Tử Vu Tạc Thiên

Chương 23:




A Lương rũ mắt xuống, nàng biết cô nhất định rất thích hoàng thượng, nhưng nghe từ chính miệng cô nói ra, trong ngực vẫn có chút rối rắm mạc danh, thật sự là thích, nhưng cô có thể thích nàng sao?
“A Lương, làm sao vậy?” Ta nhìn trên gương mặt nho nhỏ của nàng tràn đầy vẻ cô đơn, ta biết tâm tư của nàng, nhưng mà loại chuyện này không thể vạch trần, cuộc sống như vậy đối với ta đã là quá đủ rồi, không muốn để cho một nữ hài thuần chân như nàng cũng phải tham dự vào dây dưa một đời một kiếp giữa ta và Hoa Khuynh, loại đau đớn này không phải thứ nàng có thể chịu đựng.
“Không sao, Nhan tỷ tỷ cảm thấy vẫn khỏe chứ?” A Lương nâng mắt lên, tận lực che giấu đi một mạt mất mát trong mắt. Nàng hiểu cô và nàng vĩnh viễn đều ở trên hai đường thẳng khác nhau, vĩnh viễn đều không thể tiếp xúc cùng một chỗ, chỉ là trong lòng vẫn khát vọng như vậy, khát vọng được cô nhìn chăm chú, được cô ôm vào lòng, cho dù chết nàng cũng cam nguyện.
“Ừm, ta không sao.” Trên người cũng không có bao nhiêu đau đớn, chính là đau đớn như bị xé rách nơi ngực kia lại không thể xem thường. Trong khoảnh khắc vừa rồi khi nhìn thấy Hoa Khuynh, hết thảy đau đớn dường như đều khuynh tập đến.
Loại đau đớn này giống với một màn mình đã nhìn thấy trong bóng tối kia, khi ta thấy hồng y chầm chậm mơ hồ trước mắt, tuyệt vọng bao trùm lên toàn bộ thân thể. Ta còn nhớ rõ khi đó mình đã vui sướng như vậy, từ tái ngoại một đường phi ngựa liên tục trở về, chỉ bởi vì muốn mình là người đầu tiên cùng nàng phân hưởng thiên hạ này mà thôi.
Thiên hạ, giành được thiên hạ này rồi lại như thế nào? Mất đi người quan trọng nhất, sao có thể.
“Nhan tỷ tỷ, vì cái gì, ngươi và hoàng thượng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” A Lương nhìn người nằm trên giường kia, thần tình trong đôi mắt lại không biết đã phiêu đến nơi nào, nàng muốn biết vì sao cô lại bi thương như vậy, loại đau đớn như thâm nhập cốt tủy này đến tột cùng là từ đâu mà đến?
“A Lương, ngươi không hiểu được.” Ta nhìn người con gái thuần chân kia, ta sẽ không phá vỡ sự mỹ hảo của nàng, chỉ là loại mỹ hảo này trong thâm cung còn có thể duy trì được bao lâu? Ta không biết.
A Lương thực sự không hiểu được Hoa Khuynh và tình cảm của cô đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, tựa như bất luận kẻ nào cũng không thể lý giải. Thế giới của hai người bọn họ chỉ có Nhan tỷ tỷ hiểu được, cho dù nàng thích cô thế nào cũng vẫn thua kém tình yêu của cô đối với hoàng thượng, khắc cốt ghi tâm đến vậy sao?
“Nhan tỷ tỷ, đừng bi thương như vậy nữa được không?” A Lương nhìn đôi mắt cô, đôi mắt như trân châu đen kia thực sự có thể hấp dẫn bất cứ người nào, lộ ra khí tức như địa ngục, có đôi khi lại bất đắc dĩ như vậy. Nàng chỉ muốn trong mắt cô không còn bóng tối nữa mà thôi, cho dù chỉ là giảm đi một chút cũng tốt, loại khí tức như địa ngục này thực sự có thể khiến bất cứ kẻ nào sụp đổ, lẽ nào cô không biết sao? Đôi mắt đẹp như thế, không nên như vậy.
“A Lương, cả đời này ta đều đuổi theo nàng, nếu như ta có bi thương, đó cũng là ngọn nguồn từ nàng mà thôi.” Ta không biết giải thích những chuyện này thế nào, chỉ có thể nói như vậy, cũng không biết A Lương rốt cuộc nghe hiểu được ta nói gì không, chỉ là muốn nói cho nàng biết như vậy mà thôi, sự tình giữa ta và Hoa Khuynh, có lẽ đến chết mới có thể kết thúc.
“Nhan tỷ tỷ cả đời này đều sẽ chỉ thích hoàng thượng sao?” A Lương không biết vì sao lại muốn hỏi câu này, chỉ là muốn hỏi liền hỏi. Nàng không biết cô đến tột cùng sẽ trả lời thế nào, nếu như cô nói phải, vậy phải làm thế nào? Tình yêu của nàng chỉ có thể giấu ở trong lòng sao? Chính là nàng yêu cô a.
Ta không biết nàng tại sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này, không hi vọng có lẽ so với hi vọng sẽ càng tốt hơn. Ta không muốn hủy đi cả đời này của nàng, đời này cũng không còn khả năng sẽ yêu thêm một người nào khác nữa, trái tim nhỏ bé như vậy, chỉ có thể xếp được hai chữ Hoa Khuynh. Hoa Khuynh, hai chữ này chiếm cứ cả đời ta, có lẽ kiếp sau cũng không thể đào thoát được. Tình yêu với Hoa Khuynh đã khắc sâu ở trên người, trong trái tim, mỗi một tấc cốt nhục đều là tên của nàng.
“A Lương, có lẽ kiếp sau ta cũng không thể trốn thoát được khỏi nàng.” Ta nhẹ giọng trả lời, không phải ta tuyệt tình, chỉ là không muốn để cho A Lương có hi vọng mà thôi, như vậy dù sao so với cả đời thống khổ vẫn còn tốt hơn.
“Kiếp sau cũng không trốn thoát được sao?” A Lương thất thần mà nhìn gương mặt tái nhợt của cô, thanh liệt như vậy, cô nói kiếp sau cũng chỉ yêu người đó thật sao? Nhan tỷ tỷ, vì sao ngay cả một tia hi vọng cũng không lưu lại cho ta? Vì sao phải yêu nàng sâu sắc như vậy? Nàng cấp cho ngươi thống khổ, ngươi cũng nhất định tiếp nhận thật sao?
“Ừm, kiếp sau cũng không trốn thoát được.” Ta rũ mắt xuống, không muốn nhìn thấy tiếu dung thiên chân kia thời khắc này đã trở nên bi thương thật sâu. A Lương, nữ hài kia thiên chân khờ dại như vậy, là vì gặp phải ta mới trở thành như bây giờ, biết đâu không gặp ta, nàng sẽ vẫn tiếp tục sống vui vẻ.
“Nhan tỷ tỷ thật tuyệt tình đi?” A Lương cười nói, không biết nụ cười của mình có bao nhiêu xấu, chỉ là nàng muốn cười. Cô nói khuôn mặt tươi cười của nàng rất xinh đẹp, có lẽ chỉ là khuôn mặt tươi cười giống với người kia thôi.
“A Lương.” Ta nhìn nụ cười của nàng, nhàn nhạt mà tuyệt vọng, đây đều là do ta một tay sở tạo, nhưng đau dài không bằng đau ngắn.
Có lẽ rất nhiều năm sau nàng sẽ tìm được một người nam nhân yêu nàng, sau đó kết hôn sinh con, hết thảy những điều này sẽ chỉ còn là một giấc mộng, như hoa trong gương trăng trong nước mà thôi. Khi đó nàng có thể cười đối mặt với hiện tại, sẽ không hãm sâu vào đau khổ như mình, như mình vĩnh viễn đều không thể bò được lên, khi bỉ ngạn hoa kia nở, có lẽ chính mình cũng đã biến mất rồi.
“Nhan tỷ tỷ, vì sao lại thích hoàng thượng vậy?” A Lương đã thu hồi lại nụ cười, chỉ còn nghi hoặc, nghi hoặc cô thế nào lại thích hoàng thượng chứ? Hoàng thượng khi đó chỉ là một nữ nhi bình thường thôi mà.
“A Lương muốn biết?” Ta cười hỏi, nếu như nàng muốn biết, ta sẽ nói cho nàng biết.
“Ừ, Nhan tỷ tỷ nói đi.” A Lương ngồi bên giường nhìn cô, không phát hiện ra sắc trời ngoài cửa sổ đã tối, hình như đã sắp tới mùa xuân rồi.
“Khi ta gặp Hoa Khuynh, ta đang trốn trong một góc. Mẫu thân của nàng dắt tay nàng đi tới từ đường nhỏ, không biết nàng làm thế nào phát hiện ra ta, chỉ là khi ta ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, rất trong trẻo, rất mỹ hảo. Bàn tay nho nhỏ của nàng duỗi đến trước mặt ta, nói có thể cùng nàng làm bằng hữu không? Ta chưa từng thấy qua khuôn mặt tươi cười nào trong trẻo đến không một tia ô nhiễm như vậy, ta liền đáp ứng. Sau đó vẫn đều cùng nàng, nàng đều sẽ lén chạy đến cùng ta chơi đùa. Tính nàng rất trẻ con, nàng thích nói “Vãn Ca, ngươi rất không thú vị”, nàng thích trốn dưới gốc hoa đào nhìn ta đi tìm nàng, sau đó ôm lấy ta cười. Ta lần đầu tiên nói thích nàng, nàng đang chơi đùa, ta một lần lại một lần lặp lại câu “ta yêu ngươi”, ta mỗi ngày đều ở bên tai nàng nói, thẳng cho đến khi cha mẹ của nàng đều đã mất, khi ta kéo tay nàng nói những lời này, nàng đáp ứng. Sau đó vẫn đều ở cùng nhau, nàng nói nàng muốn thiên hạ này, như vậy nàng liền có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ với ta. Ta xem như thật, chuyện sau đó ngươi hẳn là biết rồi, ta thu phục Nam Nguyên, muốn là người đầu tiên cùng nàng phân hưởng, chính là, A Lương, ta không có cùng nàng ở một chỗ, ta đã chết rồi, một câu nàng nói ở trên đại điện kia, ta liền đã chết rồi.”
“Nhan tỷ tỷ chính là Vãn tướng quân giết người không chớp mắt kia sao?” A Lương không biết nên nói thế nào, nàng chỉ biết người kia là một người trong thần thoại, chuyện về người chinh chiến sa trường kia đều được mọi người nói đến say sưa, chính là trong miệng của họ, người nọ chỉ là một ác ma mà thôi, một người sát phụ thí mẫu (giết cha giết mẹ) mà thôi.
“Phải, A Lương sợ?” Ta không dám nhìn ánh mắt của nàng, sợ từ trong mắt nàng nhìn thấy sự chán ghét, nhìn thấy nét sợ hãi, ta không biết thì ra ta lại để ý đến ánh mắt của người khác như vậy.
“Nhan tỷ tỷ, kỳ thực ngươi có nỗi khỗ tâm riêng phải không?” A Lương tịnh không hề sợ hãi ta, nàng biết Vãn Ca là một công chúa, chỉ là trong cung điện này ai cũng sẽ không xem cô như công chúa mà đối đãi.
“A Lương, không sợ sao?” Ta nâng mắt lên nhìn về phía nàng, trong đôi mắt đen nhánh không có một tia chán ghét, vẫn là trong suốt như vậy, là thật sự không sợ ta sao?”
“Nhan tỷ tỷ, ta không sợ ngươi, ngươi có thế giới của mình, A Lương không biết trong thế giới của ngươi đã phát sinh chuyện gì, ta chỉ có thể nói, ngươi nhất định phải hạnh phúc. Biết sao không, A Lương vẫn luôn chỉ hi vọng Nhan tỷ tỷ có đủ chân tâm để rót vào những nụ cười lãnh lẽo, không cần phải che giấu những bi thương trong mắt kia.” A Lương không biết mình rốt cuộc đang nói cái gì, chỉ là rất muốn nói ra những lời mình muốn nói, trong thế giới hiện tại của cô đã có nàng, trong thế giới của nàng cũng đã có cô, như vậy cô sẽ hảo hảo mà.
“A Lương, Nhan tỷ tỷ đáp ứng ngươi.” Ta cười nhìn nàng, là nụ cười thật tâm, không che giấu bất luận bi thương gì, không có bất luận khó chịu.
“Nhan tỷ tỷ, ta vẫn gọi ngươi là Nhan tỷ tỷ hay là Vãn Ca?”
“Gọi là Nhan tỷ tỷ đi, Vãn Ca đã chết rồi, hiện tại còn sống chính là Nhan mị nô mà thôi. A Lương, nhớ kỹ, không được nhắc tới tên ta trước mặt người khác.” Ta sợ nàng sẽ bởi vì ta mà gặp phải bất trắc.
“Ừ, ta hiểu rồi.” A Lương gật gật đầu, tỏ ý nhất định mình sẽ không nói ra.
“Nhan tỷ tỷ, cuộc sống ngươi muốn là như thế nào?” A Lương đứng lên đi đến bên bàn rót một chén nước bưng tới, nhìn thấy môi cô đã có chút khô nứt.
“Chỉ là muốn một cuộc sống dưới ánh mặt trời.” Ta chỉ muốn cùng Hoa Khuynh sống dưới ánh mặt trời, có thể cùng cảm thụ hơi ấm của thế gian, chứ không phải bị vây trong hắc ám, mờ mịt như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.