Âm linh hóa thành một quả cầu u lục nho nhỏ, quả thật Chu Tước chi hỏa trên người Quân Trì Quân Yến vốn là khắc tinh của nó, vốn dĩ cấp năm không thể nhìn thấy bản thể của cả hai người, nhưng bấy giờ nó lại ngờ ngợ nhận ra Quân Trì Quân Yến thuộc về tộc Chu Tước.
Sau khi phát hiện điểm này, nó vô cùng ngoan ngoãn co co dưới tấm lưới lửa, trông có vẻ đáng thương hề hề.
Nó vươn một cái xúc tu màu xanh biếc ra muốn thử chạm vào tấm lưới lửa, nhưng sau đó lại nhanh chóng thụt về.
Như một đứa bé con muốn quậy phá nhưng lại nhát gan sợ người lớn trách mắng.
Quân Trì hỏi, “Ngươi ở đây bao nhiêu năm rồi?”
Quả cầu xoay hai vòng, sau đó mờ mịt nói, “Không biết nữa, khi ta có ý thức thì đã sống ở đây.”
Quân Trì hỏi: “Thế ngoại trừ ngươi ra còn có ai khác không?”
Quả cầu liền há miệng rộng đáp: “Còn nhiều lắm, ta có thể triệu hoán một nhóm oán linh đen thui dưới đất luôn.”
Quân Trì nói: “Trừ bỏ tụi nó ra, có đại gia hỏa nào muốn khi dễ ngươi không?”
Quả cầu nức nở vài tiếng mới nói: “Rất nhiều, bất quá chỉ có ta chiếm cứ tòa nhà này, nơi này là của ta, nếu ai muốn khi dễ ta, ta sẽ ăn luôn bọn họ.”
Nó nói xong, lại muốn há miệng phun âm khí, trong tay Quân Trì lại xuất Chu Tước chân hỏa, nó vặn vẹo cả người, không tình nguyện nuốt luồng khí ngược trở vào.
Quân Trì nói, “Ngươi sống ở đây lâu như thế, chẳng lẽ chỉ quanh quẩn ở đây mà không đi sâu vào bên trong ư?”
Quả cầu dường như bị lạnh mà run rẩy cả người, giọng thổn thức: “Nếu không cần đi, ta chẳng muốn đi đâu. Thế chỗ sâu nhất là đâu, bên kia sao?”
Nó nói, lại duỗi một cái xúc tu nhỏ, chỉ về một hướng, nhưng mém tí đụng phải tấm lưới lửa, lập tức hét một tiếng thụt xúc tua về.
Quân Trì mang theo vẻ tươi cười, bộ dáng cực kỳ ôn hòa, giống như một vị thúc thúc nói chuyện với chất nhi, “Ừ, đúng là chỗ đấy.”
Quả cầu nói: “Mỗi năm một lần, có một lực lượng muốn hút chúng ta qua, trước kia bọn A Đại, A Nhị, A Tam, A Tứ đều bị hút qua, ta mém chút nữa cũng bị hút, cũng may ta thông minh tuyệt đỉnh, lén chui xuống lòng đất đó.”
Quân Trì nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Ngươi ở đây nhiều năm như thế, cũng không biết thứ gì muốn hút các ngươi qua sao.”
Quả cầu lăn lăn, nói: “Không biết, ta từng thương lượng với bọn Tiểu Hắc rồi, nhưng tụi nó cái gì cũng không biết.”
Quân Trì nhìn nó mơ mơ hồ hồ, cũng bó tay, chỉ đành nói: “Thế lực lượng đó xuất hiện gần nhất là khi nào?”
Quả lục cầu đáp: “Không lâu lắm, ta mới chui xuống đất ngủ một giấc à.”
Quân Trì hỏi: “Ngươi ngủ bao lâu rồi?”
Quả lục cầu, “Lâu lắm.”
Quân Trì: “…”
Mặc Phỉ đứng một bên, nãy giờ không hề lên tiếng, hắn bị gió lốc Tụ Âm Trận cuốn tới đây, âm khí nơi này thập phần nặng lại có Thiết Tinh, thứ gì cũng đều khắc chế hắn, ngay cả dùng công pháp bổ sung chân nguyên cũng khó khăn, càng không thể dùng sức nhiều.
Sau khi chân nguyên vận hành mượt mà hơn, hắn mới hỏi Quân Trì: “Tiền bối, thế chúng ta đi về hướng trung tâm ư?”
Quân Trì trả lời: “Đúng vậy, chúng ta rơi vào trận, trừ phi đến đó phá, bằng không chẳng thể rời khỏi nơi này.”
Mặc Phỉ nói: “Chỉ ở đây đã xuất hiện một con âm linh cấp năm, nếu hướng tới giữa trận, chẳng phải càng gặp thêm nhiều âm linh nữa sao. Hay chúng ta cứ đi tìm người khác trước rồi sau đó cùng nhau đồng hành?”
Quân Trì nói: “Theo suy nghĩ của ta, trung tâm Tụ Âm Trận tất nhiên dùng để nuôi dưỡng một vật có lực lượng rộng lớn, thế nhưng trận địa không phải lúc nào cũng phát động, mà mạnh yếu theo chu kỳ, vị trí hiện tại của chúng ta, cứ cho là đang ở lực lượng yếu nhất đi, khi lực lượng trở nên mạnh hơn, ta nghĩ cũng giống như lời tiểu cầu nói, phía trung tâm sẽ hút hết tất cả các âm linh chung quanh. Nếu trận này mà hút âm khí và âm linh theo chu kỳ, có thể thấy, càng tới gần trung tâm, lực hút lại càng mạnh, âm linh không thể tự bảo vệ mình, chỉ biết ngơ ngác bị hút vào, mà càng xa nơi này, âm khí yếu dần, nên không thể hình thành âm linh cấp cao. Theo suy đoán, âm linh cấp cao, sẽ sống ở một nơi không thể cách quá xa cũng như không thể cách quá gần Tụ Âm Trận, phải cam đoan rằng ở nơi đó nó sẽ không bị hút vào. Mà ta nghĩ, từ nơi này, đi thêm một đoạn đường nữa, chính là nơi hình thành âm linh cấp cao, chỉ cần vượt qua nó, thì con đường tiếp theo sẽ an toàn hơn nhiều.”
Quân Yến đã sớm nghĩ tới điều này, cho nên chỉ đứng bên cạnh không nói một lời, nâng tay lấy tấm lưới dưới đất lên, để cho quả cầu u lục cố tỏ vẻ “mình rất đáng thương đó” ra ngoài, đôi khi còn thò xúc tua ra vẫy vẫy muốn thu hút sự chú ý của Quân Yến.
Mặc Phỉ nghe Quân Trì nói xong, cảm thấy rất đạo lý, Quân Trì lại nói: “Cho nên ta định cùng Quân Yến đến trung tâm phá trận, nếu có thể phá trận, các đồng hành khác cũng giải trừ được nguy cơ, bằng không khó mà thoát ra ngoài, với lại nơi này rộng lớn, tìm người đồng hành có vẻ khó khăn, mà âm khí ở đây cũng nồng đậm, không dễ phân biệt rõ.”
Mặc Phỉ là Kim Đan của Tương Thủy Tông, lại là phó dẫn đầu, đương nhiên rất quan tâm an nguy đệ tử, vốn thấy Quân Trì đừng nên quyết định đến trung tâm trận, cho rằng nên đi tìm đồng hành cái đã, bất quá nghe xong lời hắn, lại cảm thấy Quân Trì quyết định thực hợp lý, thế nhưng, “Trận địa vận hành suốt vạn năm qua, dùng âm khí để nuôi dưỡng thứ đồ đó, nếu chúng ta cứ thế tiến vào trung tâm trận, có thể phá hay không vẫn rất khó nói.”
Quân Trì vốn ôn hòa, Quân Yến lại vô biểu tình, một thân hồng y đứng nghiêm nghị, tựa như một thanh kiếm bùng cháy, âm khí xung quanh y tựa hồ cũng bị bài xích thật xa.
Mặc Phỉ vẫn nhớ rõ lần đầu thấy Quân Yến, hàn khí trên người y rất nặng, dưới chân núi sào huyệt Cự Uế Điểu, Hàn Mị chân nhân ở Hoa Dương kiếm phái cũng từng hỏi y tu tập kiếm đạo gì, khi ấy Quân Yến trả lời là Băng Sương kiếm khí, thế nhưng bây giờ, trên người y lại không còn tí hàn khí nào, ngược lại tỏa ra luồng nhiệt nóng hừng hực, khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Một vị kiếm tu, sau khi tu thành kiếm ý, cả người sẽ dung hợp với kiếm đạo, cho nên chỉ cần quan sát một kiếm tu, trên cơ bản sẽ biết người đó tu luyện kiếm đạo nào.
Thế nhưng trên người Liễu Quân Yến, chỉ trong thời gian ngắn ngủn, lại tỏa ra hai loại cảm giác bất đồng nhau.
Tính tình Quân Yến không tốt như Quân Trì, nói với Mặc Phỉ: “Nếu không tới trung tâm phá trận mà cứ vòng vòng ở chỗ này, cuối cùng bị âm khí xâm nhập mà chết, còn nếu tiến vào trận, dù cái giá phải trả là đại giới, thế cũng đáng, ít nhất có thể phá trận. Nếu ngươi không muốn đi, cứ đi tìm đồng hành đi, ta và ca ca sẽ đến đó.”
Quân Yến nói không chút khách khí, rõ ràng tỏ vẻ Mặc Phỉ thật tham sống sợ chết, là một kẻ nhát gan sợ phiền phức.
Công pháp Tương Thủy Tông tu luyện mềm mại như bông, mà Mặc Phỉ lại là tu sĩ thuộc tính Thủy, tính cách ôn tồn thận trọng, vậy cũng dễ hiểu, Mặc Phỉ không hề tức giận trước lời của Quân Yến, lại nói, cảnh giới và tu vi Quân Yến cao hơn hắn nhiều, hắn có tức cũng vô dụng, bảo: “Tại hạ quyết định như vậy không phải tham sống sợ chết gì, chỉ là bản thân vốn là người cẩn thận, cho nên mới hỏi thế. Vậy…”
Hắn lại quay sang Quân Trì, lễ phép nói: “Xin cho vãn bối đi cùng tiền bối đến trung tâm trận.”
Vừa rồi đánh nhau một phen, tòa nhà vốn cũ kĩ càng thêm đổ nát, rời khỏi cửa, ba người hướng về phía trung tâm trận.
Âm linh bị nhốt trong tấm lưới đáng thương nói: “Ta không muốn đến trung tâm gì đó đâu…”
Quân Trì liếc mắt nhìn nó một cái, Quân Yến nói: “Ca ca, chúng ta mang theo con âm linh này cũng vô dùng, còn ồn ào, thật phiền, giết nó đi.”
Âm linh bị dọa biến càng thêm nhỏ, há to miệng, lại không dám phát ra tí âm thanh nào.
Quân Trì buồn cười nhìn âm linh, nói: “Chưa chắc vô dụng đâu, cứ mang theo đã.”
Quân Yến nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, sau đó đi bên cạnh tấm lưới.
Từ đó âm linh không hề dám tỏ vẻ oán giận nữa.
Ba người đi không bao lâu, bỗng nghe thấy tiếng đánh nhau, nhưng thần thức không thể chiếu tới, chỉ nghe thấy tiếng động, cho nên bọn họ vội vàng qua đó, bấy giờ mới thấy tình huống cụ thể, có ba nam tu và một nữ tu đang đấu với hai con âm linh cấp năm, trừ hai con đó rồi, còn có rất nhiều oán linh bị triệu hồi tới.
Bốn người đó, chính là Hà Phi Thần và Tư Mã Y Y của Ngọc Đài Môn, còn có hai tu sĩ Trần Già và Biện Lâm bên Cửu Huyền Tông.
Bốn người đều là tu sĩ Hóa Nguyên kỳ, đối phó với hai âm linh cấp năm, dùng hết sức cũng không rơi vào thế hạ phong, ước chừng có liên quan đến công pháp mà Ngọc Đài Môn và Cửu Huyền Tông tu luyện.
Ở một nơi âm khí nặng nề, so với Tương Thủy Tông tu luyện công pháp thuần âm hình như chiếm ưu thế nhiều hơn.
Hà Phi Thần và Tư Mã Y Y là sư huynh muội, tình cảm khá tốt, ngày thường vẫn hay phối hợp với nhau, cho nên cả hai đối phó với âm linh, ngươi tiến ta lùi, thay nhau công thủ, dù là âm linh hay oán linh, cũng khó mà chiếm tiện nghi hai người.
Cơ mà ở một nơi cực âm mà âm linh và oán linh sinh sống, dù bị đánh tan, cũng không chết, mà chui xuống đất sau đó hợp thể lần nữa, vô cùng phiền toái.
Còn Trần Già và Biện Lâm, Trần Già là tu sĩ có chòm râu dài trông rất đoan chính, Biện Lâm lại là ngươi có gương mặt non nớt, thậm chí có vẻ trẻ con, khi đi với đội ngũ, cả Quân Trì và Quân Yến đều không chú ý tới y, ước chừng bởi vì y hơi hướng nội, cho người ta cảm giác nhút nhát.
Nhưng nhìn cách y công kích âm linh cấp năm, động tác sắc bén, tay cầm một thanh ngọc bút, ngọc bút múa may, vẽ ra vô số mãnh hổ và cự xà đánh về phía âm linh, Trần Già ngược lại trở thành hộ vệ y, không ngừng tập kích các tiểu oán linh vây quanh.
Bốn ngươi căn bản không rãnh chú ý bên ngoài, cho nên đến tận lúc Quân Trì Quân Yến và Mặc Phỉ xuất hiện trong tầm mắt giải vây giúp họ, bốn ngươi mới biết.
Quân Trì mới học cách hội tụ Chu Tước chân hỏa trên tay đánh thành quyền, vừa tiết kiệm Chu Tước chân hỏa, vừa có thể gia tăng độ công kích linh hoạt và chính xác, nên hắn xông lên đầu tiên
Âm linh thét một tiếng công kích về phía Tư Mã Y Y, một luồng sương đen lập tức bay tới, Tư Mã Y Y đang đánh tan một con oán linh, vội hoảng loạn dùng pháp bảo ngăn cản nó, chỉ thấy một đoàn lửa màu đỏ bắn thẳng đến, ngăn cản đám sương đen, hơn nữa còn chui vô nó, từ từ bốc cháy.
Trong sương đen tràn đầy oán khí, bị Chu Tước chi hỏa thiêu đốt, phát ra tiếng kêu thê lương.
Oán linh cấp năm lần này không may mắn như thế, Quân Trì tiến lên, đánh Chu Tước chân hỏa qua, cơ hồ chỉ qua mấy hiệp, khi Tư Mã Y Y và Hà Phi Thần vừa đánh chết mấy tiểu oán linh, quay đầu lại, đã thấy con âm linh đấu với họ suốt ba mươi phút, đã bị Quân Trì dùng lửa đốt thiêu trọi.
Hai người vốn không biết bản thân chênh lệch với Nguyên Anh lão tổ đến cỡ nào, giờ mới sâu sắc cảm nhận được, trong lòng thầm nghĩ, vị lão tổ này, so với Hách Quang lão tổ trong môn chẳng thua kém tí nào.
Một âm linh cấp năm khác cũng nhanh chóng bị tiêu diệt, quả cầu trong lồng nhìn đồng bạn bị thiêu, không cảm thấy thương xót gì, chỉ nhận thấy tình cảnh của nó nguy hiểm ra sao, sợ tới mức không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.
Vừa rồi Biện Lâm đánh trực diện với âm linh cấp năm, bị nó tập kích vào ngực, không thể không ngồi xuống điều tức một hồi.
Tư Mã Y Y và Hà Phi Thần đa tạ Quân Trì, Trần Già trông coi Biện Lâm một hồi, thấy y không có gì đáng ngại, mới đi đến trước mặt ba người Quân Trì nói, “Cảm tạ các vị tiền bối giúp đỡ.”
Quân Trì đáp, “Mọi người đồng hành với nhau, cũng là chuyện nên làm.”
Kỳ thật ai cũng biết, tuy bốn đại tông môn ngoài mặt ở cạnh nhau, nói là hỗ trợ, kỳ thật mỗi đội ngũ đều có tính toán nhỏ nhặt.
Chỉ không ngờ tới, vừa mới tiến vào Thiên Hoàn Di Phủ, đã xảy ra chuyện như thế này, cơ hồ cả đội chẳng còn suy nghĩ tính toán cỏn con, không thể không dùng tất cả lực lượng lẫn tâm tư đặt lên chuyện bảo vệ tính mạng.
Hoàn chương 74.