Túc Mệnh

Chương 16:




“Thương thế của ta đã không còn trở ngại, không cần phải uống nữa.” Dược đắng thế này làm sao uống hết?
“Đại phu nói nhất định phải uống.”
Nằm mơ cũng nghĩ không ra, nhắc tới uống thuốc, Kim Khởi Phạm uy trấn bát phương lại như ngồi trên đống lửa, đuổi hết hạ nhân cút xuống phía dưới, ở trước mặt y càng giống như một hài đồng ỷ lại, ra sức làm khó dễ y, nghĩ mọi biện pháp không uống là không uống, hại y phải sử dụng mọi cách buộc hắn uống dược.
“Không uống.”
Chén dược hạ xuống để trên đùi, Đông Hải thở dài nói: “Muốn như thế nào thì ngươi mới nguyện ý uống?”
Thực sự đã tóm được y, nếu quay lại lúc đối chọi gay gắt ngày ấy, chắc chắn hắn sẽ không nói hai lời mà ngửa đầu uống hết, sẽ không quấn lấy không dứt như vậy.
“Dùng biện pháp ta uy ngươi uy ta uống.” Kim Khởi Phạm cố ý làm khó y, đưa ra điều kiện y không có khả năng làm.
“Ngươi biết rõ ta làm không được.”
Khe khẽ thở dài, Đông Hải đứng dậy ngầm từng bước đi về phía trác tử.
“Sinh khí?” Kim Khởi Phạm hỏi.
Y lắc đầu, “Chỉ là lo lắng ngươi, một ngày ngươi thương thế chưa lành, ta liền một ngày không thể an tâm, lo lắng thương thế của ngươi sinh biến.” Vết thương ở vai không phải là việc nhỏ, y không khỏi lo lắng không thôi.”Không uống thì thôi quên đi.”
“Đưa dược cho ta, ta uống.” Kim Khởi Phạm không chịu nổi khuôn mặt lo lắng u sầu của y, mà thôi, khi dễ y hắn cũng không sống tốt được.
Đông Hải xoay người, trên khuôn mặt u sầu thay thế mặt một nét mặt tươi cười, lần thứ hai khiến Kim Khởi Phạm ngây dại.
Nếu một chén dược có thể đổi được một nụ cười như vậy, cũng coi như đáng giá rồi.
“Khởi bẩm chiếu tướng, ngoài phủ có cô nương Hi Triệt cầu kiến.”
“Đưa nàng đến thính đường.” Kim Khởi Phạm uống cạn khổ dược ngồi dậy xuống giường.
“Ngươi…” Nghe tiếng chăn bông ma sát và tiếng bước chân xuống giường, Đông Hải lo lắng liền tiến đến.
“Đừng lo lắng.” Ôm y kéo lại gần người, Kim Khởi Phạm bảo chứng nói: “Thương thế của ta đã khỏi phân nữa, hành động không còn đáng ngại.”
“Ta nhìn không thấy, rất nhiều sự phải ỷ lại người bên ngoài nói mới biết được, như ngày ấy ngươi bị thương nặng, câu nói đơn giản không có việc gì ta liền tin đó là sự thật, mãi cho đến ngươi ngã xuống ta mới biết được ngươi thụ thương…”
“Muốn nói cái gì cứ nói thẳng đừng ngại.”
“Có việc gì cũng đừa gạt ta, bằng không ta sẽ hận chết mình vì sao lại là một hạt tử.”
Cho đến bây giờ, Kim Khởi Phạm mới biết ngày ấy gạt y việc hắn thụ thương có bao nhiêu quan trọng.
Cúi đầu hôn Đông Hải, tại bên môi y lập thệ: “Từ nay về sau ta sẽ không gạt ngươi bất luận chuyện gì.”
Trong lòng hắn Đông Hải nở một nụ cười, khiến hắn nhịn không được lần thứ hai bao phủ lên đôi môi đầy mê hoặc của y.
Bị ép cấm dục nhiều ngày, chỉ có thể từ xa nhìn mà không thể cận thân, vài lần bị y vô tình đụng chạm châm lên mộ cổ dục hỏa, nhưng vết thương trên vai lại vướng bận, lúc này, dù cho có toét vết thương hắn cũng không quan tâm nữa.
Đang muốn mở miệng nhắc nhở hắn Hi Triệt đang ở thính đường, lại bị hắn coi như lời mời, chiếc lưỡi hỏa nhiệt lập tức tham nhập thật sâu ôn nhuận trong khoang miệng y, ép buộc y phải đáp lại.
“Ân… Ngô…”
“Ta nói rồi sau này sẽ không cho ngươi hảo hảo ngủ mà.” Kim Khởi Phạm ép chặt y vào mình, tay nâng y lên để hôn xuống cổ y, chiếc lưỡi mềm mại lưới qua cổ họng, nghe y rên rỉ, “Ngươi nên tỉnh táo.”
Phía sau tay dao động tại hông y cách một lớp quầo áo, nhẹ nhàng dò hỏi, khiến cho Đông Hải chịu không được thân thể giãy dụa, “Hi Triệt đang…”
“Cứ để nàng chời.” Tâm y từ lâu lắm bây giờ mới đạt đượt, nhưng bởi vì vết thương chết tiệt mà không thể nhúc nhích, không thể thân cận y, chiếm đoạt y, tâm cuồng hỉ như bị tạt một gáo nước lạnh. Hắn hiện tại hành động đã không còn đáng ngại, còn muốn hắn nhẫn chịu đựng thì đúng là không có thiên lý!
“Thế nhưng, a…”
Nhũ tiêm trần trụi đột nhiên bị liếm hôn một cách ấm áp, bên kia bị ngón tay linh hoạt nhẹ nhàng gây rối, khiến y vô pháp ức chế giọng run run.
“Ngươi nói có việc gì cũng không được gạt ngươi, ta muốn ngươi, ngay bây giờ.”
Hắn đêm câu nói của y áp đặt lên y.
Giữa lúc thất thần, Kim Khởi Phạm ôm y ngồi lên trác duyến, một mặt mút lấy phấn hồng mê người trước ngực, một mặt kiềm chế không được cấp tốc vừa kéo vừa xé y phục của y.
Đông Hải vừa phải chịu đựng khiêu khích của hắn, vừa phải tân tân khổ khổ giữ lại lý trí đang tứ tán bốn phía, y tượng như chính mình trong nước gần như được cứu lên, rồi lại lập tức lại bị dìm trong nước lần nữa, phù phù trầm trầm đan xen thanh tĩnh cùng vựng huyễn.
Kim Khởi Phạm hung hãn xé y sam của y, cởi bỏ những vướng víu trên người cả hai, như ngạ lang phác dương <chó sói đói nhào tới cừu non>đem Đông Hải áp trên trác diện
Đầu của Đông Hải dường như nằm ở ngoài trác duyến, hô hấp gấp gáp, hai chân lơ lửng không biết đặt ở đâu, thân thể cong lên bị áp nằm trên trác.
Tay đặt ở vai Kim Khởi Phạm, bỗng nhiên kéo lên đặt ở cổ hắn, cách chỗ vai không xa, Khởi Phạm tiện đà nâng hai chân mảnh khảnh của y kéo ra, di chuyển thân tiến vào giữa khe hở.
“A…”
Hành động không báo trước khiến Đông Hải khó khăn nuốt lấy một ngụm lãnh khí, khí tức còn chưa ổn định, nguồn nhiệt khí bao phủ y bỗng nhiên tiêu thất, thần trí bắt đầu hấp lại đích trong nháy mắt, dưới bụng vừa liến vừa hôn dấy lên một cổ nhiệt đánh tan tất cả.
“Đừng… Bẩn… A…”
“Đừng cái gì?” Khởi Phạm ngẩng đầu, cúi người càng áp sát y hơn, cắn nhẹ lên tai y: “Ta nói rồi phải từ từ lấy lại cả vốn lẫn lời nga.”
Kích tình như thủy triều chấn động toàn thân Đông Hải, lúng túng co rúm rồi lại giãy dụa, làm khoảng cách giữa hai người càng chặt chẽ thiết hợp, khiến cho y càng phải cắn răng chịu đựng phấn khích.
“Khởi Phạm… Khởi Phạm…” nhiều lần gọi tên hắn, thanh âm yếu ớt như khẩn cầu hắn ngừng lại loại dằn vặt này.
Nhưng, hắn còn muốn nhìn biểu tình say đắm của y, không muốn kết thúc quá sớm.
Ác ý đưa ngón tay tham tiến vào hậu đình chật hẹp của y, tia lý trí cuối cùng của Đông Hải cũng bỏ y mà đi, buông  ra những tiếng rên rỉ phóng túng, ánh mắt dần dần mờ đi, trung tâm dục vọng đột nhiên bị nắm chặt lần nữa chấn động thần trí của y, đưa y lên đến đỉnh điểm.
So với hai đợt sóng triều lúc trước càng thêm phóng đãng, kích thích Đông Hải vô lực kêu gọi hổn hển, không tự chủ được nâng eo nhỏ lên, đón lấy xâm chiếm không hề báo trước của Kim khởi Phạm, tại ngực y tỏa ra một nhiệt khí hừng hực.
Qua khỏi kích tình mãnh liệt khiến Đông Hải mấy lần suýt ngất, nhưng bị Kim Khởi Phạm khiêu khích nhiều lần buộc y phải tỉnh lại, đem y dạo chơi đến gần như phong cuồng.
Liệu nguyên nóng rực như đem hai người hung hăng đốt cháy trụi, trước khi mất đi ý thức, Đông Hải mơ hồ cảm thấy sau cơ thể có một trận lưu chuyển như bay, lần nữa lập tức dấy lên một ngọn lửa khác, lần thứ hai đốt cháy y.
Ý thức đã triệt để tan vỡ, y chỉ có thể nhượng Khởi Phạm tùy ý chiếm dụng.
Tựa như theo lời hắn nói: Phải từ từ lấy lại cả vốn lẫn lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.