Chảo vang lên tiếng xèo xèo, cao thủ chiên trứng bạn học Hứa Tinh Lạc ngay trước mặt bạn trai thực hiện động tác lật trứng, mặt vàng một cách hoàn hảo lật một cái rơi vào trong chảo.
Hai nam sinh bật cười.
"Cậu còn biết làm cái này hả?" Tống Thanh Chấp run vai nói.
"Chiên trứng mà thôi." Hứa Tinh Lạc rắc chút muối và hạt tiêu lên trên, chỉ trong chốc lát đã xong.
Trong nồi bên kia, mì cũng đã chín rồi, vớt ra rồi cho thêm chút gia vị vào là xong.
"Cậu không ăn sao? Sao cả hai cái trứng đều cho tôi?" Tống Thanh Chấp nhận được một tô mì lớn với hai trứng, tuy rằng thơm đến mức cậu chảy nước miếng, nhưng làm người không thể ăn một mình.
"Tôi ăn ngán rồi," Hứa Tinh Lạc nói: "Cả kỳ nghỉ hè ngày nào cũng ăn trứng."
"Ồ." Tống Thanh Chấp rốt cuộc cũng tin Hứa Tinh Lạc chỉ biết chiên trứng: "Vậy tôi không khách sáo đâu.'
Đặt tô mì lên bàn ăn, cầm bộ đồ ăn, hai người ngồi chung một chỗ ăn cho thỏa thích, tuy rằng đồ ăn rất đơn giản, nhưng rất ngon.
"Ăn ngon chứ? Trưa nay cậu ăn no chưa?" Hứa Tinh Lạc không có đói như vậy, nhưng hắn nhìn thấy Tống Thanh Chấp ăn nhiều như vật, đệt, ban nãy hắn còn cố tình bỏ thêm chút cho cậu, lúc này còn không thể không chia phần mình cho đối phương một chút, thuận tiện mắng: "Nếu trong kỳ nghỉ hè cậu có thái độ ăn cơm tốt như vậy thì cũng đã không biến mình đến mức như vậy......"
Nói đến đây thì bĩu môi.
"Không phải trưa nay tôi không no mà là tôi ăn không vô......" Tống Thanh Chấp cười khổ: "Nếu cậu hỏi trưa nay tôi ăn gì, tôi cũng không nhớ nữa."
Lúc ấy tâm tư không đặt trên đồ ăn.
Về phần vấn đề thái độ, Tống Thanh Chấp thừa nhận, cả kỳ nghỉ hè này cậu không có hứng ăn, như người ta vẫn nói, nếu bạn không có hứng ăn cơm thì là suy nghĩ đang có vấn đề.
Bây giờ vấn đề suy nghĩ đã được giải quyết, tự nhiên sẽ có cảm giác thèm ăn.
Tóm lại, lần đầu tiên trong hai tháng Tống Thanh Chấp cảm giác mình đói đến mức muốn ăn như vậy.
Huống chi đây còn là tác phẩm mà Hứa Tinh Lạc tự tay nấu, có độc cậu cũng phải ăn.
"Cậu nói xem, cậu đang ở tuổi ăn tuổi lớn, làm cái chuyện chó má gì," Hứa Tinh Lạc xoa ngực, thở ngắn than dài, bộ dạng như bị người nào đó chọc tức điên lên được, quở trách: "Thế mà là học bá sao, cái đầu óc này, yêu đương một cái đã không dùng được......Sau này cậu làm việc gì ngốc sẽ không liên lụy đến tôi chứ?"
"Coi cậu nói kia, đương nhiên là liện lụy rồi." Tống Thanh Chấp hút hút mì, liếc mắt nhìn hắn một cái: "Ai biểu cậu là bạn trai tôi."
Hứa Tinh Lạc chậc một tiếng, không nói nữa.
Hai chữ bạn trai, bây giờ nghe vẫn cảm thấy trong lòng rung động, cần tốn chút thời gian để thích ứng, ít nhất thì phải tranh thủ để lần sau nghe thấy thì có thể kiềm nén khóe miệng ngu đần không nhịn được mà cười ngây ngô.
"Vậy ý cậu là," Hứa Tinh Lạc nói: "Cậu tính không kiểm điểm lỗi của mình hả?"
"Kiểm điểm chứ." Tống Thanh Chấp uống một ngụm súp, chỉ tô của mình: "Không phải tôi đang cố gắng ăn sao?"
Bác sĩ nói, phải gần hai ba tháng mới có thể hồi phục.
Cậu cũng không cần phải tham gia quân sự, trong khoảng thời gian này sẽ ở nhà tích cực ăn uống, mấy thứ mà dì giúp việc chuẩn bị ở nhà cậu cũng sẽ tích cực ăn hết.
"Nếu lần sau mà xảy ra chuyện như này nữa......" Hứa Tinh Lạc nghiêng đầu, bỗng nhiên cảm thấy mình nói như vậy sẽ không may mắn, nhanh chóng ngậm miệng.
Nhưng ngậm muộn quá, hiệu quả ngay lập tức rồi
Tống Thanh Chấp lập tức quay đầu nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập cảm xúc nói không nên lời, phức tạp, lo lắng, hoảng loạn, khó chịu.
"Không phải," Hứa Tinh Lạc nói: "Tôi chỉ nói thế thôi, hy vọng cậu có gặp chuyện gì cũng phải biết yêu thương bản thân, tốt cho cậu thôi."
"Tôi biết." Cho dù không biết, nhìn Hứa Tinh Lạc căng thẳng giải thích như vậy thì cũng biết, Tống Thanh Chấp mỉm cười, hơi ngượng ngùng quay đầu lại tiếp tục ăn mì, ăn một lát mới nói: "Chúng ta mới vừa quay lại, bây giờ tôi vẫn còn chút nhạy cảm, cậu đừng để ý nhé."
Hứa Tinh Lạc sờ mũi, đuối lý nói: "Làm sao mà không để ý được, cậu muốn nói gì thì cứ nói ra để mình tâm sự, không cần phải thật cẩn thận."
Bây giờ hắn đã no rồi, để đũa xuống: "A, đúng rồi, để tôi pha trà cho cậu."
"Cảm ơn." Tống Thanh Chấp quay đầu cười: "Đãi ngộ của bạn trai thật tốt."
Hứa Tinh Lạc cũng mỉm cười với cậu, lục tung phòng tìm bịch trà lúc trước mình mua về còn chưa mở ra.
Trong lúc bạn trai đang bận rộn, Tống Thanh Chấp vừa ăn vừa nghĩ, đúng vậy, lúc trước cậu thua là bởi vì có chuyện gì cũng không nói, người ta đã nói, con nít biết khóc mới có kẹo ăn.
Hứa Tinh Lạc thật ra rất dễ đối phó, chỉ cần nói cho hắn biết cậu đang nghĩ gì, hắn sẽ thực sự cho cậu một câu trả lời và giải thích rõ ràng cho cậu.
Giống như bây giờ, quyết tâm thích hắn, hắn cũng sẽ quay đầu lại.
Chậc, xì tóp.
Học bá Tống quát mình dừng lại, ngăn ngừa mình nghĩ quá nhiều.
Không lâu sau, Hứa Tinh Lạc quay lại: "Tôi chỉ có một cái ly, cậu dùng tạm nhé." Hắn đặt cái ly mình thường dùng mỗi ngày vào trong tay Tống Thanh Chấp.
"Đượca." Tống Thanh Chấp chẳng ngại chút nào.
"Tôi ăn no rồi, cậu cứ từ từ mà ăn," Hứa Tinh Lạc gật đầu, lấy điện thoại ra bắt đầu mua sắm trên mạng: "Ừm, sau này chẳng phải cậu sẽ đến đây ở sao? Để tôi mua mấy đồ dùng hằng ngày cho tôi nhé."
"Hay là mình đến cửa hàng mua?" Tống Thanh Chấp uống một ngụm trà, nhìn cái ly của giáo bá, tròn vo cực kì đáng yêu: "Nè, sao cậu dùng cái ly đáng yêu quá vậy, ai đưa đó?"
"Không có thời gian đi dạo cửa hàng," Hứa Tinh Lạc quen mua trên mạng hơn, lúc trước Tống Thanh Chấp nói đúng, bây giờ hắn là một trạch nam: "Cái này á hả, lúc đi siêu thị được tặng."
"Siêu thị nào, có rảnh thì để tôi đi thử." Tống Thanh Chấp nói.
"Được, vậy không mua trên mạng nữa." Hứa Tinh Lạc cảm thấy cũng được: "Đến lúc đó cậu thích mua gì thì mua."
"Ừm." Tống Thanh Chấp rất muốn đi mua đồ với Hứa Tinh Lạc, nhưng cũng đúng thôi, dạo gần đây Hứa Tinh Lạc sẽ không có thời gian.
An tĩnh một lúc, Tống Thanh Chấp dùng giọng điệu thoải mái để dời đề tài: "Hỏi cậu chuyện này."
"Tôi nói đi." Hứa Tinh Lạc không mua sắm nữa nên mở game trên điện thoại chơi, nghe thế thì hơi ngước mắt lên.
"Cậu đồng ý ở bên tôi có phải miễn cưỡng lắm không?" Tống Thanh Chấp nói.
"Thật sự không có." Hứa Tinh Lạc suy nghĩ một chút, vẻ mặt nghiêm túc, cảm thấy đúng thật sự phải nói điều này cho rõ: "Chấp ca, lí do lúc trước tôi không muốn quen cậu trong lòng cậu cũng biết rõ có đúng không?"
"Đúng." Tống Thanh Chấp gật đầu
"Cho nên," Hứa Tinh Lạc cũng gật đầu: "Tôi thích cậu, yếu tố chúng ta có thể ở bên nhau hay không là do cậu, do cậu đã nắm chắc, về phần tôi, tôi chỉ có thể nói vậy, nếu cậu không làm tôi thất vọng, tôi nhất định sẽ không để cậu thua."
"Tôi biết rồi." Tống Thanh Chấp thở phào nhẹ nhõm, tâm tình cuối cùng cũng vì đối phương mà ổn định lại.
"Nói thật, tôi cũng không biết cậu thích tôi ở điểm nào," Hứa Tinh Lạc tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại, cực kỳ độc miệng bóc mẽ khuyết điểm của mình, "Tôi rất kén chọn trong chuyện tình cảm, làm tổn thương ai cũng không làm tổn thương bản thân, chỉ cần bất kì điều gì cậu làm mà khiến tôi không hài lòng, tôi tuyệt đối sẽ không thương lượng với cậu câu nào nữa."
"Ừm, có lẽ là tôi thích mấy điểm này ở cậu," Tống Thanh Chấp cười nói: "Tôi không thích những người không hành hạ tôi."
"Chấp ca có tật xấu." Hứa Tinh Lạc khen cậu 666.
"Tôi ăn xong rồi, rất ngon," Tống Thanh Chấp rút khăn giấy ra lau miệng, chuẩn bị dọn đồ trên bàn: "Lần sau đến lượt tôi nấu mì thì có phải sẽ phải chờ hơn nửa tháng nữa không?"
Gặp rồi lại nói?
"Để tôi," Hứa Tinh Lạc cướp việc: "Chắc là thế, đi quân sự xong sẽ được nghỉ."
"Cảm giác cũng lâu lắm." Tống Thanh Chấp nói.
Thời gian cho mối tình của họ không lý tưởng lắm, chưa ở bên nhau được mấy ngày đã phải tách ra.
"Cũng đâu còn cách nào." Hứa Tinh Lạc bưng chén đũa của mình và Tống Thanh Chấp đi vào phòng bếp, bắt đầu rửa sạch.
Tống Thanh Chấp cũng đi theo hắn, nhìn thấy Hứa Tinh Lạc làm việc nhà rất mới mẻ, lúc trước ở căn phòng đơn kia không có phòng bếp, bây giờ nghĩ lại thấy thật tiếc nuối.
Nếu lúc ấy có phòng bếp, nói không chừng hồi cấp ba đã có thể ăn cơm Hứa Tinh Lạc nấu.
Mà bây giờ, thời cấp 3 đã kết thúc rồi.
Tống Thanh Chấp cực kì cảm khái, cậu ôm lấy eo Hứa Tinh Lạc từ phía sau với nỗi sợ hãi kéo dài, thật may mắn, lên đại học hai người vẫn còn ở bên nhau.
Hai tháng họ xa nhau tựa như một giấc mộng.
Nhưng giấc mơ này là cần thiết. Nếu không có giấc mơ này thì sẽ không có tương lai.
Như là ngầm hiểu, Hứa Tinh Lạc cũng đang suy nghĩ chuyện xảy ra trong hai tháng qua. Hắn không phải loại người luôn giữ thể diện, không dám nói ra cảm xúc của mình.
Vì vậy hắn vừa rửa chén vừa hỏi: "Cậu có cho rằng trước đây tôi đã hoàn toàn phủ nhận cậu, bây giờ tôi ở bên cậu như một kẻ bị bệnh tâm thần không?"
"Không đâu." Tống Thanh Chấp kinh ngạc: "Cậu cảm thấy mình giống bị bệnh tâm thần sao?"
"A, không." Hứa Tinh Lạc nói: "Không phải tôi đang phỏng vấn góc nhìn của cậu sao?"
"Nếu cậu cảm thấy không thì đó là không." Tống Thanh Chấp vỗ vỗ vai của hắn: "Bạn trai, tự tin chút đi."
"Đệt." Hứa Tinh Lạc nói: "Cậu như vậy thì tôi bành trướng."
Tống Thanh Chấp cười: "Xin cậu tùy ý hưởng thụ đi." Cười xong thì lại haizz một tiếng, gương nghiêm túc: "Được rồi, chúng ta hãy nghiêm túc thảo luận nhé."
"Xin mời." Hứa Tinh Lạc quay đầu lại.
"Thứ nhất, cảm ơn con dao dài 40m của cậu đã đâm thẳng vào tim tôi." Tống Thanh Chấp phối hợp ôm lấy ngực, nhưng cậu không giả vờ, thật sự rất đau, cực kì đau, sau một lúc lâu cậu thở một hơi bên tai Hứa Tinh Lạc, tiếp tục nói: "Để tôi biết nên làm thế nào để có được cậu."
"Chúc mừng." Hứa Tinh Lạc nói: "Thứ hai?"
"Thứ hai......" Tống Thanh Chấp dựa vào lưng hắn, mỉm cười: "Thì có hơi bất ngờ, không ngờ cậu còn trẻ vậy mà làm xem tình cảm nặng như thế, muốn theo đuổi cậu thật là khó."
"Đoạn này có chút bình thường đó Chấp ca." Hứa Tinh Lạc nhắc nhở người nào đó.
"Sự thật mà." Tống Thanh Chấp hơi nghiêng đầu, cắn lên cái gáy ngay trước mặt mình: "Bạn trai, dáng vẻ cậu rửa chén rất đẹp trai."
"Tự tôi không biết điều đó sao?" Hứa Tinh Lạc nói.
Tống Thanh Chấp cười gần chết.
Rửa chén xong, Hứa Tinh Lạc nhắc Tống Thanh Chấp đi tắm, bởi vì trong nhà không dư đồ vệ sinh cá nhân nào: "Cậu có ngại dùng chung với tôi không?"
Tống Thanh Chấp: "Không."
Sau khi nghiêm túc trả lời thì lại là một phiên bản khác: "Vì sao cậu cứ hỏi mấy lời dư thừa quá vậy?"
"Tôi cũng không biết," Hứa Tinh Lạc sờ cằm: "Có thể là bởi vì tôi còn chưa kịp quen việc bản thân mình không còn là cẩu độc thân nữa."
"Vậy cậu nên sớm làm quen đi," Tống Thanh Chấp nói xong, trước khi cướp áo ngủ trong tay Hứa Tinh Lạc còn nhanh chóng hôn lên khóe môi người nọ một cái.
Hứa Tinh Lạc sửng sốt, sờ khóe miệng, cười nhạo cửa phòng tắm đóng kín: "Đồ nhát gan."
Đúng vậy, đã hai tháng rồi không hôn nhau, chỉ chạm vào khóe môi thôi cũng đã cảm thấy tim đập gia tốc.
Tống Thanh Chấp đứng trong phòng tắm của nhà Hứa Tinh Lạc, ồ không, cũng coi như là nhà của mình, vỗ vỗ gương mặt nóng bừng, đầu tiên là kích động một chút, sau đó nhận ra dường như bây giờ mình không đẹp trai lắm.
Sét đánh giữa trời quang.
Nói cách khác, vừa nãy Hứa Tinh Lạc đã nói chuyện yêu đương với gương mặt này của mình.........
Cái này thì thôi không tính, Tống Thanh Chấp lại nhớ tới lúc ở bệnh viện, lúc ấy trạng thái kém, chắc là còn khó coi hơn.
Cậu che mặt, tắm rửa xong thì đi ra nói với Hứa Tinh Lạc: "Cậu có đói bụng không, hay là chúng ta gọi thêm phần ăn khuya nữa nhé?"
"???"Hứa Tinh Lạc nhìn người này, rồi lại nhìn đồng hồ, đầy mặt đều là dấu chấm hỏi: "Chúng ta mới vừa ăn xong chưa được một tiếng mà."
"......" Tống Thanh Chấp sờ sờ mặt: "Vậy thì, chờ lát nữa?"
Nghĩ hồi, Hứa Tinh Lạc dường như nghĩ đến gì mà bày ra vẻ mặt không thể tin được, đồng thời dở khóc dở cười, muốn nói lại thôi: "Chấp ca...... Nóng vội thì không thể thành công, cậu hiểu chứ?"
"Ừ." Tống Thanh Chấp gật đầu.
Trong lòng cất giấu một nỗi sợ hãi vô cùng ngại ngùng là nếu giá trị nhan sắc của cậu bị giảm xuống thì sẽ bị Hứa Tinh Lạc ghét bỏ.
"Cho nên," Hứa Tinh Lạc khuyên nhủ cậu: "Không có cách nào ăn một bữa mà mập lên được đâu, chúng ta cứ từ từ nhé."
"Ừ, cậu nói có lý......" Tống Thanh Chấp cũng cảm thấy mình thật kỳ lạ, cậu thở dài.
Lo được lo mất, có lẽ đây là tình yêu.
Tác giả có lời muốn nói: Quyết tâm thích hắn, hắn cũng sẽ quay đầu lại.