Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể

Chương 132:




Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên
Tác giả: Nam Chi
Editor: Mạc Vô Thần
.:Chương 46:.
Xương Gia chân quân vô tình lệch sang một bên và thế là lạc không biết đường về.
Cả hai phi độn suốt hai canh giờ đánh giá tình hình chung quanh, Doãn Lưu Cảnh ngủ được một giấc giờ cũng đã tỉnh, vậy mà đi mãi đi mãi vẫn chả thấy khu dân cư nào, ngược lại đụng trúng mấy con yêu thú muốn đánh cướp, bị Xương Gia chân quân tiện tay diệt sạch.
Doãn Lưu Cảnh chẳng khác nào thùng cơm, chưa bao lâu đã than đói, trên người Quân Trì và Xương Gia chân quân lại không mang Tích Cốc đan, vì vậy đành phải bắt một con thỏ, xử lý sạch sẽ rồi đốt lửa nướng.
Ăn thịt thỏ xong, y lại đòi uống nước, đòi ăn trái cây, gây sức ép một hồi, cả Xương Gia chân quân cũng không thể hiểu nổi, nhìn Quân Trì hết lòng chiều y, nghĩ thầm mặc dù Quân Trì vô lễ với sư tôn, nhưng đối đãi với thần hồn của y lại hết sức quan tâm.
Ba người đi lòng vòng trong hoang nguyên suốt bốn ngày trời, gặp qua không ít yêu thú, từ cấp năm đến cấp bảy đều đủ cả, nhưng cố tình lại không thấy bóng dáng người sống.
Vài ngày tiếp theo cũng thế, Doãn Lưu Cảnh dần thân thiết với hai người hơn, cũng biết Quân Trì dù hay trêu chọc y nhưng kỳ thật rất quan tâm y, dù y đòi ăn gì hay than tư thế cõng không thoải mái muốn chuyển thành ôm, Quân Trì đều một hai thỏa mãn yêu cầu, chính vì vậy mà nuôi thành một Doãn Lưu Cảnh khó chiều, ăn không ngon hay ngủ không được cũng mở miệng oán giận được.
Quân Trì không thể tin nổi, “Rốt cuộc ngươi mười sáu tuổi hay là sáu tuổi vậy?”
Doãn Lưu Cảnh vênh váo nói, “Ngươi là đồ đệ của ta, hiếu kính sư phó là chuyện nên làm.”
Quân Trì liền giơ tay vỗ đầu y một cái bốp, Doãn Lưu Cảnh ôm đầu đuổi theo, cả hai ngươi truy ta đuổi khắp cả hoang nguyên, mặc dù mắt Doãn Lưu Cảnh không thấy đường nhưng thính giác rất nhạy bén, Quân Trì cũng không dám chạy tới chỗ nhiều chướng ngại vật, sợ y đụng trúng, vậy nên Doãn Lưu Cảnh đuổi theo rất dễ dàng, hoàn toàn không nhìn ra y bị mù.
Đến buổi chiều, cuối cùng họ cũng thấy một cái trấn nhỏ có người địa phương cư trú.
Cái trấn không lớn, cũng không phồn hoa, người ở đều là tu sĩ tu vi không quá thấp, đôi khi còn xuất hiện vài ba Nguyên Anh hậu kỳ.
Lúc ba người bước vào trấn cũng thu hút sự chú ý của không ít người.
Doãn Lưu Cảnh mù bẩm sinh, lại bị Doãn gia nhốt, suốt ngày ở lì trong viện, thế giới bên ngoài ra sao quả thật chả biết gì.
Giờ đây có Quân Trì, y như cái đuôi bám riết theo hắn, hết hỏi Đông lại hỏi Tây, Quân Trì một bên mô tả cho y hình dung một bên giảng cho y nghe.
Lúc này Doãn Lưu Cảnh hơi cau mày hỏi, “Chỗ này âm khí hơi nặng. Có nhiều người lắm đúng không?”
Quân Trì trả lời, “Chúng ta ở trong trấn, tất nhiên sẽ có nhiều người rồi. Ta và sư huynh muốn tìm người hỏi xem đây là đâu, biết rồi mới tìm đường trở về tông môn được.”.
Doãn Lưu Cảnh nắm chặt tay áo Quân Trì ngoan ngoãn đi theo hắn.
Xương Gia chân quân rất ít khi nói chuyện với y, vậy nên Doãn Lưu Cảnh cũng không nói nhiều với hắn.
Rốt cuộc cũng tìm được khách điếm, ba người bước vào, không gian bên trong khá lớn, chính giữa có xây một cái lò lửa khổng lồ, các tu sĩ vây xung quanh nướng thịt, mùi thơm xông vào mũi mang theo linh khí nồng đậm, nhìn sơ qua có lẽ là yêu thú cấp ba.
Doãn Lưu Cảnh chép miệng nói nhỏ, “Thơm quá, ăn cơm được chưa?”
Quân Trì cười, “Cái miệng tham ăn của ngươi y chang Quân Yến vậy.”
Doãn Lưu Cảnh không thích nghe nhất là hai từ ‘Quân Yến’, cho nên y chỉ bĩu môi không thèm đáp.
Đi theo Quân Trì mấy ngày, y cũng biết Quân Yến chính là đệ đệ Quân Trì.
Quân Trì dẫn Doãn Lưu Cảnh đến cạnh Xương Gia chân quân, để y nắm lấy tay áo hắn, còn mình thì đi tìm lão bản hỏi chút chuyện.
Lão bản hỏi, “Các ngươi cũng tới đây vì yêu linh cấp tám?”
Quân Trì lắc đầu, “Đâu, chỉ đi ngang qua mà thôi. Bất quá nơi này có yêu linh cấp tám sao? Cấp tám, thật sự hiếm thấy.”
Lão bản nói, “Yêu linh này đã luyện thành Thiên Hỏa, chính là thuộc tính Hỏa mà tu sĩ thích nhất, chỉ là đôi yêu linh này rất khó đối phó, tụi nó từng phun lửa đốt sạch Hồi Thiên trấn, mấy yêu thú xung quanh cũng trở thành thức ăn trong bụng nó, Hồi Thiên trấn bây giờ mới xây lại không lâu, ngụ lại chỉ có tu sĩ muốn săn đôi yêu linh này, chúng ta tu vi thấp, ở lại cũng vì mong kiếm chút đỉnh.”
Quân Trì cười, “Ngươi khiêm tốn quá, khách điếm lớn như vậy sao có thể gọi là kiếm chút đỉnh.”
Lời Quân Trì khiến mặt lão bản Trúc Cơ kỳ hớn hở hẳn, ông biết Quân Trì tu vi cao cường, nhưng ngặt nỗi tu vi ông quá thấp không nhìn rõ người ta mạnh cỡ nào, nhưng nghe hắn nói vậy thì đoán chắc chỉ cỡ Hóa Nguyên kỳ, gật đầu xua tay, “Quá khen, quá khen.”
Quân Trì nhân cơ hội hỏi tình huống đại thành gần đây, lão bản nói phía Đông có mấy chỗ gọi là Lục Ma Sơn Mạch, trước kia Lục Ma Sơn Mạch là hang ổ của một tông môn ma tu gồm sáu người sáng lập, danh gọi Lục Ma Môn, bọn họ chiếm cứ một vùng đặt tên là Lục Ma Sơn Mạch, chỉ là sau khi chính đạo và tà ma thế bất lưỡng lập, suốt ngàn năm qua những kẻ bị chính đạo đuổi giết đều tụ tập tại đây, khiến chính đạo cũng không dám bừa bãi xông vào, thế nhưng thế lực tà ma này lại không liên thủ tiêu diệt bất cứ tông môn nào, ngược lại chỉ trụ ở đó khiến nó tồn tại từ năm này sang năm khác.
Trừ phi có tu giả cường đại đến giải quyết, bằng không đám ma tu dường như không có ý định rời Lục Ma Sơn Mạch, tu sĩ chính đạo cũng không dám xông vào, những kẻ đi trước hầu như có vào không có ra.
Chính vì vậy không ai muốn ở gần Lục Ma Sơn Mạch.
Trừ Lục Ma Sơn Mạch ra, đi thêm mấy trăm dặm về phía Bắc sẽ đến địa bàn của Ma Luân tông, một đại tông môn phía chính đạo, trùng hợp là Tù Chương thành cũng nằm ở đó, Tù Chương thành là một tòa đại thạch, bên trong chứa rất nhiều Truyền Tống trận.
Quân Trì bán thịt yêu thú mà Xương Gia chân quân săn dọc đường cho lão bản, kiếm chút tiền ăn và dừng chân, đồng thời cũng để phòng thân.
Doãn Lưu Cảnh ngửi mùi thịt yêu thú thơm phức, trong thịt lại chứa nhiều linh khí, y ăn đến mức mặt mũi đỏ bừng, trên tay toàn là mỡ.
Quân Trì nói với Xương Gia chân quân, “Chúng ta phải sớm trở về tông môn, nếu đi từ Lục Ma Sơn Mạch thì quá phiền toái, hơn nữa cũng rất nguy hiểm, chi bằng dùng Truyền Tống trận ở Tù Chương thành, nhìn xem tông môn gần đó như thế nào.”
Xương Gia chân quân gật đầu, “Đúng vậy, có Doãn Lưu Cảnh ở đây chúng ta cũng không tiện trì hoãn thêm nữa. Mặc dù ta cũng có ý định dò xét tình hình Lục Ma Sơn Mạch, tìm hiểu ma tu trong đó mạnh cỡ nào mà khiến nhiều tu sĩ như vậy cũng không dám tiếp cận.”
Có lẽ Xương Gia chân quân không muốn mất hình tượng nên không hề đụng vào dĩa thịt nướng đầy mỡ trước mặt. Hình tượng có ăn được không, Quân Trì không quan tâm, nhập cuộc giành ăn với Doãn Lưu Cảnh.
Sắc trời dần tối, đám tu sĩ từ bên ngoài chậm rãi tụ tập ở khách điếm, đa số đều là người săn giết yêu thú, trên tay mang theo không ít thu hoạch, cho dù bị thương nhưng mặt vẫn tươi cười, có thể thấy làm ăn cũng khá lắm.
Mỗi khi có người bước vào, bọn họ đều ghé mắt nhìn sang cả ba.
Chỉ trong chốc lát, một đám Nguyên Anh sơ kỳ chung quanh ai ai cũng nhìn nhóm Quân Trì chằm chằm.
Lão bản hết cả hồn, tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ là lực lượng chính đến giết yêu linh, bởi vì tu vi cao cường nên ai nấy đều có vẻ kiêu căng, bình thường không thèm bố thí một cái nhìn, vậy tình huống bây giờ là sao, ba người vừa đến có năng lực gì, họ nhìn đối phương không ưa mắt hay chỉ đơn giản muốn đến kết giao?
Gã tu sĩ hành lễ với Xương Gia chân quân, rồi quay sang chắp tay chào Quân Trì, “Tại hạ tên Hưng Lưu Môn Bành Chu, kính chào hai vị huynh đài.”
Xương Gia chân quân nhìn gã một cái, thoáng gật đầu, Quân Trì cũng cười trả lời, “Xin chào, tại hạ Liễu Quân Trì, vị này là sư huynh của ta.”
Lại hỏi, “Chẳng hay huynh đài có gì chỉ bảo?”
Tu sĩ nói, “Mục đích chúng ta đến trấn này là để săn đôi yêu linh cấp tám, nhưng lo rằng lực lượng chưa đủ, thiết thấy hai vị huynh đệ xuất thân bất phàm, chúng ta muốn mời hai vị tham gia săn đôi yêu linh, đến lúc đó dựa vào xuất lực nhiều ít mà chia phần.”
Quân Trì vốn là yêu tu, chỉ cần nó không đụng chạm đến hắn, hắn nhất định sẽ không đi săn giết bừa bãi. Vậy nên suy nghĩ đầu tiên hiện ra chính là từ chối, nhưng chưa kịp nói gì đã bị Doãn Lưu Cảnh cướp lời, “Khó mà nói trước, các ngươi nhiều người như vậy, nếu lúc đó hai đồ đệ ta xuất lực kiệt sức, các ngươi muốn cuỗm luôn phần chúng ta thì sao.”
Quân Trì, “…”
Tu sĩ kinh ngạc nhìn Doãn Lưu Cảnh, thầm nghĩ chỉ là một đứa nhỏ không tu vi, hơn nữa còn bị mù, làm sao có thể là sư phó của hai vị tu sĩ tu vi cao thâm kia?
Gã cúi người, “Chúng ta tự có danh dự của mình.”
Quân Trì mỉm cười xua tay, “Không phải không phải, ta và sư huynh có việc cần làm, chỉ sợ không đủ thời gian để săn yêu thú, huynh đài vẫn nên mời người khác thì hơn.”
Tuy thái độ Quân Trì rất uyển chuyển, nhưng đối phương vẫn cảm thấy mình bị vũ nhục, rời đi trong không vui.
Đêm đó Doãn Lưu Cảnh ngủ trên giường, Xương Gia chân quân và Quân Trì ngồi trên đệm hương bồ tu luyện, bỗng bên ngoài có tiếng rục rịch, cả hai đồng thời mở bừng mắt.
Quân Trì nhìn Xương Gia chân quân, Xương Gia chân quân nói, “Có hai Hỏa Thú tiến vào trấn, khả năng cao là yêu linh cấp tám.”
Doãn Lưu Cảnh chìm vào giấc ngủ say sưa, Quân Trì hạ vài cái cấm chế xong xuôi mới cùng Xương Gia chân quân rời khỏi khách điếm.
Rõ ràng đang nửa đêm, nhưng bầu trời hoàn toàn bị sắc đỏ chiếm cứ, nhìn như ánh mặt trời rực lửa.
Một thiếu niên cưỡi trên lưng yêu linh, buông mắt nhìn tu sĩ phía dưới như một vương giả.
Trên đỉnh đầu yêu linh có hai cái sừng màu đỏ, màu đỏ lan dần xuống thành màu hồng nhạt, màu sắc thập phần xinh đẹp.
Thiếu niên cất giọng, “Đám tu sĩ các ngươi thật không biết xấu hổ, nơi này là địa bàn của ta và ca ca, các ngươi không những đến chiếm đoạt mà còn muốn giết cả hai huynh đệ ta. Hôm nay chúng ta đến để ăn sạch các ngươi, sẵn tiên tiêu diệt trấn này thêm một lần nữa. Về sau coi có còn tu sĩ nào dám lếch xác tới đây nữa hay không.”
Tu sĩ phía dưới, người thì bỏ chạy, người thì tụ lại hợp thành trận thế muốn giải quyết đôi yêu linh.
Hoàn chương 132.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.