Túc Mệnh

Chương 4:




“A…!”
Lý Đông Hải kêu lớn khi thân thể bị ném xuống một cách thô bạo. Sự chuyển động đột ngột cùng cơn đau nhức do nó gây ra càng khiến y thêm sợ hãi, luống cuống quờ quạng xung quanh tìm đường chạy thoát. Xúc giác ở đầu ngón tay cảm nhận được sự mềm mịn lành lạnh của tơ lụa, Đông Hải đoán mình đang ở trong một căn phòng nào đó, hơn nữa còn ở trên một chiếc giường hảo hạng.
“Đây là đâu?” Đông Hải yếu ớt lên tiếng hỏi. Vẫn là sự im lặng đáng sợ đáp lại, nhưng trực giác cho y biết vẫn có người ở đây, chỉ là không rõ kẻ kia đứng tại hướng nào, cách y gần hay xa.
Áp lực nặng nề vây lấy người tóc vàng kia khiến y lùi về sau trong vô thức cho đến khi lưng chạm vào vách, y biết hết thảy đã là đường cùng. Đông Hải thật sự hoảng sợ, y gào lên tuyệt vọng: “Kim Khởi Phạm, ngươi mang ta đi đâu???” Rõ ràng giọng điệu không khỏi run rẩy hệt như cơ thể y.
Khởi Phạm môi khẽ nhếch vẽ thành nụ cười thâm hiểm nhìn khuôn mặt thanh tú đã trắng bệch trước mắt. Hắn cuối xuống gần, ngón tay quấn lấy lọn tóc vàng đưa lên mũi ngửi rồi lại mơn man trên má. Một kẻ chỉ biết hủy diệt và giết chóc như hắn trong phút chốc lại có cảm giác muốn nâng niu thứ gì đó.
“Tên của ta không phải để ngươi tùy tiện gọi như thế” Hắn cố ý phả hơi thở nóng hổi của mình lên khuôn mặt chỉ cách trong gang tấc.
Kinh hoàng biết kẻ kia đương ở ngay trước mắt, Đông Hải càng cố thu mình lại, quay đầu tránh đi, cắn môi không nói lời nào.
“Sao vậy? Ban nãy không phải muốn biết đang ở đâu hay sao?” Hơi nóng càng tiến sát đến vành tai người tóc vàng làm y không ngừng run rẩy. Chẳng hiểu sao bá khí từ đối phương lại khiến y nhất thời loạn thất bát tao nửa ngày sau mới run run lên tiếng: “Đây là đâu?”
“Phủ của ta” Kim Khởi Phạm thích thú nhìn đôi mắt sâu thăm thẳm kia mở lớn vì ngạc nhiên “Đây cũng là phòng của ta”
“Ngươi….ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi không biết?” Môi hắn khẽ day day vành tai Đông Hải rồi bật cười thành tiếng khi cảm thấy gai óc người kia dựng đứng cả lên
Đương lúc Đông Hải không biết làm thế nào thì bên ngoài truyền đến thanh âm thị vệ “Bẩm báo tướng quân, phó tướng Đông Hi đã trở về. Hiện đang ở chủ đường chờ lệnh ”
Nếu Đông Hải không lầm, người tên Đông Hi đó đã được giao nhiệm vụ “quét dọn sạch sẽ” vương cung của y. Hắn trở về đồng nghĩa với việc Đột Quyết đã vong hoàn toàn. Vậy mà, kẻ mù lòa như y lại ngồi đây, trong lòng bàn tay cừu địch, nghe tin nước mất mà bất lực chẳng làm được gì. Vô dụng! Sinh ra đã là kẻ vô dụng, giờ muốn cùng Đột Quyết tùy táng cũng không thể. Vô dụng! Vô dụng! Lệ phút chốc đã chầu chực ở khóe mắt hắn.
“A…nhanh thật. Lý Đông Hải, ngươi nghe thấy không?  Phó tướng của ta quả thật rất tài giỏi, xong việc nhanh đến thế. Cũng nên ăn mừng hỷ sự này chứ nhỉ?” Khởi Phạm cười khẩy rồi đánh nhẹ tay gọi người hầu tiến vào
“Tắm gội rồi thay y phục cho hắn. Nhớ, thiêu hủy toàn bộ phục sức Đột Quyết trên người hắn, còn sót bất cứ thứ gì thì tự hỏa thiêu mình trước khi ta động thủ. Sai trù phòng chuẩn bị ít thức ăn cùng rượu tại tiểu đình giữa hồ. Một canh giờ sau đưa hắn đến đó đợi ta.”
Phân phó một lượt, Khởi Phạm tùy tiện nhìn người đang co rúm trên giường, thanh âm cảnh cáo băng lãnh vang lên: “Nếu ta không nhìn lầm thì cái tên Hàn Canh gì đó ban nãy chạy theo đến tận cổng phủ.”
“Hàn Canh?? Hàn Canh đang ở đâu???” Đông Hải như chợt bừng tỉnh, nhào đến phía trước hai tay lại quờ quạng khắp mặt chăn.
Khởi Phạm lạnh lùng nhìn biểu tình cuống quýt của người tóc vàng, nộ khí chợt dâng lên trong tâm. Chỉ là kẻ hầu người hạ, vì cớ gì lại quan tâm thái quá như thế? Hắn hừ lạnh một tiếng, ném lại cho Đông Hải duy nhất một câu rồi xoay mình bước ra khỏi cửa: “Hắn ở nơi nào, sinh hay tử.. còn tùy vào thái độ của ngươi.”
Vừa bước vào chủ đường đã thấy Đông Hi một thân khôi giáp nhiềm đầy huyết sắc đứng đợi ở đó, nhìn thấy Kim Khởi Phạm liền quỳ xuống hành lễ. Hắn – Trấn viễn tướng quân – chỉ gật đầu hài lòng thay cho câu “Bình thân” rồi ngồi xuống chiếc ghế chủ tọa. Bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh náo loạn, còn có cả tiếng binh khí va chạm vào nhau.
“Chuyện gì?” – Khởi Phạm mặt vẫn bình thản, nâng chén trà tỳ nữ vừa dâng cho đưa lên miệng thổi nhẹ.
“Khởi bẩm tướng quân, bên ngoài có kẻ thoạt nhìn là Hán nhân nhưng lại mặc trên người y phục Đột Quyết kêu gào đòi gặp chủ tử của hắn, còn động thủ với thị vệ của ta.”
“Cho hắn vào”
“Chủ tử, người…” Đông Hi một bên lên tiếng thắc mắc nhưng bị hàn quang trong mắt tướng quân quét qua, trong lòng không giật thót liền ngậm miệng lại ngay.
Lệnh vừa truyền xuống, lập tức thấy một người thân ảnh mẫn tiệp, tay cầm đoản đao  xông vào giữa chủ đường.
“Công tử của ta hiện đang ở đâu??”
“Lớn mật, trước mặt tướng quân không mau quỳ xuống, còn ở đó lộng ngôn?” Đông Hi phẫn nộ quát, nhưng nhìn qua chủ tử của hắn vẫn bình thản nhấm nháp tách trà lại ngạc nhiên không nói nên lời. Nếu là bình thường, kẻ kia đã lãnh một đao mà từ giã thủ cấp chính mình.
“Ta muốn biết các ngươi giấu công tử của ta ở đâu?” Người kia nói qua kẽ răng, thần sắc đỏ bừng vì giận dữ.
Khởi Phạm lúc này mới nâng mắt lên đánh giá nhân trước mặt một lượt. Dựa vào trang phục trên người, đây chắc chắn không phải thị vệ vương cung nhưng cũng không thuộc vương tộc. Khuôn mặt hắn ngũ quan nhu hòa, đặc biệt ánh mắt lại có nét cương nghị, bất khuất khiến người ta phải thán phục. Là người Hán cư nhiên lại ở dưới trướng bọn vương tộc Đột Quyết, kẻ này thân phận hoàn toàn không bình thường.
Nhưng chỉ thoáng chốc, Kim Khởi Phạm hạ mi mắt xuống, tiếp tục công việc nhấm trà của hắn. Hàn Canh nôn nóng, lại nghĩ tên tướng quân kia chắc đã làm gì công tử, liền bất ngờ một đao hướng Khởi Phạm chém tới. Đông Hi bên cạnh kinh hô một tiếng, tức khắc đứng chắn ngay trước chủ tử mình, giương kiếm cản đao của Hàn Canh đẩy lùi ra xa. Hàn Canh nào ngờ sau khi đứng vững lại tiếp tục tấn công, phút chốc chủ đường biến thành nơi để hai bên lao vào giao chiến.
Khởi Phạm ngưng mắt nhìn hai thân ảnh không ngừng công kích nhau mà cười lạnh. Đông Hi đường đường là phó tướng dưới trướng của hắn, từng theo hắn bôn ba trăm trận, bách chiến bách thắng, cư nhiên trong vòng năm chiêu vẫn không hạ nổi một kẻ hầu vô danh tiểu tốt, ngoại công không chừng còn có vẻ yếu thế hơn. Kẻ kia thân thủ linh hoạt, chiêu thức đơn giản không chút hoa mỹ nhưng sát thương cực kì cao, chứng tỏ là kẻ có học võ, hơn nữa võ nghệ lại rất điêu luyện. Điều này khiến hắn hơi ngạc nhiên nhưng cũng cảm thấy thú vị.
Quan sát thấy đôi bên đã bắt đầu xuất đòn trí mạng, Khởi Phạm hô lớn: “Dừng tay!”
Vẫn không có gì thay đổi, cuộc chiến vẫn tiếp tục. Khóe miệng Khởi Phạm khẽ nhếch lên, hắn bất ngờ đập mạnh tay xuống bàn làm tách trà tung lên cao rồi rơi xuống. Ngay khi tách trà vừa xuống ngang tầm mắt hắn, chưởng phong mạnh mẽ hướng nó đánh tới khiến cả tách trà lao thẳng về phía hai người đang giao chiến vỡ tan thành trăm mảnh đồng thời tách họ ra, đem mỗi người ngã nhào lên bàn ghế hoặc va vào vách tường.
“Bất tự lượng lực! <ko biết lượng sức mình>” Khởi Phạm cười khẩy, chẳng biết là đang nói ai. Hắn ngừng cười, lạnh lùng đi đến trước mặt Hàn Canh đang ôm ngực đau đớn, chật vật gượng người dậy.
“Ngươi tên Hàn Canh?” Người nằm trên đất mở to mắt nhìn kẻ trước mắt, không ngờ khí công của hắn lại kinh hồn đến vậy, tai có nghe câu hỏi nhưng không tài nào mở miệng trả lời.
“Ngươi muốn gặp lại công tử của ngươi? Được thôi….” Vừa nghe nhắc đến hai chữ “công tử”, mắt Hàn Canh sáng rực lên, hắn đứng vụt dậy nhìn chăm chăm vào mắt Khởi Phạm ý như muốn hỏi “có thật vậy không?”
“Với một điều kiện…” Khởi Phạm cố tình kéo dài giọng khiền Hàn Canh sốt ruột lên tiếng: “Điều kiện gì?”
Hắn mỉm cười đầy thâm ý: “Trở thành thuộc hạ dưới trướng của ta, hết thảy..đều phải nghe lệnh ta.”
Thấy Hàn Canh từ sửng sốt chuyển sang chần chừ, hắn nói tiếp: “Ta nhận thấy ngươi là một nhân tài, giết đi thì uổng phí, chi bằng giữ lại bên cạnh sở dụng” Hắn cười ám muội, xoay người bước về ghế chủ tọa “Ở lại trấn xa phủ này, lo gì không chiếu cố được cho công tử ngươi”
“Nếu ta không đồng ý?”
Kim Khởi Phạm lại cười lớn thành tiếng, tay lười nhác rót trà vào chiếc tách mới “Trận này ta chỉ phụng mệnh hoàng thượng tiêu trừ Đột Quyết. Ngươi là Hán nhân, ta cũng không muốn gây khó dễ gì, liền trả tự do cho ngươi. Đương nhiên….chỉ một mình ngươi”
Ba chữ cuối cố ý gằn mạnh khiến Hàn Canh bất giác suy ngẫm. Hắn đã hứa với nương nương, bằng mọi giá phải bảo vệ công tử. Công tử còn, hắn còn, công tử mất, hắn mất. Nay chỉ vì lợi ích bản thân mà rời khỏi hạt tử đáng thương kia, hắn còn có phải là Hàn Canh?
“Ta đồng ý”
Khởi Phạm môi khẽ nhếch, ánh mắt lóe lên tinh quang “ Hảo! Người đâu! Mang người này đi thay y phục ngay lập tức. Đốt sạch phục sức Đột Quyết trên người rồi dẫn hắn đi xem một vòng thao trường.” Hắn lãnh đạm nhìn Hàn Canh “Ngày mai bắt đầu luyện tập tại đó”
“Còn công tử…?”
“Ngươi đương nhiên vẫn có nhiệm vụ chiếu cố hắn, khi nào cần ta sẽ triệu hồi!” Nhìn Khởi Phạm nhàn nhã ngồi xuống tiếp tục nhâm nhi tách trà, Hàn Canh trong lòng không khỏi có chút lo lắng, rốt cuộc cũng cùng vài tên thị vệ lui khỏi chủ đường.
Đông Hi đợi lúc chỉ còn hai người vừa tiến tới gần chủ tử, vừa phân phó tì nữ châm bình trà khác. Nhìn chủ tử cả nửa ngày trời, hắn cuối cùng cũng e ngại lên tiếng: “Chủ tử, lưu hắn lại, sợ rằng dưỡng hổ di họa <nuôi hổ để họa về sau..ý là nuôi kẻ xấu không chừng sau này gặp họa>…”
“Dưỡng hổ di họa? hắc hắc” Khởi Phạm nghe tới đây đột nhiên bật cười kì lạ, đưa lãnh nhãn quét qua thuộc hạ thân cận của hắn “Ngươi thông minh lắm. Đáng tiếc..”
“….”
“Đáng tiếc…sẽ không như vậy nếu trong tay ta có một tiểu miêu”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.