Tất Phu vốn là phi điểu, tốc độ không giống bình thường, mang theo một quầng lửa đỏ xoẹt ngang không trung, mới nháy mắt, đã bay qua mấy ngọn núi cao.
Tương Cầm Nhi bám sát không buông, như một đạo lục gắt gao khóa chặt phía sau hắn.
Hai người ngươi truy ta đuổi, Tất Phu thấy Tương Cầm Nhi chẳng chịu buông tha mình, nội tâm dần dần giận dữ, nghĩ thầm con ả xấu xí này, thật phiền toái quá.
Hắn vì chạy trốn, toàn bộ chân nguyên hầu như đều bị điều đi để phi hành, cơ thể còn bị áp chế bởi hàn khí mà Băng Tê rót vào, hắn biết nếu mình cứ chạy mãi như vậy, sẽ không tránh nổi cái chết.
Nếu chạy trốn, dù tạm thời không bị Tương Cầm Nhi đuổi theo, nhưng hàn khí bên trong lại phác tâc, đến lúc đó, hắn không chỉ bị hàn khí ăn mòn cả người, cũng sẽ bị Tương Cầm Nhi truy sát.
Nhưng nếu giờ hắn không chạy, ngược lại đấu với ả ta, vẫn không thể thắng nổi.
Đường nào cũng nan giải, hắn chỉ có thể nghĩ tới người thứ tư ở đây, Liễu Quân Yến.
Theo hắn biết, Liễu Quân Yến có cảnh giới tu vi yếu nhất trong số bốn người, cho nên rất có thể y đang trốn đâu đó, chờ ba người quyết phân thắng bại, dư lại một kẻ bị thương, sau đó chạy ra chiếm tiện nghi.
Nhưng tiện nghi dễ nhặt vậy sao?
Tất Phu định chịu thua, chỉ cần chịu thua, Văn Yển trưởng lão lập tức dời hắn khỏi Trầm Phù chi cảnh.
Ý niệm vừa xuất hiện trong đầu, hắn bỗng thấy một tia chớp phía trước.
Đó là tia chớp mang màu sắc linh khí, ở trong Trầm Phù chi cảnh, người đánh linh khí tia chớp, ngoài Liễu Quân Yến ra, còn có thể là ai nữa.
Tâm tư muốn từ bỏ lúc nãy bỗng chốc biến mất không thấy tăm hơi, lòng hắn đã có tính toán, liền hướng về nơi phát ra tia chớp.
Liễu Quân Yến đứng trên phi kiếm, làm như không thấy Tất Phu đang bay qua.
Gọi Xích Viêm kiếm cầm trong tay, một đạo kiếm ý bỗng bắn thẳng về phía Tương Cầm Nhi đang truy đuổi phía sau.
Kiếm ý mang theo thế lửa chói choang, như núi lửa phun trào, ngăn cản bộ pháp truy đuổi của Tương Cầm Nhi.
Nàng ngừng lại, bởi vì không thể lập tức chuyển hướng, đành phải đón đánh một kích kiếm ý, nhưng nàng không hề hốt hoảng, tay quăng một tấm lệnh bài trông rất bình thường ra, tấm lệnh bài biến lớn giữa không trung, ngăn cản một đòn kiếm ý, kiếm ý đánh lên lệnh bài, lệnh bài tản mát hào quang tối tăm, khi tiếp xúc với kiếm ý, kiếm ý quả thực bị lệnh bài ngăn chặn, nhưng kiếm ý lại bao hàm lửa nóng, hóa thành đại hỏa, bao vây tấm lệnh bài.
Hào quang tối tăm dây dưa cùng ánh lửa, cắn xé lẫn nhau.
Cuối cùng ánh lửa và hào quang đều bị chôn vùi, lệnh bài cũng biến nhỏ lại, không còn hào quang nữa.
Tương Cầm Nhi vốn chẳng đặt Quân Yến trong mắt, lúc này chứng kiến Huyền Vũ thiết tinh lệnh bài bị y dùng kiếm ý đánh trúng, linh quang trực tiếp tiêu biến, không thể không đánh giá lại người tên Liễu Quân Yến này.
Quân Yến không đứng giữa hư không, mà đạp trên Thanh Quang kiếm, tóc đen hồng y, như một quầng lửa phần phật thiêu đốt, trông rất nóng, nhưng gương mặt và ánh mắt y lại thập phần lạnh lẽo.
Tương Cầm Nhi ngơ ngác một hồi rồi cười bảo, “Ngươi chính nhân loại hỗn tạp huyết thống Chu Tước.”
Nói xong, nàng chỉnh lại mái tóc đen tán loạn của mình, “Có huyết thống Chu Tước, quả thực không giống bình thường. Bộ dạng ngươi rất đẹp, chỉ cần nhận thua bây giờ, tỷ tỷ sẽ không giết ngươi, trở về làm sủng thần của ta, chịu không?”
Tu sĩ xung quanh, chỉ có thể quan sát cảnh tượng bên trong, chứ không thể dùng thần thức xâm nhập, cho nên hoàn toàn không rõ người bên trong nói gì.
Thế nhưng bộ dáng lẳng lơ của Tương Cầm Nhi khi đối mặt Liễu Quân Yến, vẫn bị mọi người nhìn thấy.
Không biết từ khi nào Hoàn Vũ đã leo lên lưng Quân Trì, ngồi sau cổ hắn một chút rồi nói: “Loại nữ tu ở Tây Cảnh thật không biết xấu hổ, ả Tương Cầm Nhi, nói thẳng là lão yêu quái, sống hơn vạn năm rồi, chỉ mới biến hóa, lại không biết ngại là gì. Những nam tu ở xung quanh, chỉ cần hợp mắt nàng, nàng đều không biết xấu hổ muốn thu họ thành nam sủng.”
Hoàn Vũ nói chẳng hề khách khí, tu sĩ bên kia lập tức tiếp lời y: “Tương Cầm Nhi thuộc tộc dâm xà, lúc song thu có thể hấp thu công lực. Nàng vốn bị phong ấn, không biết vì sao tỉnh lại, sau khi tỉnh đã thông đồng với không ít tu sĩ, thông qua song tu gia tăng công lực cực lớn, rất nhanh đã biến hóa, sau khi biến hóa, nàng càng thông đồng với nam tu nhiều hơn. Bất quá nghe nói nàng có một bộ công pháp song tu rất lợi hại, chỉ cần nàng hợp ý, sẽ truyền thụ công pháp song tu này cho đối phương, bồi bổ lẫn nhau, cho nên có không ít tu sĩ đẳng cấp cao tự nguyện đến với nàng.”
Quân Trì thổ tào trong lòng: “Vì sao Quân Yến luôn bị loại nữ nhân như thế nhìn trúng vậy, chẳng lẽ không có cô gái nhà lành nào hay sao?”
Bên trong chiến trường.
Quân Yến chỉ thản nhiên nhìn Tương Cầm Nhi, tay cầm trường kiếm, nói: “Ta không hứng thú với lão bà hay xú nữ nhân.”
Tương Cầm Nhi lập tức ngạc nhiên, sau đó cười lạnh một tiếng: “Thế ta bắt ngươi về cũng được.”
Nàng nói xong, trên cổ tay bỗng xuất hiện một chuỗi lục lạc.
Nàng lắc lắc, lục lạc bỗng phát ra âm thanh “linh…linh…linh…”
Sóng âm khuyếch tán, cấp tốc hướng về Quân Trì, ban đầu nghe chỉ như tiếng chuông reo vang, càng đến gần, lại như long trời lở đất, mãnh liệt bành trướng, muốn đánh nát thân thể thành nhiều mảnh vỡ.
Quân Yến chẳng sốt ruột, đưa tay ra, trên tay xuất hiện một cái lồng chuông bằng ngọc, trên chuông khắc nhiều đường vân phức tạp mà huyền diệu, lồng chuông biến to, gắn lên đỉnh đầu Quân Yến.
Đường vân trên chuông không ngừng lưu động, khi tiếng lục lạc ào tới, va chạm với hào quang tản mát của lồng chuông, lồng chuông bị đụng không ngừng lắc lư, nhưng lại không cho phép tiếng lục lạc tiến thêm một bước.
Mà tiếng lục lạc bị chặn đòn tập kích, va chạm phải núi, sơn băng địa liệt, va chạm phải cây cối, cả khu rừng đều bị phá hủy.
Quân Yến tay nắm chặt trường kiếm, đã có lồng chuông bảo vệ, liền vọt về phía Tương Cầm Nhi, trường kiếm chém một cái, kiếm ý mang theo lửa nóng ào về phía nàng ta.
Khí thế Quân Yến lẫm liệt, giống như liệt hỏa từ trên trời giáng xuống, toàn bộ hướng về Tương Cầm Nhi, Tương Cầm Nhi không dám chủ quan, tay nắm lấy phi kiếm đang nằm dưới chân nàng.
Thu hồi cây quạt, cầm trường kiếm chặn kiếm ý đang phóng tới, nhưng ngay sau đó, trường kiếm của Quân Yến lại chém đến.
Trường kiếm mang theo đường kiếm quang, va chạm với trường kiếm trong tay Tương Cầm Nhi, kiếm khí tản tứ tán, mới chốc lát, linh khí chung quanh không ngừng rung chuyển, thiên địa vạn vật dường như đều bất động vào giờ khắc này.
Hai tay Quân Yến cầm kiếm, kiếm khí xé rách tầng pháp y ngoài cùng, hào quang pháp y lập tức ảm đạm, thậm chí nát nhàu cả.
Tương Cầm Nhi có một tầng pháp y nữa bên trong, nhưng năng lực phòng ngự hiển nhiên không mạnh bằng cái bên ngoài.
Tương Cầm Nhi vì một kiếm của Quân Yến mà tâm thần chấn động, nhưng nàng không sợ, vì vừa rồi nàng đã tiếp được.
Lập tức, nàng nhảy ra sau, đến khi nàng lùi hơn mười trượng mới đứng vững, kiếm khí vừa khai đã ảnh hưởng đến ngọn núi, những tảng đá rơi xuống, rầm rầm lăn tròn, khi đó, quang cảnh giống như thiên băng địa liệt.
Quân Yến không chần chờ, giơ kiếm phóng về Tương Cầm Nhi lần nữa.
Lần này vẫn dùng kiếm ý đi đầu, Tương Cầm Nhi không có thời gian phản ứng, chỉ có thể giơ kiếm đón đánh.
Đạo kiếm ý bị nàng toàn lực đánh tan, mà trường kiếm trong tay Quân Yến lại tiến đến lần nữa.
Nàng vội vàng ngăn cản nó…
Tu sĩ bên ngoài xem cuộc chiến đang thảo luận.
Tu sĩ bên Tây Cảnh phi thường kinh ngạc: “Giờ quyền chủ động nằm trong tay Liễu Quân Yến, cảnh giới tu vi Tương Cầm Nhi đều cao hơn y, đều tại tật háo sắc nam nhân hại, vừa gặp liền hạ thủ vi cường, sao không bị động cho được.”
Cũng có người nói: “Tu vi Liễu Quân Yến chưa đủ, không thể sử dụng quá nhiều kiếm ý, Tương Cầm Nhi chỉ cần ngăn những kiếm ý này, về sau sẽ chiến thắng dễ dàng.”
Có nhãn lực, đều cho rằng như vậy.
Mà Tương Cầm Nhi cũng phán đoán như thế.
Hai người giữa không trung so đấu mấy kiếm, Tương Cầm Nhi lại bị một kiếm Quân Yến bức bách, không thể không tiếp tục lùi về sau mười trượng.
Cả hai đồng thời đáp lên núi.
Tương Cầm Nhi đứng vững trên đất, lập tức xuất hiện vô số hóa cỏ màu xanh trông như dây thừng cuốn lấy nàng, nàng vội né tránh, nhưng vẫn như cũ bị trói lại, kéo mạnh nàng sang một bên.
Sau khi bị trói, Tương Cầm Nhi mới phát hiện đám dây thừng chẳng mấy đặc biệt, cho nên không để ý lắm, nàng khẽ quát một tiếng, muốn đánh đứt dây thừng.
Dây thừng dưới lực đạo của nàng lập tức bị chấn nát, nàng cười lạnh, đang muốn đắc ý giao đấu với Quân Yến, nhiều đạo kiếm ý xung quanh bỗng bắn ra, ở khắp nơi vun vút về phía nàng, nàng khó khăn tránh né kiếm ý phía trước, đã bị kiếm ý hướng khác bắn trúng.
Lúc nãy Quân Yến đánh với nàng, đã lột từng kiện pháp y hộ thể trên người nàng ra, nàng cũng như tu sĩ Tây Cảnh khác cho rằng tu vi Quân Yến quá thấp, dùng kiếm ý vài lần sẽ vô lực ngay thôi, cho nên không quan tâm hộ thể bị phá hỏng, nghĩ rằng rồi mình sẽ đoạt được quyền chủ động.
Ai có ngờ, Quân Yến đã sớm thiết lập cái bẫy này chờ nàng.
Tương Cầm Nhi bị trúng rất nhiều đạo kiếm ý, mà kiếm ý lại dung hợp Chu Tước chi hỏa, nàng sao còn đường sống nữa.
Quân Yến chậm rãi đến trước mặt nàng, Tương Cầm Nhi bị thương, máu tươi đổ ra, Quân Yến thu vòng tay trữ vật, lục lạc trên người nàng và phi kiếm rơi dưới đất, rồi bay vọt ra.
Tương Cầm Nhi sau khi tử vong, liền hóa về bản thể, một mãng xà cực lớn to như ngọn núi.
Lập tức, thân con mãng xà nổ tung, chung quanh dính đầy huyết nhục.
Quân Yến lúc này đứng trên phi kiếm, phi kiếm bay về phương hướng Tất Phu chạy trốn.
Hoàn Vũ nhàn nhạt bình luận: “Từ khi nào Quân Yến đã chôn kiếm ý và dây leo ở đó?”
Y một mực quan sát Quân Yến, nhưng không hề thấy y bố trí cạm bẫy.
Nhạc Ly trả lời, “Lúc trước hơn chục chim chóc đã bay đến nơi này, chỉ sợ là vào lúc đó.”
Bộ dạng Bích Tiêu vốn hay cười hớn hở, bấy giờ không cười nữa, ước chừng cũng cảm nhận được uy hiếp mà Quân Yến mang lại.
Quân Yến bay đến cái hẻm giữa hai ngọn núi, con suối trong hẻm chảy rất xiết, lúc này, bên trong tấm lưới lớn đang giăng có một con Tất Phương điểu nhỏ.
Quân Yến đứng không xa Tất Phu, y giơ kiếm chém về phía hắn, Tất Phu lập tức lớn tiếng kêu to, “Ta nhận thua, ta nhận thua…”
Hoàn chương 57.