[TỪ TỪ - Trần Vị Mãn] - EDIT
** Tên chương do mình ngẫu hứng đặt.
Chương 16:
Tin tức Cao Quý Đồng bị thương cũng nhanh chóng truyền đến tai của Cao lão gia, không bao lâu ông cũng tìm đến hỏi thăm.
Cao Lãng vẫn giận dỗi trong phòng, bị ông lôi ra giáo huấn, ''Tên hỗn trướng, ngươi chăm sóc được Quý Đồng mấy ngày, mà bây giờ ra cái vẻ này?''
Lý Nhiễm vừa nghe, biết là do dì Chương lo lắng cho cô, khi trở về đã nói gì đó cho Cao lão gia.
Cô muốn giải thích một chút, nhưng Cao lão gia chỉ hung hăng lườm Cao Lãng, cô cũng không dám nói gì nữa.
Cao Lãng thường xuyên bị giáo huấn từ nhỏ, bị Cao lão gia mắng như nào cũng được, nhưng thấy bộ dáng của Lý Nhiễm vẫn vâng vâng dạ dạ với người khác là lại xông lên cơn buồn bực.
Ở trước mặt người khác vẫn ngoan ngoãn như vậy, vậy sao tới khi trước mặt hắn lại làm ra bộ dáng người chết đến miệng cũng ngại mở vậy?
Hắn chỉ muốn biết Lý Nhiễm đang có vấn đề gì, bị mắng cũng không muốn cãi, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn cô, Lý Nhiễm cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn, ngoài trừ mệt mỏi thì không cảm thấy gì.
Cao lão gia nhìn hai người, chỉ biết thở dài trong vô vọng.
Cảnh tượng như vậy, ở quá khứ đã diễn ra quá nhiều rồi.
Oán giận của Cao Lãng mãi mãi không biến mất, Lý Nhiễm sau khi tiến vào Cao gia thì lúc nào cũng trầm mặc đến đau lòng.
Là nghiệt duyên.
Sớm biết có ngày này, lúc trước hà tất phải vậy.
Cao lão gia thở dài một hơi, ngồi ở phía kia, ngẩng đầu nhìn cháu trai, âm thanh già nua hỏi hắn: ''Con vẫn hận ta vậy sao?''
Cao Lãng nhìn về phía gia gia, ông đã bạc cả mái đầu, khuôn mặt đầy nếp nhăn chồng chéo, đột nhiễn ông không còn mắng hắn nữa, tức khắc hắn nhận ra, người đã suy yếu đến vậy rồi.
Ông khẽ ho hai tiếng, Lý Nhiễm lo lắng vội vã xem ông, ông hướng Lý Nhiễm xua tay, bàn tay khô khốc quơ quơ về phía Cao Lãng.
Trong khoảnh khắc, lửa giận trong lòng Cao Lãng tan biến.
''Thái gia gia!'' Cao Quý Đồng đang ở trong phòng xem phim, như cảm nhận được gì mà chạy ra, mấy người lớn đều không nói lời nào, nháy mắt thu lại sắc mặt.
''Sao gia gia lại ở đây, người tìm con sao?'' Cậu bé ngồi vào lòng ông lão, Cao lão gia nháy mắt lộ ra vẻ hiền hòa cười cười, ''Nghe nói hôm nay tay con bị thương, sao lại không cẩn thận như vậy.''
Cao Quý Đồng xấu hổ cười cười, ''Là con không chú ý, sau này nhất định sẽ cẩn thận.''
Hai người thân thiết mà nói chuyện, Cao Lãng không biết đang suy nghĩ cái gì. Lý Nhiễm đi đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng mà nói: ''Anh qua đây một chút được không? Em có lời muốn nói.''
Cao Lãng tâm tình phức tạp, trong lòng vẫn còn ghi hận mấy lời nói của cô, lạnh lùng mà nói, ''Tôi không có gì để nói với cô.''
Lý Nhiễm cứng đờ một chút, yên lặng rời đi.
Cao Lãng cho rằng mình đã làm cô không vui, trong lòng hắn sẽ dễ chịu một chút, nhưng nhìn đến vẻ mặt của cô, không chỉ không cảm thấy dễ chịu, còn có một cỗ cảm xúc không rõ ràng nổi lên, như đang kéo kéo lại làm tim hắn sinh đâu.
Cao lão gia hàn huyên Quý Đồng một lát rồi rời đi, cũng không ở lại ăn cơm chiều. Cao Lãng tiễn ông đi, ông mắng cũng không thể mắng, chỉ nói; ''Ta biết con hận ta, cướp ép con cưới con bé, nhưng ta cũng khong còn cách nào, Quý Đồng cần một người mẹ.''
Ông không muốn Quý Đồng bị người ta nói là đứa trẻ có lai lịch không rõ ràng, cũng muốn cho cậu bé ba mẹ đầy đủ. Cao Lãng mất cha mẹ từ sớm, ông không muốn Quý Đồng cũng như vậy.
Cao Lãng không thể nói lại, đây là hắn làm sai. Nếu hắn không đồng ý, cũng không ai có cách bắt hắn cưới Lý Nhiễm.
''Ta cho rằng hai đứa ở bên nhau lâu ngày có thể sinh tình.'' Ông hiểu Cao Lãng, hắn không phải kẻ thích đùa giỡn tình cảm của người khác, bằng không sẽ không chấp niệm với Ứng Thanh Hề nhiều năm như vậy, ''Ta nghĩ hai đứa tuổi còn nhỏ, rồi sẽ từ từ trưởng thành, thành thục, tình cảm có thể bồi dưỡng, không bằng đâm lao thì phải theo lao đi.''
Nhưng hóa ra ông đã coi thường loại tình cảm này rồi, thực sự không có cách cứu chữa, ''Kỳ thực ngay từ đầu đã sai rồi, đền bù kiểu gì cũng sai hoàn sai. Như bây giờ, trong chuyện này cuối cùng Quý Đồng là người gánh nhiều tổn thương nhất. Nếu con vẫn ghét con bé như vậy, thì dứt khoát ly hôn đi.''
Ly hôn?
Cao Lãng cười ra tiếng, ''Các người bắt con kết hôn thì phải kết hôn, bây giờ cũng muốn ly hôn là ly hôn sao?''
Cười xong, hắn hỏi: ''Đây là chủ ý của cô ta, hay là của người?''
''Từ khi con trở về ta đã tính toán như vậy rồi. Con cùng Tiểu Nhiễm đều còn trẻ, không cần vì dây dưa không dứt mà lãng phí thời giờ của nhau. Quý Đồng cũng là đứa trẻ thông minh, nó hiểu quan hệ của ba mẹ mình vốn không tốt, vì nó mà miễn cưỡng ở bên nhau, nó hiểu hết, như vậy cuối cùng chẳng có ý nghĩa gì.'' Cao lão gia nghiêm túc nói.
Cao Lãng bực bội thở dài, ''Con không biết người có ý tứ gì, nhưng con không nghĩ sẽ cùng cô ấy mãi ầm ĩ, là cô ấy có tâm tư muốn gây chuyện trước.''
Vì cái gì mà mọi người đều bị vẻ bề ngoài dịu dàng ngoan ngoãn của cô lừa gạt, cô đối với ai cũng cười đến ngọt ngào.
Mà Cao lão gia chính là người bị cô lừa gạt nhiều nhất, ông xua xua tay ý bảo hắn không cần nói nữa, ''Tiểu Nhiễm là người như thế nào, ta hiểu hơn con. Mấy năm nay hai mẹ con con bé, con có quan tâm không, mà con bé trước nay cũng không thèm trách con một câu.''
''Người không hiểu con người cô ta.'' Cao Lãng chém đinh chặt sắt mà chặn lời ông.
Những người khác không hiểu con người Lý Nhiễm, do bọn họ chưa nhìn thấy con người thật của cô.
Cao Lãng không hiểu từ bao giờ cô lại biến thành bộ dạng này.
Rõ ràng trước kia không phải như thế.
Tiễn Cao lão gia đi, Cao Lãng quay về nhà. Lý Nhiễm đang nấu cơm, Quý Đồng ở phòng khách xem TV. Đây là trạng thái một nhà ba người của họ, thái độ sống chung rất bình bình, không quấy rầy lẫn nhau.
Lý Nhiễm nấu cơm xong, đi gọi Cao Lãng. Cao Lãng định phản ứng với cô, nhưng nghĩ đến Quý Đồng lại nhịn xuống.
Hắn không nói tiếng nào, yên lặng ăn cơm, nhìn đến Quý Đồng đang dùng một tay chật vật ăn cơm, duỗi tay ra muốn giúp nhưng Lý Nhiễm đã nhanh trước, hỏi cậu: ''Quý Đồng a, con có cần mẹ giúp không?''
Việc ăn cơm không thành vấn đề, vấn đề của cậu là tắm rửa cơ.
Lý Nhiễm không nghĩ Cao Lãng vẫn chấp nhặt thái độ của cô, còn đi gõ cửa cửa phòng hắn, Cao Lãng thấy cô, vẻ mặt liền không tốt, cô cũng khẽ khàng thỉnh cầu hắn: ''Anh có thể giúp Quý Đồng tắm rửa không?''
Tuy rằng Cao Lãng đang một bụng tức giận với cô, nhưng vẫn biết phân biệt trái phải, đi theo cô đến phòng Quý Đồng.
Quý Đồng lớn lên một chút đã không muốn Lý Nhiễm giúp cậu thay quần áo, ở nhà cũ có nhiều người khác, nhưng hiện tại chỉ có mỗi Cao Lãng. Cậu giống Lý Nhiễm ở điểm là ưa sạch sẽ, không tắm rửa sẽ thấy cơ thể không thoải mái. Lý Nhiễm giúp cậu làm đầy bồn nước, dùng gang tay chống nước bao lại cánh tay băng bó, hướng về cao Lãng nói: ''Anh giúp thằng bé cởi quần áo, để tay thằng bé ở ngoài bồn, kì cọ một chút thôi, không cần ngâm nước lâu..''
''Được rồi, cô ra ngoài đi.'' Cao Lãng lười nghe cô dặn dò, chặn lời cô.
Lý Nhiễm không yên tâm mà nhìn Cao Lãng, không chắc hắn có thể làm tốt hay không, nhưng không có cách nào khác, chỉ có thể lui ra ngoài.
Cửa đóng lại, Quý Đồng và Cao Lãng đối diện nhau, cả hai đều không thấy tự nhiên.
''Ta giúp con cởi quần áo trước.'' Cao Lãng phá vỡ sự trầm mặc, ngồi xổm xuống, cẩn thận cởi áo thun cho cậu, Quý Đồng cứng đờ phối hợp, Cao Lãng sợ động vào tay trái của cậu, tay chân cũng luống cuống, cứ như quên mất việc cởi quần áo phải làm như nào.
''Anh nhớ cẩn thận chút.'' Lý Nhiễm ở ngoài cửa không yên tâm mà nhắc nhở, Quý Đồng bị Cao Lãng xoay vòng vòng, nhỏ giọng nói:
''Rốt cuộc người có biết làm không?''
Cao Lãng cũng nhỏ giọng đáp lại: ''Con định chê cười ai.'' Cởi đồ mà cũng làm khó được hắn sao?
Khuôn mặt nhỏ của Quý Đồng không nói lời nào, Cao Lãng đem sức lực nửa ngày mới có thể cẩn thận cởi quần áo ra mà không thương tổn đến cậu. Đến khi cởi quần đùi, Quý Đồng sống chết túm chặt không cho hắn cởi, Cao Lãng cười nói: ''Đều là đàn ông, con xấu hổ cái gì a.''
Quý Đồng bị nhiệt độ trong phòng tắm hun cho đỏ mắt, không muốn nhìn hắn: ''Ai nghẹn chứ.''
Một nhóc con, luôn cảm cảm thấy hơi xấu hổ. Cao Lãng làm xong cũng dừng lại, không muốn miễn cưỡng nhóc con, ''Vậy tự làm đi, con muốn làm thì tự làm, tắm xong thì gọi ta.''
Cao Lãng đỡ tay cậu, đưa cậu vào bồn tắm, Quý Đồng không muốn cho hắn động vào mình, dùng một tay kì cọ, Cao Lãng chỉ ở bên đáp ứng yêu cầu khi cậu cần.
Quý Đồng và Cao Lãng không thích nhiều lời, Cao Lãng ở trong phòng tắm được khí nóng hun cho tỉnh táo lại. Từ khi nhận được điện thoại báo Quý Đồng bị thương, hắn như mất hết bình tĩnh.
Quý Đồng không mập, nhưng cũng không gầy gò ốm yếu, cậu thường xuyên đá bóng, cẳng chân cánh tay đều cứng cáp. Bởi vì thường xuyên ở bên ngoài, hắn cùng thằng bé trông cũng khác nhau một chút, thằng bé rất trắng, cái này chắc là giống Lý Nhiễm rồi.
Lý Nhiễm cũng rất trắng, chỉ cần nhẹ nhàng nhéo một cái cũng lưu lại vết đỏ.
Cao Lãng giữ rất nhiều oán niệm với Lý Nhiễm, nhưng trông một khắc bỗng tiêu tan.
Cho Quý Đồng tắm rửa xong, thời gian còn sớm. Lý Nhiễm giúp cậu sấy tóc, còn dọn lại giường. Quý Đồng đã ngủ cả chiều, bây giờ kiểu gì cũng không ngủ được, Lý Nhiễm đành ở bên cùng cậu xem phim.
Lý Nhiễm cũng đồng ý, đi tìm phim Quý Đồng muốn xem, phim Transformers. Bình thường Lý Nhiễm ít khi dùng máy chiếu, có chút luống cuống, Quý Đồng ngồi trên sô pha, chỉ có Lý Nhiễm phải điều khiển như thế nào nhưng cô vẫn vụng về, Cao Lãng liền đi vào làm giúp, một chút là đã xong.
Lý Nhiễm lui qua một bên, xem hắn mở phim liên, sau đó tự nhiên mà ngồi xuống bên Quý Đồng.
Cô nhìn sườn mặt hắn, không lên tiếng mà cũng tìm cho hắn một cái chăn đắp.
''Buổi tối trời lạnh, cũng cho anh một cái.'' Hắn vừa tắm xong, mặc quần đùi đen cùng áo thun trắng, cô cảm giác mặc như vậy sẽ lạnh.
Hắn lẳng lặng nhìn cô, nhận lấy cái chăn.
Cũng may là đủ, một nhà ba người bọn họ đều có đủ.
Lý Nhiễm đã cùng Quý Đồng xem rất nhiều lần bộ phim Transformers, bộ phim mới được mười mấy phút đã dựa vào một bên ngủ. Khoảng thời gian này cô bôn ba cả ngày, cơ hồ chưa có giấc ngủ nào đầy đủ.
Quý Đồng xem đến kích động, Cao Lãng khẽ vỗ bờ vai cậu, bảo cậu nhìn Lý Nhiễm. Quý Đồng lúc này mới nhìn Lý Nhiễm, nháy mắt thu nhỏ âm thanh.
Nửa sau bộ phim, Quý Đồng và Cao Lãng cũng ngủ rồi.
Quý Đồng nằm trong lồng ngực Cao Lãng, trông mộng là nhưng thước phim xuất sắc làm sao. Đến lúc nửa đêm Cao Lãng có tỉnh giấc. Quý Đồng gối lên cánh tay hắn, Lý Nhiễm vốn dĩ là đưa lưng về phía họ, nhưng hình như bị lạnh nên theo bản năng dựa lại đây.
Hắn duỗi tầm cầm một cái chăn, đắp lên người bọn họ rồi lại ngủ tiếp.
Một trận ấm áp sưởi ấm lẫn nhau, Lý Nhiễm lại hướng Quý Đồng nhích lại gần một chút.