Sau khi Trịnh Quân giúp Vương Thu giải vây xong đã chuẩn bị cáo từ, không biết vì sao, hôm nay ngồi cùng Vương Thu, anh cứ cảm thấy không được tự nhiên.
"Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước..."
Sắc mặt Trịnh Quân cứng đờ, nhìn có hơi mắc cười.
Vương Thu thấy sắc mặt anh không đúng lắm, liền quan tâm hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Trịnh Quân nghiến răng nghiến lợi nói: "Lúc nãy Tiền Tiền mang bóp tiền lẫn chìa khóa xe của tôi đi về rồi."
Gòy xong.
Vương Thu cảm thấy tiền thưởng của Tiền Tiền đang lâm vào nguy hiểm, nghĩ nghĩ rồi đề nghị: "Vậy anh gọi điện thoại kêu cậu ấy đưa đến?"
Trịnh Quân có hơi muốn mắng người, nhưng cũng không thể trút giận lên người Vương Thu, anh thở ra, sắc mặt rất tệ.
"Di động của tôi để ở trên xe."
Mà xe của anh đã bị Tiền Tiền lái đi, không biết chạy đến đâu rồi."
"Vậy để em gọi cậu ấy giúp anh." Vương Thu vừa nói vừa lấy di động từ túi xách ra, sau đó trơ mắt nhìn nó đếm ngược mười giây rồi tắt máy.
A, xấu hổ quá.
"Sao thế?"
"Di động của em hết pin rồi." Vương Thu quơ quơ di động trước mặt Trịnh Quân: "Em đưa tiền mặt cho anh để anh gọi xe nha..."
Bàn tay đang lục bóp tiền của Vương Thu dừng lại.
Hôm nay cậu ra ngoài với mẹ, trong túi xách trừ son môi, phấn nền cũng chỉ có một bịch khăn giấy và chìa khóa nhà.
Cậu cũng không đem tiền theo.
"Em cũng không có tiền mặt."
Cậu và Trịnh Quân hai mặt nhìn nhau.
Một người không có một tờ giấy trên người, một người thì có giấy, chỉ là không có một đồng tiền, không khí vô cùng xấu hổ.
"Sếp Trịnh, hay là anh dùng mặt trả tiền đi?" (*)
(*) Gốc: 刷个脸, ý của Vương Thu là kêu ảnh dùng khuôn mặt đẹp trai của mình quyến rũ người khác để không phải trả tiền. Lấy chữ 刷卡 (quẹt thẻ), còn ảnh thì đi "quẹt mặt".
"Có điên không?"
Xã hội hiện đại, không tiền không di động, sếp lớn cũng khó bước đi.
__________
Trịnh Quân bắt đầu đau đầu, nhà anh ở cách đây cũng hơn 20km, đi bộ về có lẽ chân cũng rụng luôn.
Vương Thu đương nhiên cũng hiểu để Trịnh Quân đi bộ về nhà có bao nhiêu viễn vông, vì thế bọn họ trăm miệng một lời:
"Hay là..."
"Hay là..."
Vương Thu khiêm nhường: "Sếp Trịnh anh nói trước đi."
Vẻ mặt Trịnh Quân như ăn trúng ruồi bọ: "Hay là hôm nay sau khi về nhà rồi, tôi đuổi việc Tiền Tiền đi."
"Ha ha ha ha..." Vương Thu cảm thấy mình vẫn nên vì Tiền Tiền mà làm chút gì đó, vì thế nói: "Hay là anh về nhà em trước đi."
"Hả?"
Nhìn Trịnh Quân kinh ngạc, Vương Thu giải thích: "Nhà em cũng gần đây thôi."
Thật ra Vương Thu cũng cảm thấy sốt ruột, vốn dĩ cậu định gọi xe về nhà, ai ngờ bây giờ di động hết pin, túi cũng không có tiền, cũng may nhà cậu cách nơi này tầm 2, 3 km, miễn cưỡng vẫn có thể lội bộ về.
"Đi thôi, mời sếp Trịnh đến nhà em lấy tiền."
Vương Thu đứng lên, phát hiện Trịnh Quân vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cậu.
"Sao vậy?"
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Vương Thu có hơi xấu hổ.
Trịnh Quân cười, nói với cậu: "Mang giày cao gót cao như vậy cũng không cao bằng tôi."
Quả nhiên, đại ma đầu chỉ đáng yêu nhất thời mà thôi.
Thu Thu tức giận.
__________
Mặt trời trên cao chiếu rọi, đi bộ vẫn rất mệt mỏi, đặc biệt là khi bạn mang giày cao gót đi cả một ngày trời rồi.
Chân Vương Thu bị cọ xát có hơi đau đớn, nên biết rằng, dù giày có đắt đến đâu đều sẽ cọ xát đau chân, da dê dù có mềm cũng không mềm bằng da người.
Hơn nữa hôm nay cậu đã đi rất lâu, chân sắp phồng hết cả, còn ra mồ hôi, càng cọ càng đau.
Gót chân nóng rát, ngón chân phía trước cũng bị chèn ép đau vô cùng.
Vương Thu nhíu mày, cố gắng rụt ngón chân về sau, chuẩn bị cắn môi kiên trì đi tiếp.
Trịnh Quân vốn đang im lặng đi đường đột nhiên đứng lại.
"Sao lại không đi nữa?"
Trịnh Quân ghét bỏ nhìn cậu: "Chân cậu bây giờ thọt có khác gì người què không? Còn đi nữa?"
Cậu có chỗ nào giống người què chứ, vẫn đang cố ra vẻ đoan trang đây này.
"Chút nữa thôi, em có thể."
"Có thể cái quần." Trịnh Quân kéo Vương Thu ngồi xuống chiếc ghế ven đường, ngồi xổm xuống bắt Vương Thu phải cởi giày ra, trên chân có 5, 6 vết phồng rộp, gót cũng bị trầy xước.
"Cậu muốn dùng máu mình nhuộm đỏ đôi giày trắng này sao?" Trịnh Quân cười nhạo, sau đó xoay lưng lại: "Lên đi, tôi cõng cậu."
__________
Đại ma đầu đang trêu ghẹo mình!
Vương Thu lập tức không chống đỡ được, đứng dậy, mặt đỏ tai hồng nói lắp:
"Không... không tiện lắm đâu.". Truyện Mỹ Thực
Trịnh Quân kỳ quái quay đầu liếc cậu một cái, nghĩ nghĩ sau đó cởi áo vest ra, đưa tay buộc lên eo Vương Thu.
"Cậu đè xuống một chút, nhìn không thấy thằng nhỏ dưới váy cậu đâu."
Anh nhìn Vương Thu đang im lặng, không kiên nhẫn nói với cậu.
"Đừng lưỡng lự nữa, cậu cứ dùng dằng mãi, tối mịt cũng không tới nhà được đâu."
"Ò."
Vương Thu ngoan ngoãn leo lên, cảm thấy mặt mình có hơi nong nóng.
"Em có nặng lắm không?"
Trịnh Quân ghét bỏ: "Cậu biết trước đây tôi làm sao để kiếm học phí học cấp 3 không?"
"Kiếm thế nào?"
"Tôi đi làm việc vặt ở công trường, vác xi măng, một túi 50kg (*), một ngày tôi vác ba bốn mươi tấn. Cậu bây giờ mới được bao nhiêu kí chứ?"
(*) Các đơn vị đo lường trong truyện đều đã được đổi về các đơn vị hay sử dụng ở VN cho mọi người dễ hình dung.
Vương Thu nghe được có hơi lo lắng, tuy Trịnh lão cẩu có hơi "cẩu", nhưng sống cũng không dễ dàng, lúc cậu mười mấy tuổi khiêng bao gạo 25kg cũng đã lao lực, đừng nói đến chuyện khuân vác xi măng.
Hơn nữa làm việc ở công trường, hoàn cảnh khổ cực hơn nhiều, dù người thưởng thành làm ở đó cũng rất cực, đừng nói đến lúc ấy Trịnh Quân chỉ là một thằng nhóc choai choai.
Trịnh Quân không biết cậu đang nghĩ gì, cõng cõng đột nhiên hỏi:
"Bên trong váy cậu mang cái silicon gì thế?" Anh dừng một chút, như đang cố gắng cảm nhận: "Còn rất mềm mại."
A!
Thu Thu bùng cháy.