Phiên ngoại ①: Để cả thế giới biết tôi yêu cậu.
Sau khi mẹ Tống Thanh Chấp ly hôn, bà muốn cùng Bánh Nhân Đậu chuyển ra khỏi ngôi nhà ban đầu của mình, không phải bà muốn bán nhà mà chỉ là bà không muốn ở lại môi trường cũ dễ tức cảnh sinh tình.
Nếu đã ly hôn thì đổi nơi ở là chuyện bình thường.
Hôm nay Tống Thanh Chấp về nhà ăn cơm, ừm, dạo này cậu về nhà tương đối chăm chỉ, bởi vì Hứa Tinh Lạc nói cậu quay về chú ý đến cảm xúc cô Diệp, còn bé Đậu đang đi học nhà trẻ, khoảng thời gian này yêu đương ít đi cũng được.
Hơn nữa, yêu nhau đã nhiều năm như vậy, thỉnh thoảng xa nhau một hai đêm thì có gì to tát.
Nói đến cũng kỳ lạ, năm đó Bánh Nhân Đậu mới được mấy tháng, Tống Thanh Chấp vội vàng yêu đương thi đại học, ngày thường căn bản không có thời gian chơi với em trai, cho dù lên đại học cũng vô cùng bận rộn, nhưng Bánh Nhân Đậu vẫn cực kỳ thích Tống Thanh Chấp, ngày nào cũng gọi câu anh ơi dài anh ơi ngắn.
Nếu không phải Diệp nữ sĩ làm mẹ tốt cấm con nhỏ không chơi điện thoại, chỉ sợ thỉnh thoảng bé con sẽ gọi video trên điện thoại làm phiền Tống Thanh Chấp đang đi làm.
"Khó được hôm con về nhà, chúng ta bàn chuyện này nhé." Diệp nữ sĩ sau khi ly hôn dường như càng tươi tắn hơn, nhìn con trai nói: "Chúng ta chuyển nhà đi?"
"Chuyển đi đâu?" Tống Thanh Chấp hỏi.
"Gần chỗ con đi làm," Diệp nữ sĩ nói: "Ở đó có mấy căn nhà đã được trang trí, mẹ mua hai căn, căn còn lại tính để cho con kết hôn thì ở." Nói đến đây thì dừng lại: "Con với tiểu Lạc định thế nào, đã tốt nghiệp rồi, vẫn tính yêu đương thôi sao?"
Lời của mẹ đã như vậy rồi, Tống Thanh Chấp sao có thể nghe không hiểu, cậu thấy rất áy náy, hóa ra đến nhà tân hôn mẹ cũng chuẩn bị xong rồi, vậy chính là mẹ đã sớm muốn ly hôn, những việc này thế mà cậu hoàn toàn không hay biết gì cả.
Nhưng chuyện của cậu với Hứa Tinh Lạc vẫn để từ từ rồi nói.
Không phải cậu không muốn, mà là Hứa Tinh Lạc không muốn ở thời điểm quan trọng này gây ra phiền toái cho cậu.
Vớ vẩn.
Tống Thanh Chấp cảm thấy chuyện này không phải như vậy, có lẽ một phần là sự thật, nhưng cậu mơ hồ cảm giác Hứa Tinh Lạc không muốn đối mặt, một khi xảy ra xung đột, họ sẽ phải cân nhắc vấn đề trong lòng, không muốn chấp nhận quá nhiều chuyện.
Tống Thanh Chấp thật sự muốn mổ ngực để hắn có thể nhìn rõ, cậu đã nói ngàn vạn lần, nhưng không phải không hề dao động, hắn chỉ là không tin mà thôi.
"Mẹ, bọn con chỉ mới tốt nghiệp mà thôi," Tống Thanh Chấp nói: "Chuyện kết hôn không vội, trước tiên tập trung vào sự nghiệp đã, công việc của cậu ấy rất bận."
Điều này cậu không nói dối, ba người kia trong khoảng thời gian này bận rộn đến phát điên.
Album đầu tiên đã nhận được sự hưởng ứng và công nhận rất lớn. Cả ba đang làm việc ngày đêm để sản xuất album thứ hai, thật ra cũng không đơn thuần vì tiền, nói đúng hơn, họ đang tập trung và hoàn toàn làm điều mình thích và đạt được thành công, cảm giác thành tựu thật hiếm có trên thế giới này.
"Ồ, con bé đang bận gì thế?" Mẹ Tống Thanh Chấp hỏi, dạo gần đây bà cũng bận bịu chuyện ly hôn, không có thời gian để tìm hiểu mấy chuyện của con trẻ: "Lo chuyện công việc của mình hay là nghiên cứu?"
"Không phải nghiên cứu," Tống Thanh Chấp phục mẹ mình, không còn cách nào, trong mắt mẹ cậu, nghiên cứu chính là lý tưởng nghiêm túc hơn cả kinh doanh, cậu gắp thức ăn cho mẹ mình nói: "Cậu ấy là nhạc sĩ, đang hợp tác mới một ca sĩ, họ mới ra album đầu tiên nhận được sự hướng ứng rất lớn, mọi người đều nói cậu ấy tài năng."
"Ồ? Thế thì rất tuyệt." Diệp nữ sĩ chú ý mỗi lần con trai mình nhắc đến người mình thương, trong ánh mắt đều là ánh sáng.
Tự hào về người yêu của mình là một mối quan hệ đáng ghen tị.
"Đúng đó, nếu không sao có thể đuổi kịp con trai mẹ." Tống Thanh Chấp nghĩ thầm, chỉ cần người nọ không tốt như vậy, cậu cũng không thể bận rộn như vậy mà mãi không quên được.
"Này, có phải lúc lễ tốt nghiệp con bé không muốn gặp chúng ta cho nên mới không tới không." Diệp nữ sĩ nói.
"...... Dạ, cũng không hẳn là thế." Tống Thanh Chấp chớp chớp, bắt đầu nói dối: "Lúc đó cậu ấy đang trong giai đoạn quan trọng của sự nghiệp nên cậu ấy bận."
"Vậy bao giờ mới được gặp nhau đây?" Là một người mẹ, biết con trai mình đã quen bạn gái lâu rồi, đến lễ tốt nghiệp muốn gặp cũng đâu có quá đáng đâu? "Lúc trước bầu không khí trong nhà không tốt nên mẹ không ép, bây giờ chỉ còn mẹ con với em trai, còn gì mà ngại nữa......"
"Lúc nào cũng đâu phải con quyết định." Tống Thanh Chấp nhìn sang chỗ khác, kéo dài chữ.
"Con nói thật đi, có phải người ta không thích con đến vậy không?" Diệp nữ sĩ nói.
"Sao mẹ có được kết luận đó hả?" Chuyện này thì Tống Thanh Chấp không thể nhận, vội vàng nói: "Cậu ấy thích con lắm, thật đây, nhưng cậu ấy sợ mẹ không đồng ý mới không gặp, yêu con sâu đậm quá đâu còn cách nào."
Diệp nữ sĩ: "......"
Bạn nhỏ Bánh Nhân Đậu cố gắng nuốt xuống miếng cơm bảo mẫu đút, giọng nói trong trẻo: "Eim cũng iu anh trai."
"Bánh Nhân Đậu ngoan." Tống Thanh Chấp xoa đầu cậu bé: "Anh trai cũng yêu em."
"Sao mẹ không đồng ý được?" Mẹ Tống Thanh Chấp nói: "Tình cảm hai đứa tốt như vậy, mẹ có thể bởi vì lí do nào mà không cho hai đứa ở bên nhau, chẳng lẽ trông mẹ phong kiến, hợm hĩnh, độc đoán sao?"
"Cho nên," Tống Thanh Chấp nói: "Mẹ chờ cậu ấy có đủ tự tin rồi gặp nhau, bây giờ tập trung vào công việc đã."
Diệp nữ sĩ suy nghĩ: "Cũng được, chúng ta chuyển nhà trước, xong rồi con dẫn người đến ra mắt."
"Vâng." Tống Thanh Chấp nói.
Về phần một thời gian nữa mẹ hỏi, có đến hay không không phải cậu quyết định.
Qua một tuần, Diệp nữ sĩ dọn nhà rảnh rỗi, nhớ đến lời Tống Thanh Chấp đã nói và bắt đầu chú ý đến album nổi tiếng gần đây.
Chỉ có một album sáng tác nổi tiếng tài năng.
Nhưng bà lên Weibo coi thử cũng không tìm được đáp án chính xác, bởi vì người viết nhạc là con trai, không thể là con dâu tương lai của bà.
Hứa Tinh Lạc xuất hiện trước ống kính là điều hoàn toàn ngoài ý muốn, chuyện này là do Tần Thư Thụy thấy tiền sáng mắt, từ sau khi cậu ta trở thành người đại diện, cậu ta đã coi mình là một người đại diện cẩn thận!
Đi phỏng vấn album mà cũng nhận cho bọn họ sao?
Tần Thư Thụy nhận, bởi vì được trả tiền mà.
Hơn nữa, chương trình trò chuyện này được tổ chức bởi những tiền bối trong ngành âm nhạc và được công nhận là có giá trị cao. Người bình thường muốn còn không được, chỉ có những người thực sự sáng tác ra âm nhạc mới có thể tham gia.
Thực sự không có nhiều ca sĩ có đĩa nhạc bán chạy nhất trong danh sách.
Nói chung, âm nhạc nguyên bản không phổ biến, mỗi bài hát được chọn đều phải chịu được sự khám phá và thử thách của thời gian.
Ví dụ như một đàn anh đã mười năm tám năm không phát hành bài hát mới nhưng buổi biểu diễn của anh ấy vẫn cháy vé.
Hứa Tinh Lạc cùng Lăng Vấn Kỳ ngoài miệng tuy rằng nói không sao, không muốn đi, nhưng thật ra trong lòng họ vẫn muốn nói.
Trong MV của album, Lăng Vấn Kỳ đã xuất hiện trước ống kính, những người mê ca nhạc đều biết anh trông thế nào, rất đẹp trai, điều này không thể bắt bẻ.
Thỉnh thoảng cũng có một vài người tò mò người viết nhạc trong như thế nào, một người tài năng như vậy có bị giá trí nhan sắc kéo thấp xuống không?
Khi xem chương trình X Superstar, nhìn thấy gương mặt thật của nhạc sĩ, làn đạn nói thẳng: Hãy để cậu trai kia ra mắt đi! Rõ ràng có thể dựa vào giá trị nhan sắc để kiếm cơm, vì sao lại phải dựa vào tài năng?
Trong cuộc phỏng vấn, rõ ràng hai người viết nhạc và hát rất ăn ý, ít nhất là về mặt âm nhạc bạn hiểu tôi và tôi hiểu bạn, không phải sao?
Những cô gái đu CP tuyên bố rằng bắt đầu từ hôm nay, bức tường Lạc Kỳ của họ sẽ trở thành một trong những bức tường không hối tiếc!
Đu! Đu hết cho mị!
Không thể không nói, tên CP này nghe rất hay.
Sau khi chương trình được phát sóng, đương sự lúc xem chương trình đều 囧, đặc biệt là Tống Thanh Chấp, nhìn đống bình luận mà phát cáu, cậu lập tức gửi tinh nhắn phá tung Tần Thư Thụy: Cậu nhận chương trình nát bét gì cho họ đấy? Đây mà là chương trình nghiêm túc sao?
Tần Thư Thụy rất oan uổng: Chấp ca, đây thật sự là chương trình nghiêm túc mà! X Superstar, người khác muốn tham gia còn không được đâu!
Tống Thanh Chấp chụp hình bình luận cho cậu ta xem: Chương trình là chương trình ngiêm túc, nhưng khán giả không nghiêm tuc, sau này mà để Hứa Tinh Lạc xuất hiện trước ống kính nữa là tôi xử chết cậu.
Tần Thư Thụy bị uy hiếp thật sự rất tức giận: Hừ......
Càng tức giận hơn đó là, lát sau Lăng Vấn Kỳ cũng tới tìm cậu ta phát giận: Sau này thông minh hơn chút, còn nhận mấy chương trình lộn xộn nát bét này cho tôi, tôi chém chết cậu.
"Đệt?" Tần Thư Thụy bùng nổ, một người thì thôi, còn hai người! Coi cậu ta là quả hồng dễ bóp quá hả!
Tần Thư Thụy tìm Tinh ca của mình để phàn nàn, Tinh ca của cậu ta là người trưởng thành, cho dù không thích cũng không nổi giận lung tung với cậu ta.
"Oa oa, Tinh ca, ai cũng đi mắng em hết, em tức lắm! Chấp ca thì tôi đi, em biết cậu ấy đang lo cho anh, đang ghen, nhưng Lăng Vấn Kỳ dựa vào cái gì? Em mới là người đại diện! Không phải là em quyết định sao!" Tần Thư Thụy oán giận: "Nhưng cậu ấy thì sao! Ngày nào cũng sai em như đàn em, không tôn trọng em chút nào! Không biết còn tưởng rằng em là trợ lý của cậu ta, đệt đệt đệt, làm một trợ lý chăm lo cuộc sống từng chút một!"
"?"Chuyện này Hứa Tinh Lạc cũng không biết, bởi vì hắn không ở đó, sau khi Tần Thư Thụy đi làm bị xem như nô lệ, ở ký túc xá Lăng Vấn Kỳ cung cấp cho nhân viên, hóa ra là có ý này: "Tôi nói mà, làm sau cậu ta có thể êm đẹp chuẩn bị chỗ ở cho cậu như thế, hóa ra là muốn tiếp tục bóc lột cậu, cậu ngốc quá, dọn ra chỗ khác ở đi."
"Ý kiến hay!" Tần Thư Thụy rất tán đồng, nhưng lại yếu ớt nói: "Nhưng em không có đủ tiền mua nhà, phải cho hai người tham gia mấy chương trình nữa mới đủ."
Không xong, không cẩn thận nói ra lời trong lòng mất rồi!
Cũng may Hứa Tinh Lạc dường như không thèm để ý: "Thuê nhà đi."
"Vậy có mất mặt quá không?" Tần Thư Thụy lắc đầu: "Em chờ góp đủ tiền rồi chuyển nhà, nhưng mấy ngày nay em không muốn về, cậu ấy chẳng lịch sự với em chút nào, lúc thì nói em khờ lúc thì nói đánh chết."
"...... Nhưng chẳng phải lúc nào cậu ta cũng đối xử với cậu như vậy sao, bốn năm rồi cậu vẫn chưa quen được hả?" Hứa Tinh Lạc kỳ là.
"Bây giờ không giống nữa, em không muốn bị áp bức không được sao?" Tần Thư Thụy mếu máo nói.
"Được." Hoá ra là nô lệ muốn vùng dậy làm chủ nhân, Hứa Tinh Lạc gật đầu: "Như vậy đi, tôi cho cậu ý kiến, cậu muốn lật người thay đổi hình tượng dễ bắt nạt trước mặt Lăng Vấn Kỳ thì có hai con đường, một là bắt chẹt điểm yếu của cậu ta, hai là mạnh hơn cậu ta, cậu nghĩ đi cậu có thể làm được điều nào?"
"Cậu ấy không có điểm yếu." Tần Thư Thụy tự hỏi một chút, suy sụp vẻ mặt đưa đám.
"Chắc chắn có, chỉ là cậu không chú ý đến thôi." Hứa Tinh Lạc vỗ vỗ vai đối phương, cười quỷ dị, tuy rằng hắn cũng không xác định: "Nghĩ lại cho kỹ đi, tôi đi đón Chấp ca cậu tan làm, cố lên."
Từ lúc tốt nghiệp, ngày nào Hứa Tinh Lạc đón đưa Tống Thanh Chấp đi làm rồi tan tầm, ngoại trừ thỉnh thoảng người kia sẽ về nhà mẹ mới thông báo hắn không cần phải đón.
Hôm nay là tình huống đặc biệt, Hứa Tinh Lạc đang trên đường đi đón mới nhận được điện thoại của Tống Thanh Chấp nói rằng đêm nay cậu phải về chỗ mẹ một chuyến.
"Đột ngột như thế à? Tôi đang đi rồi." Hứa Tinh Lạc nhìn trước xe phía trước đứng im, đèn sáng rồi còn chưa đi, hắn không khách khí ấn còi: "Có lái xe được không?"
"......" Tống Thanh Chấp bất lực, nhà cậu thường hay như vậy, gọi là chứng giận dỗi: "Đúng là đột ngột thật, tôi cũng không biết chuyện thế nào, để tôi về xem đã."
"Vậy tôi quay lại." Hứa Tinh Lạc cũng không nói gì.
"Đã ra ngoài rồi thì tìm một quán ăn tối đi, quán ăn chúng ta đi hồi thứ bảy tuần trước ngon đấy." Tống Thanh Chấp lại thấy áy náy, vội vàng lên kế hoạch chu đáo cho Hứa Tinh Lạc: "Nếu cậu cảm thấy mình không có hứng ăn một mình cũng có thể gọi Tần Thu Thụy đến ăn cậu, không phải cậu ta dễ gọi lắm sao?"
"Ừm, được rồi, tôi tự sắp xếp." Hứa Tinh Lạc nói: "Đang ngoài đường, cúp máy nhé."
Tống Thanh Chấp thật sự không biết mẹ tìm mình vì chuyện gì nên cũng không nghĩ nhiều, lúc về cậu còn mua đồ ăn cho Bánh Nhân Đậu.
Ai ngờ lúc gặp nhau, mẹ cậu trông rất nghiêm túc.
Diệp nữ sĩ đương nhiên phải nghiêm túc, mấy hôm trước bà nghe thấy Tống Thanh Chấp kể, không phải bà đã theo dõi thông tin để tìm con dâu tương lai sao?
Tìm đi tìm lại vẫn không tìm được câu trả lời thỏa mãn yêu cầu, bà nghĩ hay là thôi.
Kết quả là khi bà xem một chương trình phỏng vấn giữa một ca sĩ và một nhạc sĩ, mẹ của Bánh Nhân Đậu đã nhìn thấy chàng trai mà bà quen biết, bà biết cả hai chàng trai được phỏng vấn kia, họ đã đến tham dự lễ tốt nghiệp của Tống Thanh Chấp.
Bà nhớ rằng một trong số họ là bạn cùng lớp của Tống Thanh Chấp, người mà cậu đã đến nhà người ta dạy kèm mỗi ngày, quay hệ của họ rất tốt, chuyện này không sao cả, mấy đứa con trai có quan hệ tốt với nhau là chuyện bình thường, điều đó là trọng tình trọng nghĩa.
Vấn đề là Diệp nữ sĩ nhìn thấy chiếc nhẫn quen thuộc trên ngón tay của bạn nam cùng lớp kia, đấy chẳng phải cùng một mẫu với chiếc nhẫn Tống Thanh Chấp đeo trên tay mỗi ngày sao?
Bọn họ đang làm gì vậy?
Tiểu Lạc?
Diệp nữ sĩ vẫn luôn tưởng Lạc trong đà lạc, là một dòng họ, bây giờ mới bất ngờ nhận ra, chỉ sợ rằng tiểu Lạc này không phải Lạc trong đà lạc, mà là Lạc trong Hứa Tinh Lạc.
Mẹ của Bánh Nhân Đậu sao có thể không khiếp sự, thật ra không phải bởi vì tư tưởng của bà phong kiến, người xuất thân từ gia đình trí thức và có trình độ học vấn cao làm sao có thể có tư tưởng phong kiến?
Không chỉ có như thế, thật ra Diệp nữ sĩ có thể hiểu được sự tồn tại của đồng tính luyến ái, điều bà quan tâm hơn chính là việc Tống Thanh Chấp thế mà đã lừa gạt bà suốt bốn năm, đây chẳng phải là đã tưởng tượng bà thành bà mẹ chồng độc ác dùng gậy đánh uyên ương sao!
"Người yêu con là con trai có đúng không?" Diệp nữ sĩ đi thẳng vào vấn đề.
Tống Thanh Chấp lập tức ngây ngẩn cả người, hồi lâu mới tỉnh táo lại nhìn mẹ mình, không biết vừa rồi đối phương đang hỏi cái gì......
"Mẹ biết hết rồi." Bà Diệp ném xuống một quả bom, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng nếu cho rằng bà không quan tâm là sai rồi, những lời của bà đều tràn ngập oán giận: "Suốt bốn năm, mẹ đều cho rằng mình có một đứa con dâu hiền lành đáng yêu, ngày nào cũng ngóng trông đến ngày được gặp mặt đối phương, mà con cũng không phủ nhận Tống Thanh Chấp, mẹ còn chuẩn bị cả trang sức để lấy lòng, con có biết mẹ đã đầu tư những gì không?"
Thứ được đầu tư không phải là tiền mà là tình cảm và sự mong đợi suốt bốn năm. Đây là một loại tổn thương.
Không tin tưởng, lừa dối, đây là điều mà mẹ Bánh Nhân Đậu quan tâm.
"Mẹ ơi con xin lỗi." Tống Thanh Chấp hiểu rằng mẹ mình đã biết, lập tức xin lỗi, cậu biết mẹ mình là người rất tích cực, chuyện này không nói rõ chỉ sợ không được: "Mẹ, lúc ấy tình cảnh trong nhà vốn hỏng bét, con không muốn lửa cháy còn đổ thêm dấu, bây giờ vất vả mới chịu đựng qua, con đang nghĩ nên nói với mẹ thế nào, dù sao cũng vừa ly hôn......"
"Ly hôn là chuyện tốt." Mẹ bánh nhân đậu nói: "Mẹ có thể bởi vì chuyện ly hôn mà tâm trạng không tốt sao?! Chuyện đó tuyệt đối không thể, nhưng đây không phải trọng điểm, chẳng lẽ ở trong lòng con, mẹ là người có tư tưởng phong kiến, là người mẹ ngu muội sẽ phản đối hai đứa con quen nhau sao?"
"Không phải......" Tống Thanh Chấp nói.
"Chỉ cần hai đứa con quen nhau nghiêm túc, vì sao mẹ lại phải phản đối?" Diệp nữ sĩ không cho con trai cơ hội nói chuyện, bà hung hăng trừng mắt tức giận mắng con mình: "Mẹ đã đọc sách nửa đời người, tự vấn rằng mẹ giáo dục con cũng không thẹn với lương tâm, kết quả là ở trong lòng con mẹ không đáng để tin tưởng sao? Vậy mẹ làm mẹ thất bại đến nhường nào?"
Bà đang mắng Tống Thanh Chấp, nhưng càng mắng mình nhiều hơn, nghỉ ngờ bản thân, phải chăng cuộc hôn nhân không hoàn mỹ của bà thật sự để bọn nhỏ trong nhà nghi rằng mẹ chúng không đáng tin không?
"Không đúng không đúng, mẹ ơi, không phải thế đâu." Tống Thanh Chấp thông minh như vậy, lập tức nghe được mẹ mình thật sự muốn gì, cậu bước lên ôm lấy người mẹ thấp bé hơn mình nhiều, nhẹ nhàng vỗ lưng đối phương: "Mẹ đã rất vất vả rồi, chỉ là bọn con không muốn gây phiền cho mẹ, tụi con ở bên nhau khi chỉ mới mười tám, có một số việc khó tránh khỏi muốn tự mình quyết định, mẹ đừng để trong lòng."
"Thật sự là thằng bé đó sao?" Diệp nữ sĩ được Tống Thanh Chấp ôm, lửa giận trong lòng cũng tan thành mây khói, lực chú ý đặt hoàn toàn về người yêu con trai: "Vậy con đúng là không có lời thì không dậy sớm, mẹ còn cho rằng con thật lòng muốn giúp đỡ bạn học, haizz." Mẹ bánh nhân đậu thở dài một hơi.
"Con thật lòng mà." Tống Thanh Chấp buông mẹ ra, sờ mũi, sao cậu không thật lòng được?
"Một đứa trẻ ngoan, xứng với con rồi." Diệp nữ sĩ nghĩ nghĩ: "Nhà thằng bé có biết không?"
"Không biết." Không ngờ mẹ mình lại cởi mở như vậy, lúc Tống Thanh Chấp trả lời cậu hỏi vẫn có chút hoảng hốt: "Quan hệ của cậu ấy với ba mẹ ruột của mình không tốt, không có liên lạc."
Dừng một chút, Tống Thanh Chấp nhanh chóng nói: "Không phải lỗi của Hứa Tinh Lạc, là ba mẹ của cậu ấy không xứng." Về phần nguyên nhân cụ thể sao không xứng, cậu chậm rãi sắp xếp từ ngữ, cố gắng kể thật rõ ràng và ngắn gọn cho mẹ mình nghe, tóm lại, Hứa Tinh Lạc không có lỗi gì cả.
Có thể là do hoàn cảnh của Hứa Tinh Lạc quá bi thảm, mẹ của bánh nhân đậu sau khi nghe xong cũng thấy đồng cảm với cậu bé có số phận nghiệt ngã này, bà nói: "Vậy con sớm nói với người ta là mẹ biết rồi, sau đó nếu thằng bé sẵn lòng thì về nhà ăn bữa cơm, mẹ nấu cho hai đứa ăn."
Tống Thanh Chấp gật đầu: "Vâng ạ."
Ăn tối xong, lúc đi ra ngoài, đôi mắt cậu đỏ ửng, phản ứng cực kì kích động, chỉ có thể nói người lớn nhà mình chửi giỏi lắm, cậu thật sự có chút không tin được, sợ lúc mọi chuyện vỡ lỡ ra, thứ cậu muốn nắm bắt sẽ biến mất trong chớp mắt.
Làm sao dám đánh cược.
Cũng may comeout thuận lợi, không có trở ngại như mong đợi. Với thái độ của mẹ cậu tốt như vậy, Hứa Tinh Lạc sẽ không có gánh nặng tâm lý nào.
Tống Thanh Chấp đã có nhiều khoảnh khắc hạnh phúc trong cuộc đời ngắn ngủi của mình. Lần đầu tiên cậu bị Hứa Tinh lạc thu hút đến mức trái tim lỡ nhịp, sau đó, Hứa Tinh Lạc đồng ý ở bên cậu và chuyện bây giờ.
Tâm trạng Tống Thanh Chấp có hơi phấn khích, đành phải gửi tin nhắn cho Hứa Tinh Lạc gửi tin tức: Ra ngoài chưa? Đến đâu rồi?
Hứa Tinh Lạc đã đến ngoài cổng từ sớm trả lời: Đang chờ ngoài cổng, ra nhanh đi.
Sau khi bình tĩnh cảm xúc xong, Tống Thanh Chấp đi ra ngoài.
Chờ Tống Thanh Chấp lên xe, Hứa Tinh Lạc nói: "Sao đêm nay không ngủ lại mà nói tôi đi xa đến vậy để đón cậu?"
"Làm sao, không muốn tới hả?" Tống Thanh Chấp thắt đai an toàn.
"Cậu bị cảm hả?" Hứa Tinh Lạc cực kì nhạy cảm nhìn cậu, sắc mặt không vui: "Buổi sáng lúc ra ngoài không phải vẫn bình thường sao?" Không nói đến buổi sáng, buổi chiều lúc gọi điện thoại cũng vẫn bình thường.
"Vậy mà cậu cũng nghe ra được à?" Tống Thanh Chấp không bị cảm, chỉ là mũi hơi xót, cậu rút tờ giấy khăn: "Tôi không bị cảm, chỉ là...... Ừm, tôi nói cậu nghe," cậu nhìn Hứa Tinh Lạc: "Mẹ tôi biết chúng ta đang quen nhau rồi."
Hứa Tinh Lạc đang lái xe, nghe vậy thì xém nữa bẻ lái, hắn dùng hết sức từ hồi mẹ đẻ cho đến giờ mới kiểm soát được, một đầu đổ mồ hôi lạnh giả vờ bình tĩnh: "Ồ, rồi sao?"
Tống Thanh Chấp nghe giọng điệu hắn liền muốn cười, trong lòng nói cậu biết giả vờ ghê, nhưng cậu bây giờ không có hứng nói đùa: "Ồ, mẹ tôi đồng ý, sau đó hỏi tôi khi nào thì cậu định đi uống trà nhà vợ."
Hứa Tinh Lạc trầm mặc ít nhất ba bốn giây, lái xe thuận lợi, mới dành thời gian hỏi: "Cậu vừa nói cái gì? Nói lại đi."
Tống Thanh Chấp im lặng ba bốn giây, sau đó cậu nói lại, cậu quyết định nếu Hứa Tinh Lạc còn nghe không rõ thì cậu sẽ nói lại, không sao, cậu không bận tâm.
Nhưng Hứa Tinh Lạc không để cậu nói lần thứ ba, bởi vì nghe hai lần đã đủ rõ rồi, hắn gật gật đầu: "Vậy được, cảm ơn cô đã đồng ý, bữa nào đi uống trà nhà vợ."
Tống Thanh Chấp xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cười ngây ngô, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ nghĩ rằng cuối cùng thì cũng đã rõ ràng, cậu có thể lớn tiếng nói rằng mình là bạn trai của Hứa Tinh Lạc, thật tốt.
Trong xe rất yên tĩnh, nhưng thật ra trong lòng cả hai đều không hề bình tĩnh, Tống Thanh Chi cõn đỡ, cậu đã tiêu hóa lâu như vậy, nhưng Hứa Tinh Lạc phải cố gắng chịu đựng không nhìn sang Tống Thanh Chấp bên cạnh mới có thể giữ bình tĩnh, bởi vì hắn còn phải lái xe, nhỡ mất trí mà đâm xe thì sao?
Nơm nép lo sợ lái xe về nhà, lúc đang lùi xe vào gara, Hứa Tinh Lạc đỗ xe mấy lần vẫn không vào được. Tống Thanh Chi cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, bật cười lớn nói: "Đừng có gấp, cậu bình tĩnh chút đi."
Cậu còn tưởng rằng Hứa Tinh Lạc rất bình tĩnh, hóa ra trong lòng đối phương cũng không bình tĩnh như vậy.
"Ừm." Hứa Tinh Lạc vô cùng xấu hổ, cũng may lần này đỗ được.
Sau khi xuống xe, cả hai đều xách đồ mà mẹ bánh nhân đậu chuẩn bị đưa cho, hai người rất bình tĩnh và thành thật đi lên lầu, tuy nhiên, sau khi lên lầu, họ chất đồ đạc xuống đất, không nhịn được nữa.
Hai bên vòng tay dính sát, ôm chặt lấy nhau, bờ môi đã sớm chạm vào nhau, hôn nhau say đắm từ lối vào đến ghế sô pha, Hứa Tinh Lạc bị Tống Thanh Chi đẩy xuống, sau đó là dáng người mảnh khảnh của cậu ngồi lên, nói thật, rất nặng, nhưng hắn cảm thấy sức nặng đó khiến hắn cảm thấy an toàn.
Cho dù đã kề cạnh nhau hơn bốn năm, cả hai bên vẫn tràn đầy khao khát về cơ thể của nhau, từ khi bước vào cho đến khi nguôi ngoai cơn phấn khích vì lần ra mắt thành công này, phải mất nhiều hơn hai tiếng.
"Chấp ca, tôi kiệt sức rồi, một giọt cũng không còn," Hứa Tinh Lạc nằm nửa người ngoài sô pha thở hổn hển, mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên đầu trêu chọc: "Bị cậu ép khô rồi."
Chàng trai đang thở hổn hển giống hắn đưa chân đạp hắn, quay đầu hỏi: "Cậu không còn nhưng tôi còn, có muốn không?"
Hứa Tinh Lạc lập tức thật thà câm miệng.
Đã quen lần nào hắn cũng vậy, Tống Thanh Chấp cũng không tức giận, bây giờ cậu rất vui, dù sao người mệt cũng chẳng phải cậu.
"Điện thoại tôi đâu," Tống Thanh Chấp lại đạp người bên cạnh: "Tìm điện thoại của tôi nhanh lên." Tống đại gia bây giờ phải chơi điện thoại ngay lập tức.
"Đệt, cậu ngày càng thô lỗ với tôi đấy." Hứa Tinh Lạc nhe răng phản đối, tìm thấy điện thoại của Tống Thanh Chấp trong khe hở của sô pha: "Cầm lấy này."
"Cảm ơn bạn trai." Tống Thanh Chấp hôn lên má Hứa Tinh Lạc một cái, sau đó trần trụi nằm trên sô pha mở điện thoại.
"Nụ cười quái dị đó của cậu là định làm gì? Mới làm tình với tôi xong đã đi tán gẫu với gã đàn ông hoang dã nào đấy?" Hứa Tinh Lạc không nhịn được mà nhìn qua, muốn biết người nọ đang làm gì.
"Cậu mới nói chuyện với mấy tên đàn ông hoang dã, trong danh sách bạn bè tôi không có ai cả, danh sách bạn bè của cậu mới có." Tống Thanh Chấp tức giận, quay người không cho hắn nhìn màn hình điện thoại: "Biến đi tắm đi, cho rùa ăn nữa."
"Trước đây không phải cậu thích cho nó ăn nhất sao? Sao bây giờ lại để tôi cho?" Hứa Tinh Lạc nhận ra suy nghĩ của người này có khuyết điểm: "Đáng thương cho phát tài phú quý bị người ta ghét bỏ."
Tống Thanh Chấp bị chọc tức đến bật cười, liếc người đang nói tầm bậy kia: "Bậy bạ, không muốn đi thì thôi, mau đi tắm đi."
"Tôi muốn xem cậu đang làm gì?" Hứa Tinh Lạc đầy hứng thú.
"Chỉ là muốn khoe mình đã comeout thành công thôi." Tống Thanh Chấp cụp mi, tập trung chỉnh sửa thông tin.
Cậu đã chuẩn bị sẵn tấm hình công khai, là tấm ảnh cậu và Hứa Tinh Lạc nắm tay nhau, trẻ trung và tươi mới, nụ cười tươi tắn, vừa ngầu vừa đẹp trai.
"Khoe ở đâu?" Hứa Tinh Lạc nói.
"Đăng tất cả trên vòng bạn bè cả trong nhóm......" Tống Thanh Chấp xoay người nằm sấp, tự suy ngẫm: "Có lố quá không?"
Hứa Tinh Lạc: "...... Tôi nói có thì cậu có đổi ý không?"
"Sẽ không." Tống Thanh Chấp nói xong, liền nhấn nút gửi, vui vẻ chờ đợi phản ứng của thế giới.
"Được rồi, tôi đi tắm. Cậu cứ thong thả đi." Hứa Tinh Lạc đành phải bỏ lại Chấp ca nhà mình để đi tắm.
"Đi đi đi đi." Tống Thanh Chấp xua xua tay, dù sao tiếp theo cậu sẽ bận lắm, có những bình luận la hét, vô số tin nhắn cần trả lời......
Nhưng đợi được 5 phút, ủa, sao phản ứng của những người này lại không có gì nổi bật thế này?
La hét, khiếp sợ, có thì đúng là có nhưng cực kì thưa thớt, hoàn toàn không có hiệu quả giống như Tống Thanh Chấp mong muốn!
Hứa Tinh Lạc từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy bộ dáng bị đả kích của bạn trai mình thì bị chọc cười: "Sao thế?"
Hắn cầm lấy điện thoại xem thì càng buồn cười hơn, phản ứng của những người này thật kì lạ, sao giống như cả thế giới đã sớm biết bọn họ ở bên nhau rồi.
Chỉ chờ một thông báo chính thức.
Chờ được rồi thì ồ một tiếng, an tâm tiếp tục đu CP.
: Cầu càng nhiều ảnh ôm nhau hôn hôn nhau, a a a, hai người thật sự rất xứng đôi!
Hứa Tinh Lạc: Có một câu tôi đã muốn nói nhiều năm lắm rồi, có thể đổi tên CP lại một chút thôi, phải là CP Tinh Chấp mới đúng.
Nhóm con gái đu CP:?????
Tống Thanh Chấp: Đừng quan tâm đến cậu ấy, mau đến xem ảnh đi.
Cuối cùng cũng đã đến lúc đăng ảnh, Tống học bá, ồ không, Tống tổng gửi toàn bộ những tấm ảnh trước kia không dám gửi.
Nhóm chỉ em gái đều phát ra những âm thanh ợ hơi thỏa mãn, biểu thị họ đã no, quá no rồi!
Rất đẹp mắt.
Từ hồi cấp ba đến giờ, ngoại trừ ngọt thì còn có thể nói gì đây?
Nhưng chỉ mới đến đây thôi, tâm nguyện của những cô gái CP vẫn chưa được thực hiện: Vậy bao giờ hai trai đẹp mới kết hôn?
Chờ thông báo chính thức xong rồi, đến lúc chờ một cái đám cưới.
Tống Thanh Chấp ngẩng đầu nhìn Hứa Tinh Lạc, sau đó nghĩ lại hay là thôi, người này ghét nhất phiền toái: Tạm thời vẫn chưa có kế hoạch.
Hứa Tinh Lạc: Còn đang chọn ngày.
Hai người gửi tin nhắn cùng lúc, sau đó nhìn nhau, một người đầy ngạc nhiên, một người đầy thắc mắc.
Dịch lại thì đó là: A: Đờ mờ, cậu muốn kết hôn với tôi? B: Đờ mờ, cậu không muốn kết hôn với tôi?
Sau một giây, Tống Thanh Chấp không nói hai lời thu hồi câu trả lời của mình.
Người đã nói đang chọn ngày rồi, cậu còn có thể không gả sao?!
Tống Thanh Chấp: Được, tôi đồng ý.