Tư Tổng, Phu Nhân Lại Muốn Hủy Hợp Đồng

Chương 20: Hoài niệm




Chiếc xe chạy vào gara, cô xách theo đống hợp đồng cùng với số liệu mấy năm qua của tập đoàn Vương Thịnh đi lên nhà.
- Aiz, công việc tìm đến rồi, ngày tháng an nhàn sắp tiêu tán rồi, có điều cũng tốt, đỡ phải rảnh rỗi sinh nông nỗi
Cô ôm đống tài liệu lên phòng, mở cửa ra đặt lên bàn. Vương Tiểu Nhiễm nhìn chung quanh không thấy bóng dáng của Tiêu Tư đâu liền chạy khắp nơi đi tìm.
- Tư Tư, anh đâu rồi, Tư Tư!
- Vợ ơi, Tư Tư sợ
- Sao anh lại ngồi ở đó
Thật là, cô mười phần bất lực luôn rồi, chỗ nào không đi lại chui vào nhà vệ sinh mà ngồi.
- Nhiễm Nhiễm bỏ rơi Tư Tư rồi, vợ không cần Tư Tư nữa, không ai cần Tư Tư
- Không phải như vậy mà, Nhiễm Nhiễm rất cần anh đó
- Vậy sao Nhiễm Nhiễm đi lâu vậy, em rõ ràng không cần anh rồi
- Sao vậy được chứ, nào đứng dậy, dưới nền lạnh lắm
Tiểu Nhiễm đưa tay đỡ Tiêu Tư đứng dậy, anh như đứa trẻ cứng đầu không chịu nghe lời mặc cho cô kéo cỡ nào cũng không chịu dậy.
- Không đứng!
- Thật là không muốn đứng dậy?
- Nhất quyết là không
- Được, vậy bây giờ em thật sự không cần anh luôn
Đối với con người này cô hiểu rõ rồi, chẳng phải bây giờ anh sợ nhất là cô bỏ rơi anh hay sao, vậy cô sẽ lấy nó doạ anh, cho anh biết chút mùi vị bị người khác uy hiếp nha.
- Vợ ơi, anh biết sai rồi mà, em đừng giận ~
- Sai ở đâu?
- Không biết
- Vậy chừng nào biết rồi thì gọi, em đi đây
Tiểu Nhiễm định bước ra cửa, anh ngồi mếu máo không biết làm sao, anh nào biết gương mặt của cô đang cười rất gian manh, lần này tha hồ bắt nạt anh rồi.
- Đừng có đi mà, anh biết sai ở đâu rồi
- Vậy anh nói xem
- Anh sai vì đã không nghe lời, nhưng mà do anh sợ vợ bỏ rơi anh mà
- Còn cãi nữa?
- Hết cãi rồi
- Vậy được, tạm tha cho anh đó, đứng dậy đi
Tiêu Tư khịt khịt mũi, một cái dạng oan ức làm cô vừa buồn cười vừa thương, vừa nhìn liền khiến cô mềm lòng.
- Vợ, em có thể đưa anh ra ngoài chơi được không?
- Để xem tâm trạng của em đã
Một khi có cơ hội cô liền đào cho anh một cái hố cạn, sao cô nỡ đào cho anh một cái hố sâu chứ thế nhưng hố cạn không đào thì uổng lắm.
- Anh thề luôn, anh sẽ ngoan mà
- Lời nói chưa đủ độ đáng tin cậy
Làm sao cô dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy được, đương nhiên đã được thì sẽ càng muốn nhiều hơn.Tiểu Nhiễm thật mong chờ, không biết anh sẽ dùng chiêu gì để lấy lòng cô, hố nhỏ của cô đang đợi anh giẫm chân vào đó.
- Vậy... Nhiễm Nhiễm a, em đi vừa về tới chắc là mệt rồi, để anh đấm vai cho em
Nói vừa dứt liền thấy cún con nào đó hết loay hoay bên này đến loay hoay bên kia đấm vai cho cô, bên nọ còn tay chân nhanh nhẹn chạy đi lấy nước cho cô.
Tư tổng nam thần trong mắt từ các thiếu nữ đến cả phụ nữ trung niên ở Vĩnh Thành nay lại ở đang thành ra cái bộ chân chó vuốt mông ngựa để dỗ dành cô. Nói thật thì cô rất hưởng thụ đãi ngộ này.
- Khụ, anh đừng tưởng như vậy là có thể mua chuộc được em dẫn anh ra ngoài chơi nha
- Vậy vợ có yêu cầu gì đây, anh sẽ cố gắng a~
Tiêu Tư vẻ ngoài cố tỏ ra nghiêm túc hứa hẹn, đến nhìn cái vẻ mặt này cô còn tưởng anh lấy lại được thần trí rồi đó chứ, chỉ là một giây sau suy nghĩ liền sụp đổ.
- Chỉ cần... vợ đừng bỏ rơi Tư Tư, đừng bảo Tư Tư ngủ dưới đất, Tư Tư tội nghiệp lắm a
Chưa đầy một giây liền nước mắt nước mũi tèm lem, thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả cô lật quyển sách ấy. Từ một Tiêu Tư uy vũ biến thành một cún con mít ướt khóc nhè.
- Đừng có khóc nữa, em dẫn anh ra ngoài chơi là được chứ gì, mau chuẩn bị đi thôi, em cũng đã từng bắt anh ngủ dưới đất đâu
- Vậy chúng ta sẽ đi đâu nha
- Đi ăn lẩu, chịu không? Có quán lẩu mới mở đấy, đến ăn thử xem sao
- Chịu mà, chịu mà, chỉ cần được ra ngoài cùng Nhiễm Nhiễm thôi
- Xem đi, anh thay đổi nhanh hơn cả thời tiết ấy
Mới đó liền mặt đổi sắc rồi, thậm chí khóc xong liền không thấy mắt đỏ một chút nào. Đến cô bình thường diễn xuất còn chẳng bằng anh.
- Bây giờ chúng ta đi luôn được không?
- Anh làm gì mà gấp gáp quá vậy?
- Ở trong nhà ngột ngạt lắm, Tư Tư muốn nhanh ra ngoài chơi
- Được, hiện tại đi thôi
Vậy là cô đành gác lại đống tài liệu kia dẫn theo anh chạy ra đường, bên chỗ một góc khuất sâu trong khu phố sầm uất nhất Vĩnh Thành lại có nơi giản đơn đến như vậy.
Trái ngược với vẻ xa hoa, sầm uất của con phố, nơi này lại mang theo hơi thở cổ xưa, có thể thấy được nét giản dị của nó, tuy có phần kém xa hoa nhưng lại mang đến cảm giác an bình đến lạ.
Trên từng mái ngói, viên gạch cổ kính phủ một lớp rêu phong khiến người ta mang mác cảm giác hoài niệm.
Nơi này cô sở dĩ phát hiện ra là vì khi đó cô uống say, không biết bằng cách nào lại đến được nơi này. Thời điểm đó thần trí cô đã bị hơi men làm cho mụ mị, bị lưu manh chặn đường, không ngờ lại nhảy ra một người đàn ông khác cứu cô, đến khi cô tỉnh dậy phát hiện ra bản thân nằm ở một góc trong khu phố.
Sau đó cô được sự giúp đỡ của người ở đây mới tìm được đường trở về, sau lần đó cô thường hay lui tới nơi này, cũng từ đó cô có một loại tình cảm yêu thích đặc biệt đối với nó.
- Oa, nơi này là nơi nào vậy?
- Tư Tư thích không?
- Thích!
Nhìn Tiêu Tư quả thật vui vẻ, anh chạy hết chỗ này đến chỗ khác xem náo nhiệt, tuy không bằng thành phố xa hoa mỹ lệ ngoài kia nhưng ở đây cái gì cũng có, còn có nhiều thứ hương vị đặc trưng riêng cho nơi này.
Cô còn đặc biệt nhớ đến người kia, người mà từng cứu cô một lần, nhưng thật tiếc, cô lại không nhìn rõ mặt người đó. Chỉ đơn giản là lòng biết ơn chứ không có ý gì khác, dù chỉ lướt qua nhau một lần nhưng vẫn nằm trong trang nhật kí.
- Nhiễm Nhiễm, chúng ta ăn thôi, chẳng phải nói đến đây ăn lẩu sao
- Được, đi thôi
Vương Tiểu Nhiễm kéo tay anh vào một quán lẩu, bảng hiệu trông rất mới, có thể thấy là khai trương cách đây không lâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.