Lịch trình của Trịnh Quân rất kín, vì để rút thời gian đến triển lãm tranh của Bạch Nam Nhất, Vương Thu cũng sứt đầu mẻ trán, mới vất vả kết thúc công việc của sếp Trịnh trước một giờ chiều, lái xe đưa người đến nơi.
Trịnh Quân ngồi ở hàng phía sau vô cùng khó hiểu: "Tại sao đột nhiên muốn đi xem triển lãm tranh? Sau khi cậu tam tầm nhàn rỗi lắm sao?"
Vương Thu cảm thấy mình tốn công vô ích, nghẹn giọng đáp lời: "Đây là triển lãm tranh của anh Bạch, trước đó anh ấy đã gửi thư mời, muốn anh đến xem."
"À." Cả buổi sau Trịnh Quân mới lên tiếng: "Mấy bức tranh nát của hắn trưng bày ở đâu? Bên vệ đường sao?"
Vương Thu cũng không biết tình cảm của Trịnh Quân với Bạch Nam Nhất là yêu hay là hận nữa: "Ở trung tâm triển lãm trong thành phố."
Trịnh Quân nói chuyện vẫn không nể mặt: "Ồ, nhiều tiền ghê."
"Sếp Trịnh." Vương Thu bị lời nói của đại ma đầu làm bực mình: "Nếu anh Bạch nghe được lời này của anh sẽ tức giận."
Trịnh Quân bị Vương Thu hung dữ, nghẹn cả buổi, mới nhìn ngoài cửa sổ lẩm bẩm một câu: "Hắn xứng sao?"
__________
Bạch Nam Nhất quả thật rất rảnh rỗi, hắn biết hành trình của họ qua lời Vương Thu, đã sớm đứng ở cửa để đón tiếp.
"Sếp Trịnh, cậu Vương. Hai người đến rồi à, mau vào đi, bên này."
Trịnh Quân lãnh đạm gật gật đầu: "Không cần tiếp đón chúng tôi, cậu muốn làm gì thì làm đi, chúng tôi tự có chân để đi."
Vương Thu nhìn gương mặt tươi cười của Bạch Nam Nhất đông cứng lại, rồi mới đáp lời.
"... Vâng."
Vương Thu đi vào theo Trịnh Quân, nhìn một tường treo các tác phẩm, vô cùng đau đầu. Trịnh Quân cũng á khẩu rất lâu, cả buổi sau mới nghe Trịnh Quân mở miệng:
"Điều hòa chỗ này rất mát mẻ."
"Phụt..." Vương Thu suýt chút nữa đã cười ra tiếng, cậu nhìn nhìn khắp nơi, phát hiện bốn phía đều là các cụ ông cụ bà, nhỏ giọng nói: "Người ở đây cũng không phải đến xem tranh, đều là tiến vào để hóng mát."
Trịnh Quân nhướng mày, giọng điệu đúng lý hợp tình: "Trình độ này của Bạch Nam Nhất, thứ tốt nhất cũng chỉ đáng để lấy dán tường."
Vương Thu cảm thấy lời nói thẳng thắn của Trịnh Quân có hơn buồn cười, cậu khuyên: "Sếp Trịnh, theo đuổi người khác không phải cứ chê bao người ta như vậy, cẩn thận người khác nói anh PUA (*)."
Trịnh Quân cười lạnh một tiếng: "Tôi PUA hắn? Tôi gặp mặt hắn một lần quay đầu lại sẽ mất một số tiền, hắn thật sự không thích hợp làm họa sĩ, làm thợ hồ đi trát tường còn đỡ hơn ấy."
Sắc mặt Vương Thu khẽ thay đổi, đưa mắt ra hiệu, Trịnh Quân quay đầu lại nhìn thấy Bạch Nam Nhất đứng phía sau như cái cọc gỗ.
"Sếp Trịnh..."
Trịnh Quân nhíu mày, rất không kiên nhẫn: "Không phải nói không cần cậu tiếp rồi sao? Đứng ở đây nghe mắng làm gì? Có bị điên không?"
Bạch Nam Nhất cố lấy dũng khí, nhìn về phía Vương Thu: "Tiểu Vương Bát, cậu qua bên kia trước đi, tôi có chuyện muốn nói với sếp Trịnh của cậu."
(*) PUA: Pick-up Artist: ban đầu có nghĩa để chỉ một về nam giới đã học tập, rèn luyện một cách có hệ thống và liên tục nâng cao EQ, khiến người đối diện mê mẩn. Sau này lại chỉ một dạng lừa đảo, khống chế, kiểm soát người khác, dùng những kỹ năng PUA để lừa tình lừa tiền.
Hành vi mà Vương Thu cho rằng Trịnh Quân đang PUA Bạch Nam Nhất là: Sử dụng điểm yếu của bạn để châm biếm, trêu chọc, chỉ trích từng nhất cử nhất động của bạn.
__________
Vương Thu nhường không gian cho họ, còn mình đi xem mấy ông cụ chơi cờ.
Trịnh Quân không kiên nhẫn nhìn Bạch Nam Nhất, nhìn dáng vẻ nhút nhát của hắn. Hắn vẫn cố lấy dũng khí, vất vả lên tiếng:
"Cảm ơn Trịnh Quân đầu tư nhiều năm như vậy, không có tiền của ngài, hôm nay tôi không thể tổ chức được buổi triển lãm này." Bạch Nam Nhất gãi gãi đầu: "Nghe nói sếp Trịnh thích tôi, muốn theo đuổi tôi..."
"Hừ."
Trịnh Quân trực tiếp hừ một tiếng cắt ngang lời nói của Bạch Nam Nhất, hắn cảm thấy giây tiếp theo Trịnh Quân sẽ hỏi hắn —— Cậu xứng sao?
"Hôm nay tôi muốn hỏi rõ ràng, sếp Trịnh ngài thật sự coi trọng tôi sao?" Bạch Nam Nhất run run cả buổi, cuối cùng cũng nói trắng ra: "Tôi cứ cảm thấy lần nào nói chuyện với ngài, ngài cũng sẽ lập tức móc họng tôi. Cuối cùng thì ngài có hiểu gì về tôi không? Tôi thích cái gì không thích cái gì, ngài có biết không? Ngài có từng vì tôi mà ghen tuông hay buồn bã qua chưa... Nếu tôi thật sự đồng ý ở bên cạnh ngài, ngài nguyện ý sao?"
Trịnh Quân không nói lời nào, chỉ nhìn hắn mà nhíu chặt mày, Bạch Nam Nhất cố lấy hết dũng khí cả đời này của mình, hỏi ra câu quan trọng nhất:
"Trịnh Quân, cuối cùng thì cái gì mới là thích, ngài có hiểu được hay không?"
Đột nhiên Trịnh Quân cười một tiếng: "Gan lớn quá nhỉ, không muốn tiền nữa sao?"
Bạch Nam Nhất lập tức biến thành chim cút: "Sếp Trịnh..."
"Câm miệng, đừng tưởng rằng trên thế giới này chỉ có cậu mới có mắt nhìn." Trịnh Quân nhìn thoáng qua Vương Thu đang dạy mọi người đánh cờ, lại quay đầu nói với Bạch Nam Nhất: "Cậu chỉ cần biết rằng, tôi muốn cảm ơn mẹ cậu năm đó gọi 120, đưa tôi bị xuất huyết dạ dày đến bệnh viện... Cậu muốn làm nhà nghệ thuật thì cứ làm nhà nghệ thuật, thích phong lưu thì cứ phong lưu, tôi không quan tâm. Tóm lại, tôi cho cậu cái gì, cậu cứ nhận lấy là được. Nhưng đừng có mơ mộng hão huyền, làm người vẫn nên tỉnh táo một chút mới tốt."
Lấy mắt cá coi thành trân châu? Hắn không có mù đến vậy.
"Chuyện khác không cần cậu quan tâm, làm một cái thùng rác đủ tư cách là được, hiểu chưa?"
Bạch Nam Nhất gật gật đầu, vội vàng đáp lời.
"Hiểu hiểu."
__________
"Sếp Trịnh, anh Bạch tìm anh nói chuyện gì..."
"Không có gì." Trịnh Quân nhìn mặt Vương Thu, bình tĩnh nói: "Chỉ là, có lẽ tôi không biết cách yêu người khác."
Trên thế giới này sẽ không có ai yêu anh, anh cũng không dám yêu bất kỳ người nào.