qua người đang quỳ trên mặt đất, đi thẳng vào bên trong. Bên trong các cung nữ luống ca luống cuống ra ra vào vào. Ta mới đi vào, đã ngửi thấy một mùi máu tươi tanh nồng xộc thẳng vào mũi.
Các cung nữ thấy ta, hoảng hốt vội vàng hành lễ.
Có một người ma ma bước lên, ngăn ta lại: “Ôi Hoàng hậu nương nương, ở đây không sạch sẽ, người nên đi ra ngoài nhanh đi ạ.”
Ta cười nhạt một tiếng, mở miệng nói: “Không sạch sẽ, cũng chỉ có một lần này, bản cung đến tiễn An uyển nghi.”
Dứt lời, ta cũng không nhìn ma ma, bước thẳng về phía trước. Ma ma nghe ta nói như thế, cũng không dám ngăn cản nữa, đành phải lui tới bên cạnh.
Trên giường, sản phụ đang nằm với khuôn mặt trắng bệch, tấm đệm dưới giường bị nhuộm thành một màu đỏ chói mắt.
Ta đi lên phía trước, lẳng lặng nhìn nàng, Tư Âm bên cạnh ta nhỏ giọng nói: “Nương nương, An uyển nghi đã đi rồi.”
Đi rồi.
Ngay cả hơi thở cũng không có.
Ta nhìn thẳng vào người nàng, nói: “Công chúa rất đẹp, con bé là huyết mạch của Hoàng thượng, sau này thân phận cũng vô cùng tôn quý. An uyển nghi, bản cung ngưỡng mộ ngươi.”
Tư Âm nhìn ta với vẻ không hiểu, ta khẽ cười một tiếng, để nàng đỡ tay xoay người ra ngoài.
Từ thái y thấy ta đi ra, vội nghiêng người tránh sang một bên. Lúc đi qua người y, bước chân ta thoáng dừng lại một chút, nhưng chỉ trong chớp mắt ta tiếp tục bước thẳng ra ngoài.
Ta không thể không bội phục, y quả nhiên đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, chờ cơ hội này.
“Nương nương.” Y ở phía sau gọi ta, ta giật mình, nghe giọng nói của y truyền đến, “Thần, tạ ơn nương nương.”
Ta không nói gì, cũng không dừng bước lại.
Tư Âm ngước mắt nhìn ta, nhỏ giọng hỏi: “Nương nương, vì sao Từ đại nhân phải tạ ơn người?”
Ta mỉm cười nói: “Tạ ơn bản cung đã không làm gì.”
Tư Âm có vẻ mơ hồ, khẽ nhíu mày nhìn ta nhưng cũng không nói gì nữa.
Trên đường trở về ta không ngồi loan kiệu, mà đi bộ với Tư Âm, chậm rãi bước đi. Chợt nhìn thấy trước mặt, Quyến nhi ôm thứ gì đó trong lòng vội vã bước đi. Nàng nhìn thấy ta, vội vàng hành lễ: “Nô tì thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”
Ta gật đầu, nhìn thấy thứ nàng đang ôm trong lòng là một lư hương.
Ta nhớ ra rồi, đây là lư hương trong phòng Diêu thục nghi.
Xem ra, thái hậu muốn Quyến nhi lấy cái lư hương này về. Bây giờ, Diêu gia đã sụp đổ, cho nên phương thức để phòng bị Diêu thục nghi, cũng không còn quan trọng nữa.
Ba ngày sau, An uyển nghi được phong làm Đức phi và an táng theo nghi lễ của Thiên triều.
Lúc đội ngũ an táng đi ra ngoài, ta cũng không tiễn đưa.
Ta thật sự hâm mộ nàng, xuất cung ra bên ngoài sẽ là một vùng trời tự do.
Nhưng ta không muốn ra ngoài, bởi vì đối với ta mà nói, nơi nào có chàng, nơi đó mới là nhà của ta.
Ở bên ngoài, không nơi nào có chàng cả.
Giang sơn xã tắc không thể rời bỏ chàng, ta cũng không bao giờ rời xa chàng.
Ngày hôm nay, lúc chạng vạng, hắn tới Phượng Hi cung.
Không có bãi giá, hắn chỉ đi vào cùng với Lý công công.
Các cung nhân trong Phượng Hi cung vội quỳ xuống nghênh giá, hắn không nói một lời, bước thẳng vào bên trong.
Ta đứng lên, sắc mặt của hắn hơi khó coi, ta gọi hắn cũng không đáp lại, chỉ đi vào bên trong, ngồi ở mép giường. Trong lòng ta hơi hoảng sợ, chẳng lẽ chuyện kia hắn đã biết rồi sao?
Ha, nếu đúng là như vậy thì với tính tình của hắn, nhất định sẽ lật tung mọi chuyện lên. Dù sao, việc này là ta to gan không giữ thể diện cho hắn.
Mặc kệ thế nào, An uyển nghi cũng là người của hắn.
Ta chần chờ, cuối cùng theo chân hắn đi vào.
Thấy hắn ngồi ở mép giường, cắn răng, giống như là đang ngầm chịu đựng điều gì đó.
Từ ngày An uyển nghi sinh con, hắn không hề đến Phượng Hi cung của ta.
Hôm nay, là lần đầu tiên.
Trong lòng ta thấp thỏm, hơi bất an.
Ta hít một hơi thật sâu bước lên, đưa tay chạm lên trán của hắn, nhẹ giọng hỏi: “Hoàng thượng khó chịu sao?”
Hắn đột nhiên nắm chặt tay ta, ta hoảng sợ, hắn đã đưa tay ra, kéo ta ôm vào trong lòng. Vùi mặt vào cổ ta, hắn khàn giọng nói: “A Tử, mấy ngày nay, trẫm luôn suy nghĩ. Trẫm không muốn nàng gặp nguy hiểm.”
Trong lòng ta bỗng nhiên kinh hoảng, ngạc nhiên nhìn hắn.
Hắn khác thường như vậy, thực sự là có liên quan đến An uyển nghi. Nhưng ta lại không rõ, hắn có biết người đứng sau An uyển nghi là ta hay không.
Ta biết, từ xưa đến nay, phụ nữ khi vượt cạn chính là đã bước một chân vào quỷ môn quan.
Hắn lo sợ ta sẽ đi cùng một con đường với An uyển nghi.
Vì thế, niềm hạnh phúc lúc ban đầu khi biết mình có con của hắn giờ đã biến thành nỗi hoảng loạn.
“Hoàng thượng.” Ta nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng đặt lên bụng mình. Ta đã có thai hơn bốn tháng, bụng dưới đã lộ rõ. Ta khẽ cười nói, “Hoàng thượng không cần lo lắng, thiếp và con nhất định sẽ bình yên.”
“A Tử.” Hắn nhíu mày, xúc động ôm lấy ta, nhỏ giọng thì thầm, “Trẫm sợ…”
“Hoàng thượng đừng sợ.” Ta giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt hắn, mỉm cười, “Chàng đã quên, chàng từng ban cho thiếp một chữ ‘Đàn’ mà, thiếp sẽ không có chuyện gì đâu.”
Khi đó, Thiên Phi sinh khó là do nhiều nguyên nhân. Nhưng không phải nàng ta vẫn còn sống sao?
Về phần An uyển nghi, thật ra cũng không phải là nàng sinh khó.
Ta nhìn hắn, nói nhỏ: “Hoàng thượng không mong đợi con của chúng ta sao?”
“Rất mong.” Hắn nhíu mày nói, “Trẫm mong chờ hơn bất cứ ai.”
Ta tựa vào ngực hắn, lắng nghe hơi thở nặng nề của hắn, một lát sau, mới nghe hắn nói: “Hãy hứa với trẫm, dù vạn bất đắc dĩ, trẫm cũng muốn nàng sống.”
Trong lòng ta chấn động, nhất định là hắn biết, ngày đó khi An uyển nghi sinh nở, người hạ lệnh là ta.
Muốn thái y bảo vệ đứa bé.
Ta khẽ giật mình, ngước mắt nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Hoàng thượng đang trách thiếp sao?”
Hắn đột nhiên nhắm mắt lại, chỉ ôm ta, không nói lời nào.
Từ đó về sau, mỗi khi hắn rảnh rỗi đều theo sát bên ta.
Bất cứ biện pháp nào có ích cho việc sinh nở sau này, hắn đều muốn Tư Âm phải biết để nói cho ta nghe.
Ban đêm, hắn không hề cảm thấy phiền chán, cứ ghé tai vào bụng ta, một mình lẳng lặng lắng nghe, còn không cho ta nói chuyện. Thỉnh thoảng khi đứa bé đạp, hắn lại đột nhiên cười thành tiếng, chỉ có khi đó tâm tình của hắn mới thoải mái hơn.
Mỗi khi ôm ta, hắn lại khẽ nhíu mày.
Ta biết, hắn rất chờ mong đứa bé nhanh chóng chào đời, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng.
Nhìn thấy hắn như vậy, biết bao nhiêu lần ta nhịn không được muốn nói cho hắn biết sự thật chuyện về An uyển nghi. Nhưng ta biết, có một số việc, khi đã làm thì không thể quay đầu lại. Ta cũng chỉ đành cắn răng chịu đựng.
Toàn thể triều đình và dân chúng đã trở lại cuộc sống thanh bình. Biên cương cũng đã thông báo tin tức bình an.
Các vị vương gia ở đất phong cũng không truyền đến tin tức gì đặc biệt.
Vào tháng năm có tin báo về, Vãn Lương sinh một tiểu vương gia cho Tấn vương. Tấn vương vẫn chưa có con trai, tất cả đều là quận chúa. Vãn Lương đã hạ sinh con trai trưởng, y rất hài lòng, dâng tấu trình Hoàng thượng và Thái hậu, muốn sắc phong Vãn Lương làm Tấn vương phi.
Khi nghe tin này, ta cảm thấy rất kinh ngạc.
Thì ra khi Vãn Lương rời đi, nàng đã mang thai. Ta nghĩ ngợi một chút, lại không kiềm được muốn cười. Ngày đó, ta và Hạ Hầu Tử Khâm đứng trên thành, khoảng cách quá xa nên không thấy rõ ràng lắm.
Lúc Toàn công công thông báo, ta đang ở Hi Ninh cung. Chuyện này vốn không thuộc quyền của Thái hậu, nhưng con của Tấn vương dù sao cũng là cháu của bà. Huống chi, tấn phong Vãn Lương làm Vương phi, như vậy đứa bé này chính là Thế tử.
Toàn công công cười hỏi: “Thái hậu, Hoàng thượng nói, việc này phải hỏi ý của người. Người thấy thế nào ạ?”
Thái hậu cũng cười, nhìn sang ta nói: “Hoàng hậu nghĩ sao?”
Ta nao nao, Thái hậu vốn không biết quan hệ của Phương Hàm và Vãn Lương. Hoặc có thể nói, bà không biết chuyện năm đó Phương Hàm hạ độc Hạ Hầu Tử Khâm.
Vãn Lương…
Ta dường như thấy lại khung cảnh năm đó, nàng từ dịch quán trở về, tươi cười nói “Về sau lúc trở lại, Vương gia hỏi tên của nô tì.”
Mới đó mà đã gần hai năm.
Ta lặng yên nắm chặt chiếc khăn trong tay, khẽ cười: “Việc này, mẫu hậu cảm thấy tốt là được rồi. Thần thiếp không có ý kiến khác.”
Chuyện đã qua, cũng không cần phải giữ trong lòng.
Thái hậu cười nói: “Ngươi đi nói với Hoàng thượng, việc này Hoàng thượng cứ tự mình định đoạt. Khi Hoàng thượng hạ chỉ hãy nói thêm, lúc nào Tấn vương phi rảnh rỗi thì dẫn Thế tử về Hoàng đô cho ai gia nhìn mặt.”
Toàn công công vội vàng gật đầu đáp: “Dạ, nô tài biết, nô tài đi ngay.”
Thái hậu lại nhìn về phía ta, trên mặt bà hiện lên niềm vui không hề che giấu: “Hoàng hậu à, bây giờ là lúc ai gia cảm thấy vui nhất, trước khi Từ thái y từ chức hồi hương đã nói sức khoẻ của con rất tốt. Bây giờ ai gia thấy Hoàng thượng vui vẻ, trong lòng ai gia cũng vui lây.”
Ta đưa một tay xoa bụng, khẽ khàng cười.
Ngày hôm sau, thánh chỉ đã ban xuống, Hạ Hầu Tử Khâm ban cho Vương thế tử một chữ —— Chiêu.
Thần Chiêu.
* Chiêu: sáng rỡ ; Thần: mặt trời, mặt trăng.
Ta nghĩ, Vãn Lương biết được chắc chắn sẽ hài lòng.
Mùa hạ năm Nguyên Quang thứ năm đến đặc biệt sớm, thời tiết nhanh chóng chuyển sang khô hanh.
Mãi cho đến tháng tám cũng không thấy mát mẻ hơn.
Thấy ta dùng chiếc khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi bên thái dương, Tư Âm liền chạy đi tìm cây quạt. Chỉ vì thái y nói không được ăn nhiều đồ ướp lạnh, Hạ Hầu Tử Khâm nhất quyết không cho ta ăn luôn.
Có lúc ngẫm lại, ta thấy hắn mới giống trẻ con.
Tư Âm mang cây quạt đến, đứng phía sau quạt cho ta.
Ta liền hỏi nàng: “Nghe nói hôm nay Hoàng thượng xuất cung?”
“Dạ.” Nàng gật đầu, nói, “Nô tì nghe nói, trên bầu trời ở vùng ngoại ô xuất hiện một dải mây bảy màu báo hiệu điềm lành.”
Dải mây bảy màu báo hiệu điềm lành.
Chẳng biết tại sao, ta chợt mỉm cười, có lẽ là sắp có chuyện tốt xảy ra.
Ngồi một chút, ta muốn đứng lên trở về phòng.
Tư Âm đặt cây quạt xuống bước đến đỡ ta, đi được vài bước, đột nhiên ta cảm thấy bụng quặn đau. Ta nhíu mày dừng bước, Tư Âm vội hỏi: “Nương nương làm sao vậy?”
Ta lắc đầu, cười nói: “Không có gì, bé con vừa mới đá bản cung một cái.”
Nghe vậy, Tư Âm mới yên tâm cười: “Xem ra đây là một đứa bé nghịch ngợm.”
Tư Âm đỡ ta trở về tẩm cung, mới ngồi xuống mép giường, cơn đau bụng lại nổi lên. Ta cắn răng chịu đựng, một lát sau lại thấy đỡ hơn. Cuối cùng Tư Âm cũng nhìn ra có điều khác thường, cúi người xuống hỏi: “Nương nương làm sao vậy? Nô tì thấy sắc mặt nương nương không được tốt.”
Ta đang định trả lời nàng thì cơn đau lại đột ngột kéo tới, ta không chịu được kêu lên thành tiếng.
Tư Âm bị dọa đến mặt mày trắng bệch, ta nắm chặt lấy cánh tay của nàng nói: “Đau quá!”
Tư Âm vội đỡ lấy ta, hốt hoảng kêu: “Nương nương… Nương nương, có phải người sắp sinh hay không?” Nàng bỗng quay ra ngoài, thét toáng, “Người đâu! Truyền thái y! Hoàng hậu nương nương sắp sinh! Người đâu…”
Thái y đến rất nhanh, bà đỡ cũng bị mời tới.
Cơn đau ở bụng cứ cách một chút lại quặn lên một lần.
Sau đó, dần dần lại đau nhiều hơn.
Ta chịu không được, kêu lên thành tiếng. Đau quá, thì ra sinh con đau như vậy.
Thái y tiến đến bắt mạch cho ta, nhìn bà đỡ gật gật đầu.
Tư Âm nắm chặt tay ta, liên tục lau mồ hôi trên trán ta. Ta cảm giác được bàn tay nàng cũng không ngừng run rẩy. Nàng vừa lau vừa nói: “Nương nương, người kiên nhẫn một chút, mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi.”
Ngay sau đó, ta nghe thấy giọng của Thái hậu ở bên ngoài: “Hoàng hậu thế nào?”
Có người trả lời: “Nương nương sắp sinh, Thái hậu người không nên vào trong.”
Sau đó ta không nghe thấy gì nữa, bụng đau kịch liệt. Không biết ai đã nhét một mảnh vải bông trắng vào miệng cho ta cắn, dường như muốn ta phải sử dụng hết sức lực.
“Nương nương, Hoàng hậu nương nương, người mau rặn đi!” Giọng bà đỡ vang lên từ phía dưới, “Nương nương, tiếp tục ra sức!”
Ta ra sức, đã rất ra sức rồi mà.
Đau quá đi.
“Nương nương, nương nương…” Tư Âm đứng một bên không ngừng gọi ta, nàng cũng chưa từng chứng kiến cảnh sinh con nên rất sợ hãi, nước mắt tuôn không ngừng.
Ta muốn nói chuyện nhưng một cơn đau lại kéo tới, bàn tay ta đang nắm cánh tay nàng bỗng nhiên siết chặt, há miệng kêu lên thành tiếng.
Chiếc khăn trong miệng rơi ra, “A ——” bụng dưới nặng trĩu, đau kịch liệt, đến mức cả người ta đều run lên.
Cơn đau này kéo dài rất lâu mà con của ta vẫn chưa chịu ra. Trong lòng ta sợ hãi, siết thật chặt tay Tư Âm, muốn mở miệng nói nhưng lại đau đến mức không nói được.
Bà đỡ vội vàng lau mồ hôi cho ta, vừa lau vừa an ủi: “Nương nương yên tâm, vị trí thai của nương nương rất ổn, nương nương người mau dùng sức, rặn hết sức đi!”
Lúc này, bên ngoài có người vội vã kêu lên: “A, Hoàng thượng, Hoàng thượng, người không thể vào!”
“Cút ngay!” Hắn giận dữ gầm lên.
Giọng của Thái hậu truyền đến: “Hoàng thượng, phòng sinh không sạch sẽ, Hoàng thượng không nên vào…”
“Mẫu hậu!” Hắn cắn răng, “Đừng ai cản trẫm!”
Tư Âm nói hắn đã xuất cung. Trở về nhanh vậy…
Hắn vội vã xông vào, Tư Âm bị ta nắm lấy cánh tay, muốn đứng lên hành lễ nhưng không nhúc nhích được. Hắn xông lại, một tay đẩy nàng sang một bên, cầm tay của ta, chân mày nhăn tít lại, nói: “A Tử, nàng sao rồi, A Tử…”
“A ——” Ta kêu lên, nắm chặt tay hắn, “Đau quá —— “
Mặt hắn trắng bệch, cuống quít ôm ta, dỗ dành nói: “Không đau, không đau đâu.” Ta ngước mắt nhìn người bên cạnh mình, thấy hắn cắn răng nói: “Không giữ được tính mạng Hoàng hậu, trẫm sẽ đem các ngươi chôn sống theo. "
Bà đỡ hoảng sợ, mọi người cũng run rẩy, ngay cả từ “rặn” cũng không nói ra nổi. Ta thực sự bị hắn làm cho giận điên lên. Thật không biết hắn tới giúp hay là tới quấy rối nữa!
Thái y bước đến, quỳ xuống nói: “Hoàng thượng bớt giận, tình trạng của nương nương rất tốt, Hoàng thượng…”
“Khốn kiếp!” Hắn tức giận mắng, “Rất tốt mà nàng lại đau như vậy à!”
Ta đau đến sắp ngất rồi mà hắn còn ở đây la lối om sòm. Ta cắn răng, nhéo thật mạnh cánh tay hắn, cuối cùng hắn bị đau nên ngoái đầu nhìn lại, nhỏ nhẹ dỗ dành ta: “Đừng sợ, trẫm sẽ không để cho nàng xảy ra chuyện…”
“Hoàng thượng, chàng… im miệng!” Ta cũng không biết khi đó ta lấy sức lực ở đâu ra để nói như vậy nữa.
Nhiều năm sau, mỗi khi nhớ tới chuyện này, sắc mặt tái nhợt cùng vẻ bất lực của hắn lại hiện lên trước mắt ta.
Nhưng hắn lại thực sự nghe lời ta, không nói bất cứ câu nào nữa, mãi đến khi bà đỡ vui mừng kêu lên: “Thấy đầu! Thấy đầu rồi!”
Đôi mắt của hắn sáng lên, muốn cúi người nhìn xuống dưới, ta cố sức chụp được cánh tay hắn kéo lại hắn mới thôi.
Ta đờ đẫn cả người, cũng không biết đã qua bao lâu, cảm thấy có thứ gì đó trong cơ thể mình trôi tuột ra ngoài. Sau đó, là tiếng đứa bé khóc to lên.
“Con…”
Con của ta, rốt cuộc đã chào đời.
Hắn vui mừng vô hạn, nhưng vẫn không nói một câu nào. Bà đỡ ôm con ta ra, nhìn hắn nói: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, là một Hoàng tử ạ, Hoàng thượng!”
Cả người ta không còn chút sức lực, nhưng nghe nói bà đỡ nói, dường như lại cảm thấy hoàn toàn khoẻ khoắn, ta chống người ngồi dậy nhào tới phía trước. Hắn vội đỡ lấy ta, cắn răng nói: “Không cho phép nàng động đậy!” Ta mới phát hiện ra, bởi vì hắn căng thẳng quá lâu nên ngay cả cánh tay cũng đã cứng đờ.
Con ta nhanh chóng được ôm ra ngoài. Đứa bé vừa sinh xong phải đưa đi tắm, còn phải bế ra cho Thái hậu báo tin mừng.
Nhìn các cung nữ trong Phượng Hi cung bận rộn đi tới đi lui không ngừng, hắn vẫn ngồi đợi, không ra ngoài.
Ta thật sự rất mệt, mí mắt sụp xuống, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại, ta mới biết y phục trên người đã được thay ra, mà hắn vẫn ngồi ở bên cạnh nhìn ta.
Thấy ta tỉnh lại, hắn vội cúi người qua, nhẹ giọng hỏi: “Cảm thấy thế nào? Nàng muốn ăn gì không?”
Sắc mặt của hắn vẫn căng thẳng, ta không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn nhíu mày. Ta khẽ lắc đầu, hỏi: “Con chúng ta đâu? Thiếp muốn nhìn con một chút?”
Hắn vẫn giữ vẻ không vui, hừ khẽ một tiếng nói: “Đến tận bây giờ nàng vẫn vậy, chưa bao giờ quan tâm trẫm trước.”
Ta chợt giật mình, cũng không biết hắn lại định đùa giỡn gì nữa.
Hắn lại nói: “Hôm nay trẫm cũng mệt chết đi được.”
Ta nhịn không được cười hỏi hắn: “Hoàng thượng mệt cái gì?”
Hắn thở dài một tiếng: “Thì ra sinh con mệt như vậy!”
Ta nghẹn lời, là ta sinh con, hắn mệt gì chứ? Hắn lại cúi người ôm lấy ta, tựa vào người ta, dịu dàng nói: “Toàn thân trẫm không còn chút sức lực nào, muốn đứng lên cũng không đứng nổi.”
Ta kinh ngạc, có lẽ là hắn quá mức lo sợ, cả người đều căng thẳng nên toàn thân cứng đơ.
Ta buồn cười nhìn hắn, giờ phút này, hắn ngày càng giống con nít. Ta giơ tay lên, xoa nhẹ gương mặt hắn, nghe hắn mệt mỏi nói: “Con được bế đi uống sữa rồi, sẽ nhanh chóng ôm đến cho nàng nhìn.” Hắn cúi xuống, ôm chặt cánh tay ta rồi lại nói, “Hù trẫm sợ muốn chết.”
Ta dịu dàng cười: “Hoàng thượng sợ gì chứ, thiếp không phải vẫn bình an sao?”
Hắn không nói gì, chỉ ôm chặt ta.
Con của ta được bế vào, ta vội ngồi dậy, cẩn thận ôm con vào lòng.
Thằng bé thật là nhỏ.
Người bên cạnh cũng lập tức tiến lại gần, bàn tay hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo bàn tay bé xíu của nhóc con, cười nói: “Mũi của con giống Cảnh nhi.”
Ta cười dịu dàng nói: “Sao Hoàng thượng không nói thẳng là giống chàng?”
Hắn cười đắc ý: “Giống nhau cả thôi, đều giống trẫm.”
Ta cúi đầu, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con, hắn đột nhiên nói: “Sáng nay, vùng ngoại ô xuất hiện dải mây bảy màu báo điềm lành, trẫm biết ngay nhất định là có chuyện tốt. Trẫm đã suy nghĩ kỹ, trẫm sẽ đặt cho con một chữ, Hi.”
* Ánh ban mai, ánh mặt trời.
“Hi.” Ta thì thầm nhắc lại, đó là cái tên được chọn vì dải mây sáng nay, phải không?
Khi mặt trời mọc, xuất hiện dải mây bảy màu báo hiệu điềm lành cũng là lúc những tia nắng ban mai chiếu xuống nhân gian, ánh mặt trời ló dạng…
***
Năm Nguyên Quang thứ mười, sinh nhật Hi nhi năm tuổi, Hạ Hầu Tử Khâm lệnh cho Cố Khanh Hằng quay về Hoàng đô phục chức, đồng thời trở thành thầy dạy võ cho Hi nhi.
Năm Nguyên Quang thứ mười một, ta lại sinh cho chàng một công chúa.
Năm Nguyên Quang thứ mười lăm, Thái hậu bệnh nặng qua đời.
Thái hậu để lại di ngôn, hy vọng có thể được an táng tại quê hương của mình.
Ta và Hạ Hầu Tử Khâm khởi hành, đi đến phía nam Phong Sĩ.
Phong Sĩ…
Địa danh này, với ta mà nói cũng không xa lạ gì.
Ta không quên những lời Liêu Hứa nói năm đó, ông ấy nói muốn đưa Tô Mộ Hàn quay về Phong Sĩ.
Chuyện này ta không nói cho Hạ Hầu Tử Khâm biết, hắn cũng chưa bao giờ hỏi ta.
Chúng ta đi mà không hề có đoàn hộ giá mở đường, chuyến đi này là để hắn làm tròn chữ hiếu như một người con với Thái hậu lần cuối cùng, chứ không phải với tư cách một đế vương.
Khi chúng ta đến Phong Sĩ đang giữa mùa mưa.
Những giọt mưa tí tách rơi xuống, chúng ta phải đi qua một ngõ nhỏ rất dài mới nhìn thấy Vân phủ cuối đường.
(* Ai muốn biết rõ hơn về Phong Sĩ và Vân phủ thì đọc Đế Hoàng phi, đó cũng là nhà ngoại của Tô Mộ Hàn.)
Ở đây đã không còn một bóng người.
Chúng ta không đi vào, chỉ tìm khách điếm ở lại một đêm.
Ngày hôm sau, trời không mưa, ta và hắn đi đến sườn núi phía sau Vân phủ.
Ta dùng một vò rượu lớn, đổ vào đầy hai cái bình đất, sau đó Lý công công vội vàng gọi người đem chúng đưa lên xe ngựa.
Lúc trở về, ta không khỏi quay đầu lại nhìn.
Hạ Hầu Tử Khâm dừng bước, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”
Ta lắc đầu, không có gì.
Vân phủ vẫn vắng lặng như trước, nếu như Tô Mộ Hàn ở đây, Thanh Dương và Liêu Hứa cũng sẽ ở lại chốn này.
Mà xung quanh Vân phủ, ta không thấy một ngôi mộ nào.
Ta khẽ cắn môi. Ta không biết chuyện này rốt cuộc là có ý nghĩa gì.
Có lẽ, là chuyện tốt.
“A Tử.” Người bên cạnh nhỏ giọng gọi ta.
Ta bỗng nhiên xoay người lại, nhìn vào đôi mắt thâm tình của hắn. Hắn cười thật dịu dàng, nhẹ ôm ta vào lòng…
“Hồi cung thôi, mọi người đang đợi chúng ta.”
Lời của chàng rất nhẹ nhàng mà cũng thật ấm áp…
Hết chính truyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.