Tựa Bóng Tình Tan

Chương 22:




Mấy ngày vừa rồi, do Nhược Hy cũng bận bịu công việc nên cũng chưa có khoảng thời gian rảnh nhất định tới thăm chú mèo gửi Minh Hạo chăm nom. Nên Minh Hạo kiếm lấy cớ này một phần để dễ gần gũi với cô hơn.
– Mấy hôm nữa rảnh rỗi thì tới thăm tiểu bạch nhá.
Nhược Hy mấy ngày rồi không tới thăm chú mèo ấy thấy lòng cũng có chút hay nhớ nên cũng gật đầu tươi cười đồng ý. Tống Long Thần cũng nghe thấy hai người họ nhắc đến mèo chẳng lẽ là chú mèo mà mấy ngày trước cô cứu nó.
Thì ra hôm ấy cô đến nhà riêng của nguou đàn ông này không phải là vì chuyện trai gái mà muốn tới thăm chú mèo. Anh đã trách nhầm cô nhưng kể cả như thế cũng rất nguy hiểm. Không rõ đâu được cái tên bác sĩ ngoài mặt tốt lành này thì có ý định gì xấu xa với cô không.
Nhược Hy đối với anh thì lúc nào cũng có lớp phòng bị vậy mà với người đàn ông này thì hoàn toàn thoải mái không có chút đắn đo gì. It nhất cũng phải nghĩ tới trường hợp xấu nhất mà giữ khoảng cách với tên này mới đúng chứ.
Lúc chiều về công ty Tống Long Thần có âm thầm cho người điều tra lai lịch người bác sĩ kia ra sao. Thì thân thế anh ta cũng không có gì quá nổi. Chỉ là thành tích từ thời đi học của cậu ta lúc nào cũng đứng top đầu. Lúc ở cấp ba đã có rất nhiều trường nổi tiếng mời anh ta ra nước ngoài học tập.
Sau này khi học bác sĩ rồi, cậu ta còn có nhiều cơ hội để phát triển sự nghiệp tốt hơn ở trong nước. Nhưng mà anh ta lại cương quyết ở lại bệnh viện trong nước làm việc. Vậy rốt cuộc là vì lý do gi quan trọng lại khiến chàng trai này từ bỏ cơ hội tốt như thế.
Long Thần ngồi trên bàn làm việc chợt nghĩ đến Nhược Hy liền cảm thấy tức giận ghen mà vò nát một góc tài liệu. Nói gì thì hôm nay nhìn ánh mắt dịu dàng của tên đó nhìn vợ mình cũng không đơn giản chỉ là bạn bè bình thường. Vài ba phần anh đoán chắc Nhược Hy là lý do để hắn ta không ra nước ngoài.
Lúc từ công ty rời về nhà, Tống Long Thần thấy trên bàn ở bếp thức ăn đã được chuẩn bị kỹ càng như trước kia. Chắc chắn là Nhược Hy đã nấu. Khoé miệng anh cong lên cười nhẹ không giấu được niềm vui.
Thực ra trong lòng Nhược Hy vẫn còn tức Long Thần nhiều lắm. Nhưng mấy ngày qua cô cũng suy đi nghĩ lại kỹ càng. Dù sao thì anh ta vẫn là chồng cô, có sai thì cũng không thể mặc kệ nhà cửa mãi được. Cô cũng biết rõ bản thân phải hoàn thành tốt nhiệm vụ của một người vợ.
Tâm trạng của Tống Long Thần không tệ, sắc mặt cũng sảng khoái hơn thường ngày đặt áo khoác trên tay xuống. Vừa hay thấy bóng dáng Nhược Hy vội vàng từ trên lầu đi xuống. Tay vừa chỉnh áo rồi như đang có chuyện muốn ra ngoài. Tống Long Thần sực hẫng đi một nhịp. Chẳng lẽ hôm nay anh lại phải dùng cơm một mình nữa ư?
Cô thấy anh ta cũng vừa đi làm về, bản thân bây giờ phải vào bệnh viện để chăm mẹ nên không có thời gian ăn cơm cùng anh. Vừa từ bệnh viện về nhà nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa xong cô liền tranh thủ tắm rửa rồi chạy tới bệnh viện ngay.
Nhìn người đàn ông vẫn đang mặc áo vest nghiêm chỉnh trước mắt mình cô thản nhiên nói.
– Tôi tới bệnh viện anh dùng cơm trước đi. Tối nay tôi không về nên đừng tới bệnh viện làm loạn.
Tống Long Thần nghe rõ cô nói như thế liền muốn tính sổ chuyện hồi chiều với cô. Không nhịn được miệng liền lên tiếng mỉa mai.
– Không có tôi ở đó cô muốn nói xấu tôi với mẹ vợ phải không?
Cái gì mà mẹ vợ? Anh ta mới tới thăm được một buổi mà đã hồn nhiên muốn nhận mẹ cô làm mẹ vợ rồi à. Nói khong chừng ngày mai anh ta hứng lên lại muốn ly hôn với cô tái hôn với một cô gái khác xinh tươi nữa.
Mà cũng phải công nhận anh ta thù dai để bụng thật đó. Mỗi chuyện sự cố hồi chiều thôi mà vẫn muốn tính sổ với cô. Vả lại mấy chuyện cô nói cũng đâu có chuyện nào là sai. Những gi anh ta làm với cô như thế nào thì cô nới thế thôi. Chẳng lẽ anh ta có gan làm mà không có gan nhận. Có đáng mặt đàn ông không đây.
Nhược Hy đưa tay chỉ về phía bàn ăn thịnh soạn rồi nhỏ giọng cười nhẹ nói.
– Sự hối lỗi của tôi đó, anh nhớ ăn ngon. Giờ tôi phải đi rồi.
Tống Long Thần trố mắt ra nhìn cô. Thì ra ngày hôm nay cô về nhà làm việc nấu cơm cho anh chỉ là đang muốn hối lỗi vì nói xấu chồng kiêm cấp trên đấy à? Thật không thể tin tưởng được bản thân anh lại đang mong chờ điều gì nữa.
Anh nhìn theo bóng lưng cô đang ngồi xuống ở kệ để giày đang đeo dép muốn ra ngoài. Tống Long Thần ngập ngừ mãi nói.
– Này!
Nhược Hy nghe anh ta gọi mình liền quay lại nhìn anh xem đang muốn nói chuyện gì với cô đây. Anh đưa tay gãi gãi đầu một lúc cũng không rõ bản thân nên bắt đầu nói từ đâu. Nhưng rồi cũng nhanh chóng mở miệng nói rõ vấn đề.
– Cô mang chú mèo lần trước cứu được về nhà nuôi đi. Miễn không làm phiền tôi là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.