Dịch: Erale
Beta: Cúc Kiên Cường
"Hả..."
Lận Vô Thủy chưa kịp phản ứng câu hỏi vừa rồi, lát sau hắn mới hiểu ra. Trương Tiện Ngư ngồi ở phía đối diện xa xa dùng ánh mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn hắn.
"Cậu muốn biết?"
Trương Tiện Ngư cảm thấy hắn có chút khác với thường ngày. Chính xác là một loại cảm giác nguy hiểm khiếp người. Thế nhưng cậu vẫn cứ gật đầu ngẩng mặt lên, đồng tử nhạt màu nhìn thẳng vào mắt hắn bướng bỉnh nói: "Tôi muốn biết."
Lận Vô Thủy liền nở nụ cười.
Hắn tiến về phía trước hai bước cách ghế sô pha mà Trương Tiện Ngư đang ngồi một bước chân, lúc này bọn họ một người đứng một người ngồi, một người phía trước một người phía sau. Trương Tiện Ngư xoay người hơi ngước mắt nhìn hắn, chỉ cần Lận Vô Thủy hơi cúi người thì có thể dễ dàng ôm hôn cậu.
Tình cảm kìm nén đã lâu bắt đầu cuộn trào trong lồng ngực, giống như ác ma dụ dỗ hắn sa đọa mà nếm thử cánh môi non mềm kia. Lận Vô Thủy nhắm mắt lại, cuối cùng không áp chế nổi ham muốn sâu trong nội tâm, hắn chậm rãi cúi người hôn lên môi Trương Tiện Ngư như chuồn chuồn đáp nước.
"Chính là ý này."
Yết hầu Lận Vô Thủy nhấp nhô, hai môi nóng rực, cơ thể cũng nóng phừng phừng, hắn nhìn chằm chằm Trương Tiện Ngư đang hé miệng sững sờ, vẻ mặt vui vẻ, giọng nói khàn khàn trầm thấp, "Còn muốn biết gì nữa không? Tôi nói cho cậu."
Trương Tiện Ngư đỏ mặt, cần cổ trắng nõn cũng dần phiếm hồng, cuối cùng lan tới hai vành tai. Cậu mím mím môi theo bản năng, nụ hôn vừa rồi rất nhẹ, chạm vào một chút rồi tách ra, nhưng cậu vẫn cảm nhận được độ ấm trên đôi môi kia.
Khô hanh, nóng bỏng, là nhiệt độ có thể hòa tan người.
"Anh thích tôi?"
"Ừm."
"Bắt đầu từ khi nào?" Trương Tiện Ngư hỏi vấn đề mà bấy lâu nay mình thắc mắc.
Lận Vô Thủy hồi tưởng lại, hắn cũng không rõ mình bắt đầu rung động từ khi nào, cuối cùng nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhớ tới sức hấp dẫn khó giải thích kia, hằn đành cười cười nói: "Có lẽ vừa gặp đã yêu."
Trương Tiện Ngư không nói gì.
Tuy rằng cậu không nhìn thấy gương mặt mình lúc này nhưng cũng đoán được nhất định đang đỏ bừng. Mà Lận Vô Thủy bình tĩnh nhìn cậu cũng đỏ mặt tía tai.
Hai người mặt đỏ như gấc, mắt to trừng mắt nhỏ.
"Cậu..."
"Chúng ta...."
Hai người đồng thời mở miệng, Lận Vô Thủy nhìn cậu nói, "Cậu nói trước đi."
Trương Tiện Ngư cụp mắt xuống, trái tim bất giác đập thình thịch, cậu ngại ngùng nuốt nước bọt hai lần cho bình tĩnh rồi cất tiếng hỏi, "Chúng ta đã như vậy...thì bên nhau nhé?"
Lận Vô Thủy nín thở, đôi mắt đen nháy bình tĩnh nhìn cậu, "Cậu...đồng ý? Cậu thích tôi?"
Trương Tiện Ngư nhẹ nhàng cười, niềm vui sướng dần lấp đầy cõi lòng, đến khi nghe được câu hỏi của hắn mới khó hiểu nói: "Không thích anh thì còn ở với anh làm gì?"
Sắc mặt Lận Vô Thủy thay đổi liên tục, hắn cảm giác bản thân đang chìm đắm trong giấc mộng đẹp, hắn tính toán trăm phương ngàn kế giăng lưới bắt cho bằng được con cá nhỏ này, ai ngờ cá nhỏ lại tự mình chui đầu vào lưới, thổ lộ rằng thích hắn.
Điều này còn không chân thực bằng giấc mơ.
Lận Vô Thủy cứ như vậy sững sờ đứng đực ra nhìn cậu.
Trương Tiện Ngư bị hắn nhìn tới mức lúng túng, cậu chưa từng yêu đương bao giờ nên không biết các cặp đôi bên nhau như thế nào, chỉ đành cụp mắt ngượng ngùng nói: "Tôi chưa bên ai bao giờ nên không biết nói chuyện yêu đương..hẳn là...."
Cậu nói năng lộn xộn linh ta linh tinh, Lận Vô Thủy lại nghe hiểu, hắn cười như điên giọng khàn khàn: "Không sao, anh cũng chưa bên ai bao giờ, chúng ta cùng nhau cố gắng là được."
Khóe miệng Trương Tiện Ngư giương cao, đồng tử nhạt màu sáng lấp lánh như lưu ly vừa được gột rửa, sạch sẽ thanh cao không nhuốm tạp chất, cậu nhìn chằm chằm Lận Vô Thủy một hồi, cảm thấy hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy thật là ngốc nghếch mới bèn quay đầu mất tự nhiên nói: "Cơm tối còn chưa có, để em đi làm cơm."
"Không vội."
Lận Vô Thủy tóm tay cậu, vành tai phiếm hồng, ánh mắt sâu xa: "Chúng ta....học xem nên hôn thế nào một chút..."
Trương Tiện Ngư kinh ngạc mở to mắt bị hắn kéo vào lòng, cậu bám vào cánh tay Lận Vô Thủy miễn cưỡng giữ vững cơ thể, sau gáy có một bàn tay ấm áp nâng đỡ, bờ môi dán vào nhau, trong đầu chỉ còn lại nhiệt độ nóng bỏng và cảm xúc bùng nổ.
Hai người đều không có kinh nghiệm chỉ có thể hôn nhau vụng về, Trương Tiện Ngư lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác này, răng môi va vào nhau khiến cậu thấy hơi đau nhưng lại không nỡ tách ra, cứ thế mặc cho Lận Vô Thủy gặm loạn môi mình.
Đến khi tách ra, môi hai người hơi rách và sưng. Lận Vô Thủy còn định thử tiếp nhưng Trương Tiện Ngư lại không chịu, dứt khoát đẩy hắn đi vào nhà bếp, "Nấu cơm đã."
Lận Vô Thủy đứng nguyên tại chỗ nhìn cậu đi vào bếp, tiếp đó mặc tạp dề lấy đồ ăn từ trong tủ lạnh ra....hắn si mê nhìn, trái tim lấp đầy khoảng trống từng chút một.
Tiểu Hắc nằm ườn trên giá đỡ khinh thường kêu một tiếng, cuộn tròn thành một đám lông.
Trương Tiện Ngư làm đơn giản hai món mặn một món canh. Lúc dọn cơm ra, Lận Vô Thủy nhìn chẳng thèm nhìn, chỉ u mê không lối thoát ngắm cậu.
"Ăn cơm."
Trương Tiện Ngư đặt bát cơm trước mặt hắn mới khiến Lận Vô Thủy tỉnh táo lại, hắn thu lại ánh mắt nồng cháy bê bát cơm lên ăn một miếng rồi lại liếc mắt nhìn cậu.
Cơm nước xong xuôi Lận Vô Thủy nằng nặc đòi rửa bát, Trương Tiện Ngư bị hắn đẩy đi tắm, đến khi tắm rửa sạch sẽ thơm tho bước ra ngoài đã thấy người này đang lén lén lút lút giấu gì đó trong thùng rác. Cậu hơi nhướng mày, "Lại đánh vỡ bát à?"
Lận Vô Thủy quay lưng về phía cậu nháy mắt cứng đờ, lát sau mặt tỉnh queo quay lại nói: "Không phải."
Trương Tiện Ngư nhìn mảnh vỡ vẫn chưa được dọn sạch trên đất, cậu nghĩ bây giờ hắn là bạn trai mình thì mình phải dung túng một chút, vì thế giả bộ ậm ừ không phát hiện xoay người đi tìm tiểu Hắc.
Lận Vô Thủy quét dọn sạch sẽ mảnh sứ rồi đổ vào túi rác buộc kín để ở cửa mới thở phào nhẹ nhõm đi tắm.
Tắm xong ra ngoài, Trương Tiện Ngư đã quay về phòng mình. Trong khe cửa hắt ra tia sáng, Lận Vô Thủy loanh quanh trước cửa một hồi nghĩ thầm dù sao cũng đã xác nhận quan hệ, phải làm chuyện gì cũng là lẽ đương nhiên, hắn lập tức gõ cửa phòng.
Trương Tiện Ngư loẹt xoẹt dép lê đi mở cửa. Cậu mặc quần áo ngủ màu lam nhạt, tóc vừa gội xong rủ xuống trán, hoàn toàn không thấy vẻ dày dặn từng trải bên ngoài, ngược lại trẻ trung hơn vài tuổi.
"Sao thế?" Trương Tiện Ngư thấy hắn đứng ở cửa không nói gì, ánh mắt nghi hoặc nhìn nhìn. Nhìn một hồi lại đột nhiên sáng dạ hiểu ra, chủ động tiến đến hôn một cái lên môi hắn, khóe miệng mỉm cười nói: "Ngủ ngon."
Cậu tưởng hắn đang muốn mình hôn chúc ngủ ngon nhưng do ngại ngùng nên không dám đòi hỏi.
Lận Vô Thủy bị cậu hôn một cái làm hơi thở dồn dập hơn mấy lần, mắt hắn dán chặt vào cánh môi phiếm hồng rồi lướt xuống cần cổ và xương quai xanh, miệng khô khốc.
"Ngủ ngon."
Lận Vô Thủy khốn khổ ghìm lại con ngựa hoang đang đứt dây cương, hắn trầm giọng chúc một câu ngủ ngon, tiếc nuối quay về phòng mình. Vừa xác định mối quan hệ, phải từ từ từng bước mới được.
Đêm nay hai người đều ngủ không ngon.
Lận Vô Thủy là nhịn, Trương Tiện Ngư là băn khoăn.
- ---------
Sáng hôm sau ăn sáng xong, một người đi học một người đi làm, trước khi ra khỏi nhà cả hai cùng nhau luyện tập kỹ thuật hôn môi một hồi mới chịu tách nhau ra.
Trương Tiện Ngư xoa xoa hai má đỏ bừng, muốn tập trung nghe giảng mà tâm hồn cứ bay bổng phiêu du khắp chốn, cậu vô thức sờ môi nhớ lại nụ hôn ngọt ngào ban sáng. Đây là lần thứ hai bọn họ hôn môi, so với lần đầu tiên thì tiến bộ hơn rất nhiều. Chỉ là mỗi lần hôn Lận Vô Thủy đều như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, vết sứt tối qua còn chưa lành, sáng nay đã lại thêm vết mới.
Trương Tiện Ngư vừa sờ sờ môi vừa nghĩ nhất định phải bảo Lận Vô Thủy luyện tập kỹ thuật nhiều hơn.
"Ngư nhi? Tan học rồi!!"
Trịnh Bàng gọi to mấy lần mà Trương Tiện Ngư vẫn chưa hồi hồn, chờ mãi không được hắn bèn bắt tay thành hình cái loa ghé vào lỗ tai cậu gào to.
"Hả?" Trương Tiện Ngư giật mình tỉnh lại.
"Tan học được năm phút rồi!" Trịnh Bàng bó tay nhìn cậu nói: "Mày với Đan Thanh bị sao đấy? Thằng nào thằng nấy như mất hồn. Tao đứng đây gọi mày năm phút rồi."
Vành tai Trương Tiện Ngư ửng đỏ, cậu ho nhẹ chữa thẹn, "Ừm, đi ăn cơm thôi."
Trịnh Bàng lắc đầu chán nản kéo La Đan Thanh, "Đi."
Kết quả vừa mới cất bước thì điện thoại di động của Trương Tiện Ngư reo lên. Cậu nhận cuộc gọi của Lận Vô Thủy.
"Tan chưa?"
Trương Tiện Ngư đáp tan rồi.
Lận Vô Thủy nói tiếp: "Anh đang ở cổng trường đợi em đi ăn."
Trương Tiện Ngư quay đầu nhìn Trịnh Bàng và La Đan Thanh đang đứng chờ, hơi cắn môi đáp: "Vâng, đợi em chút."
Trương Tiện Ngư cúp máy lắc lắc điện thoại trước mặt hai thằng anh em tốt của mình, "Hôm nay tao có hẹn ra ngoài ăn." Nói xong lướt đi như một cơn gió.
Trịnh Bàng: "???"
Lận Vô Thủy đợi ở cổng trường. Buổi sáng sau khi đến công ty hắn luôn hồi tưởng lại mùi vị nụ hôn ban sáng, nhớ lại cơ thể ấm áp trong vòng tay mình, Trương Tiện Ngư thật sự là một người bạn trai lý tưởng, tuy rằng là lần đầu tiên nhưng cậu không nhăn nhó kêu đau mà cùng Lận Vô Thủy kiên nhẫn học tập những chuyện nên làm giữa các cặp đôi.
Nghĩ tới sự phối hợp ngốc nghếch của thiếu niên, Lận Vô Thủy chẳng còn tâm tư làm việc nữa, khó khăn lắm mới đợi được đến giờ tan học, hắn lập tức tới trường hẹn cậu đi ăn cơm trưa.
Hai người mới tách nhau có mấy tiếng hắn đã không nhịn được nhớ nhung rồi.
Có lẽ đây chính là cảm xúc yêu đương.
Lận Vô Thủy trông thấy thiếu niên đang đội nắng tiến về phía mình, khóe môi hắn cong cong, xuống xe đón cậu, "Em muốn ăn gì?"
Trương Tiện Ngư nheo mắt nhìn hắn, trên mặt cũng là nụ cười, "Anh muốn ăn gì?"
"Anh ăn gì cũng được." Lận Vô Thủy nói: "Chủ yếu là muốn ăn trưa với em thôi."
Trương Tiện Ngư lại đỏ mặt thẹn thùng, cậu sóng vai đi cùng hắn tới phố ăn bình dân gần trường học, "Vậy tùy tiện chọn một quán đi."