Đoạn Ký Hành chưa bao giờ nghĩ tới thành phố này có nhiều con đường phức tạp như vậy, thành phố phồn hoa như được một cái mạng nhện khổng lồ tinh tế nâng lên. Giang Nguyên làm tròn chức trách của một người dẫn đường, cậu nắm tay dắt hắn đi qua những con phố mới lạ đầy thú vị.
Hai thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi dắt tay nhau đi trên đường thực sự có chút quái dị, thế nhưng Đoạn Ký Hành chưa bao giờ quan tâm đến ánh mắt của người khác, còn Giang Nguyên thì lại càng không có thường thức về việc hai nam nhân nắm tay nhau, hai người cứ như vậy dắt tay nhau đi từ đầu đường tới cuối đường.
Giang Nguyên người khá gầy, nhưng lòng bàn tay cậu có khá nhiều thịt, nắm trong tay có cảm giác mềm mại, ngón tay thon dài, trên đầu ngón tay có chút thô ráp. Hắn vô thức vuốt ve lòng bàn tay Giang Nguyên, hai bàn tay cọ vào nhau giống như té ra lửa khiến cho hắn cảm thấy tê tê.
Giang Nguyên không phải đi học, Đoạn Ký Hành hỏi cậu mỗi ngày ở nhà làm gì.
Mấy ngón tay Giang Nguyên ở trên không trung linh hoạt bấm bấm, "Đàn." Cậu suy nghĩ một chút, liền giải thích, "Buổi sáng đàn rất lâu, thầy giáo ở bệnh viện, gọi điện dạy em, cứ như vậy." Cậu nói chuyện có chút khó hiểu, tất cả là do cậu không biết dùng liên từ, sau khi nói xong cậu liền cười tươi, "Em có thể đàn cho anh nghe."
Hắn có chút mất tự nhiên nhìn sợi tóc đen dài, mềm mại của cậu, một cơn gió thổi qua khiến chúng bay tán loạn giống như những đóa bồ công anh, không, chúng so với bồ công anh còn xinh đẹp hơn.
Cậu nói đi chơi là đi ăn, bọn họ liền vừa đi vừa ăn, từ con phố này đến con phố khác, hết thảy đồ ăn ngon trên đường đều thử một lần. Hơn nữa cậu còn tranh trả tiền, khiến cái ví con rùa phồng phồng trở lên xẹp lép, cầm trong tay nhìn vô cùng đáng thương, hơn nữa cậu còn hỏi hắn, "Ăn ngon không, A Hành?"
"A Hành." Từ trước tới nay chưa từng có ai gọi hắn thân mật như vậy, hai chữ này tự như dính đường, vô cùng ngọt, ngọt tới khiến người ta run rẩy.
Hắn hồi phục lại tinh thần, nhìn cái bánh cay đến dọa người trong tay nói, "Ăn ngon."
Giang Nguyên cùng tiểu kim mao đưa hắn về nhà, đi tới cửa sau, Đoạn Ký Hành nói: "Cảm ơn Nguyên Nguyên đã đưa anh trở về."
"Không cần cảm ơn." Giang Nguyên ngượng ngùng mân mê môi nhỏ, lắc đầu nói: "Không cần cảm ơn."
Hắn cười cười, nắm lấy tay Giang Nguyên: "Vậy bây giờ đến phiên anh đưa em về." Hắn không có khả năng để Giang Xuyên một mình đi hết nửa thành phố để trở về nhà, dù cho có con kim mao kia thì hắn cũng không yên tâm. Giang Xuyên ban đầu cũng không hiểu như thế nào, nhưng Đoạn Ký Hành nói đây giống như bằng hữu tặng quà nhau. Cậu bị hai chữ "bằng hữu" mê đến thất điên bát đảo, không nghĩ thêm được cái gì.
Mùa hè rất nóng, tà dương màu vàng, thiếu niên như bị thiêu cháy.
Giang Nguyên rất ít khi ra mồ hôi tay, Đoạn Ký Hành cũng vậy, hắn sợ sẽ làm ướt tay Giang Nguyên, nên thường thường chỉ cho Giang Nguyên nắm đầu ngón tay.
"Ngày mai không thể ra ngoài chơi, hay là anh đến nhà em chơi? Em sẽ bảo mẹ làm bánh trứng."
Tuần nào cũng vậy, cậu không thể ra ngoài chơi vào thứ sáu.
Đoạn Ký Hành từ sớm đã muốn hỏi, nhưng nghĩ tới hai người mới quen, như vậy thật sự quá nhanh, nhưng hắn hiện tại đã có thể hỏi: "Ngày mai em đi đâu?"
Giang Nguyên cũng không có nhiều suy nghĩ quanh quẩn, cậu rất thành thật: "Đi bệnh viện, thăm thầy giáo."
Hắn sớm đã nghĩ tới lý do này, "Anh có thể đi cùng em không?"
Giang Nguyên có chút hoảng loạn không biết phải làm sao.
Đoạn Ký Hành trên mặt lộ ra chút thần sắc thất vọng: "Không tiện sao? Anh có thể đứng ở ngoài chờ em, được chứ?"
Giang Nguyên lay động hai tay, "Không phải không thể..." Tiểu kim mao bị cậu nắm chặt cổ, bất mãn giãy giụa, lông mày cậu nhíu lại, chỉ lo Đoạn Ký Hành buồn, "Sẽ rất lâu, sẽ không thể tán gẫu."
Bởi vì sẽ rất lâu, em sợ anh thấy chán.
Đoạn Ký Hành cười cười, "Sẽ không buồn chán, chỉ cần chờ Nguyên Nguyên anh sẽ cảm thấy cao hứng."
Đôi mắt Giang Nguyên đen láy, "Có thật không?" Khuôn mặt cậu đỏ hồng, tay chân mất tự nhiên không biết đặt đâu, cậu chỉ biết cười.
Đoạn Ký Hành cong cong đôi mắt, "Ừm."
Đoạn Ký Hành về đến nhà thì đã qua bảy giờ rưỡi, hắn trực tiếp lên lầu, bảo mẫu ở phía dưới hỏi hắn: "Thiếu gia, trước đi tắm rồi xuống ăn cơm, có một món hầm ăn ngon lắm."
Tay hắn đặt trên lan can, khẽ cúi đầu, "Mọi người ăn đi, tôi ăn rồi." Nói xong liền trực tiếp đi lên lầu.
Bao cát bị găng tay đấm bốc đánh tới, mồ hôi từ từ chảy xuống trên khuôn mặt, mồ hôi trên trán chảy xuống mắt, khiến hắn nhắm lại một bên mắt. Điện thoại trên ghế kêu lên, hắn vừa dùng khăn mặt lau mặt, vừa nhìn tên người gọi tới.
"Này."
Bên kia rối như tơ vò, thanh âm hỗn loạn, Lâm Phóng kêu lớn: "Này! Ký Hành, cậu cư nhiên bây giờ mới nhấc máy, cậu chờ một chút, tớ tìm chỗ khác." Lâm Phóng phỏng chừng đã đi ra ngoài, tạp âm chậm rãi nhỏ lại, hắn đợi một lúc, Lâm Phóng rốt cục cũng nói chuyện, "Cậu có nhà không? Đi ra chơi không, tớ tới đón, ở club của chị tớ này."
"Không đi, cúp đây."
"Ôi chao ôi chao ôi chao, chờ một lát." Lâm Phóng ho khan một tiếng, âm thanh hạ thấp, "Cái kia, ngày mai là thứ sáu, tớ đến trường học đón cậu, được không?" Hai chữ cuối cùng nói tới hư nhuyễn, cực điểm lấy lòng. "Không được, tớ tắt đây."
"Ôi chao ôi chao ôi chao! Chờ chút!" Lâm Phóng phẫn uất nhìn điện thoại bị cúp, đâm vào một nam nhân, "Ha, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, Lâm thiếu gia về nước?"
Lâm Phóng sớm quên mất người kia là ai, hắn từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp, được bố mẹ nuông chiều lớn lên, từ trước đến giờ mắt cao hơn đầu, có mấy ai có thể lọt vào mắt hắn, chỉ không lạnh không nóng ừ một cái, ngay cả ánh mắt cũng không cấp cho hắn, giống như đuổi ruồi đuổi người kia đi.
Hết chương 2.