Napi cùng Hàn Minh tiến vào biệt viện, gia nhân cung kính dẫn đường, xuyên qua hành lang dài đầy người qua lại. Đến một lối thang bộ nhỏ bên nhà, gia nhân bước lên trước đi hết cầu thang gỗ, hóa ra cầu thang này dẫn lên khán đài. Vị trí chỗ ngồi của khách quý nằm ở tầng cao nhất, ngồi trong phòng riêng biệt, đẩy cánh cửa dẫn vào phòng.
_ Xin mời tiểu thư, Hàn thiếu gia vào! Phòng khách quý này là dành riêng cho các vị, phía bên phải ghế ngồi có một cái chuông nhỏ, nếu cần chúng nô tài phục vụ gì xin cứ rung chuông, nô tài sẽ lập tức đến ngay. Còn đây là danh mục sắp sửa đấu giá , lão bản gửi đến hai vị mong hai vị kiếm được món hàng ưng ý. Nô tài xin cáo lui!
Hai tay dâng hai bảng danh mục nô lệ, gia nhân khom lưng lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa một cái. Napi ngồi xuống ghế, mắt liếc qua bảng danh mục nô lệ, bên trong có ghi đầy đủ họ tên, thông tin, khả năng, cấp giả, kể cả thân phận của từng nô lệ một. Bên cạnh mỗi cái tên nô lệ, còn có bảng giá mức sàn ban đầu, người bình thường nếu nhìn vào con số này, e là sẽ vô cùng kinh hoảng.
_ Danh mục nô lệ này! Chúng ta mua hết không sót một ai!
Hàn Minh nghe tiểu muội ra lệnh, khóe miệng hơi giật giật, em gái à! Tiền không phải ta thiếu nhưng một lúc xuất ra số tiền lớn như vậy, ta có thể làm được sao?
_ Huynh yên tâm! Cứ tự do trả giá, tiền của muội không tin không mua hết được đám người này.
Napi vui vẻ nói, tiền Họa Thủy kiếm được hai năm qua không kể xiết, việc buôn bán tin tức cũng rất có lợi nhuận, việc lợi dụng tin tức bán ra mưu lợi cho chính Họa Thủy cũng rất thành công. Nên Napi vô cùng vui vẻ khi đề xuất đấu giá này, Hàn Minh vẫn e ngại.
_ Ta biết Họa Thủy có tài sản vô kể nhưng dù sao cũng là của Dật Hy! Tuy hắn gọi muội một tiếng tiểu sư cô, nhưng huynh cũng không muốn muội nợ hắn.
Napi cười khẽ, vỗ vai Hàn Minh trấn an.
_ Tứ ca! Họa Thủy là do muội xây nên, tiền của muội ai dám quản.
Hàn Minh hít hơi lạnh, đôi mắt thầm tán thưởng, thì ra chủ nhân Họa Thủy lại là Napi. Thật không ngờ, tiểu muội ngày nào cần chăm sóc bảo vệ nay đã đủ mạnh mẽ để không ai dám động vào mình. Mắt dời qua bảng danh mục, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc.
_ Trúc Vân! Danh mục cuối cùng, mỹ nhân ngư ?!?
Napi cũng nhìn qua bảng danh mục, lướt đến nô lệ được bán cuối danh sách, ba chữ mỹ nhân ngư đập ngay vào mắt. Mỹ nhân ngư hiếm gặp cực kỳ, dù có thấy được cũng chưa chắc bắt được, mỹ nhân ngư thuộc Thần tộc, sinh ra đã mang tiên cốt, hấp thu linh khí trời đất mà thành hình. Chỉ cần chăm chỉ tu luyện, chắc chắn đắc đạo thành tiên, Thần tộc đến nay luôn sống ẩn dật tránh ánh mắt người đời, thế nên chưa ai nhìn thấy mỹ nhân ngư.
_ Có vẻ hay đây!
Napi gõ gõ ngón tay lên bảng danh mục, cười đến híp mắt, cùng lúc Dật Hy bước vào phòng, theo sau là ba thuộc hạ mỗi người cầm một hòm nhỏ trong tay.
_ Đủ chứ?
_ Tiền muốn rút quá nhiều, tạm thời rút một lần nhiều kim tệ như vậy, tiền mặt của ngân khố chợ đen e là đã hết sạch. Đổi được nhiều nhất có thể rồi, cũng đổi sang loại kim tệ mệnh giá một trăm vạn, tất cả đều ở bốn hòm nhỏ này.
Napi không thèm liếc qua mấy hòm kim tệ, hơi cau mày lỡ không đủ thì sao đây?
_ Đừng lo! Nhiêu đây đủ mua cả khu buôn bán này luôn ấy chứ đừng nói đến mấy nô lệ này.
Dật Hy đặt bốn chiếc hòm lên bàn, ngồi xuống chiếc ghế trống, nhặt bản danh mục lên xem, thích thú trầm trồ.
_ E là Trúc Vân quận chúa đã tìm thấy món đồ quyết phải đoạt được rồi!
Napi nhếch miệng, mỹ nhân ngư này nhất quyết cô phải mua được, một món đồ chơi thú vị đến thế sao để người ngoài chiếm tiện nghi được. Hàn Minh nhìn vẻ mặt của Napi xem ra mỹ nhân ngư này xấu số rồi, không biết sau khi đoạt được con nhóc này sẽ giày vò mỹ nhân ngư ra sao?. Chỗ ngồi bên dưới khán đài nhanh chóng được lấp đầy, rèm che trên sân khấu cũng được kéo lại chuẩn bị cho buổi rao bán. Ngón tay Napi vẽ vẽ lên không khí, một đạo kết ấn hình thành vô cùng nhàn nhã trông tay Napi. Đẩy nhẹ một cái, kết ấn bao trùm lấy không gian trong phòng khách quý, thu tay lại chuyển sang tư thế chống cằm.
_ Trò chơi bắt đầu !