Vừa đến lầu hai, Vương Thu đã bị chấn động với cả đống nội y rực rỡ muôn màu.
Cậu nghiêng qua hỏi Trịnh Quân.
"Phiếu quà tặng của chúng ta có thể đổi được bao nhiêu?"
Trịnh Quân tùy tay phẩy phẩy phiếu nhỏ, không chắc lắm nói: "Một hai ngàn gì đó?"
Cô gái hướng dẫn mua sắm liếc mắt một cái liền thấy được hai người bọn họ, hoan nghênh nói:
"Chào mừng quý khách, hai vị muốn xem gì?"
Vương Thu thích những thứ xinh đẹp đáng yêu thế này, nhìn tủ kính không chớp mắt.
Trịnh Quân nhìn đôi mắt Vương Thu như to hơn một chút, vì thế nói với nhân viên hướng dẫn: "Xem cậu ấy."
"Xin chào tiểu thư, cô muốn xem nội y sao? Có cần chúng tôi giới thiệu không? Mấy loại này đều là loại mới của quý này. Thiết kế rất hợp với người thục nữ như cô."
Nhân viên hướng dẫn vô cùng nhanh nhẹn gỡ xuống vài cái, bày lên quầy cho họ xem.
Vương Thu có hơi do dự: "Vậy sao?"
"Cô nhìn chất vải và thiết kế này xem..."
Nhân viên hướng dẫn thao thao bất tuyệt, từ hoa văn đến màu sắc, từng vòng thép mềm đến cúp áo, Vương Thu nghe đến choáng váng.
Trịnh Quân nhìn dáng vẻ hết sức chăm chú của Vương Thu, cảm thấy thật đáng yêu.
"Cô có muốn mặc thử xem không? Chỗ chúng tôi có thể mặc thử."
"Có thể sao?"
Nhân viễn hướng dẫn gỡ xuống những kiểu dáng mà Vương Thu lưu luyến nhìn nãy giờ, đưa cho cậu: "Đúng, nội y tất nhiên phải thử mới có thể biết được có thích hợp hay không."
Vương Thu có hơi xấu hổ nhìn thoáng qua Trịnh Quân, nhưng Trịnh Quân hoàn toàn không tiếp thu được tín hiệu xấu hổ của cậu, nói đương nhiên:
"Vậy đi thử xem đi."
Nhân viên hướng dẫn cười với Vương Thu: "Cô xem bạn trai cô cũng nói như vậy kìa."
"Không phải, tôi với..."
Thôi bỏ đi, cuối cùng Vương Thu vẫn ngậm miệng, nếu cậu giải thích cậu với Trịnh Quân có phải người yêu hay không, sẽ chỉ làm tình huống càng thêm xấu hổ.
Cậu chỉ có thể cầm nội y vào phòng thử đồ.
Trịnh Quân đứng bên ngoài, cảm thấy thể nghiệm này thật là mới lạ.
Bất kể nam hay nữ, anh chưa bao giờ thân thiết với ai, miễn bàn tới chuyện yêu đương phiền phức đó. Anh ứng phó không được với những mối quan hệ thân mật, cho nên đây là lần đầu tiên anh lấy thân phận bạn trai đứng ở bên ngoài.
Đối với Vương Thu mà nói, chuyện mua nội y này cậu tiếp thu rất dễ dàng. Nếu Vương Thu có một nửa là con gái, vậy bất kể là đồ dùng vệ sinh hay đồ lót áo ngực, sử dụng đều là điều tất nhiên, không có gì kỳ quái, rất bình thường.
Trịnh Quân đợi một lát, một cái đầu vươn ra từ bên trong rèm, Vương Thu nhìn cô nàng nhân viên xin giúp đỡ.
Nhân viên hướng dẫn đi qua: "Tiểu thư? Cần giúp gì sao?"
"Tôi cảm thấy có hơi chật." Vương Thu đè thấp giọng nói: "Có thể lấy lớn hơn một số cho tôi không? Cái này có hơi nhỏ."
"Để tôi lấy thước dây đo cho cô một chút đi." Nhân viên hướng dẫn rất quan tâm đến sự ngại ngùng của Vương Thu, đưa thước dây qua, đứng bên ngoài nói: "Trước tiên cô đo vòng ngực dưới, đứng thẳng lưng hít thở nhẹ nhàng, lấy giá trị trung bình của hai lần đo lúc hít vào và thở ra. Lại đo vòng ngực trên, lần thứ nhất nghiêng người xuống 45 độ, lần thứ hai nghiêng người 90 độ, vòng thước dây qua lưng đến phần đỉnh cao nhất của bầu ngực, lại lấy giá trị trung bình hai lần đo. Rồi lấy số đo vòng ngực trên trừ đi số đo vòng ngực dưới chính là cúp áo ngực của cô."
Vương Thu gật gật đầu, cảm thấy đây đã chạm đến điểm mù tri thức của mình.
"Giá trị sau khi trừ của cô là 11cm, mẫu cô mặc lúc nãy là cup A nên có hơi nhỏ, tôi sẽ lấy cái lớn hơn cho cô." Cô nàng hướng dẫn mỉm cười đổi một size lớn hơn: "Cô đợi chút."
"Cậu ấy mặc cúp A còn nhỏ sao?"
"Đây là bởi vì hình dáng ngực của phụ nữ châu Á đều không giống nhau." Trịnh Quân không nhịn được lầm bầm một tiếng, lại bị cô nàng hướng dẫn nghe được, cô vô cùng chuyên nghiệp tiếp lời: "Như vị tiểu thư này tuy rằng cao gầy, nhưng ngực cô ấy thuộc loại mâm tròn, bởi vì phần gốc ngực lớn, nhưng phần cao không rõ ràng, cho nên chỉ cần mặc quần áo rộng một chút sẽ không hiện rõ, nhưng trên thực thế vẫn có thịt."
"..." Giống như đột nhiên hiểu được gì đó, lại giống như chẳng hiểu gì cả, Trịnh Quân khách sáo lên tiếng: "À."
Nhân viên hướng dẫn cũng không quan tâm anh có nghe hiểu hay không, tiếp tục chuyên tâm đi phục vụ.
"Cái này vừa không?"
Vương Thu vẫn đưa ra một cái đầu như lúc nãy, vừa nãy cậu cũng nghe được lời của nhân viên hướng dẫn nói, cả người thẹn thùng đỏ như tôm luộc, cậu cố gắng bình tĩnh gật gật đầu: "Vừa."
"Cô cảm thấy thế nào?" Nhân viên hướng dẫn mỉm cười, cô đã gặp qua nhiều cô gái trẻ tuổi thẹn thùng thế này, quay đầu hỏi: "Cần tham khảo ý kiến của bạn trai cô không?"
"Không cần anh ấy!" Vương Thu lập tức rụt đầu vào phòng thử đồ: "Lấy cái này được rồi."
Tham khảo cái quần què, cậu bị điên mới đi theo Trịnh Quân mua nội y mà!
"Còn thích loại nào không?" Trịnh Quân nghiêm túc cầm phiếu hỏi Vương Thu: "Vẫn còn dư tiền."
"Không cần không cần." Vương Thu phất phất tay, không muốn đối diện với Trịnh Quân.
Nhân viên hướng dẫn vẫn nhiệt tình như cũ: "Muốn xem thử quần lót chỗ chúng tôi không? Có cùng bộ với áo lót, mặc chung rất đẹp."
Cậu mặc cho ai xem chứ!
Vương Thu cười cười: "Không cần."
"Vậy tiên sinh có muốn xem không?" Nhân viên hướng dẫn bắt đầu vây Ngụy cứu Triệu, thay đổi đối tượng: "Shop chúng tôi có quần lót nam thiết kế thoải mái túi nhất, có thể tách rời phần súng đạn (*), hơn nữa còn là 100% cotton chất lượng cao, đề cao tính thoải mái."
Luôn tùy tiện mặc quần xà lỏn kiểu ông già, Trịnh Quân sửng sốt, cái gì gọi là tách rời phần súng đạn? Đây là lại điểm mù tri thức gì đây?
Vương Thu đột nhiên trở nên vô cùng thản nhiên, bắt đầu giao lưu với nhân viên hướng dẫn:
"Có dạng tứ giác không? Thường ngày anh ấy mặc tây trang tương đối nhiều, mặc tứ giác càng thoải mái hơn."
"Có." Cô nàng hướng dẫn cười cười: "Tôi đến kho hàng lấy, hai vị chờ một lát."
Lúc này ở quầy mua sắm chỉ còn lại hai người nọ, Vương Thu dùng khuỷa tay chọc chọc Trịnh Quân, lặng lẽ hỏi:
"Anh lớn bao nhiêu?"
"Cái gì?" Trịnh Quân không thể tưởng tượng được người lúc nãy còn hồng cả khuôn mặt, bây giờ lại trở về thành một Vương Thu không biết xấu hổ như thường ngày: "Vương Thu cậu không biết ngại là gì sao?"
Vương Thu đã mất mặt đến chết lặng, bây giờ tâm đã tĩnh như nước, còn có thể hỏi lại: "Nội y của em bao lớn anh cũng biết rồi, em còn không thể hỏi anh mặc quần lót size gì sao?"
Trịnh Quân khó được mà làm khó cậu: "Cậu tự đoán đi."
Vương Thu không từ bỏ, nhìn trên dưới đánh giá một phen: "Em đoán em đoán, anh nặng bao nhiêu?"
"82."
Vương Thu đánh giá trong lòng, Trịnh Quân 1m87, 82kg, có lẽ mặc XXL là vừa nhất.
Nhân viên hướng dẫn cầm một túi quần lót lớn quay lại: "Muốn size nào?"
Vương Thu tự tin nói: "XXL đi, cảm ơn."
Trịnh Quân liếc cậu một cái, bình tĩnh nói: "Lại thêm một X nữa."
"Được, hai vị xem mẫu này có được không?"
Trịnh Quân gật đầu: "Mở đi."
Nhân viên hướng dẫn vui vẻ đi mở nhãn, để lại Vương Thu và Trịnh Quân hai mặt nhìn nhau.
Vương Thu khó hiểu nhíu mày: "Mua XXXL làm gì? Anh đâu có mập đâu?"
Không chỉ không mập, dáng người còn rất đẹp nữa.
Trịnh Quân mặt không biểu cảm phun ra hai chữ:
"Siết háng."
U là chời!
Vương Thu dậm chân, cậu đâu phải chưa từng hầu hạ đại ma đầu tắm rửa thay quần áo đâu.
Căn bản là không có siết... Được rồi, đúng là có hơi siết thật.
Hì hì.
Thu Thu vui vẻ.
(*) T không biết phải giải thích sao nhưng loại mà Vương Thu mua cho Trịnh Quân là loại này này, phần trước quý vị nhìn phía trên và dưới có 2 màu vải khác nhau đó gọi là "tách súng và đạn" (tự hiểu đi hê hê).