[Từ từ - Trần Vị Mãn]-EDIT
Chương 4:
Sau bữa tối, Cao Lãng lái xe đưa Lý Nhiễm và Cao Quý Đồng trở về biệt thự Gia Lâm. Trên danh nghĩa, đây là phòng tân hôn của họ nhưng sau khi ngôi nhà được sửa sang lại, không có ai sống ở đây ngoại trừ dì giúp việc đến dọn dẹp hằng tuần.
"Quý Đồng, con tự đi sắp xếp đồ đạc đi." Lý Nhiên đưa vali nhỏ cho Cao Quý Đồng, cậu liếc nhìn Cao Lãng, cúi đầu đẩy vali nhỏ về phòng.
Lý Nhiễm nhận lấy vali từ tay Cao Lãng, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn. Cao Lãng chỉ nhìn thấy khuôn mặt nghiêng và đỉnh đầu của cô, lúc nào trông cô cũng thiếu nhiệt tình, ngay cả cười cũng ít, khiến người ta phát chán.
Lý Nhiễm đang đi về phía phòng dành cho khách thì Cao Lãng đi ngang qua cô, vào phòng cho khách trước cô, đóng sầm cửa lại.
Do dự hết lần này đến lần khác, Lý Nhiên không muốn chọc giận anh nữa, rũ mắt xuống, đi về phía phòng ngủ chính.
Ngôi nhà đủ rộng, cách âm tốt, đóng cửa lại là một thế giới hoàn toàn riêng tư.
Sau khi cất hành lý, Lý Nhiễm đến gặp Cao Quý Đồng trước. Cậu bé lấy bài tập hè ra, mặt không biểu cảm đặt lên bàn, căn phòng được sắp xếp theo sở thích của cậu bé, cậu không cảm thấy khó chịu với môi trường mới, ngược lại cảm thấy có chút mới mẻ, nhìn thấy Lý Nhiễm đi vào, cậu bé ngẩng đầu hỏi cô: "Mẹ, lát nữa con chơi game có được không?"
Trong phòng nghe nhìn có một bộ thiết bị trò chơi, so với trong nhà cũ còn hiện đại và mới mẻ hơn, là mẫu mới ra mắt mấy hôm nay, không biết ai đã mua, vừa nhìn đã biết vừa chuyển tới.
"Được, đừng chơi lâu đấy." Lý Nhiễm vỗ vỗ đầu của cậu, trở về phòng ngủ chính, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cô có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế sạch sẽ, ngay cả khi căn phòng đã dọn dẹp, cô không thể không quét dọn lại. Lúc Quý Đồng còn nhỏ, cô giúp cậu dọn dẹp phòng và vệ sinh cá nhân. Sau đó, cậu nhóc lớn lên, cô đọc trong sách rằng nên rèn luyện khả năng tự chăm sóc bản thân cho trẻ ngay từ khi còn nhỏ, vì vậy cô đã để tự cậu tự làm việc đó. Thời gian đầu thực sự rất lộn xộn, nhìn cậu đánh răng nhem nhuốc như vậy, cô không thể không dạy đi dạy lại, Quý Đồng đôi khi còn khóc nấc lên khiến cô vừa lo lắng vừa đau lòng bất lực.
Bây giờ nghĩ lại, cảm giác tuyệt vọng và bất lực lúc đó thật ngây thơ.
Bận rộn nên vô thức thời gian đã trôi qua, cô gần như quên bẵng người ở phòng dành cho khách. Cao Quý Đồng đã qua tuổi cần nghe kể chuyện trước khi ngủ, chơi game xong thì đi đánh răng, trước khi đi ngủ thì vào phòng mẹ chúc mẹ ngủ ngon.
"Ngủ ngon nhé, Quý Đồng," sau khi chúc ngủ ngon, Lý Nhiên nhẹ giọng nói: "Con đi xem ba ngủ chưa."
Nét mặt của Cao Quý Đồng co giật, cậu gật đầu không nói gì chạy ra ngoài.
Lý Nhiễm nhìn thấy cậu chạy tới trước phòng dành cho khách, vừa định gõ cửa, cửa từ bên trong mở ra. Người bên trong đại khái không ngờ có người đứng ở cửa, cho nên đột nhiên dừng lại, hai cha con không nói nên lời, không khí có chút đông cứng.
Cao Quý Đồng ngậm miệng không thốt ra được.
Cao Lãng hoàn hồn, nhớ tới mình định làm gì, tùy ý xoa đầu cậu nhóc.
"Tôi có việc ra ngoài một lát." Câu này là nói với Lý Nhiễm đang đứng ở cửa phòng ngủ chính, nói xong liền lướt qua Cao Quý Đồng, sải bước rời đi.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Lý Nhiễm đi đến trước mặt Cao Quý Đồng, quỳ xuống vỗ nhẹ vào vai cậu "Quý Đồng, đã muộn rồi, con đi ngủ đi, ba có việc có thể sẽ về muộn một chút."
"Dạ mẹ, mẹ cũng nên đi ngủ sớm đi." Vẻ mặt của Cao Quý Đồng vẫn như cũ, hoàn toàn không quan tâm đến việc Cao Lãng đi đâu. May mà ông ấy đi chỗ khác cho bớt ngượng, nếu không cậu không nói nên lời, mẹ sẽ buồn lắm.
Cao Quý Đồng lon ton quay về phòng, phòng khách tối om, chỉ có đèn ngoài hành lang và trong phòng sáng.
Tọa lạc tại trung tâm thành phố náo nhiệt, đắt đỏ từng tấc đất, ngôi nhà này quá lớn, quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy những tiếng thở dài trong lòng.
....
Bạch Cẩm Sắc - một câu lạc bộ giải trí trong lòng ở Thành phố H, chỉ tiếp đón những người có tiền có quyền.
Khi Cao Lãng đến, bầu không khí trở nên náo nhiệt hơn. Kể từ khi trở về Trung Quốc, anh mới gặp lại mấy người bạn cũ. Anh phóng khoáng có tiếng, có khá nhiều người rủ anh đi quẩy.
Ngay khi anh xuất hiện bầu không khí nóng hẳn kên.
Sau những trận cười sảng khoái, uống vài ly rượu, anh mơ hồ quên cả thời gian. Cuối cùng cũng có được phút rảnh rỗi, Cao Lãng bị Tạ Tư Niên kéo qua một bên, anh ta phả hơi cồn vào mặt anh, lớn tiếng nói: "Trịnh Nghiêm mà cậu nhờ tớ điều tra lý lịch trong sạch, tớ cũng đã gửi thông tin đến điện thoại cậu rồi, yên tâm, cha mẹ cô ấy còn chưa lo, có mình cậu lo thôi."
Đôi mắt sáng ngời của Cao Lãng nhuốm màu phức tạp, anh nói: " Tớ có nhờ cậu tìm người giúp à?"
Tạ Tư Niên chỉ hơi say, đầu óc vẫn còn online, mở điện thoại cho anh xem một bức ảnh: "Nè xem xem có xinh không. Cô ta là một diễn viên chuyên nghiệp không nổi tiếng lắm, nhưng tớ đã xem qua một số buổi thử vai của cô ta, kỹ năng diễn xuất cũng không tệ."
"Sau này cô ấy phải thế nào."
Tạ Tư Niên cất điện thoại đi, bĩu môi: "Tớ nói cậu có chút ác tâm, khó trách nếu cô ấy biết chuyện này sẽ không có kết cục tốt đẹp, cẩn thận lật xe."
Cao Lãng cười không nói, lật xe? Anh còn cách nào khác. Dù sao Ứng Thanh Hi hận anh quá nhiều, hận thêm chút cũng không sao.
Chỉ cần cô ấy có thể hạnh phúc.
**
Kỳ nghỉ hè của Cao Quý Đồng vừa mới bắt đầu.
Lý Nhiên ngủ một giấc nồng, khi tỉnh lại trời đã sáng, Cao Quý Đồng đang ngủ ngon lành, Lý Nhiễm không nhịn được hôn lên hai má mềm mại của cậu, cậu nhóc bây giờ đã lớn, không thích người khác tùy tiện chạm vào mình, cô chỉ có thể lén lút hôn nhóc khi nhóc đang ngủ.
Trên đời này làm sao có đứa trẻ dễ thương như vậy.
Cảm giác lồng ngực được lấp đầy, khóe miệng vô thức cong lên, cô vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Ông cụ Cao định phái mấy người tới phụ trách sinh hoạt, Lý Nhiên nói cô có thể tự nấu ăn, ông nghĩ nghĩ một chút liền từ bỏ ý định này, cuối cùng quyết định dì giúp việc chỉ thường xuyên tới làm vệ sinh.
Điều này đối với Lý Nhiễm là có lại sự tự do đã mất từ lâu, nó mang lại cho cô hy vọng về cuộc sống tương lai của mình.
Có một số người trên thế giới này rất thích nhà bếp, Lý Nhiễm là một trong số đó, cô rất say sưa khi vào bếp, cho ra thành phẩm là bữa sáng một phong phú tinh tế.
Cô nghĩ có lẽ mình có thể quay một series video về bữa sáng, cô đang suy nghĩ kịch bản thì đột nhiên có tiếng bước chân từ phía sau.
Cô không hiểu sao hôm qua Cao Lãng vẫn về nhà. Anh mặc kệ cô, lấy một chai nước trong tủ lạnh rồi quay về phòng, Lý Nhiên tinh ý không mời anh ăn chung.
Cửa phòng dành cho khách đóng chặt, như thể vừa rồi nó chưa được mở ra vậy.
Cao Quý Đồng hôm nay dậy muộn hơn bình thường, cậu khó ngủ, đêm qua cậu ngủ không ngon. Lý Nhiễm thấy cậu ủ rũ cúi đầu đi ra, liền hỏi cậu hôm nay có định đá bóng không, cậu trấn tĩnh lại, to giọng trả lời: "Đương nhiên đi chứ, tụi con có hẹn mà."
Lý Nhiễm: "Nhỏ tiếng thôi con, ba còn đang ngủ."
Cao Quý Đồng vội ngậm miệng lại, sợ Lý Nhiễm sẽ bảo cậu đánh thức Cao Lãng dậy ăn sáng. May sao, Lý Nhiễm đã không làm vậy, nếu không cậu phải gồng lên lần nữa.
Xong bữa sáng, Lý Nhiễm lấy túi thể thao và máy ảnh, giục Cao Quý Đồng thay quần áo để đưa cậu đến sân vận động. Cô không lái xe trong một thời gian nên lái chậm một chút. Trẻ em có nhiều năng lượng hơn người lớn, Cao Quý Đồng đã lấy lại năng lượng trong thời gian ăn sáng.
Không lái xe quá lâu, khi Lý Nhiễm lùi xe ra khỏi gara, cô vô tình đâm vào xe của Cao Lãng. Cũng may là báo động giả, nếu không cô cũng không biết giải thích với anh như thế nào. Sau khi xe lái ra khỏi gara, cô cẩn thận lái vòng quanh khu phố hai lần, sau khi lấy lại được cảm giác quen thuộc mới dám đi trên đường.
Thời tiết quá nắng, xung quanh không có tài xế, quản gia hay bảo mẫu, Cao Quý Đồng cũng có cảm giác tự do hơn, tâm trạng dần phấn chấn.
Mặt trời mùa hè rực rỡ, Lý Nhiễm đang ngồi trong sân vận động đội mũ đeo khẩu trang, thỉnh thoảng chụp ảnh Cao Quý Đồng. Một đám trẻ con mồ hôi nhễ nhại chạy trên bãi cỏ, nhìn từ xa đã không phân biệt được ai với ai, giống như những củ cà rốt nhỏ đang di chuyển.
Kết thúc một trận đấu, Cao Quý Đồng ghi được hai bàn thắng nhưng lại thua chung trận, cậu không khỏi phàn nàn rằng đồng đội của mình quá ngốc. Lý Nhiễm dùng khăn lau mồ hôi cho cậu, cười nói: "Quý Đồng, bọn con là một đội, đừng nói về đồng đội mình như thế."
Cao Quý Đồng bĩu môi quay mặt đi.
"Quý Đồng, tớ xin lỗi, vừa rồi tớ làm cậu ngã." Cao Quý Đồng đang uống nước thì một cậu bé trông hơi giống con gái chạy tới, rụt rè xin lỗi.
Lý Nhiễm nở một nụ cười thân thiện với cậu và vỗ vỗ vai con trai mình.
Vì phép lịch sự đã được dạy dỗ, Cao Quý Đồng nuốt nước bọt: "Không sao đâu."
Cậu ngã cũng chẳng sao, nhưng nếu không có cậu ta cản đường, cậu chắc chắn đã ghi bàn thắng cuối cùng, Cao Quý Đồng nghĩ dù thế nào cậu cũng không vui nổi, giọng điệu cũng không được tốt lắm.
"Mẹ Quý Đồng, Quý Đồng có bị thương không? Vừa rồi là do Triệu Nghị bất cẩn." Nắm tay Triệu Nghị là một người đàn ông có đôi mắt cười và má lúm đồng tiền, nhìn rất quen.
Lý Nhiên cười nói không có việc gì, "Chỉ là trầy xước ngoài da, vừa rồi tôi đã sát trùng nho nhóc rồi."
"Tôi thực sự xin lỗi." Anh ấy xin lỗi.
Lý Nhiên vội vàng lắc đầu, "Không sao đâu, lúc chơi bóng có va chạm là chuyện bình thường."
"Tiểu Nhiễm?"
"Anh Triệu Ngọc?"
"Thật sự là em rồi."
Đối phương có chút khó tin, Lý Nhiễm cũng kinh ngạc.
Tình cờ gặp lại bạn cũ quả là điều hiếm có.
"Thật ra vừa rồi ngồi ở chỗ đó anh cũng thấy em quen quen, nhưng không dám nhận, không nghĩ tới thật sự là em." Triệu Ngọc vui vẻ cười, lộ ra hàm răng trắng sáng.
Lý Nhiễm Văn khẽ cười nói: "Vừa rồi không chú ý, không nghĩ tới gặp được anh ở chỗ này."
"Anh cũng không nghĩ tới, đi thôi," hắn dừng một chút, đưa tay so sánh chiều cao của hai tiểu gia hỏa, "Lúc em đi anh chỉ cao hơn Quý Đồng một chút, ha ha, khi đó em thấp hơn anh một cái đầu."
Bị lây sự vui vẻ của đối phương, Lý Nhiên cũng rất vui vẻ, "Cũng không sai biệt lắm."
"Không ngờ đã nhiều năm như vậy." Triệu Ngọc xoa đầu Triệu Nghị, giới thiệu với Lý Nhiễm, "Đây là con của anh trai anh. Triệu Nghị, dì này là dì Tiểu Nhiễm, dì Tiểu Nhiễm là bạn hồi nhỏ của ba và chú."
Mấy đứa trẻ ngoan ngoãn dạ vâng, Lý Nhiễm kêu Cao Quý Đồng chào hỏi.
"Chào chú Triệu." Cao Quý Đồng lễ phép gọi một tiếng, liếc nhìn cậu bé đối diện có chút sợ mình, đối phương còn đang nghiền ngẫm chuyện cậu ta khiến mình thua đây mà.