Lúc trở về, bởi vì cùng về kinh thành nên ban nhạc Quan Sơn và Tề Thiệp Giang không những ngồi chung máy bay, mà ngay cả chỗ ngồi cũng cạnh nhau, chuyện này rất trùng hợp, bởi vì họ đều tùy theo máy bay, không cố ý chọn chỗ ngồi.
Tuy có thể cảm nhận được trong lúc ghi hình mối quan hệ giữa hai người đã tốt lên, nhưng Châu Động vẫn nửa thật nửa đùa rằng: “Lão Trương à có muốn đổi chỗ với tôi không?”
Trương Ước lườm cậu ta một cái, vào vị trí ngồi của mình.
Tề Thiệp Giang: “Tôi có thể ngồi bên trong không?”
Trương Ước ngẩng đầu lên mặt không cảm xúc nhìn anh, dường như đang đợi anh nói lý do.
Tề Thiệp Giang cũng rất thật thà: “Muốn ngắm mây một chút.”
Bản thân anh mới đi máy bay hai, ba lần, vẫn còn trong thời kỳ mới mẻ. Trước đó họ cùng lắm là ngồi tàu hỏa, đâu có thể ngờ có một ngày, đến dân chúng bình thường cũng có thể dễ dàng bay lên trời cao.
Thế nên là cảnh này anh xem mãi mà chưa thấy chán.
Khóe miệng Trương Ước giần giật, hắn cảm thấy có lẽ Tề Thiệp Giang lại đang đùa, hắn cố gắng không bật cười, đổi ra ghế ngoài, “Cậu ngắm đi, cậu cứ thong thả ngắm đi.”
Tề Thiệp Giang ngồi ở ghế trong, kể từ khi cất cánh, đã liên tục nhìn chòng chọc ra bên ngoài, thậm chí nhìn đến độ chăm chú.
Trương Ước cảm thấy rất kì lạ, mây hôm nay có đẹp gì cho cam, sao cứ ngắm mãi thế? Thực ra hắn buồn ngủ, nhưng Tề Thiệp Giang cứ chăm chú kì lạ thế kia, khiến trong lòng hắn cảm thấy hơi khác thường, một người đó giờ vốn không kiêng nể gì ai như hắn, thế mà lại không muốn làm phiền đối phương.
Trương Ước không mang theo bịt mắt, bèn tiện tay lấy chăn ra, choàng lên người, che mặt đi để ngủ.
Trương Ước ngủ rất say, dọc đường còn không đụng vào đồ ăn, mãi cho đến khi hạ cánh, mới bị Tề Thiệp Giang đánh thức, chỗ tóc bên mép của hắn hơi dựng lên, mất một lúc đờ đẫn mới hỏi Tề Thiệp Giang: “Đừng bảo cậu ngắm mây suốt mấy tiếng đấy nhé?”
Tề Thiệp Giang bảo: “Anh còn ngủ mấy tiếng cơ mà.”
Trương Ước: “…………”
“Jesse à, cậu có xe tới đón không? Có cần đưa một đoạn đường không.” Châu Động ló đầu ra hỏi.
“Không cần đâu, mẹ tôi đã sắp xếp rồi, mẹ tôi về kinh thành.” Tề Thiệp Giang nói.
Thế là họ vừa nói chuyện vừa ra khỏi sân bay, sau khi nói lời tạm biệt với bốn người của Quan Sơn, anh vừa mới lên xe, trợ lý đã bảo anh: “Jesse à, cậu xem cái này đi.”
Tề Thiệp Giang nhận điện thoại của trợ lý, không thể ngờ, vừa mới xuống sân bay được nửa tiếng, tin tức đã lan ra rồi.
【Điểm tin giải trí: Ảnh từ cư dân mạng, lên máy bay tình cờ gặp ban nhạc Quan Sơn và Tề Thiệp Giang, Trương Ước và Tề Thiệp Giang bị xếp ngồi cạnh nhau, cả quá trình đen mặt, không nói với nhau lời nào, thậm chí không muốn đối mặt với đối phương.】
Đính kèm là một video, suốt ba phút ròng rã, Tề Thiệp Giang vẫn luôn chăm chú dõi mắt ra ngoài ô cửa, Trương Ước thì lại dùng chăn che kín mặt, nghiêng đầu sang một bên, toàn bộ quá trình không nói câu nào, thậm chí còn không nhìn nhau.
【Chắc mới quay xong “Về quê ở”, cái này do ekip chương trình làm, sắp xếp hai người ngồi với nhau.】
【Chắc sắp xếp từ lúc tìm cả hai người tới ghi hình rồi, có vẻ ghi hình cũng không vui, không đến nỗi đánh nhau đâu đấy chứ??】
【Hmmm nhân vật của công chúng chắc vẫn có chút tố chất chứ, sao có thể đánh nhau được. Tôi cảm thấy cùng lắm bọn họ chửi nhau một trận thôi.】
【Trương Ước đúng là chẳng ra làm sao! Chỉ là một tần phi, thế mà dám cáu kỉnh với bệ hạ!】
【Chắc bị bệ hạ hắt hủi suốt năm ngày.. ckầm kảm rồi!】
….
Tề Thiệp Giang ngạc nhiên bật cười, “Cái này vô lí quá.”
Anh không ngờ lên máy bay còn bị chụp ảnh, nghĩ lại kể cũng đúng, anh cứ nhìn ra ngoài mãi như vậy, có lẽ bị hiểu lầm. Cái năng lực suy đoán này, khiến anh nhớ lại một số báo chí tám mươi năm trước, đúng là chưa từng thay đổi.
Nhưng không thể giải thích hiểu lầm này được, không thể ra ngoài thanh minh rằng Jesse và Trương Ước thực sự không có thâm cừu đại hận gì, cho gặp gỡ mỉm cười tỏ vẻ đã bỏ qua mọi thù oán, ai chịu tin chứ. Hơn nữa có lẽ phía “Về quê ở” cũng muốn hiệu quả này.
..
“Để mẹ xem nào, con trai, ở đó có mệt không con?” Hạ Nhất Vi nâng mặt Tề Thiệp Giang lên thơm hai cái.
Tề Thiệp Giang hơi khó xử, tuy rằng không phải lần đầu tiên, cũng có ký ức về mặt này, nhưng chung quy anh vẫn không quen với các động tác tây hóa của Hạ Nhất Vi.
“Dạ… được ạ, không mệt.” Tề Thiệp Giang thành thật nói.
Mới đầu anh còn nghĩ có lẽ sẽ hơi vất vả, nhưng sau đó phát hiện ra, máy làm nông phát triển như vậy, nhàn nhã biết bao nhiêu, còn những việc lặt vặt như hái quả, đốn củi, nhóm lửa, nấu cơm, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Tuy rằng anh không biết làm nông, từ nhỏ trong nhà đều mãi nghệ, nhưng đây có thể nói là kỹ năng sống cơ bản, đương nhiên không hề mệt mỏi.
“Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, để chúng ta tìm cho con chương trình hay, chắc bây giờ con được ưa thích lắm.” Hạ Nhất Vi cười híp mắt nói.
Tề Thiệp Giang giật mình, chẳng lẽ là….
Quả nhiên, một giây sau Hạ Nhất Vi nói: “Lúc con ghi hình, nhóm thầy Mạnh không liên lạc với con được, chúng ta cùng nhau lên kế hoạch, để hai thầy Mạnh, thầy Tăng dẫn con lên đài khúc nghệ, lần này tấu nói ba miệng.”
Đầu tiên Tề Thiệp Giang hớn hở, sau đó thuận miệng sửa lời: “Nó gọi là tấu nói nhóm, không phải tấu nói ba miệng.”
Hạ Nhất Vi: “Ồ, thế à? Mà được rồi, con mau tranh thủ cơ hội này đi, thầy Mạnh nói con về thì đến chỗ thầy ấy, muốn bàn bạc xem tấu thế nào.”
Tề Thiệp Giang vui vẻ nhận lời.
Đến hôm sau, Tề Thiệp Giang tới nhà Tăng Văn, Mạnh Tịnh Viễn cũng ở đó.
Tăng Văn bắt chuyện, bảo rằng: “Mấy chú đang nghĩ, lần này cứ biểu diễn tiết mục cũ thôi.”
Nếu là diễn viên bình thường, biểu diễn những tiết mục mới cũng không thành vấn đề, nhưng nếu Tề Thiệp Giang biểu diễn tiết mục cách tân, hơn nữa với thân phận hải thanh của anh, thực sự không thích hợp.
Tề Thiệp Giang gật đầu, “Chú xem nên biểu diễn gì ạ.”
Đây là điều khó xử khi ghi hình trên tivi, như nhóm nghệ sĩ Tề Thiệp Giang hồi đó, họ quen với việc “bả điểm khai hoạt”, “bả” nghĩa là xem, “điểm” là chỉ khán giả.
Trước đây biểu diễn, không có giới thiệu chương trình, đều dựa vào khán giả khi đó, xem phản ứng, tình huống của họ rồi quyết định sẽ tấu tiết mục nào. Như vậy có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
Nhưng quy củ bây giờ đã khác, nhất là chính thức biểu diễn trên tivi, phải cân nhắc từ trước, cũng rất chú trọng chọn đoạn biểu diễn nào, mới có thể đảm bảo hiệu quả biểu diễn tốt nhất. Về mặt này nhóm Mạnh Tịnh Viễn có kinh nghiệm phong phú hơn.
Mạnh Tịnh Viễn bảo: “Cháu có rõ chuyện “Cởi chiếc áo khoác” không?”
Tề Thiệp Giang thả lỏng, anh nắm được câu chuyện này, gật đầu.
Mạnh Tịnh Viễn cũng nở nụ cười trấn an: “Thế cháu làm “nhị phùng” nhé.”
Tiết mục “Cởi chiếc áo khoác” này có từ lâu, có thể nói nó đã kinh qua thử thách của thời gian. Nó có từ thời Tề Thiệp Giang, có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng từng biểu diễn, trải qua năm tháng đằng đẵng mà vẫn không mai một.
Đó là một câu chuyện nằm trong tập “Tiếu lâm quảng”, cũng dung hợp các tình tiết trong “Tục Kim Lăng Tỏa”, “Hàng Tang Châm Thái Thuận Phụng Mẫu”, xưa giờ là tiết mục tấu nói ba.
Trong tấu nói ba người, ngoài vai phụ và gây cười ra, còn có một nhân vật gọi là “nhị phùng”, tên sao nghĩa vậy, để ghép các kẽ hở trong tiết mục, phối hợp với người gây cười và diễn phụ, bù đắp những chỗ thiếu hụt.
Nhân vật “nhị phùng” trong “Cởi chiếc áo khoác” là một nhân vật vô cùng quan trọng, rất giàu bản lĩnh.
Mạnh Tịnh Viễn và Tăng Văn vẫn luôn hợp tác nâng đỡ pha trò cho nhau, khán giả đều đã quen rồi, lại thấy nhân vật “nhị phùng” có bản lĩnh như vậy, đương nhiên để cho Tề Thiệp Giang sắm vai.
Mặc dù là tiết mục cũ, nhưng với tình huống của Tề Thiệp Giang bây giờ, cũng nên cân nhắc cách làm nền mới, để thể hiện bản lĩnh. Ba người bắt đầu thảo luận về tiết mục.
Bởi tiết mục mà họ chọn, qua mấy thập niên đã thay đổi một vài tình tiết, khác với cái Tề Thiệp Giang được học từ trước, nên anh còn phải thỉnh giáo hai người những đoạn này nên biểu diễn thế nào.
..
Tề Thiệp Giang ở nhà dốc lòng chuẩn bị, anh không biết lịch trình mình lên đài khúc nghệ ghi hình đã truyền ra ngoài.
Bởi có nền tảng từng lên đêm hội Trung Thu biểu diễn, lại thêm anh còn tham gia chương trình giải trí khác, nên mọi người chỉ cho rằng anh lại biểu diễn vượt cấp mà thôi, dù sao lần trước Tề Thiệp Giang biểu diễn vô cùng tốt.
Lần này anh không chỉ hợp tác cùng Mạnh Tịnh Viễn, mà còn có cả Tăng Văn, khiến mọi người rất mong đợi.
Đến ngày ghi hình, Tề Thiệp Giang mang áo dài của mình tới trường quay ghi hình, Mạnh Tịnh Viễn bọn họ cũng là khách quen nơi đây, đã tới từ sớm, giới thiệu những người trong ekip chương trình cho anh, thảo luận những chuyện khi ghi hình.
Tề Thiệp Giang cũng coi như được hưởng sái của hai người, cùng họ ngồi chuẩn bị trong phòng riêng.
Giữa chừng Tăng Văn ra hút thuốc, lúc trở về mặt biến sắc, “Giét-si à, cháu phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, trong khán đài có rất nhiều fan của cháu.”
“Sao ạ?” Tề Thiệp Giang ngạc nhiên.
Mạnh Tịnh Viễn cũng bị dọa hết hồn, “Fan của Giét-si? Là mấy cô bé trẻ tuổi á?”
Tăng Văn che trán, “Chứ còn gì nữa, không biết lấy đâu ra vé, đây toàn là vé tặng mà, có lẽ tìm phe vé, đến hơn nửa khán đài toàn là fan.”
Mạnh Tịnh Viễn lẩm bẩm: “Thực sự không ngờ tới vấn đề này..”
Họ có kinh nghiệm biểu diễn phong phú, nhưng không ngờ tới tình huống này, trước giờ họ ghi hình cho đài khúc nghệ, phía dưới đều là những khán giả yêu thích khúc nghệ.
Bởi vậy nên, những chi tiết làm nền mà họ nghiên cứu thảo luận với nhau cũng nhằm về phía các khán giả có hiểu biết nhất định về tấu nói.
Đối tượng người xem thay đổi, đương nhiên cũng có chút ảnh hưởng tới hiệu quả. Tuy rằng tấu nói trên tivi còn phải biểu diễn với khán giả ngồi trước vô tuyến, nhưng bầu không khí ở trường quay cũng đóng góp một phần.
Lại nói, phát ra ngoài cho người trong nghề xem, họ mặc kệ khán giả thế nào, chỉ là những người có mặt ở hiện trường sẽ cảm thấy có những phân đoạn không đủ hay.
Lần này không ổn rồi, sai đối tượng rồi!
Nếu là buổi biểu diễn bình thường thì thôi đi, nhưng đây là những bước đi vào nghề của Tề Thiệp Giang, những bước đầu cần có sự ổn trọng, nên bây giờ Mạnh Tịnh Viễn hơi căng thẳng.
Sắc mặt Tề Thiệp Giang cũng trở nên khó coi, anh nhìn đồng hồ, còn cách thời gian đạo diễn nói chưa tới hai giờ, anh liền lấy giấy bút ra, bảo rằng: “Chúng ta sửa kịch bản, vừa sửa vừa ôn lời với nhau.”
Mạnh Tịnh Viễn và Tăng Văn nhìn nhau, chỉ có thể làm như vậy.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính |||||
Tề Thiệp Giang sửa lời thoại ở ngay hiện trường, một phút trước khi lên sân khấu, họ còn đang ôn thoại với nhau.
“..Đi thôi.” Tề Thiệp Giang nhắm mắt lại, thả lỏng cơ mặt, cất bước ra ngoài.
…
Hôm nay trong trường quay, dưới khán đài có không ít người cố ý tới xem Tề Thiệp Giang.
Kể từ khi Tề Thiệp Giang debut tới nay, mới chỉ tham gia ba chương trình, chương trình thực tế đầu tiên họ đi khắp nơi ghi hình, chủ yếu ở bên ngoài. Chương trình thứ hai thì khỏi nói, chính là đêm hội Trung Thu. Chương trình thứ ba là “Về quê ở”, cũng bị quây lại không xem được.
Lần này hay tin anh lên đài khúc nghệ ghi hình, các fan đều rất mừng rỡ, họ chạy đôn chạy đáo khắp nơi, thông qua nhiều con đường để có được chiếc vé tới trường quay.
Họ đợi đã lâu, còn xem những tiết mục hí khúc mình vốn không có hứng thú, cuối cùng cũng tới lượt Jesse lên sân khấu.
Jesse nhà chúng ta, thực sự là người biết tấu nói nhất trong số các thần tượng trẻ!!!
“Aaaaa Jesse!!”
“Tề Thiệp Gianggggggggggg!!!”
“Chồng ơi em yêu anh!!!”
Bóng người còn chưa xuất hiện, cả thính phòng đã sục sôi.
MC trịnh trọng nói một thôi một hồi, cuối cùng giới thiệu: “Và tiếp sau đây là tiết mục tấu nói truyền thống “Cởi chiếc áo khoác”, do nghệ sĩ tấu nói Tăng Văn, Mạnh Tịnh Viễn và diễn viên tấu nói trẻ tuổi Tề Thiệp Giang biểu diễn.”
Trường quay rộn rã tiếng pháo tay và những tiếng hét chói tai.
Thế nhưng, giữa những tiếng huyên náo, lại có vài giọng thắc mắc.
“Cô ấy vừa mới nói là diễn viên tấu nói trẻ tuổi à?”