Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh

Chương 44: Nửa đêm phát điên gì thế hả




Chiều thứ bảy Lương Tùng Đình và Úc Thanh Chước rời khỏi suối nước nóng, lên xe quay trở về Bắc Kinh.
So với sự hào hứng và thoải mái lúc đi thì trên đường trở về Úc Chước thấy thấp thỏm hơn hẳn, anh rất sợ chuyến này Lương Tùng Đình sẽ trực tiếp đưa anh về căn hộ nhỏ mà anh chưa dọn đồ xong kia.
Nửa tháng gần đây, Úc Thanh Chước và Lương Tùng Đình xem như là ở chung với nhau.
Nhà của hai người đều nằm trên cung đường rất khéo. Nhà mới của Úc Thanh Chước gần văn phòng kiến trúc còn nhà của Lương Tùng Đình thì gần trạm tàu điện ngầm, đi tuyến số bốn là có thể tới thẳng Thư viện quốc gia.
Nhưng giao thông thuận tiện gì đó đều chỉ là cái cớ, việc Lương Tùng Đình muốn để Úc Thanh Chước vào ở nhà mình là đủ để hơn bất cứ lý do nào.
Vào một ngày mưa to nửa tháng trước, Lương Tùng Đình đến Viện nghiên cứu sách cổ đón Úc Thanh Chước tan làm, rồi lại không đưa anh về nhà, tới giờ Úc Thanh Chước vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt hắn khi vịn tay lái nói chuyện với anh.
Gương mặt đẹp trai của người yêu anh hơi mang vẻ lười nhác, lấy giọng điệu bình thản nói ra câu chấn động: "Đến nhà anh sống đi, đồ dùng tắm rửa và quần áo đều chuẩn bị hết cho em rồi."
Bỗng có vô vàn pháo hoa nở rộ trong lòng Úc Thanh Chước.
Trước đây hắn từng bảo anh để sẵn vài bộ quần áo ở nhà mình, thế nhưng Úc Thanh Chước cứ luôn do dự mãi, sợ rằng nếu bản thân thật sự mang đồ đến thì liệu có vẻ quá vội vàng và lỗ mãng hay không. Cả tuần sau đó Lương Tùng Đình không nhắc lại chuyện này, anh cũng không chủ động đề cập tới.
Không ngờ rằng Lương Tùng Đình lại tự mình mua xong hết đồ dùng sinh hoạt, thậm chí hắn còn vào website của thương hiệu quần áo mà Úc Thanh Chước thích để mua áo thun và áo len cho anh, tóm lại là chuẩn bị rất ân cần chu đáo.
Nửa tháng này Úc Thanh Chước vui đến quên cả trời đất, ngay cả động lực để chuyển nhà cũng chẳng còn, vậy nên việc dọn dẹp cứ thế dời lại đến tận giờ.
Bây giờ anh ngồi ở ghế phụ, rõ ràng đã mơ màng buồn ngủ nhưng vẫn cố chấp sốc lại tinh thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lương Tùng Đình tăng nhiệt độ điều hòa, nói với anh: "Em ngủ một tiếng là sẽ về đến nơi."
Úc Thanh Chước lắc đầu.
Hắn bật cười, "Sao cứ phải cố thế?"
Anh xoay đầu sang nhìn Lương Tùng Đình, đáp: "Em sợ khi tỉnh dậy lại ở dưới nhà mình, em phải nhìn đường."
Giọng điệu như vui đùa nhưng trên mặt cả hai đều không có ý cười.
Lương Tùng Đình vẫn tập trung nhìn con đường phía trước nhưng dường như ánh mắt trở nên thâm trầm hơn.
Hắn không lập tức trả lời anh, sau vài giây im lặng ngắn ngủi mới lên tiếng: "Không đâu, yên tâm ngủ đi."
Trong nháy mắt đó trực giác của Úc Thanh Chước nói cho anh biết rằng Lương Tùng Đình thực sự có ý định chở anh quay về nhà, nhưng cuối cùng hắn lại không làm vậy.
Úc Thanh Chước ngủ say trong nửa sau của chuyến đi, anh hạ lưng ghế xuống rồi đắp áo khoác của Lương Tùng Đình lên, hơi nghiêng người thiếp đi.
Mãi đến khi chiếc việt dã chạy xuống tầng hầm của chung cư, dừng lại được vài phút thì Úc Thanh Chước mới mơ màng tỉnh dậy. Lương Tùng Đình vẫn ngồi ở ghế lái, đang cầm điện thoại đọc email.
Anh xoay người ngồi dậy, nhìn hắn rồi gọi: "Anh Đình."
Ánh sáng từ màn hình di động hắt lên phác họa những đường nét cương nghị và sắc bén trên gương mặt Lương Tùng Đình, hắn nhàn nhạt trả lời: "Anh bảo em yên tâm ngủ thì đúng là em rất yên tâm thật."
Úc Thanh Chước khẽ thở dài, nói nhỏ: "Không vậy thì sao chứ."
Lương Tùng Đình là người mà anh tin tưởng nhất trên thế giới này, không ai sánh bằng.
Rốt cuộc Úc Thanh Chước cũng như nguyện về nhà Lương Tùng Đình, nhưng bầu không khí khi hai người bên nhau vẫn không hòa hợp được như trước khi đi đến suối nước nóng. Đêm đó Lương Tùng Đình nói với Úc Thanh Chước: "Anh ngủ ở phòng cho khách."
Dường như Úc Thanh Chước đã đoán trước được điều này, anh cụp mắt ừ một tiếng tỏ vẻ mình đã biết, còn trong lòng thì ngày càng chùng xuống.
Lương Tùng Đình nói hắn cần thời gian để vượt qua chuyện này, về lý Úc Thanh Chước hoàn toàn hiểu được, nhưng về tình thì anh vẫn cảm thấy phiền muộn.
Anh về nước sắp được một năm, tháng sau là đến giao thừa rồi. Úc Tô gửi tin nhắn hỏi anh có muốn sang Anh họp mặt gia đình cùng nhau đón tết không, nếu có thì cô sẽ đặt vé máy bay.
Trong tin nhắn Úc Thanh Chước trả lời chị gái không khỏi có chút tự giễu: Công cuộc theo đuổi người ta còn chưa thành công, năm nay em không về đâu. Em có mấy món quà cho cháu gái em đó.
Anh và Lương Tùng Đình ở riêng dưới cùng một mái nhà đã được gần một tuần, vẫn chưa thấy có dấu hiệu làm lành.
Cơn giận lần này của Lương Tùng Đình không dễ dàng tiêu tan. Cho dù hắn không lạnh mặt với Úc Thanh Chước, hai người cũng nói chuyện bình thường, thỉnh thoảng hắn tan làm sớm còn nấu bữa tối cho anh nhưng chỉ cần bữa cơm tối kết thúc, Lương Tùng Đình sẽ vào phòng làm việc tăng ca, đêm đến thì ngủ một mình ở phòng dành cho khách.
Trước đây Úc Thanh Chước từng rơi vào đường cùng khi theo đuổi người ta nhưng rồi đều nghĩ ra cách để biến nguy thành an, còn lần này không biết vì sao mà anh lại bó tay bất lực.
Đúng một tuần sau buổi ngâm nước nóng, tối nay anh đột nhiên nhận được tin nhắn của Kỳ Gia, nội dung rất đơn giản: Anh với sếp Lương thế nào rồi?
Úc Thanh Chước ngẩn người nhìn di động, quyết định không cần trả lời có lệ hay giấu diếm gì cậu mà nói thật: Vẫn chưa làm lành, tình hình căng quá.
Nửa phút sau Kỳ Gia nhắn lại, vẫn là một câu ngắn ngủn: Ở chung mà còn sợ là không giải quyết được?
Úc Thanh Chước đọc tin nhắn này thì không khỏi bật cười.
Lời của Kỳ Gia đúng là đã gãi trúng chỗ ngứa. Một tuần qua quan hệ giữa hai người bế tắc như vậy, dù Lương Tùng Đình có lý do để lạnh nhạt nhưng một phần cũng vì Úc Thanh Chước băn khoăn quá nhiều.
Anh không trả lời Kỳ Gia, nói cảm ơn gì đó có vẻ xa lạ quá, cậu cũng không cần sự khách sáo của anh.
Úc Thanh Chước đặt di động xuống rồi đi đến trước cửa phòng làm việc, gõ hai cái mới mở cửa đi vào. Trong tuần qua đây là lần đầu tiên anh đi vào thư phòng của Lương Tùng Đình.
Hắn quay đầu nhìn anh đi tới bên cạnh bàn.
Trong nhà bật điều hòa ấm áp, Úc Thanh Chước chỉ mặc một chiếc áo len dệt kim mỏng màu xanh xám, tôn lên nước da trắng của anh.
Anh hỏi Lương Tùng Đình: "Anh Đình, phải làm sao anh mới nguôi giận vậy, mới có thể ngủ ở phòng ngủ chính?"
Lương Tùng Đình nhíu mày, ngay cả bản thân hắn cũng không biết đáp án của câu hỏi này. Trong lúc hắn im lặng Úc Thanh Chước đột nhiên bắt đầu kéo xuống khóa quần jean.
Cạp quần nhanh chóng tuột xuống khỏi eo anh, để lộ đôi chân đẹp thon dài.
Úc Thanh Chước chống hai tay vào mép bàn, mượn lực đẩy người ngồi hẳn lên mặt bàn rồi nâng một chân đặt lên trên đùi Lương Tùng Đình, bàn chân chậm rãi trườn về phía trước.
Lương Tùng Đình vô cùng bình tĩnh nhìn anh làm tất cả mọi chuyện, từ đầu đến cuối không hé một câu.
"Gần mười ngày rồi anh không chạm vào em, anh không muốn em sao?"
Hắn không nói gì cũng không sao, tự Úc Thanh Chước biết phải nói thế nào. Vẻ mặt anh thong dong, đôi môi cũng đạm màu nhưng không hiểu sao lại mang vẻ quyến rũ đến kỳ lạ. Anh chầm chậm nói tiếp: "Nhưng mà em muốn anh, muốn anh hôn em, xoa eo em, ấn cổ em xuống gối. Muốn anh ôm chặt em, muốn nghe anh thở dốc, muốn anh cắn vành tai, yết hầu, xương quai xanh, mọi nơi trên cơ thể em."
Úc Thanh Chước càng nói càng chậm, mỗi chữ như thể đều được gắn móc câu, trêu chọc nơi dễ mềm xuống nhất trong lòng Lương Tùng Đình.
Nói xong chữ cuối cùng, khóe môi Úc Thanh Chước cong lên tạo thành một đường cung xinh đẹp, "Làm sao bây giờ, Lương Tùng Đình, anh cương rồi."
Khiêu khích của Úc Thanh Chước đương nhiên có kết quả, anh chưa kịp nói thêm câu nào đã bị Lương Tùng Đình tóm lấy mắt cá chân, hắn đứng lên tách hai chân anh ra, một tay giữ gáy anh còn một tay bắt đầu xoa nắn thứ cũng đang cương cứng bên dưới Úc Thanh Chước.
Anh ngửa đầu bị hắn đè trên bàn, kích thích đột ngột khiến anh không thể suy nghĩ được điều gì. Lương Tùng Đình kéo quần lót anh ra rồi bỗng vùi đầu xuống, Úc Thanh Chước khẽ kêu một tiếng, duỗi tay nắm tóc hắn, toàn thân anh run lên vì nhận được khoái cảm quá mãnh liệt.
Lương Tùng Đình đang dùng miệng giúp anh, điều này khiến cho tất cả tế bào trên người Úc Thanh Chước đều trở nên mẫn cảm vô cùng.
Hai túi da phía dưới cũng được Lương Tùng Đình nắm trong tay xoa bóp, hắn biết rõ làm thế nào để giúp anh thoải mái. Không đến hai phút Úc Thanh Chước đã được đẩy lên đỉnh dục vọng, ánh mắt dại ra nhìn trần nhà, liên tục rên rỉ cầu xin Lương Tùng Đình.
Lương Tùng Đình vốn chẳng định làm khó anh ở phương diện này, hắn ngậm toàn bộ thứ nóng hổi của Úc Thanh Chước vào trong miệng, chỉ nuốt sâu vài lần là anh đã nức nở bắn tinh.
Hắn đợi đến khi anh không còn run rẩy rồi mới đứng lên lấy khăn giấy lau miệng.
Úc Thanh Chước chầm chậm ngồi thẳng dậy, mắt anh vẫn chưa có tiêu cự, cúi đầu thở hổn hển.
Lương Tùng Đình đứng trước mặt anh, giơ tay gạt đi phần tóc rũ xuống trên trán anh rồi trầm giọng hỏi: "Còn muốn nữa không?"
Đôi môi Úc Thanh Chước giật giật, nhưng còn chưa lên tiếng thì hắn lại nói tiếp: "Nếu muốn thì đêm mai làm tiếp, đến gõ cửa rồi anh sẽ phục vụ."
Dứt lời hắn bèn duỗi tay bế bổng anh lên bước ra khỏi thư phòng, quay về phòng ngủ chính đặt anh xuống giường, kéo chăn đắp lên cho anh xong rồi mới xoay người đi ra ngoài.
Úc Thanh Chước ngơ ngác nằm trên giường, dần lấy lại tinh thần.
Lương Tùng Đình vẫn còn giận anh. Sao cơn giận của hắn lại khó hết vậy chứ, thà để một mình Úc Thanh Chước hưởng thụ cũng không chịu chạm vào anh hay cùng anh chung chăn chung gối.
Có lẽ vì dù hắn lạnh nhạt nhưng vẫn dung túng anh, hoặc có thể chỉ bởi lý trí còn chưa kịp quay về, Úc Thanh Chước đột nhiên hất chăn ra, vớ tạm một cái quần mặc vào rồi sải bước đi đến cửa phòng ngủ cho khách.
Lương Tùng Đình ấy vậy mà khóa cửa, Úc Thanh Chước càng bốc hỏa hơn.
Anh vừa đập cửa vừa hô lên: "Lương Tùng Đình, con mẹ nó anh ra đây cho em! Anh đừng có trốn tự giải quyết, cái gì hai ta cũng đã trải qua rồi, bây giờ anh còn giả vờ làm gì hả?"
Úc Thanh Chước vượt qua một tuần này với sự chán nản và áp lực, một cặp đôi cãi cọ không đáng lo, ngược lại điều sợ nhất chính là chiến tranh lạnh im hơi lặng tiếng.
Lúc cấp bách anh nói không lựa lời, lại tiếp tục hô lớn: "Lương Tùng Đình anh khóa cửa làm gì? Anh sợ à?"
Cánh cửa của phòng ngủ cho khách thình lình mở ra, Lương Tùng Đình vịn khung cửa, bất đắc dĩ nhìn anh, "Nửa đêm em phát điên gì thế."
Úc Thanh Chước nghe ra sự nuông chiều trong lời nói của hắn mà anh vốn chỉ gặp ở trong những giấc mơ thì sống mũi chua xót, gần như sắp khóc lên.
Anh đứng trước khung cửa nhìn Lương Tùng Đình chăm chú, trong giây phút này anh có ảo giác như mình vừa quay về quá khứ, giống như bản thân anh năm mười tám mười chín tuổi đã quay trở lại rồi.
Sự tự tin này là Lương Tùng Đình cho anh, Úc Thanh Chước biết không thể để bản thân bị vẻ ngoài thờ ơ lạnh nhạt của hắn lừa gạt nữa, anh cần phải trân trọng mỗi cơ hội.
Anh nói với Lương Tùng Đình, rành mạch từng câu từng chữ, "Anh nghe rõ đây, anh đã tha thứ cho em rất nhiều lần, lần này cũng vậy, anh không được lựa chọn. Em cho anh thêm một tuần nữa, sau đó anh phải về lại phòng ngủ chính."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.