Tư Xuân Kỳ

Chương 9.3:




Hắn nhìn Giang Nguyên, giọng nói cũng trở nên dịu dàng, "Sau này, anh luyện đàn cùng Nguyên Nguyên được không?"
Giang Nguyên sững sờ một lúc, rồi khuôn mặt đột nhiên trở nên vui vẻ, cười tươi lộ ra hàm răng trắng, mạnh mẽ đứng lên ôm hắn, cọ cọ thịt mềm trên má vào tai hắn, "Anh muốn là được rồi."
Chỉ cần anh thấy em đàn tốt là được rồi.
Đoạn Ký Hành ôm cậu vào lòng, siết chặt hai tay giống như muốn khảm cậu trong da thịt. Giang Nguyên "A!" một tiếng, rồi không chịu thua ôm chặt hắn. Hai người gắt gao ôm lấy nhau, người này so với người kia càng dùng sức hơn, khiến cho cái ôm ấm áp biến thành trò chơi ấu trĩ. Một lúc lâu sau, Giang Nguyên nhăn mặt ngẩng đầu nhìn hắn, thở hổn hển nói: "A Hành, không thở được."
Đoạn Ký Hành nở nụ cười, trong lòng buông bỏ mọi suy nghĩ vui vẻ chơi đùa cùng Giang Nguyên. Hắn ôm cậu lắc qua lắc lại, giống như một cái cái thuyền giấy lềnh bềnh trên mặt nước. Hắn khống chế động tác của mình, không để nó nhiễm lên dục vọng. Thiếu niên có làn da vô cùng hoàn mỹ, nhẵn mịn giống như ngọc thạch, chỉ cần sờ một cái, cả người hắn đã cảm thấy khô nóng.
"A Hành, hôm nay chúng ta không chơi trò kia sao?"
Đoạn Ký Hành nhíu mày, hỏi ngược lại cậu: "Nguyên Nguyên thích chơi trò đó sao?"
Giang Nguyên không chút do dự gật đầu đáp: "Thích, vô cùng thoải mái luôn." Cậu thích loại thân cận này, cậu không hề biết đâu là dục vọng, cả thế giới của cậu chỉ có một màu trắng đơn thuần mà dục vọng lại trong suốt, chỉ cần cậu cảm thấy thoải mái, xấu hổ hay mất mặt đều không quan trọng.
Đoạn Ký Hành rất nhanh đã bị đánh bại, cả người mang theo một ngọn lửa bắt đầu hôn cậu, nụ hôn bá đạo cùng hơi thở nóng bỏng dần dần thâm nhập vào cơ thể Giang Nguyên. Dần dần rời đi đôi môi mềm mại, liếm một đường xuống tới rốn cậu, ở tại đó liếm cắn một hồi rồi mới đến gần quần lót cậu. dương v*t của Giang Nguyên cương lên khiến quần lót tạo thành một đường cong. Đoạn Ký Hành nhấc chân cậu lên, đầu lưỡi tinh tế thấm ướt quần lót cậu.
Giang Nguyên nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ vì tình dục mà đỏ lên, thoải mái rên rỉ.
Đoạn Ký Hành ngậm lấy dương v*t của cậu, toàn bộ nuốt vào. Giang Nguyên không kịp chuẩn bị, run rẩy kịch liệt, cơ thể kéo căng như dây cung. Tay khẩn trương nắm ga giường, eo lưng căng cứng, toàn thân đều là mồ hôi, mang theo thăm dò đỉnh vào trong miệng Đoạn Ký Hành, từ hai cánh môi phát ra tiếng rên rỉ: "Thật thoải mái, thật thoải mái, A Hành..."
Hạ thân Đoạn Ký Hành căng phồng giống như muốn nổ tung, quần ngủ nhô lên cao, hắn không dám chạm vào dục vọng của mình trước mặt Giang Nguyên.
Giang Nguyên đã đến cực hạn, mũi chân cong lại, cả người ưỡn lên thành một đường cong, hai tay quơ loạn, "A Hành, A Hành!"
Tinh dịch bắn thẳng vào trong miệng Đoạn Ký Hành, mà hắn cũng thuận theo liếm sạch tiểu dương v*t. Đôi môi lưu luyến hôn lên bụng Giang Nguyên, "Nguyên Nguyên mạnh thật."
Giang Nguyên ngã trên giường, hai mắt lim dim, hai chân vẫn còn run rẩy vì quá thoải mái. Đoạn Ký Hành như có như không hôn cậu, hắn cảm thấy hưng phấn khi vấy bẩn nam hài sạch sẽ. Hắn nâng bàn tay Giang Nguyên, tinh tế hôn từng ngón tay rồi ngẩng đầu lên đối diện với hai mắt mơ màng của cậu.
Giang Nguyên từ từ nằm thấp xuống, cởi quần Đoạn Ký Hành khiến hắn sợ hết hồn, vội vàng kẹp chặt hai chân, "Nguyên Nguyên, em làm gì vậy?"
"Em cũng hôn nhẹ anh có được không?" Cậu cách một lớp quần sờ sờ dương v*t căng phồng như sắp nổ tung của Đoạn Ký Hành, hai mắt ngập nước nhìn về phía hắn, "Bạn bè là phải giúp đỡ lẫn nhau."
Cậu dùng lực kéo một cái, căn dương v*t thô to lập tức nhảy ra ngoài, giống như một cây roi, vừa thô vừa to đánh lên mặt cậu, mùi tanh nồng tràn ngập khắp xoang mũi cậu. Cậu nhìn đồ vật trước mặt, giống như bị dọa sợ, nhưng cuối cùng lại dám ngậm thứ đó vào miệng.
Đoạn Ký Hành run bắn lên, cả cơ thể đều cứng lại. Tới tận bây giờ hắn mới phát hiện mình là một kẻ vô dụng, mới chỉ bị Giang Nguyên liếc một cái, cả người đã giống như bị thiêu đốt, hắn vì dục vọng xấu xí của mình mà vô cùng thống khổ. Nhất là kích thích xưa nay đều từng tầng từng lớp, hắn nhìn thấy miệng nhỏ của Giang Nguyên cố gắng mở ra, vụng về ngậm lấy dương v*t của hắn, hai viên cầu bên dưới cũng được cậu tỉ mỉ chăm sóc, nhất là khi hàm răng vô tình chạm vào hành thân, điều đó lại càng kích thích hắn hơn.
Hầu kết Giang Nguyên lăn lăn, côn th*t thô to khiến cậu cảm thấy buồn nôn nhưng không hề muốn nhả ra. Cậu cố chấp phun ra nuốt vào, nước bọt từ trong miệng không ngừng chảy ra. Cả người Đoạn Ký Hành giống như tiến vào một không gian ngọt ngào, mềm mại, ướt át, cả người đều cảm thấy nóng, giống như sắp nổ tung.
Hắn cảm thấy ngứa ngáy, cẳng chân và đầu gối đều không theo khống chế, đầu óc trở lên mơ hồ. Hắn đột nhiên bật dậy quỳ lên, hông dùng sức đâm vào sâu trong họng Giang Nguyên, nghĩ một đằng làm một nẻo, "Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên, phun ra!" Chính mình thì lại mạnh mẽ tóm lấy gáy cậu, làm cậu không thể lui về sau.
Giang Nguyên bị đâm đến mơ hồ, cả mặt đều biến dạng, cổ họng bị làm quá mức dần trở nên đau rát, hai tay vùng vẫy trên không trung, thống khổ rơi nước mắt.
Cuối cùng, mã mắt của Đoạn Ký Hành cũng mở ra, hành thân càng thô cứng, tinh dịch đặc sệt tanh nồng bắn ra. Eo lưng dùng sức bắn sâu vào bên trong, rồi đột nhiên lùi ra ngoài bắn lên mặt cậu.
Giang Nguyên bị hắn làm cho bối rối, sau khi phục hồi tinh thần thì qua loa lau vài cái. Cậu học theo Đoạn Ký Hành hôn lên bụng hắn, khuôn mặt nhỏ nâng lên, đôi môi bị ma sát trở nên đỏ thẫm, cong lên vô cùng đáng yêu, vừa ngây thơ lại vừa lẳng lơ, "A Hành, mạnh quá!"
Hết chương 9.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.