*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quỷ thú đồ
Dịch: Erale
Beta: Cúc kiên cường
Chiếc xe màu đen quả nhiên chạy thẳng một mạch về phía biệt thự Sơn Tây, bởi vì khu biệt thự ở vùng ngoại ô nên xe cộ trên đường qua lại không nhiều. Lận Vô Thủy dần dần kéo giãn khoảng cách bám theo từ xa.
Hai chiếc xe một trước một sau đi hết một tiếng, cuối cùng chiếc xe đen mới quẹo vào khu biệt thự không thấy bóng dáng.
Lận Vô Thủy cũng đi vào theo, hắn thản nhiên rẽ vào một tòa biệt thự khác, sau khi gọi điện thoại thì lập tức có người vội vã chạy ra mở cổng đón bọn họ vào nhà.
Trương Tiện Ngư kinh ngạc, "Anh có nhà ở đây?"
Lận Vô Thủy nhíu mày cười ẩn ý, "Mẹ anh mua, bà thỉnh thoảng qua đây ở mấy ngày."
Người hầu trong biệt thự cũng là điều chuyển từ nhà chính họ Lận qua, khi hắn biết cậu muốn tới biệt thự Sơn Tây thì âm thầm dặn mẹ Lận cho người qua dọn dẹp, chỉ không nói cho cậu biết mà thôi.
Hiện tại vừa vặn cho cậu một niềm vui bất ngờ.
Lúc tới nơi đã là chạng vạng, người hầu chỉ biết hôm nay bọn họ sẽ tới lại không biết chính xác khoảng mấy giờ nên không chuẩn bị cơm nước từ sớm, hiện giờ người đến mới vội vàng đi chuẩn bị.
Trương Tiện Ngư vốn định qua nhà La Đan Thanh thăm dò tình hình trước nhưng lo nếu đúng là người chặn hắn lần trước thì đối phương nhất định sẽ nhận ra mình, cho nên đành kiên nhẫn đợi trời tối qua xem sau.
Người hầu chuẩn bị xong cơm, hai người ăn uống tắm rửa rồi đợi trời tối, bọn họ ra ngoài bằng cửa sau, ngay cả người hầu cũng không biết gì.
Địa chỉ xin được từ cố vấn học tập viết rõ ràng cả số nhà, hai người men theo tìm kiếm chợt nhìn thấy con xe màu đen đỗ trong sân nhà số 27.
Bọn họ nhìn nhau chia phù ẩn nấp đem theo, đồng thời vòng qua bảo vệ trước cửa lẻn vào từ phía sau.
Bảo vệ bên trong chẳng hề nghiêm ngặt, căn nhà khí thế sừng sững im lìm, trong nhà đèn đuốc tối mịt. Biệt thự theo phong cách châu âu, bệ cửa sổ nhô ra phía ngoài dễ dàng leo trèo, Trương Tiện Ngư dùng khẩu hình nói: "Lên lầu hai xem thử?"
Lận Vô Thủy gật đầu cùng cậu tìm cách vào nhà. Lúc tới gần hắn đột nhiên kéo Trương Tiện Ngư lắc lắc đầu sau đó trầm ngâm quan sát một hồi, lòng bàn tay xuất hiện một luồng sương đen trôi nổi bồng bềnh tới gần biệt thự, ngay khi nó áp sát biệt thự, không khí xung quanh nháy mắt như một gợn sóng nước dập dờn, sương đen biến mất mà gợn sóng lay động cũng bình lặng trở lại. Mọi thứ biến mất không còn lại gì, chỉ có không khí vắng vẻ tĩnh lặng.
Ánh mắt Trương Tiện Ngư cảnh giác, biệt thự này chỉ có hai bảo vệ nhưng không ngờ lại âm thầm bày kết giới. Nếu không phải Lận Vô Thủy nhạy bén phát hiện ra thì gay go rồi.
"Có thể qua không?" Trương Tiện Ngư im lặng ra dấu hỏi.
Lận Vô Thủy nhẹ nhàng lắc đầu kéo cậu lui ra sau đó mới nói: "Anh về cất cơ thể cẩn thận, em ở ngoài chờ anh."
Nếu như hắn hóa thành sương đen thì có thể thần không biết quỷ không hay che mắt kết giới lẻn vào trong.
Chỉ chốc lát sau, Lận Vô Thủy trong trạng thái sương đen trở về, hắn bao bọc Trương Tiện Ngư tiến vào sân. Lần này quả nhiên thuận lợi vượt qua kết giới, gợn sóng nhẹ lay động rồi tĩnh lặng như cũ.
Sau khi xuyên qua kết giới, cảm giác biệt thự này mang đến lập tức thay đổi.
Vừa nãy ở bên ngoài nhìn biệt thự này chỉ cảm thấy bình thường không khác gì những tòa biệt thự khác. Nhưng khi vừa qua kết giới, bên trong gió âm dày đặc rít lên từng hồi, nếu như không phải cảnh vật xung quanh vẫn như cũ, người ta còn tưởng đây không còn là biệt thự Tây Sơn mà là bên trong bãi tha ma ấy chứ.
Trương Tiện Ngư thu lại khiếp sợ trên mặt, Lận Vô Thủy thân mật vờn quanh hông cậu, hai người đồng thời leo lên tầng hai qua bức phù điêu trên bệ cửa sổ.
Điều gây ngạc nhiên chính là lầu hai không có gì, chỉ có tranh treo đầy phòng.
Toàn bộ tầng hai đều thông với nhau, vô số bức tranh từ trên trần nhà rủ xuống, trong phòng không có gió nên những bức tranh này lẳng lặng đứng im.
Trương Tiện Ngư nín thở, ánh mắt chậm rãi đảo qua đám tranh, cậu phát hiện những bức tranh này đều vẽ người và động vật, hoặc gọi là tranh quỷ càng chính xác hơn.
Trên mỗi bức tranh đều vẽ nhiều hoặc ít một hai ác quỷ tướng mạo dữ tợn, cũng có tấm vẽ bốn năm ác quỷ, những ác quỷ này đều nhe răng trợn mắt, vẻ mặt khủng bố, tranh vẽ sống động như thể một giây sau chúng sẽ nhảy ra khỏi tranh vậy.
Trương Tiện Ngư ở ngoài cửa sổ cẩn thận quan sát. Cậu phát hiện dưới góc phải bức tranh gần nhất có đóng dấu, bên trên con dấu màu đỏ đề bốn chữ "La Độn Phu ấn".
La Độn Phu?
Đồng tử Trương Tiện Ngư khẽ động, cậu tiếp tục nhìn những bức tranh ở phía xa hơn, phát hiện có bức vẽ ký tên "La Độn Phu", có bức là "Lưỡng Phong", có lúc lại là "Hoa Chi Tự Tăng." Mặc dù bút danh không giống nhau nhưng Trương Tiện Ngư lại nhớ ra người vẽ tranh này là ai.
Họa sĩ La Sính nhà Thanh, tự Độn Phu, danh Lưỡng Phong, biệt hiệu Hoa Chi Tự Tăng.
La Sính sinh ra trong thời kỳ trị vì của Ung Chính, nguyên quán huyện Hấp, tỉnh An Huy, sau này chuyển nhà tới Cam Tuyền, là người trẻ nhất trong "Cam Tuyền bát quái" thời đó. Hai mươi tư tuổi bái Kim Nông - một trong bát quái làm thầy học thơ học họa, ba mươi tuổi bộc lộ tài năng. Đến thời Càn Long trị vì, rạng danh tên tuổi nhờ tám bức《quỷ thú đồ》. Thời trung niên danh tiếng vang xa, tuổi già lại nghèo đói dựa vào bán tranh mà sống, nhưng vì kỹ thuật vẽ tranh xuất sắc nên nhận lời vẽ bích họa cho chùa chiền. Tiên Phật trong tranh giống y như thật, người đương thời vì để nhìn được tận mắt dung mạo thần tiên mà tranh nhau lên chùa cúng bái. Cho đến năm Gia Khánh thứ tư, La Sính qua đời ở tuổi sáu mươi sáu.
Đây đều là ghi chép liên quan tới La Sính mà Trương Tiện Ngư từng đọc trên sách vở. Cả một đời của La Sính phức tạp truyền kỳ, thời niên thiếu hắn nghèo rớt mùng tơi, đến trung niên phát tài, khi tuổi già lại quay về nghèo túng, nhưng tiếng tăm càng lúc càng lớn, các tác phẩm hội họa của hắn được tranh mua. Mà tác phẩm nổi tiếng nhất chắc chắn là tám bức 《quỷ thú đồ》. Tương truyền hắn có một đôi mắt xanh có thể nhìn thấy ma quỷ, 《quỷ thú đồ》 chính là kiệt tác sau khi gặp được ma quỷ của hắn. Người xưa thấy kỳ lạ nên tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán để mua. Hậu nhân lại cho rằng hắn ta dùng tranh để châm biếm hiện trạng xã hội khi đó. Thậm chí các tài liệu lịch sử cũng đề cập rất nhiều về hắn.
Có điều tác phẩm hội họa mà La Sính lưu truyền lại rất ít, Trương Tiện Ngư không ngờ mình có thể thấy nhiều tác phẩm của La Sính ở đây như thế.
Cậu híp mắt nhìn chằm chằm bức tranh ở gần nhất sau đó vươn tay xoa xoa bên hông nhỏ giọng nói: "Anh đi xem thử bức tranh kia có gì dị thường hay không."
Sương đen quanh quẩn bên hông cậu lập tức tách ra một luồng chậm rãi vào trong thăm dò.
Lận Vô Thủy hóa thành sương đen không chỉ dừng lại trên mặt giấy vẽ, sau một hồi lượn quanh bức họa thì dường như phát hiện ra gì đó, hắn đột nhiên chui vào bên trong tranh.
Mà lúc này bên ngoài mặt tranh khẽ động, hai bộ xương khô đứng im bỗng nhiên há to mồm hung ác nhào về phía sương đen. Bức tranh nhẹ nhàng lắc lư, sương đen linh hoạt né tránh truy đuổi của hai bộ xương, lát sau thoát khỏi tranh.
Trong nháy mắt hắn chui ra ngoài, hai con quái xương khô lại bất động dừng ở động tác đuổi theo ban nãy.
Ngón tay Trương Tiện Ngư vô thức thả lỏng bên hông, cậu nhớ tới lời đồn La Sính mắt xanh có thể nhìn thấy ma quỷ vào ban ngày, thầm nghĩ có lẽ lời đồn này là sự thật.
Hơn nữa La Sính không chỉ gặp được ma quỷ đơn giản như vậy.
Cậu liên tưởng đến La Đan Thanh cũng họ La, hắn cũng từng hỏi cậu có tin trên đời này có ma quỷ hay không, Trương Tiện Ngư đoán La Đan Thanh có quan hệ với La Sính, không chừng chính là hậu nhân của La Sính.
Chỉ không biết rốt cuộc trên người La Đan Thanh giấu bí mật gì.
Trương Tiện Ngư lặng yên không một tiếng động rời khỏi tầng hai vòng ra phía sau tầng một, biệt thự rộng lớn như thế, La Đan Thanh không ở tầng hai thì chắc chắn đang ở tầng một rồi.
Nhẹ nhàng mở cửa sổ đóng chặt, Trương Tiện Ngư cẩn thận trèo vào.
Trang trí ở tầng một vẫn bình thường, là dạng bố cục ba phòng hai sảnh, Trương Tiện Ngư tìm khắp nơi mới thấy La Đan Thanh trong phòng ngủ phụ.
La Đan Thanh mặc quần áo ngủ nằm ở trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà. Đỉnh trần nhà là một bức tranh cực kỳ lớn, trong tranh là một bà lão cầm đầu lâu hướng mặt xuống dưới nhìn hắn.
Điểm khác biệt với những bức tranh treo ở tầng hai chính là bà lão trong tranh này dường như có thể cử động. Đỉnh xương đầu bị bà ta chúc xuống dưới, bên trong hình như đựng đầy một loại dầu, giữa tâm sọ đặt một sợi bông vải bùng lên ngọn lửa màu xanh, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện ngọn lửa màu xanh kia hơi lay động, mà miệng bà lão cũng đang không ngừng khép mở.
Trên vách tường bốn phía phòng ngủ còn treo đầy những bức tranh to nhỏ khác nhau, trong tranh vẽ đủ loại yêu ma quỷ quái, mắt bọn chúng đều nhìn chằm chằm La Đan Thanh trên giường.
Trương Tiện Ngư chưa bao giờ thấy qua dạng pháp thuật như này.
Sương đen bên hông cậu lướt lên bả vai tách ra một luồng chui vào bên trong tai cậu, sau đó giọng của Lận Vô Thủy cất lên: "Là quỷ gọi hồn."
Quỷ gọi hồn thuộc về một môn thuật pháp, vốn dĩ là cách để một số ác quỷ hại người đoạt xác. Sau này bị đám tu sĩ không theo chính đạo lợi dụng khai triển thành một loại tà thuật. Tu sĩ nuôi dưỡng ma quỷ chuyên mê hoặc lòng người, lợi dụng con người mất cảnh giác sai khiến ma quỷ mê hoặc tâm trí. Tính tình người bị mê hoặc sẽ đột ngột thay đổi, nghe theo mệnh lệnh người thi thuật.
Thời gian quỷ gọi hồn có hạn chế. Về sau lại có kẻ dựa trên cơ sở gốc cải thiện, dùng đám quỷ quái giỏi mê hoặc lòng người ngày đêm gọi hồn, gọi đủ chín chín lần thì người bị mê hoặc sẽ hoàn toàn đánh mất bản tâm, triệt để nghe theo lệnh người thi pháp, đồng hành cùng ma quỷ.
Pháp thuật này cực kỳ âm độc, vì để phòng ngừa pháp thuật này lưu truyền ra ngoài gây hại nhân gian, chính đạo đã từng bỏ công lớn lùng bắt những tu sĩ sử dụng loại tà thuật này đồng thời thiêu hủy toàn bộ mật pháp, hồi Lận Vô Thủy tu luyện ở Thái Thanh quan cùng Tạ Định Tâm cũng từng nhìn thấy ghi chép liên quan đến chuyện này ở tàng thư các Thái Thanh quan.
Không ngờ hiện tại nó vẫn xuất hiện ở đây.
_________
(*) Quỷ thú đồ: là tám bức tranh do La Sính sáng tác vào thời nhà Thanh dùng để phê phán vạch trần xã hội thối nát bất công lúc bấy giờ.