Tử Vu Tạc Thiên

Chương 4:




Đệ tứ chương
Tác giả: Phượng Triệt
Edit: Nguyệt Cầm
“Nhan tỉ tỉ, xin lỗi.” A Lương áy náy nhìn cô.
Tiểu hài tử ngốc này, “Không cần xin lỗi, ta không sao, đi thôi, bị muộn rồi a.”
“Ừ”
Vội vàng chậm chạp đuổi theo phía sau vẫn không thể đến kịp. Dĩ nhân đã phân phó những người khác đi làm việc rồi, đứng ở trong viện tử (sân nhỏ) ngày hôm qua, trên mặt vẫn trát một tầng phấn dày, giống như một người mặt trắng trông thật buồn cười.
“Dĩ nhân hảo.” Hơi hơi cúi người.
“Hảo, rất hảo.” Thanh âm the thé vang lên, nhíu mày một chút, không biết hắn sẽ thế nào: “Ngươi biết ngươi đã đến muộn bao lâu không?”
“Không biết.”
“A Lương, ngươi đi làm việc.”
A Lương lo lắng nhìn Nhan tỉ tỉ, tràn đầy áy náy mà nhìn cô lại đang khẽ cười.
“Không có gì, ngươi đi đi.” Vẫn cố không để cho nàng lo lắng.
“Nhan nô, ngày đầu tiên làm việc đã đến muộn, ngươi nói xem nên phạt thế nào?” Trên mặt lộ ra một tia cười âm tà.
“Dĩ nhân nói phạt thế nào thì phạt thế ấy.” Hỏi ta không phải hỏi cho có sao, tất nhiên là không nên phạt.
“Đem quần áo bên kia đi giặt sạch sẽ, tẩy không sạch sẽ không được ăn cơm.”
Nhìn theo phía ngón tay hắn chỉ, giữa viện tử kia chất đầy xiêm y cao như núi vậy.
Cau mày, một chút không nguyện cũng liền bị hắn nhìn thấy được.
“Thế nào? Không muốn sao?”
Vừa nghe câu này, vội vã cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Không có.”
“Vậy còn không mau đi.”
Nghe xong lời này, vội vã bước đi thu thập đống xiêm y kia.
Thực sự không biết có phải cố tình chỉnh ta hay không, vết thương trên cổ tay còn chưa khỏi, làm sao có thể giặt được cả đống xiêm y này. Bất đắc dĩ cười cười, đành phải đem đống xiêm y kia phân ra thành hai, trước tiên ôm một đống đi ra bờ sông.
Xuyên qua hậu viện chính là một dòng suối nhỏ, không bị đóng băng, nhưng nước cực kì lạnh lẽo. Hít sâu một hơi, đưa ngón tay chậm rãi thâm nhập vào trong dòng suối, thực sự rất lạnh giá. Lấy hết tinh thần đem toàn bộ bàn tay tiến vào, nước tràn qua chỗ vết thương trên cổ tay, dòng nước lạnh lẽo dần thấm vào trong khăn tay, chạm tới vết thương. Tay liền run rẩy một hồi, cắn chặt môi, đem khăn trên tay cố sức buộc thật chặt, đau đớn thấu xương ập vào tận trong cốt tủy, trên trán lấm tấm dính đầy mồ hôi. Đem một bộ xiêm y màu sắc sặc sỡ nhúng vào trong nước thanh tẩy, gắng sức chà xát, lại tẩy cho thật sạch sẽ. Giặt hết vài kiện y phục lại có chút choáng váng đầu óc, toàn thân không có sức lực thực sự là không thể.
Tẩy tẩy ngừng ngừng, cuối cùng cũng giặt xong hết một nửa đống này, chỗ cổ tay đã biến thành màu tím nhạt, ta biết bên trong khẳng định là huyết nhục (máu thịt) lẫn lộn rồi, đau đớn lúc mới đầu đã không còn cảm nhận được nữa, ngón tay chuyển động cứng ngắc, móng tay đều đã trở nên trắng bệch, chỗ lòng bàn tay và ngón tay nổi lên từng đạo nếp nhăn, có chút khó chịu.
Muốn đứng thằng lên, còn chưa kịp đứng vững thì đã bị một phiến tối sầm đổ ập xuống, lảo đảo lảo đảo ngã vào trong suối nước, lạnh lẽo thấu xương tràn ngập thân thể, xương cốt không có một chút sức lực nào để đứng thẳng lên, ngón tay khảm thật sâu vào trong hòn đá dưới lòng suối, thủy chung không thể đứng dậy nổi, đành phải nằm trong làn nước băng lãnh này vậy. Suy nghĩ dần dần trở nên nặng nề, một tia không khí kia cũng bị cắt đứt.
Giữa lúc mơ mơ hồ hồ cảm thấy có người gọi ta, gắng sức muốn mở mắt ra, nhưng mắt lại giống như có người xé rách không cho mở. Sau đó có người nhẹ nhàng vuốt mặt ta, vừa mạnh mẽ mở mắt, nhìn thấy những đám mây trên trời, còn có A Lương ở phía trên đầu đang khóc thút thít. Đưa tay lau đi giọt lệ kia an ủi nàng: “A Lương đừng khóc, Nhan tỉ tỉ bây giờ không phải không có chuyện gì rồi sao?”
Ô ô…
“Còn nói không có gì, nếu không phải A Lương muốn đi xem tình hình của Nhan tỉ tỉ, Nhan tỉ tỉ đã chết ở trong dòng suối nhỏ kia rồi.” Vừa mới nhìn thấy cô nằm ở trong dòng nước không nhúc nhích, thực sự đã vô cùng sợ hãi.
“Cũng may có A Lương a.”
“Nhan tỉ tỉ.”
“Được rồi, được rồi, đỡ ta đứng dậy đi, còn có rất nhiều xiêm y chưa được giặt tẩy đấy.” Gắng sức muốn đứng lên, lại phát hiện căn bản không có chút khí lực, đành phải bảo nàng đỡ mình dậy.
“Không được, Nhan tỉ tỉ, ta đưa ngươi quay về thay y phục, để A Lương giúp tỉ tỉ giặt.”
“A Lương, bị dĩ nhân nhìn thấy nhất định sẽ bị trách phạt, ngươi ngoan.” Nói hết lời mới khuyên phục được nàng, bất quá điều kiện vẫn là muốn ta quay về thay quần áo.
Dưới sự dìu đỡ của A Lương mà chậm chạp đi tới tảng đá trên tiểu lộ, y phục bị nước ngấm ướt dán sát lên người, rất khó chịu. Đi qua viện tử thì phát hiện dĩ nhân sớm đã đi tới đây, không khỏi lấy làm kinh hãi, muốn tránh cũng không kịp nữa rồi.
“Nhan nô lại đây.”
Nghe hắn gọi ta, đành phại nhẫn nại đi tới, “Dĩ nhân có gì phân phó?”
Nhìn thấy cô toàn thân chật vật nhếch nhác, có chút khịt mũi, ngữ khí mang theo trào phúng nói: “Thế nào, giặt một chút y phục lại thành cái dạng này?”
Nhìn hắn một cái, không nói gì.
“Hừ, mau đi thay quần áo sạch sẽ, hoàng thượng muốn gặp ngươi.”
Hoa Khuynh muốn gặp ta, vì sao gặp ta?
Không dám hỏi nhiều, trở về phòng, mặc vào y phục của A Lương rồi liền đi tới Phượng Nghi điện.
Cảnh vật trên đường đều mơ mơ hồ hồ, nhìn không rõ lắm, trán có chút nóng lên, ngay cả bước chân cũng có chút bất ổn, đi một bước cũng phải ổn định lại thân hình, này chứng tỏ thân thể gần đây đã càng ngày càng kém.
Một màn cảnh sắc quen thuộc ở trước mắt thoảng qua, hồi ức khi xưa lại bị gợi ra, giọng nói và dáng điệu, nụ cười của một người hiện lên trước mắt ta, tiếng cười thanh thúy vang vọng bên tai. Cười cười tự giễu chính mình, đều đã là quá khứ, còn lại chỉ có mình ta.
Bước qua ngọc thạch trước cung điện, giữa đại điện hoa lệ trải thảm đỏ tươi, vượt qua hồng bố đỏ tươi nọ, lại đi trên đá cẩm thạch, dọc theo hồng bố đi về phía trước, cuối cùng đi qua một cây cột trụ ở chỗ rẽ ngoặt sẽ tới được nơi Hoa Khuynh hiện đang cư ngụ. Hoa lệ vô cùng, cho dù là phụ hoàng của ta khi còn sống cũng chưa từng xa hoa đến mức ấy. Đoạt lấy thiên hạ từ trong tay phụ hoàng chính là để cho nàng vi sở dục vi(làm gì tùy thích) như vậy, mọi việc thật không thể ngờ.
Chậm rãi đi tới gian phòng lúc trước mình đã ly khai nọ, vừa định đẩy cửa bước vào, bên tai truyền đến một tiếng lại một tiếng rên rỉ mị hoặc nhân tâm. Cước bộ nhất thời cứng ngắc lại thành khối, không ngăn được đau đớn từ trong trái tim lan tràn ra toàn thân, tay đẩy cửa cũng run nhè nhẹ.
Đây là vì cái gì.
Lại là vì cái gì.
Lẽ nào loại cảnh tượng này vẫn còn chưa cho ta xem đủ sao? Hoa Khuynh, da thịt của ngươi không hề chỉ có một mình ta từng đụng chạm tới, nhìn ngươi ở dưới thân một người rồi lại một người nam nhân rên rỉ, ta làm không được.
Lùi về trong viện tử, đứng ở rất xa. Như vậy sẽ không nghe thấy nữa.
Nhưng mà trong trái tim vì cái gì lại như bị đè ép, đôi mắt phiếm hơi chua xót, khóe mắt đặc lại, đưa tay muốn xóa đi giọt lệ kia, ngón tay chạm tới da thịt mới phát hiện khô khô, tịnh không có nước mắt.
Thật sự khó chịu, muốn khóc, vì cớ gì ngay cả nước mắt cũng không có? Vì cớ gì ngay cả nước mắt cũng muốn lấy đi của ta? Đau đớn đã lấy đi biết bao hi vọng vốn luôn đầy ắp trong ta.
Vòng tay ôm lấy bờ vai mình chậm rãi ngồi xuống, đem đầu chôn thật sâu vào trong y phục.
Sợi tóc đen như mực rơi lạc trên mặt tuyết tái nhợt này, sợi tóc hắc sắc, mặt tuyết bạch sắc, vướng mắc cùng một chỗ.
Qua một hồi rất lâu, có tiếng cửa phòng mở ra, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, một mạt thân ảnh lam sắc từ từ bước ra, khi đi qua viện tử thì mới nhìn thấy rõ dung mạo của hắn, môi hồng răng trắng, da trắng như tuyết. Chỉ có trong cặp mắt phượng hẹp dài kia là tràn đầy trào phúng, sau đó hắn phẩy tay áo bỏ đi.
Gắng sức chống đầu gối đứng dậy, lung lay sắp đổ, cố lắc lắc đầu, mới có chút thanh tỉnh, đi hướng về căn phòng.
Đứng ở ngoài phòng cúi đầu khom người: “Hoàng thượng, Nhan nô đã tới.”
Lại đợi một hồi, mới truyền đến thanh âm nhu mị kia của nàng: “Vào đây.”
Khẽ vịn vào cánh cửa bước qua bậc thềm, ngẩng đầu lại nhìn thấy nàng nằm nghiêng trên giường, lười biếng nhíu mắt nhìn về phía cửa. Không rõ nàng đang nghĩ gì, cẩn cẩn dực dực mà tiến lên, đứng ở trước giường chờ nàng phân phó.
Chỉ nghe thấy nàng nhàn nhạt mở miệng: “Đã đổi tên từ lúc nào?”
Bất đắc dĩ cười khổ, không phải ngươi cho phép sao? Vẫn mở miệng trả lời: “Dĩ nhân đặt.”
“Nga, cái tên này rất hợp với ngươi.” Ngữ khí nghe không ra có gì biến đổi.
“Đa tạ hoàng thượng khen ngợi.”
Ngươi đã nói như vậy, còn có cái gì thích hợp hay không thích hợp sao.
“Dĩ nhân đã nói qua với ngươi về công việc sau này chưa?”
“Vâng, nhưng dĩ nhân đã nói sau này hầu hạ hoàng thượng.”
“Hầu hạ ta?”
“Vâng.” Nghi hoặc ngẩng đầu nhìn nàng, từ lúc ta tiến vào đến giờ ngay cả mắt cũng không mở ra, không muốn nhìn thấy ta đến thế sao?
“Vậy là dĩ nhân nghĩ sai rồi, lát nữa phải hảo hảo phạt.”
Dừng một chút lại tiếp tục nói: “Ta là nói ngươi phải đi hầu hạ đám 囧囧 kia của ta.”
“囧囧”?*
(đoạn này nguyên văn trong RAW là như thế, chữ 囧 là gì thì ở chương trước ta đã đề cập rồi, còn ở đây ý Hoa Khuynh muốn nói là gì thì đọc hồi sau sẽ rõ)
“Đúng, có thắc mắc gì cứ nói.”
Nguyên lai oán hận của ngươi sâu như vậy, mà ta thì ngay cả lí do vì sao phải hận cũng không biết rõ.
Mà thôi mà thôi. Ngươi muốn như thế nào thì liền thế ấy.
“Vâng, không có thắc mắc.”
“Ừ.” Biếng nhác buồn ngủ, lại vẫn không quên bảo ta ra đứng ở cửa.
Khẽ gật đầu: “Hoàng thượng không có gì phân phó, Nhan nô đã đi tới cửa rồi.”
Không ai trả lời, xác nhận đang ngủ đi, liếc mắt nhìn tư thế ngủ của nàng, chính là giống như trước đây, như một con mèo nhỏ cô độc. Nhẹ nhàng đem chăn đắp lên cho nàng.
Bất kể ngươi đối với ta như thế nào, thủy chung vẫn là Hoa Khuynh, sự thực này không thể thay đổi, ta cũng không muốn tránh né, cứ như vậy đi theo ngươi cả đời, chỉ cần ngươi hạnh phúc là tốt rồi, hài lòng là tốt rồi.
Ngay trong giây phút cô xoay người, người trên giường bỗng nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt tràn đầy thần thái phức tạp, không thể nói rõ là yêu hay hận.
Cẩn thận đóng cửa lại, xoay người tựa lưng lên tường, chậm rãi trượt xuống, đầu choáng váng đến kịch liệt, toàn thân đều bốc lên mồ hôi lạnh, nhắm mắt lại, liền rơi vào khoảng không đen tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.