Tư Xuân Kỳ

Chương 6.2:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn ôm lấy eo Giang Nguyên từ phía sau, cúi đầu mê luyến hôn lên cổ cậu, mỗi một lần hạ xuống đều để lại dấu vết trên cần cổ trắng nõn của cậu.
Giang Nguyên không dám phát ra âm thanh, cậu rụt rụt vai, mặc cho Đoạn Ký Hành làm loạn trên cổ cậu. Ý thức cậu ảm đạm, miệng hơi sưng lên, cánh mũi hấp hấp, hai bên quai hàm một đống dấu hồng.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, thanh âm Giang Nham Tịch vang lên, "Nguyên Nguyên, tối nay ăn cá được không?"
Giang Nguyên sợ đến run lên, cuống quít nhìn đồng hồ trên tường, vậy mà đã sáu rưỡi rồi. Cậu bối rối, không biết phải làm gì cả, thanh âm trầm thấp của Đoạn Ký Hành vang lên mơ hồ bên tai cậu, một luồng nhiệt thổi qua, "Nguyên Nguyên nói chuyện."
Tai Giang Nguyên bị ngậm lấy, vành tai đáng yêu bị đầu lưỡi nóng bỏng liếm hôn, thỉnh thoảng còn bị mạnh mẽ mút vào, khiến toàn thân cậu run lên. Cậu nắm chặt lấy cánh tay Đoạn Ký Hành, gian nan nói ra từng từ, "Ừm... Được ạ, cảm ơn mẹ."
Bọn họ cùng nhau đi công viên, Giang Nham Tịch cũng đi cùng, Đoạn Ký Hành dẫn cậu đi chơi *vòng quay. Giang Nguyên nằm nhoài trên cửa sổ vẫy tay với mẹ, cậu nhìn khung cảnh lộng lẫy về đêm của thành phố, hai má vì hưng phấn mà đỏ lên, "A Hành, anh xem, nhà của em ở nơi đó đúng không?"
*Vòng quay:

Đoạn Ký Hành đặt cằm lên vai cậu, cánh tay ôm trọn lấy eo cậu, tiến đến bên môi hôn một cái, không ngừng quấn lấy, nhấm nuốt đầu lưỡi non mềm của cậu, vòng quanh trong chốc lát rồi tách ra, kéo theo một sợi chỉ bạc trong suốt, ngay khi vòng quay lên tới điểm cao nhất, Đoạn Ký Hành hỏi cậu.
" Nguyên Nguyên có thích anh không?"
Giang Nguyên bị hôn đến mềm nhũn, mặt đỏ ửng, "Thích, " cậu cố gắng mở to mắt, nhưng rồi rất nhanh vì cười mà híp lại, "Siêu siêu thích!"
Giang Nguyên mỗi ngày đều luyện đàn năm tiếng trở lên, cấp độ ba, cấp độ sáu, cấp độ tám, luyện ngón tay, cùng với rất nhiều thứ khác, tất cả đều là kiến thức cơ bản cần phải luyện tập mỗi ngày.
Luyện đàn rất hao tổn tinh lực, cần phải toàn tâm toàn ý tập trung vào nó, trước đây khi chưa gặp Đoạn Ký Hành, Giang Nguyên có rất nhiều thời gian rảnh để luyện đàn. Nhưng từ khi quen biết Đoạn Ký Hành, thời gian hai người gặp mặt không ngừng tăng lên, thậm chí nhiều lúc bọn họ còn ở bên nhau cả ngày, nhưng cậu luôn cố chấp không chịu luyện đàn trước mặt Đoạn Ký Hành.
Vì vậy cậu luôn luyện đàn rất sớm, mãi đến khi Đoạn Ký Hành tới tìm mới ngừng, rồi đợi đến tối khi trở về lại luyện thêm một chút, hàng xóm xung quanh bị ảnh hưởng tới thời gian nghỉ ngơi nên không ngừng phàn nàn.
Nhưng Giang Nguyên đối với thời gian mình sắp xếp rất cố chấp, Giang Nham Tịch không có cách nào ngăn cậu gặp Đoạn Ký Hành, cũng như không có cách nào ngăn cậu luyện đàn. Bình thường Giang Nguyên đều rất ngoan, nhưng trong một số trường hợp cậu lại rất ngang bướng, cậu bắt ép bản thân phả tuân theo kế hoạch mình đặt ra, nếu một ngày nào đó cậu không thể thực hiện được đúng theo kế hoạch thì chắc chắn cậu sẽ trở nên hoảng loạn, vò đầu bứt tai hét lớn.
Giang Nham Tịch cuối cùng chỉ có thể nói với Đoạn Ký Hành, hỏi hắn xem có thể buổi chiều mới tới có được không, hoặc là buổi tối tới sớm một chút, Giang Nguyên sẽ luyện đàn vào ban ngày.
Thực tế Đoạn Ký Hành hoàn toàn không muốn, hắn trước nay luôn rất ích kỉ. Hắn chỉ muốn nhìn thấy cậu thật nhiều, nhớ cậu liền muốn đi gặp cậu, tại sao phải vì người khác mà ủy khuất bản thân?
Nhưng hắn chỉ trầm mặc nửa giây, sau đó bình tĩnh lễ độ mà gật gật đầu với Giang Nham Tịch, "Cháu biết rồi, dì."
Hắn chưa từng được nghe Giang Nguyên đàn, mỗi lần nói muốn, Giang Nguyên đến cả hai tay cũng lắc liên tục từ chối, thấp thỏm nhìn hắn, "Em đàn rất kém, cực kỳ kém, không thể cho anh nghe được." Thật giống như những giải thường mình đạt được đều là giả.
Đoạn Ký Hành đặc biệt lên mạng tìm những video thi đấu của Giang Nguyên, nhìn thấy thiếu niên môi hồng da trắng mặc một bộ chính trang màu đen đứng trên sân khấu, khiêm tốn khéo léo hướng về phía dưới *khán đài cúi chào, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống trước cây đàn.
* Khán đài: chỗ ngồi của khán giả
Cậu đàn chính là *nhạc khúc Listeria, đây là một bài múa truyền thống của I-ta-li-a, bài múa này bắt nguồn từ miền Nam I-ta-li-a và nguồn gốc của nó bắt đầu từ một loài nhện độc. Sau khi bị loài nhện này cắn rất khó chữa trị, chỉ có thể nhảy liên tục mới có thể chữa được.
* Nhạc khúc Listeria: Liebesträume hay còn gọi là Giấc mơ tình yêu, là một tuyển tập 3 tác phẩm dành cho độc tấu piano của ông, được xuất bản vào năm 1850. Nguyên bản Liebesträume đã được ra đời sau bài thơ của Ludwig Uhland và Ferdinand Freiligrath. Năm 1850, hai phiên bản xuất hiện đồng thời như một tập hợp các ca khúc cho giọng cao và piano, và được chuyển soạn cho piano hai tay.
* Giải thích thêm một chút về bài múa kia:
Tarantella là sự kết hợp của sự hòa hợp và cách xa. Các vũ công ngả vào vòng tay nhau rồi lại ngay lập tức rời ra. Người dân miền Nam nước Ý tin rằng, nhảy Tarantella một mình sẽ mang lại sự xui xẻo vì vậy họ luôn luôn nhảy đôi: một chàng trai và một cô gái, hoặc hai cô gái nhảy chung với nhau.
Có rất nhiều giả thuyết khác nhau về nguồn gốc của điệu nhảy này. Có người cho rằng, cái tên của nó bắt nguồn từ loại nhện độc Nam Mỹ Tarantula. Điệu nhảy này được sử dụng như liều thuốc chữa trị nọc độc từ vết cắn của con nhện. Dàn nhạc dân tộc sẽ chơi nhạc và người bị nhện cắn sẽ nhảy không ngừng để ngăn không cho nọc độc lan nhanh vào cơ thể.
Câu chuyện thứ ba về nguồn gốc của Tarantella là từ 2 ngôi làng Toranto và Tarantum. Những người phụ nữ của làng khi làm việc trên đồng nhảy vũ điệu này đến toát mồ hôi để nọc độc của những loài côn trùng theo mồ hôi mà toát ra ngoài.
Đoạn Ký Hành không hiểu về âm nhạc, lại càng không hiểu về dương cầm, nhưng trong video, ngón tay Giang Nguyên như đang nhảy múa trên phím đàn, những ngón tay trắng nõn bay lượn trên phím đàn đen, tiếng đàn linh động mà thần bí, phảng phất bên tai như đang tiến tới gần, mà cũng phảng phất như trong kỳ cảnh. Giang Nguyên biểu tình say mê động nhân, lộ ra một loại chăm chú, thành kính khác hoàn toàn với bình thường, âm nhạc bao quanh cậu như khiến cậu khoác lên lớp áo mới, một vẻ ngoài tao nhã, tự tin, cậu như trở thành một con người khác.
Đoạn Ký Hành xuất thần nhìn chằm chằm Giang Nguyên trên màn hình, hắn chưa từng tưởng tượng được Giang Nguyên lại ưu tú, cao quý như vậy.
Hắn bỗng nghĩ, nếu Giang Nguyên ngay từ đầu đã là một Giang Nguyên ưu tú như vậy thì có lẽ hắn đã không thích cậu. Hẳn là sẽ không, nếu như vậy Giang Nguyên sẽ không cô độc, cũng sẽ không thuần túy giống như hiện tại, sẽ không như vậy chân thành như một.
Cho dù có, hắn cũng sẽ không tin.
Giang Nguyên giống như một tờ giấy trắng, hắn vốn chỉ nghĩ mình thích là thích tờ giấy trắng ấy, sau đó mới phát hiện hắn thích sự đáng yêu của tờ giấy trắng ấy.
Hết chương 6.
Tui đến chết với mấy cái tác phẩm âm nhạc. Cứ đến đoạn nói về tác phẩm âm nhạc là ngơ luôn T.T
Riêng cái bài đàn kia để tra được nguồn gốc các thứ cũng mất hơn 10 phút mới ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.