Edit: Kally
Beta: Phong
Đột nhiên đẩy cửa phòng Tinh Lạc là để hỏi hắn có bộ đồng phục sạch nào không, nhưng giờ thì Tống Thanh Chấp không muốn nói gì nữa, không chút chê bai cầm lấy bộ đồng phục hôm qua mặc vào.
"Vừa nãy tìm tôi có chuyện gì đấy?" Hứa Tinh Lạc đúng là rất nhanh, từ lúc đi vào đến lúc đi ra chưa đến năm phút, vừa nhìn liền biết có kinh nghiệm.
"Không có việc gì." Tống Thanh Chấp cúi đầu, cột dây giày của mình lại, không ngẩng đầu lên đi về phía cửa: "Khụ, đi thôi, bị muộn rồi."
Hứa Tinh Lạc nhìn đồng hồ, đúng là muộn rồi: "Haizz, tiết sau chúng ta ăn sáng."
"Ok thôi." Hình ảnh ban nãy cứ lượn lờ trong đầu, bây giờ Tống Thanh Chấp chỉ muốn rời khỏi chỗ này, miễn chạm vào ánh mắt Hứa Tinh Lạc, cậu xấu hổ lắm.
Điều khiến cậu bội phục hơn chính là hình như Hứa Tinh Lạc không xấu hổ.
Chính xác hơn mà nói thì trông hắn chẳng có việc gì......
Học sinh hư thời nay đều hào phóng như vậy sao?
Bị nhìn mà đến mắt cũng không chớp lấy một cái.
"Được rồi, đi thôi." Hứa Tinh Lạc vuốt tóc, cầm lấy cặp của hai người, cùng Tống Thanh Chấp xuống lầu.
"Bình thường cậu đi học như thế nào?" Cơn gió bên ngoài thổi qua, Tống Thanh Chấp cuối cùng cũng cảm thấy mình khôi phục lại nhiệt độ bình thường, cậu duỗi tay về phía Hứa Tinh Lạc: "Tôi tự cầm được."
"Xe đạp công cộng, hoặc là xe buýt." Hứa Tinh Lạc đưa cặp cho cậu, hỏi: "Thời gian hôm nay hơi vội, gọi xe được không?"
"Cũng được." Tống Thanh Chấp gật đầu, đi theo Hứa Tinh Lạc ra khỏi con hẻm.
Hai người ngăn một chiếc xe taxi rồi lên xe.
Nếu đèn xanh suốt chặng đường thì thời gian cũng vừa đủ, nhưng không biết là do tài xe xui hay bọn họ xui, mới vừa lên xe không lâu thì gặp đèn đỏ.
Bây giờ mà dừng lại chờ thì đúng là nóng ruột.
Tài xế thấy lo lắng dùm bọn họ: "Hai đứa mấy giờ vào học?"
"7 giờ ạ......" Tống Thanh Chấp thở nhẹ.
"Chúng ta bị muộn rồi." Hứa Tinh Lạc nhìn đồng hồ, dựa theo kinh nghiệm của hắn, đến trước 7 giờ tuyệt đối là không thể.
"......Vậy cũng không còn cách nào." Tống Thanh Chấp nhìn đèn đỏ, chẳng lẽ còn bay qua được sao.
Hứa Tinh Lạc không nói gì, đợi tới khi gần đến trường, hắn nói với tài xế: "Chú ơi, chú dừng ở phía trước đi, không cần đến cổng trường đâu ạ."
"Ok." Chú tài xế nói.
"Tại sao?" Tống Thanh Chấp khó hiểu.
"Cổng trường có học sinh trực." Hứa Tinh Lạc nói, dùng điện thoại quét mã thanh toán, cầm cặp chuẩn bị xuống xe: "Bị bọn họ thấy đi học trễ là xong."
"Cho nên?" Tống Thanh Chấp không hiểu ra sao vội bước xuống, không nhìn thấy thì bọn họ cũng đến trễ mà.
"Cửa hàng tiện lợi ở đây có một cửa sổ tầng hai ngang với bức tường của trường, cậu có thể trèo qua." Hứa Tinh Lạc quen thuộc dẫn đầu, Tống Thanh Chấp nghe vậy thì sửng sốt, hắn nói tiếp: "Bà chủ ở đây quen tôi, tôi qua đó nói với bà ấy một tiếng."
"......" Còn có cách này luôn sao.
Tống Thanh Chấp trợn tròn mắt, đơ ra nửa ngày không thốt lên câu nào, nói thật thì cậu nể lắm, đây chính là trùm trường trong truyền thuyết ư.
Bà chủ cửa hàng tiện lợi đúng là quen Hứa Tinh Lạc, bà hỏi Hứa Tinh Lạc: "Dạo gần đây cháu không đi học à? Lâu rồi không thấy cháu."
"Không phải ạ, dạo gần đây cháu không đi trễ." Hứa Tinh Lạc nói chuyện với bà, dường như khá quen thuộc.
Đương nhiên là vậy, dù sao thì hắn tiêu tiền ở chỗ này không ít.
"Ha ha, mau đi đi." Bà chủ nói.
"Cảm ơn chị nhé." Hứa Tinh Lạc cười, quay đầu ra hiệu với Tống Thanh Chấp cùng đi.
Tống Thanh Chấp đứng một bên xấu hổ đến mức ngón chân suýt đâm thủng đế giày, đệt, bà chủ chắc cũng gần 50 tuổi rồi mà Hứa Tinh Lạc gọi 'chị' không chớp mắt lấy một cái.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cậu thực hiện kiểu gian lận này, cậu cảm thấy không chắc chắn và rất do dự.
Khi nhìn thấy cửa sổ ngang với tường trường, Tống Thanh Chi giật giật khóe môi: "Cao như vậy, làm sao xuống được?"
"Trèo tường không dễ, xuống tường cũng không dễ." Hứa Tinh Lạc nói: "Chúng ta cũng gần hai mét rồi, yên tâm, không ngã được đâu." Như để trấn an Tống Thanh Chấp, hắn lại nói: "Nếu cậu lo lắng thì tôi có thể ở dưới đỡ cậu."
Tống Thanh Chấp còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể bắt chước Hứa Tinh Lạc, ném cặp mình qua trước.
"Biết chiêu này gọi là gì không?" Hứa Tinh Lạc bò lên trên bày ra vẻ mặt cười xấu xa: "Cái này gọi là ném đá dò đường, nếu ở phía dưới có người, chúng ta sẽ không vào nữa, vậy thì sẽ không có gì tệ hơn là đến trễ."
"...... Cậu cẩn thận chút đi." Tống Thanh Chấp lo lắng.
Nhưng Hứa Tinh Lạc lại rất quen thuộc, chỉ thấy đối phương dùng tay bám lấy bức tưởng, tư thế uyển chuyển nhẹ nhàng leo xuống.
"Chấp ca, mau xuống đi!"
Hứa Tinh Lạc từ bên trong gọi lớn, mặt Tống Thanh Chấp tái mét, thằng cu này có thể có tự giác của một người vừa mời làm chuyện xấu không.
"Câm miệng." Cậu nhanh chóng bò lên tường để tránh chết trước cả khi xuất sư: "Gọi cái gì mà gọi, cậu sợ không ai biết là cậu vừa mới trèo tường sao?"
"Xung quanh không có ai cả." Hứa Tinh Lạc ngẩng đầu, giơ hai tay chuẩn bị đỡ Tống Thanh Chấp: "Đến đây đi đến đây đi, cậu cứ dũng cảm nhảy xuống! Đừng quay đầu lại, tôi sẽ đỡ cậu mà!"
Bức tường này cao đến gần 3 mét, trông rất đáng sợ, nhưng đúng như lời Hứa Tinh Lạc nói, bọn họ cao cũng gần 2 mét rồi, cẩn thận chút là được.
Tống Thanh Chấp vừa buông tay, Hứa Tinh Lạc ôm lấy eo cậu, hai người lùi về sau mấy bước.
"Sao nào? Cảm thấy an toàn lắm đúng không?" Hứa Tinh Lạc thấp giọng nở nụ cười, tràn đầy sự tự tin với bản thân.
"Chậc." Tống Thanh Chấp nhịn không được bật cười chung với hắn, vỗ tay Hứa Tinh Lạc nhảy ra khỏi lòng ngực hắn, nhặt cặp mình lên nói: "Đừng nhây nữa, nhanh về lớp thôi."
Nhẹ nhàng trốn học sinh trực trường đi chấm học sinh đến trễ, nhẹ nhàng vào lớp, một loạt hành động ghê gớm.
Hai người lẻn vào lớp mà không gặp nguy hiểm gì, thong thả ung dung bắt đầu học.
'Đói quá, cậu có đói không?'
Một tờ giấy được ném lên từ bàn sau.
Tống Thanh Chấp run vai, sau đó hỏi Thẩm Kí: "Trong hộp bàn mày có gì ăn không?"
"Không có." Thẩm Kí hoảng sợ nhìn cậu: "Chấp ca, tao là loại người như thế sao? Mày có thấy tao trong giờ học mà ăn vặt bao giờ chưa?"
"Vậy thì ai có? Mày tìm xin cho tao chút đi." Tống Thanh Chấp nhờ vả.
"Được thôi, nhưng mày hỏi làm gì?" Thẩm Kí kinh ngạc, gã nhớ rõ Tống Thanh Chấp cũng đâu thích ăn vặt.
"Đồ ăn vặn thì có thể làm gì?" Tống Thanh Chấp nói: "Đương nhiên lấy ăn rồi."
Thẩm Kí lập tức nói: "Mày chờ chút." Nếu Chấp ca của gã muốn ăn, gã đương nhiên không thể chối từ, vận dụng toàn bộ khả năng bản thân đi ăn cướp!
Thành thật mà nói, trường của họ không nghiêm ngặt về đồ ăn vặt nên nếu đi ăn cướp thì vẫn cướp được dễ dàng.
Hứa Tinh Lạc nhận được đồ ăn vặt Tống Thanh Chấp đưa xuống, không hẳn là há hốc mồm, nhưng tuyệt đối rất kinh ngạc, thì là......hắn chỉ là than thở chút về tình cảnh khốn khổ mà thôi.
Nhưng không sao, hắn rất hưởng thụ.
Không ngờ Tống Thanh Chấp lại có năng lực như vậy.
Cảm ơn bé yêu đã chu cấp, yêu cậu lém ♡
Cầm tờ giấy cảm ơn của Hứa Tinh Lạc, Tống Thanh Chấp khe khẽ thở dài, cậu đã trả đủ giá để xoa dịu tâm trạng không tốt của bạn cùng lớp.
Đầu tiên, làm một người thích sạch sẽ, mặc lại bộ đồ đã mặt ngày hôm trước, sau đó trèo tường lần đầu tiên trong cuộc đời, cuối cùng còn kéo Thẩm Kí xuống cùng để lấy đồ ăn vặt.
Cậu luôn có cảm giác rằng trong ba tháng cuối cấp ba, mạng sống của cậu đang gặp nguy hiểm.
Đến trưa trước khi tan học, Hứa Tinh Lạc nhìn thấy một cô gái đi tới, hình như là lớp phó, tìm Tống Thanh Chấp nhờ gì đó: "Tống Thanh Chấp, lát nữa ăn trưa xong cậu có thể giúp tôi viết tiêu đề lên bảng được không?"
Hình như là lão La suy nghĩ muốn đổi bảng đen trông thụ ví hơn để các bạn học có thêm cảm giác mới mẻ.
Có lẽ đến lúc đó có thể cải thiện bài kiểm tra cao hơn hai điểm.
"Được thôi." Tống Thanh Chấp gật đầu nói.
"Lát nữa ăn cơm xong, chúng ta cùng nhau về lớp nhé?" Lớp phó dường như nhớ đến gì đó thì vội hỏi: "Trưa nay cậu đi ăn với chúng tớ không?"
Bởi vì đối phương đã vài ngày rồi không tới nên lớp phó không chắc lắm.
"Trưa nay?" Tống Thanh Chấp chớp mắt, rất thoải mái từ chối đối phương: "Sợ là không được, tôi có hẹn với người khác rồi."
"Hả?" Lớp phó bày ra vẻ mặt giật mình, dường như không ngờ đến đáp án này, sửng sốt mấy giây mới nhận ra mình hơi làm quá: "À ok, vậy đi, gặp nhau ở lớp nhé."
"Ừ." Tống Thanh Chấp mỉm cười.
Cậu không ngờ lại, lớp phó vừa rới đi một cái liền nhảy vào nhóm hoang dã liền.
Đây là nhóm hóng chuyện của nữ sinh Đức Trung, bên trong đều là con gái.
Ngoài việc thảo luận về các chủ đề mà các cô gái yêu thích hàng ngày, còn có các chàng trai trong trường của mình.
Tất nhiên, những chàng trai được họ bàn luận đều phải rất đẹp trai, hoặc ở cấp bậc nam thần.
Giống như Tống Thanh Chấp.
Lớp phó ở bên trong rất được hoan nghênh, bởi vì cô nàng rất nhạy tin tức.
Xúc xắc cùng đậu đỏ: Chị em ơi, nói cho mọi người tin tức mới nhất, dường như giáo thảo đang yêu.
Uy lực của những lời này quá trời dữ, vừa thả ra trong nhóm liền nổ tung.
'Cái gì cơ??? Nhà tôi sụp rồi sao???'
' Mọi người đang nghĩ gì vậy? Tống Thanh Chấp không thể nào yêu đương lúc cấp ba được, sách vở mới là vợ của ảnh! '
' Lớp 10 11 thì không yêu, bây giờ mới yêu, giỡn mặt nhau sao? '
' Là thần tiên nào thu phục được đại giáo thảo của Đức Trung chúng ta!? '
' Gì ạ! Không phải sự thật đúng chứ? Tôi định thi đại học xong rồi tỏ tình cậu ấy đó. '
Xúc xắc va đậu đỏ: Thì trưa hôm nay tôi thấy cậu ấy rất hạnh phúc nói rằng trưa nay có hẹn ăn cơm với người khác rồi, a a a, tôi cũng không muốn tin đây là sự thật.
Giác quan thứ sáu của con gái rất chuẩn, lớp phó nhớ lại vẻ mặt ban nãy của Tống Thanh Chấp, đó hoàn toàn là vẻ mặt nhộn nhạo của người đang yêu.
Bọn họ nói xong, tan học, Thẩm Kí nghe họ nói chuyện thì chậc một tiếng: "Chấp ca, ngày nào mày cũng làm như vậy, không biết còn tưởng mày yêu sớm đó."
"Nói hay nhỉ," Tống Thanh Chấp khép sách lại, nâng mắt: "Giống như mày biết vậy."
"Biết chứ." Thẩm Kí liếc xuống bàn sau: "Chẳng phải là mày đi cùng giáo bá sao......"
Tống Thanh Chấp trong lòng lộp bộp, nghe thấy Thẩm Kí tiếp tục nói: "Căn bản của cậu ta kém quá, mày vì cậu ta mà tranh thủ từng phút từng giây tao hiểu chứ, nhưng mà đừng vất vả quá."
Thật ra Thẩm Kí không chỉ muốn nói mỗi thế, nói như thế nào đây, mọi chuyện sẽ giống hết như vậy, nếu thành tích của Hứa Tinh Lạc vẫn không khá lên chút nào, trong lòng những người biết rõ như họ sẽ rất khó chịu.
Tống Thanh Chấp làm như vậy, rõ ràng là đang hy sinh bản thân để giúp đỡ người khác, cũng không biết là có đáng hay không.
"Không có gì vất vả cả." Tống Thanh Chấp nói.
"Hai bạn ngồi bàn trước," Hứa Tinh Lạc ở phía sau gõ bàn: "Hai người có thể sửa cái tật thảo luận về tôi ở trước mặt tôi cứ như tôi không nghe thấy đi được không?"
"Ai thảo luận mày chứ?" Thẩm Kí quay đầu nhe răng, rời khỏi chỗ đi ra ngoài: "Tao đi ăn cơm, hai người cũng đi sớm chút đi."
Hứa Tinh Lạc nhìn Tống Thanh Chấp: "Thẩm Kí nói đúng đấy, cậu nói như vậy sẽ khiến người khác tưởng là cậu yêu sớm."
"Chẳng sao cả." Tống Thanh Chấp cười cười: "Chỉ cần không nghi ngờ tôi là gay là được."
"Chậc, càng ngày càng lớn gan." Hứa Tinh Lạc nhìn xung quanh, nguy hiểm thật, may là không có ai.
Hồi trưa đã đồng ý là giúp lớp phó, bọn họ về sớm, Hứa Tinh Lạc vừa về đến lớp liền nằm bò ra bàn ngủ.
Phía sau truyền đến âm thanh nói chuyện của Tống Thanh Chấp và lớp phó.
"Tống Thanh Chấp, trưa nay cậu hẹn đi ăn với Hứa Tinh Lạc sao?" Lớp phó vừa này thấy hai người họ cùng nhau về lớp, lấy hết can đảm để hỏi
"Ừ." Tống Thanh Chấp gật đầu, giơ tay viết lên bảng: "Bạn học Giang, ghi ở chỗ này sao?"
"Đúng vậy." Lớp phó vỗ ngực, vô cùng khoe trương nhẹ nhàng thở ra: "Hóa ra là Hứa Tinh Lạc, làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng giáo thảo của chúng ta trước khi thi đại học đã bị bắt đi rồi.". Truyện Full
Phát hiện Tống Thanh Chấp đang nhìn mình, lớp phó ngượng ngùng nở nụ cười: "Nè, đừng nhìn tớ thế chứ, chẳng lẽ cậu không biết sao? Rất nhiều bạn đợi cậu thi đại học xong rồi tỏ tình với cậu đó."
Tay đang viết của Tống Thanh Chấp hơi khựng lại: "Tôi không chú ý những chuyện đó."
"Được thôi." Lớp phó che miệng mỉm cười, làm xong nhanh chóng báo cáo tin tức cho các chị em.
' Tống Thanh Chấp không yêu đương, mọi người có thể yên tâm! '
' Thật tốt quá! Tin tức giả kia là chuyện như thế nào? '
' Làm sợ bóng sợ gió một hồi, tôi đã nói mà, Tống học bá sao sao có thể yêu đương năm cấp ba chứ. '
' Hóa ra trưa nay cậu ấy hẹn ăn trưa với Hứa Tinh Lạc, vẻ mặt hành phúc kia chắc là tôi nhìn lầm rồi, lúc ấy căng thẳng quá. '
' Đúng, tình nghĩa của mấy bạn nam mấy người không hiểu được đâu. '
' Hứa Tinh Lạc cũng đẹp trai quá chời, mọi người không có ai định theo đuổi cậu ấy sao? '
' Nhắc tới Hứa Tinh Lạc mới nhớ, dạo gần đây cậu ấy ngoan lắm, lão La lúc nào trong giờ học cũng khen cậu ấy. '
' Trùm trường đang cố gắng học tập sao? '
' Chuyện như vậy thì chắc đúng rồi, hay là......'
' Đừng nói, dạo đây dường như Hứa Tinh Lạc thay đổi rồi, tôi cũng cảm thấy cậu ấy đẹp trai dữ dội luôn, mọi người không ai nhận ra sao? Cậu ấy và Tống Thanh Chấp đứng chung một chỗ hoàn toàn không bị áp chế, quá đỉnh! '
' Không phải cậu ấy luôn vậy sao. '
' Thích như vậy thì nhanh làm người phụ nữ của boss đi. '
' Không dám không dám. '
Trong nhóm từ thảo luận về Tống Thanh Chấp, biến thành bắt đầu thảo luận về viên ngọc bị phủ bụi Hứa Tinh Lạc.
Trước kia chỉ cảm thấy hắn rất đáng sợ, hiện tại mới nhận ra hắn siêu đẹp trai, hơn nữa còn hoc hành nghiêm túc hơn, lão La luôn khen ngợi hắn.
Nữ sinh Đức Trung không dám làm phiền Tống Thanh Chấp trong thời điểm mấu chốt này là bởi vì họ biết Tống Thanh Chấp chắc chắn sẽ từ chối, học tập mới là chuyện đúng đắn.
Nhưng Hứa Tinh Lạc thì khác, những em gái thích hắn nghĩ thầm, học tập ở trong lòng hắn chắc chắn không thể chiếm nhiều hơn chuyện yêu đương.
Lúc vào học, Lâm Khác lớp bên cạnh vẻ mặt không tình nguyện xuất hiện ở cửa sau lớp 12-1.
"Ê, Hứa Tinh Lạc." Gã kêu.
Hứa Tinh Lạc đang còn buồn ngủ, ngẩng đầu tặng một chữ: "Biến."
Đệt, Lâm Khác quả thực rất muốn dùng nắm đấm của mình hôn mặt đối phương, nhưng ngẫm lại vẫn phải nhịn: "Lớp tao có nữ sinh muốn tặng đồ cho mày."
Gã đưa tay đặt lên bàn Hứa Tinh Lạc rồi tiêu sái xoay người.
Hứa Tinh Lạc cúi đầu nhìn thì thấy đó là một cuốn sổ màu kẹt ngọt, sau khi mở ra là trọng điểm ôn tập cần ôn.
A, gì đây......
Thằng cháu trai Lâm Khác kia, chuyện này mà cũng giúp.
"Cái gì đấy?" Tống Thanh Chấp đã sớm hoàn thành nhiệm vụ, lúc này quay đầu chống cằm hóng chuyện: "A, cái màu sắc này là nữ sinh đưa đúng chứ?"
"Tôi cũng không rõ lắm, hình như là tài liệu học tập hay gì đó, lát nữa tôi trả cho người ta." Hứa Tinh Lạc nói, tùy tay bỏ cuốn sổ vào trong hộc bản.
"Còn chưa vào học." Tống Thanh Chấp có lòng tốt đề nghị: "Cậu không muốn nhận thì trả ngay bây giờ đi, đỡ để người ta nghĩ nhiều."
"Cũng đúng." Hứa Tinh Lạc suy nghĩ một chút rồi lại lấy ra, rất nghe lời: "Cô ấy có nghĩ nhiều hay không tôi không quan tâm, tôi chỉ sợ người của tôi nghĩ nhiều."
Tác giả có lời muốn nói: Bé Chấp ngọt ngất xỉu đi.