Đoạn Ký Hành đã sớm đoán được việc gặp Lâm Phóng ở dưới lầu, chỉ có điều hắn khá ngạc nhiên vì đến tận bây giờ Lâm Phóng mới tìm đến.
Lâm Phóng bị anh trai nhốt ở nhà hơn nửa tháng mới có thể chạy ra ngoài, y ngay lập tức chạy tới tìm Đoạn Ký Hành. Y có khuôn mặt tuấn tú, tính cách lại kiêu căng, ở nhà được cưng chiều cộng với sự nổi tiếng của anh trai khiến ai cũng nhận ra y. Với tất cả những điều này, dù y có nói gì cũng được nhân nhượng, hơn nữa y còn chịu ảnh hưởng từ nước ngoài, để tóc khá dài. Thiếu niên đứng trong nắng rực rỡ vô cùng, vừa trẻ trung vừa đẹp đẽ.
Lâm Phóng nổi giận đùng đùng nhìn Đoạn Ký Hành và Giang Nguyên ngơ ngác đứng sau hắn, giống như một người vợ bắt gặp chồng mình cặp kè với người thứ ba trên phố, vênh mặt hất hàm nhìn Giang Nguyên chằm chằm, "Mày là ai?"
Lâm Phóng tính tình táo bạo, mắt cao hơn trời, chưa từng để ý đến bất kỳ ai, duy chỉ có Đoạn Ký Hành là ngoại lệ. Từ bé tính cách của Lâm Phóng đã như vậy, chả khác gì một hoàng tử được mọi người hết mực cưng chiều, một đứa trẻ vừa đẹp đẽ vừa ác liệt, y chuyên bắt nạt những đứa trẻ yếu đuối hơn. Một lần duy nhất ăn trái đắng là khi y đi bắt nạt người khác cuối cùng lại bị bọn chó hoang vây lấy, nếu không có Đoạn Ký Hành quay lại cứu y thì không biết y còn tồn tại trên đời này nữa không hoặc cái vẻ ngoài này của y liệu có còn không?
Cũng bởi vậy y trở thành một cái đuôi trung thành của Đoạn Ký Hành, nói cách khác y đang theo đuổi Đoạn Ký Hành. Y có một đặc tính là chỉ cần mình nhận định thì chắc chắn sẽ thuộc về mình bởi vậy y coi Đoạn Ký Hành như một vật sở hữu của mình.
Giang Nguyên không sợ hãi, trịnh trọng trả lời câu hỏi của y: "Tôi là Giang Nguyên."
Lâm Phóng giống như ăn phải thuốc nổ, hai mắt thanh tú trợn ngược lên, "Ai hỏi mày?"
"A Hành..."
Lâm Phóng càng tức hơn chỉ thiếu giơ tay lên chỉ thẳng vào mặt Giang Nguyên, "Mày gọi ai là A Hành!?"
Giang Nguyên bị la sợ hãi rụt cổ lại, thành thật chỉ vào Đoạn Ký Hành, nề nếp nói: "Tôi gọi anh ấy là A Hành."
Lâm Phóng túc giận đến muốn nổ tung, "Con mẹ nó, mày không phải là người ngu..."
Đoạn Ký Hành nghe được hai chữ này, lập tức trầm giọng quát y: "Ngậm miệng."
Lâm Phóng vẫn tức giận nhưng vì kiêng kỵ Đoạn Ký Hành nên phải ngậm miệng lại. Hai mắt y đầy uất ức cùng tức giận nhìn chằm chằm Đoạn Ký Hành, mím chặt môi, trên mặt hiện lên sự đau khổ, "Ký Hành..."
Đoạn Ký Hành đứng trước người Giang Nguyên, nhìn y, "Cậu tới đây làm gì?"
"Tớ tới làm gì? Tớ có thể tới đây làm gì? Nếu không phải vì cậu, tớ cũng chả tới cái chỗ chết tiệt này." Y đè thấp giọng, "Chúng ta về thôi, cậu không nên ở lại đây nữa, ông ta mà biết thì cậu làm thế nào?" Chính y cũng cảm thấy câu này của mình buồn cười, bình thường chỉ cần ông Đoạn Ký Hành không có mặt thì Đoạn Tiến Diên hận không thể đánh chửi hắn.
Mà nghĩ lại, chỉ cần biết Đoạn Ký Hành đang ở đâu là ông ta sẽ lập tức tìm tới, Đoạn Tiến Diên chỉ cần muốn đến thì sẽ tìm tới tận nơi. Bất quá, Đoạn Tiến Diên có lẽ còn chưa xuất viện đâu nhỉ.
Lâm Phóng nghe tin Đoạn Tiến Diên bị thương cùng với việc Đoạn Ký Hành mất liên lạc thì đã sớm đoán ra, lần này tới đây chỉ muốn khẳng định suy đoán của mình.
Đoạn Ký Hành không hề bị lay động, "Cậu về đi."
Lâm Phóng cố chấp hỏi, "Tại sao?"
"Tôi thích chỗ này."
Lâm Phóng không có khả năng thuyết phục hắn, lại càng không thể cưỡng ép hắn. Thế là y giống như Đoạn Ký Hành lúc mới quen biết Giang Nguyên, hàng ngày tới cửa nhà Giang Nguyên, làm cậu cảm thấy rất vui, từ trước đến nay đều rất ít bạn bè chịu đến nhà cậu nên đối với việc này cậu vô cùng cao hứng. Mỗi ngày đều vui vẻ ra cửa đón y, mặt mày hớn hở, "Anh đến rồi!"
Nghỉ hè rồi nhưng lớp 12 bị nhà trường ép ở lại học bù, đương nhiên Đoạn Ký Hành cũng không ngoại lệ, bình thường hắn thích thì sẽ trốn nhưng hôm nay ở dưới mí mắt Lý Quảng và Giang Nham Tịch, hắn phải đóng vai một học sinh ngoan ngoãn vui vẻ đi học.
Hắn sợ Giang Nguyên cảm thấy cô đơn, nên bảo Lâm Phóng tới chơi với cậu.
Lâm Phóng lão đại cảm thấy không vui, mang theo khuôn mặt đen xì ngồi bên cạnh giám sát, tiểu kim mao ở bên chân y chạy qua chạy lại, khuôn mặt ngốc nghếch nịnh nọt.
"Tóc dài, Tiểu Bánh thích anh." Nếu không thích, thì từ lần y quát Giang Nguyên, tiểu Bánh sẽ không cho y vào nhà.
Lâm Phóng xem thường nhìn Giang Nguyên. Đoạn Ký Hành không gọi tên y bao giờ nên Giang Nguyên không biết tên y, không thể làm gì khác đành phải gọi y là "Tóc dài."
Lâm Phóng vô cùng ghét cậu gọi mình như vậy, bởi vậy y rơi vào vòng tuần hoàn ác tính, "Càng gọi càng ghét, càng ghét càng không muốn nói gì."
Mỗi ngày, khi Giang Nguyên luyện đàn, y sẽ đứng bên cạnh thiết kế đồ đạc. Y tự thôi miên mình là người đặc biệt, có kiến thức rộng lớn, thẩm mỹ cao hơn người khác, vì thế y cảm thấy Giang Nguyên giống như một người mình thuê về. Vì thế y vênh mặt, hất hàm sai khiến: "Ca khúc này quá buồn rồi, cậu định đi dự đám tang à? Đánh bài khác đi!"
"Ồ..." Giang Nguyên nghe vậy, lập tức ngoan ngoãn đánh một bản nhạc nhẹ nhàng khác, âm sắc êm dịu, giống như những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, nghe vào giúp người ta khoan khoái, thư giãn.
Lâm Phóng nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ Đoạn Ký Hành tan học nên gọi cậu: "Này, kẻ ngu si, đừng đánh nữa."
Đoạn Ký Hành không ở đây, y sẽ không sợ mắng Giang Nguyên là kẻ ngu si.
(cont)
12/11/2020