Tư Xuân Kỳ

Chương 7.1:




Không ngoài dự đoán, Đoạn Ký Hành nhìn thấy Đoạn Tiến Diên xuất hiện ở nhà mình vào cuối tuần đầu tiên của kỳ nghỉ hè.
Hắn không thể xác định được quan hệ giữa hắn và Đoạn Tiến Diên, trực tiếp nhất chính là dựa trên huyết thống, đúng, Đoạn Tiến Diên chính là cha hắn, thật là buồn nôn mà. Đoạn Ký Hành từ năm chín tuổi, sau khi mẹ mất vẫn luôn ở nhà ông nội, đến năm mười bốn tuổi thì dọn ra ở riêng, Đoạn Tiến Diên cùng vợ và con gái sống ở bên kia thành phố, thoạt nhìn giống như nước sông không phạm nước giếng.
Đoạn Tiến Diên tự tiện vào thư phòng của hắn, vừa tiến vào chưa tới một giây ông ta đã không khách sáo vứt một quyển sách lên bàn hắn, đi thẳng vào vấn đề chính, "Chuẩn bị đi, hai ngày nữa ta đưa con vào trại huấn luyện"
Năm nào cũng như vậy, cứ đến nghỉ hè là Đoạn Ký Hành lại vào huấn luyện trong quân đội, một trại hè như luyện ngục, cho dù hắn không muốn, thì hắn vẫn phải làm theo vì đây là con đường gia đình chọn cho hắn, hắn chỉ có thể cắm đầu đi tới.
Nhưng lần này hắn sẽ không đi, "Tôi không đi."
"Tại sao không đi?"
"Tôi tại sao phải đi?"
"Đến lượt mày hỏi tại sao? Mày ở chỗ này làm cái gì, đừng tưởng tao không biết."
Đoạn Ký Hành không sợ ông ta chút nào, thái độ cương quyết hỏi ngược lại: "Vậy sao? Tôi làm chuyện dơ bẩn gì?"
Đoạn Tiến Diên nhìn chằm chằm hắn, "Chuyện lúc trước tao cũng lười tính toán với mày, nhưng mấy ngày trước em gái mày gặp chuyện, mày dám nói không phải do mày làm?"
"Tôi tại sao phải nói chuyện đó do tôi làm? Ông có chứng cớ gì chứng minh chuyện đó do tôi làm?!" Hắn cười nhạo một tiếng, "Ông thật buồn cười? Tôi năm nay mười bảy tuổi, cần gì cùng một đứa trẻ chín tuổi so đo. Tôi từng cho người bắt cóc nó? Hay là tôi từng lừa nó? Tôi ngại động đến đứa con của kỹ nữ kia, thật bẩn!"
Khóe miệng của hắn trào phúng nhếch lên, trong mắt hiện ra hàn quang, tàn nhẫn nói: "Chẳng phải ông là kẻ trọng nam khinh nữ sao, bà ta có thời gian thổi gió bên gối thì không bằng đi cầu khấn để có được một thằng con trai đi!"
"Mày còn dám ngụy biện!"
Ở trước mặt Đoạn Tiến Diên, hắn mãi mãi không giữ được sự bình tĩnh, bực tức rất nhanh dồn lên, hai tay nắm chặt thành quyền, cãi lại: "Tôi cho ông biết, đời này tôi sẽ không giống ông. Mà tôi cũng muốn ông chuyển lời với bọn họ, chỉ cần ông chết, bọn họ sẽ không có một ngày bình yên!"
Chữ "chết" cấm kị này bị chính con trai mình khinh miệt nói ra khiến Đoạn Tiến Diên tức giận vô cùng. Ông ta quăng mạnh một cái tát vào mặt Đoạn Ký Hành giống như bao lần trước, rồi bồi thêm một cú đá vào bụng Đoạn Ký Hành, "Câm miệng!"
Trong phòng vang lên động tĩnh lớn, Đoạn Ký Hành bị đạp ngã, còn chưa kịp đứng nên, ủng chiến của Đoạn Tiến Diên đã vô tình đè lên ngực hắn. Người đàn ông kia cao cao tại thượng từ trên cao nhìn hắn, mũi ủng nặng nề tàn nhẫn đè lên ngực hắn, ánh mắt dữ dội, nguy hiểm, tràn ngập sự chán ghét, "Đừng cùng tao diễn kịch nữa, tạp chủng."
Xương ngực của Đoạn Ký Hành giống như bị đạp gãy, hô hấp ồ ồ vô cùng khó khăn, môi dần mất đi huyết sắc, sắc mặt hắn đỏ lên không nói tiếng nào. Đột nhiên, hắn đấm mạnh vào đầu gối Đoạn Tiến Diên, tay phải chống đất, một cú đá đập thẳng vào lưng ông ta.
Đoạn Tiến Diên giữ vị trí cao trong thời gian dài, khả năng thực chiến đã không thể so được với thời trẻ. Hơn nữa ông ta hoàn toàn không đề phòng chút nào, đột nhiên bị hắn tập kích, cả người lảo đả, đầu gối mềm nhũn, ngã về phía trước.
Ông ta còn chưa kịp phản kháng đã bị Đoạn Ký Hành rút dao găm từ giầy chiến ra. Đây là thói quen của ông ta, để dao găm trong ủng có thể phòng ngừa được một số tình huống bất ngờ xảy ra nhưng ai có thể nghĩ tới việc dao bị Đoạn Ký Hành cướp đi. Ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi dao sắc bén lóe lên trong không trung, vừa nhanh vừa hung ác đâm về phía mình, trong nháy mắt mũi dao đâm tới, miệng ông bị Đoạn Ký Hành che lại.
Đau đớn truyền đến khiến Đoạn Tiến Diên rên lên, bị dao găm đâm xuyên qua vai, trực tiếp ghim xuống sàn gỗ. Huyệt thái dương nổi đầy gân xanh, ông ta phản xạ có điều kiện muốn đứng dậy, đau đớn cùng phẫn nộ khiến hai mắt ông ta trợn ngược lên.
Đoạn Ký Hành nhìn chuôi dao, từ khóe miệng tràn ra sự trào phúng, phảng phất như vô cùng đắc ý, "Phế vật, đau không?"
Đoạn Tiến Diên không nhớ rõ mình đã bao lần tay đánh chân đá đứa con trai này, cơ hồ mỗi lần nhớ tới người vợ quá cố là ông lại hận chết đứa con này—— hắn chính là bằng chứng sai lầm của mình, là bằng chứng sống, hắn biết tất cả mọi thứ. Ông sợ đứa con trai này, hắn luôn cúi đầu nhìn ông bằng ánh mắt lạnh lùng, sâu không thấy đáy, hung tàn lãnh khốc như một con sói cô độc đầy tham vọng, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm ông một dao.
Ông nhìn đôi mắt đỏ lên vì kích động của Đoạn Ký Hành, cắn răng nghiến lợi nói, "Mày, mày đừng tưởng có lão nhân gia che chở thì có thể làm bất cứ thứ gì!"
"Nếu ông nội không che chở tôi thì ông muốn làm gì? Giết tôi sao?" Hắn nhướng lông mày cười ra tiếng, rồi đi tới trước mặt Đoạn Tiến Diên, bốn mắt nhìn nhau, con ngươi đỏ đậm như bị tụ máu. "Đoạn - Tiến - Diên" hắn gằn từng chữ từng chữ, sự hồi hộp khi được trả thù khiến miệng hắn như mọc ra răng nanh, "Tôi chính là tạp chủng do ông sinh ra."
Hắn quăng Đoạn Tiến Diên ra, máu tươi chảy xuống sàn nhà, gần như đã loang thành một hình người. Hắn che ngực đi ra ngoài, vì thiếu dưỡng khí nên ho khan mấy cái, chịu đựng đau đớn như bị một cái búa đập trúng.
(cont)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.