Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể

Chương 109:




Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên
Tác giả: Nam Chi
Editor: Mạc Vô Thần
.:Chương 23:.
Xương Gia chân quân vào giữa điện, phát hiện sư tôn - lão nhân gia của hắn đang lười biếng ngồi trên ghế dựa, trước mặt là càn khôn Ma Thủy kính.
Xương Gia chân quân sửng sốt, nghĩ thầm sư tôn đang dự tính gì, ngay cả chí bảo càn khôn Ma Thủy kính cũng lấy ra dùng.
Càn khôn Ma Thủy kính nếu như đã thêm hai từ "càn khôn" tất nhiên sẽ không giống những mặt hàng tầm thường, đấy là một vật cao cấp hơn rất nhiều.
Theo Xương Gia chân quân biết, nó có thể xem cả một phương thế giới.
Cũng như cái lần tuyển chọn đệ tử hôm đó đã sử dụng chính cái kính này, mặc dù phải quan sát nhiều người bất đồng, nhưng chỉ cần muốn nhìn ai lập tức có thể nhìn thấy.
Đương nhiên lần tuyển chọn đệ tử chỉ phát huy được một số năng lực của tấm kính, nghe đâu tấm kính có thể nhìn thấy rõ mồn một tình cảnh cách xa vạn dặm, đương nhiên miễn ngươi có đủ năng lực sử dụng.
Còn nữa, nếu trình độ đạt tới một mức nhất định, còn gây ảnh hưởng tới đối tượng bị quan sát.
Hoàn cảnh biến hoá khôn lường mà các tân đệ tử phải chịu khi ở ải thứ tư, vốn không phải tác dụng của trận pháp, mà do sư tôn hắn dùng Ma Thủy kính để khống chế.
Trong thiên hạ chỉ sợ không tìm được cái thứ hai.
Đó là một kiện Thần Khí mém nữa đạt tới Tiên Khí, chỉ hơi thấp một chút so với kiếm linh Vạn Tương Quy kiếm - Hạo Thương hay ồn ào lại thích khinh bỉ người khác.
Xương Gia chân quân không thấy Hạo Thương xuất hiện, tâm tình lại thả về chỗ cũ, mở miệng hỏi Ninh Phong tiên quân, "Sư tôn, ngài đang xem gì vậy?"
Ninh Phong biếng nhác ngã người tựa lên ghế, mặc dù Xương Gia chân quân cảm thấy sư tôn làm thế hơi mất hình tượng nhưng không lên tiếng nhắc nhở, vẫn tỏ thái độ cung kính thẳng tắp như bách tùng, tỏ vẻ ngài xem đệ tử ngài chú ý lễ nghi như vậy ngài cũng nên chú ý một chút chứ.
Bất quá Ninh Phong tiên quân, một người sở hữu kim đồng có thể nhìn thấu kinh mạch và đan điền, lại không cách nào thấu-hiểu-nhân-tâm, vì thế đơn giản gạt bỏ gợi ý của đệ tử mình, nói, "Ngươi lại nhìn thì biết."
(*) con ngươi màu vàng.
Xương Gia chân quân lại gần, nhìn thoáng qua, tim "Thịch" một tiếng rõ to, nghĩ thầm hình tượng sư tôn như đang đứng trước bờ vực thẳm, ngài cư nhiên rình coi người ta.
Không khỏi nghĩ, may mà sư tôn không thích người khác hầu hạ, nếu không cái vẻ cao quý lãnh diễm của y chắc chắn vỡ nát không còn một mảnh nguyên vẹn.
Mất hình tượng kỳ thật chả ảnh hưởng gì tới sư tôn, thế nhưng lại ảnh hưởng đến tâm cảnh những người thần tượng y, dẫn tới chuyện chả còn người nào mặn mà với tu luyện nữa, này không phải là làm bậy sao.
Trong lòng Xương Gia chân quân có ngàn vạn con thảo nê mã băng qua sa mạc Mã Lặc, trên mặt vẫn mang biểu tình phi thường thành khẩn, "Sư tôn, không phải ngài bảo không muốn dẫn vị Liễu Quân Trì đến làm đồng tử nữa ư, sao lại dùng Ma Thủy kính để quan sát hắn."
Ninh Phong tiên quân hoàn toàn không cảm thấy hành vi bản thân có gì sai trái, ngược lại nói, "Ừ không muốn hắn làm đồng tử nữa, bổn toạ chỉ nhìn xem khi hắn ở nơi khác có tiến bộ thêm chút nào hay không."
Xương Gia chân quân hò hét trong lòng, sư tôn, ta ra ngoài làm nhiệm vụ một tháng, chắc ngài không nhìn chằm chằm người ta một tháng đâu ha, nếu cả thời điểm Quân Trì thay quần áo mà ngài cũng nhìn, đấy chính là hành vi cực kỳ cực kỳ thiếu đạo đức!
Ngoài miệng lại hỏi, "Thế kết quả ra sao? Đệ tử cho rằng nếu hắn không ở bên người ngài thì khó mà tiến bộ nổi."
Cái kiểu vỗ mông ngựa đến mức cả Ninh Phong tiên quân cũng khó chịu, hoặc nên nói là không để ý, y chống cằm, tóc tai bù xù, hoàn toàn không biết hình tượng là cái quái gì.
Người khác thấy Ninh Phong tiên quân xoã tóc đều cho rằng phong phạm tiên nhân, phiêu dật cao quý, nhân danh đệ tử thân truyền, Xương Gia chân quân có thể khẳng định chắc nịch rằng đó là vì y rất lười, ngay cả tóc cũng lười buộc lại. Nhiều khi Xương Gia chân chân quân nghĩ, sao không cạo trọc luôn cho rồi.
Lúc Xương Gia chân quân cho rằng sư tôn không trả lời mình, lại nghe y đáp, "Không tốt, người này căn bản chả có tâm hướng đạo, cả lòng cầu tiến cũng không có, vì đệ đệ mất đi mà sinh ra tâm ma, rồi lại vì nó mà không khống chế nổi ma đan, cả người toàn ma khí, cư nhiên vẫn chưa bị ai phát hiện." Trong ngữ âm mang theo ý giận, lấy thanh âm vốn luôn khinh khinh phiêu phiêu của y mà nói, chuyện này quả thật hiếm thấy.
Xương Gia chân quân thấy sư tôn như thế, không thể không nghiêm túc nhìn vào gương mặt Quân Trì trên kính, thật lâu sau vẫn chưa nhìn ra một tia ma khí nào.
Quân Trì đang tập thuật pháp ở tiểu viện, kỳ thật Xương Gia chân quân thấy Quân Trì đã đủ khắc khổ, dù sao theo như hắn biết, Quân Trì chưa từng ham ăn làm biếng bao giờ, lại không háo sắc thích hưởng lạc, cũng coi như là một người chăm chỉ, tại sao đến miệng sư tôn lại biến thành không tâm hướng đạo không lòng cầu tiến? Hắn thấy Quân Trì so với mình năm xưa còn ngoan hơn nhiều, mình khi đó còn trái lời sư tôn lén đến xem đại bỉ nhưng chưa từng bị ăn mắng.
Xương Gia chân quân nói, "Sư tôn, đệ tử không nhìn ra ma khí trên người Liễu Quân Trì." Hắn đoán ma khí trên người Quân Trì phải khai thiên kim đồng mới thấy được.
Ninh Phong nói, "Quên đi, ngươi nhìn cũng không thấy. Thật ra số người có năng lực nhìn thấy cũng không nhiều lắm."
Xương Gia chân quân khó hiểu, "Nếu sư tôn để ý Quân Trì đến thế sao lại ngăn đệ tử dẫn y tới đây?"
Hơn nữa trong ải thứ tư, vốn dĩ Liễu Quân Trì không cách nào vượt qua được, nhưng khi ấy nhờ Ninh Phong tiên quân dùng chút thủ đoạn, khiến thần hồn hắn di chuyển từ cây thụ bám lên người động vật, thẳng đến khi hoàn thành ải, lúc đó Xương Gia chân quân đã mơ hồ đoán ra ý tứ sư tôn.
Dù sao thần hồn y đã làm bạn với người này hơn hai mươi năm trời, ít nhiều gì cũng có cảm tình, hắn thấy sư tôn thực để ý Quân Trì.
Bất quá về sau sư tôn lại dặn không cần dẫn Quân Trì đến bên người, điều này khiến hắn rất thắc mắc.
Ninh Phong nói, "Nếu hắn ở bên cạnh bổn toạ lại càng vô pháp tự lập. Nhất định phải để hắn chấp nhận chuyện Quân Yến không còn nữa."
Xương Gia chân quân nghĩ nghĩ rồi lại hỏi, "Sư tôn, thứ cho đệ tử bất kính, trước kia ngài từng có thân nhân hay không?"
Ninh Phong tiên quân liếc mắt nhìn hắn, "Vô."
Xương Gia chân quân nói tiếp, "Phàm là người, lo lắng cho thân nhân mình vốn là chuyện thường tình, đệ tử không cho rằng chuyện Quân Trì lo lắng cho Quân Yến là không tự lập. Ngài cứ nói cho hắn biết Liễu Quân Yến vốn là thần hồn ngài thả ra để rèn luyện, giờ phải trở về bản thể không cần hắn lo lắng nữa, hắn chỉ còn cách từ bỏ việc nhớ Quân Yến, cuối cùng thoát khỏi ràng buộc tình thân, từ đó bước đi trên con đường của riêng mình. Ngài năm đó đã nói với đệ tử như thế không phải sao. Khiến ta nhận ra thân nhân đã đầu thai chuyển thế, xoá đi khúc mắc bấy lâu nay, một lòng tiên đồ."
Mặt Ninh Phong không chút thay đổi, Xương Gia chân quân không biết sư tôn đang suy nghĩ gì, thật lâu sau mới nghe y nói, "Bổn toạ không thể dùng biện pháp này với hắn. Hắn và ngươi không giống nhau."
Xương Gia chân quân quả thực muốn ngã quỵ, rốt cuộc Quân Trì có khúc mắc hay chính ngài mới là người mang khúc mắc?
Xương Gia chân quân còn định khuyên sư tôn hai câu, nhưng Ninh Phong đã nói sang chuyện khác, "Đan điền kinh mạch Khổng Hư bị độc tố đốt cháy, hắn đã dùng Phù Thủy đan chữa trị nhưng chỉ ngăn hoả việc độc ăn mòn sâu hơn, còn đan điền kinh mạch thì không thể nào mở rộng được nữa, tu vi vĩnh viễn kẹt ở Kim Đan trung kỳ."
Xương Gia chân quân thấy sư tôn dời đề tài, cũng không tiện vạch trần, bèn nói, "Đệ tử nghe nói hắn dùng Kim Tiên Chử Loan đan, bất quá thứ này không thể gây cháy đan điền như thế, rốt cuộc độc từ đâu mà có?"
Ninh Phong nói, "Bao nhiêu luyện đan sư có thể luyện chế Kim Tiên Chử Loan đan hoàn chỉnh? Trừ phi là tán tiên, nếu không không thể diệt trừ tận gốc hoả độc trong đan, mà thứ đan dược Khổng Hư dùng lại tồn rất nhiều hoả độc bên trong, vì thế mới xảy ra chuyện kinh mạch mới bị đốt cháy."
Xương Gia chân quân nói, "Khó trách lúc trên điện hắn lại một hai chặn Ninh Phong ngài."
Ninh Phong nói, "Nếu bổn toạ đã ứng hắn tất nhiên sẽ không nuốt lời. Ta đã chọn được phương thuốc phù hợp giúp hắn tẩy kinh mạch, về sau tu luyện Vũ Vạn Miễu đại pháp là có thể bài trừ hoả độc trong cơ thể, dùng nó Kết Anh."
Xương Gia chân quân đáp, "Là."
Ninh Phong bỗng nói, "Bổn toạ phải bế quan, trong thời gian đó miễn tiếp khách."
Xương Gia chân quân sửng sốt, tại sao sư tôn lại quyết định bế quan đột ngột đến vậy? Bất quá hắn không dám hỏi, chỉ biết vâng dạ đáp.
Lưu Vũ Bắc dẫn đầu nhiệm vụ lần này, trừ bỏ hắn còn bốn tu sĩ Trúc Cơ kỳ, một trong số đó là Quân Trì.
Lưu Vũ Bắc mượn thanh điểu của tông môn chở đến Nguyệt Lệnh thành, sau khi tới nơi thì dùng Truyền Tống trận đến Cảnh Diệu thành.
Thanh điểu đáp bên trong Nguyệt Lệnh thành rồi bay trở về tông môn, Lưu Vũ Bắc hỏi bốn người đồng hành, "Hiếm khi chúng ta ra khỏi tông môn một chuyến, các ngươi có muốn tới chỗ nào ở Nguyệt Lệnh thành không?"
Quân Trì tất nhiên không có, ba người khác hơi nhìn nhau, trong đó có một người tên Hạ Hoa Chương đáp, "Đa tạ Lưu sư huynh che chở, bất quá nơi này vẫn nằm trong phạm vi tông môn, có cái gì để ngoạn đâu? Đến lúc đó, lỡ xui xẻo gặp người Hiến Chương phong thì không tốt lắm."
Lưu Vũ Bắc nói, "Các ngươi cẩn thận quá rồi, bất quá nói thế cũng đúng, đã vậy cứ trực tiếp đến Cảnh Diệu thành."
Vì thế mọi người lại tới đại điện có Truyền Tống trận.
Vì mọi người cùng nhau xuất quan làm nhiệm vụ nên không có chi phí chung, phí truyền tống là do bản thân chi trả, Lưu Vũ Bắc liếc nhìn Quân Trì một cái, "Linh thạch trên người ngươi đủ không?"
Sử dụng Truyền Tống trận không tiện lắm, ví dụ muốn truyền tống đến Cảnh Diệu thành phải mất bốn khối linh thạch thượng phẩm, Quân Trì đáp, "Cũng đủ rồi."
Sau khi Quân Trì nói xong, một tu sĩ xa lạ tên Đan Dũng lên tiếng, "Chỉ là tân đệ tử thôi mà, thật cao ngạo."
Tu sĩ tên Uông Du liếc nhìn Quân Trì rồi dùng thần thức trao đổi với đồng bạn, "Nghe nói hắn đắc tội Ninh Phong tiên quân xong còn đắc tội người của Lâm Húc phong. Lần này Lưu tiền bối dẫn hắn xuất môn không chừng muốn cho hắn nếm mùi đau khổ."
"Nói như thế có lý lắm, chúng ta nhập môn đã mười năm trời, còn hắn chỉ là người mới thôi đã bị mang ra ngoài làm nhiệm vụ, không phải quá sớm sao? Nghe nói Lưu tiền bối muốn vào Thừa Quang phong, mà trưởng lão Sở Say Sơn luôn muốn giao hảo với Ninh Phong tiên quân, chuyện này cũng là đương nhiên. Bất quả Lưu tiền bối nhìn không giống người tâm cơ thủ đoạn... Vậy chúng ta nên làm gì đây?" Đan Dũng dùng thần thức nói với Uông Du.
Uông Du nói, "Hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi. Nhiệm vụ lần này không khó, hắn chẳng qua chỉ là một Trúc Cơ kỳ, chúng ta nhiều người như thế không lẽ không đối phó được?"
Hoàn chương 109.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.