Tulip Dưới Ánh Dương

Chương 29: Phạm Huy Hoàng's pov 3




Tôi đứng trên tầng hai của công ti, nhâm nhi cốc cà phê sữa đá, chợt hình bóng nhỏ bé của Dương thu vào tầm mắt của tôi. Em xinh đẹp trong bộ quần áo công sở quen thuộc, mái tóc được buộc đuôi ngựa đung đưa theo từng bước đi của em.
Tôi nhìn theo em, khóe môi khẽ cong lên, và rồi nụ cười của tôi khựng lại khi thấy chàng trai kia. Cậu ta đến đón em, đưa em đi đâu đó, cậu ta còn đưa mũ bảo hiểm và cười nói với em. Gì vậy Đồng Thùy Dương? Em mỉm cười với cậu ta đấy à? Lại còn ngồi sau xe và ôm eo thằng con trai khác?
Tôi cố nuốt ngọn lửa cháy bùng bùng trong người lại, dù em có đi với bất cứ ai thì đến cuối cùng vẫn phải về bên tôi mà thôi. Trên đời này làm gì có ai xứng với em bằng tôi chứ?
Em đi ăn trưa về rồi, là một thằng ất ơ nào đó chở em về, hình như là cái thằng Nông Bảo Long gì đó, lúc đi thì Xanh Xanh đón, lúc về lại là Long chở về, em cũng nhiều vệ tinh xung quanh quá nhỉ?
Tôi bực bội quay người đi vào trong làm việc, nhưng lúc nào đầu cũng toàn hình ảnh Thùy Dương đang cười nói với chàng trai kia.
Tôi bị điên rồi.
Điên vì tình.
Điên vì em.
Cả buổi chiều tôi không thể nào tập trung làm việc được. Tôi không đến tìm em là em cũng không tìm tôi là sao thế? Em ác quá Thùy Dương ạ.
Cuối cùng đến buổi tối, tôi không thể nào chịu được nữa liền đi đến nhà tìm em. Tôi gọi điện cho Dương, giọng em qua điện thoại khiến trái tim tôi rung lên từng hồi, cả một ngày dài tôi chưa được nghe giọng nói của em, tôi nhớ em quá rồi.
Vậy mà em chẳng nhớ tôi chút nào cả.
- Gọi tớ có việc gì không?
- Cậu xuống nhà đi, tớ mua trà sữa với đồ ăn cho cậu này.
- Chờ tớ một tí.
Tôi cất điện thoại vào trong túi và dựa người vào xe, chờ nàng tiên nữ của tôi xuống.
Thùy Dương tung tăng bước xuống trong bộ đồ ngủ màu xanh than, hoạ tiết hình con thỏ rất đáng yêu.
Ý tôi là em đáng yêu.
Em mỉm cười với tôi như chưa có chuyện gì xảy ra, em chẳng biết được ngày hôm nay tôi đã trải qua một cách khổ sở thế nào. Em chỉ biết cười để khiến trái tim tôi rung động thôi, mọi sự tức giận dường như đều bay sạch. Trong đầu tôi giờ chỉ có mỗi nụ cười của em thôi.
- Chào sếp, em không ngờ công ti mình lại có đãi ngộ như này cơ đấy. Cảm ơn sếp nhá! - Dương cầm lấy túi đồ trên tay tôi.
- Thùy Dương.
- Sao vậy bạn Huy Hoàng?
- Tớ nhớ cậu.
- Hả? - Em ngạc nhiên nhìn tôi - Cái gì vậy Hoàng? Làm như nghìn năm chưa gặp không bằng.
Dương cắm ống hút vào cốc trà sữa, uống một ngụm rồi đưa nó về phía tôi.
- Uống không?
Tôi nhìn vào đôi đồng tử đen láy của em, long lanh như chứa ngàn vì sao tinh tú trong ấy, còn trong mắt của tôi bây giờ chỉ có một mình ánh Dương duy nhất soi sáng mà thôi.
Tôi tiến đến ôm chặt em vào lòng, đặt cằm lên bờ vai em. Chiều cao của tôi và Dương chênh lệch khá lớn nên cũng có chút khó khăn.
Bạn không cần kiễng chân, người yêu bạn sẽ chủ động cúi đầu.
Tôi muốn cho em biết, Phạm Huy Hoàng nguyện cúi đầu vì Đồng Thùy Dương, và chỉ mình em thôi.
- Đờ mờ, giờ tớ đã đủ bằng chứng kiện cậu tội xàm sỡ gái nhà lành rồi đấy.
- Cậu không nỡ.
Em yên lặng một hồi lâu rồi mới đáp lời tôi:
- Ừ, tớ không nỡ.
- Chỉ ôm một chút thôi, hôm nay tớ nhớ cậu quá rồi.
Dương đưa tay lên ôm lại tôi, bàn tay em khẽ vuốt ve mái tóc và an ủi tôi. Tôi siết chặt em hơn, mùi hương hoa nhè nhẹ toả ra từ mái tóc em khiến tôi cảm thấy thật an tâm.
Chúng tôi cứ ôm nhau thật lâu, chẳng nói gì, cũng chẳng nghĩ gì nữa, chỉ tận hưởng hơi ấm mà đối phương mang lại cho nhau.
"Gâu... gâu" Tiếng chó nhà hàng xóm sủa.
- Bọn trẻ bây giờ mạnh bạo thật.
Em khẽ đẩy tôi ra, ngại ngùng quay mặt ra chỗ khác.
- Ôm một tí đã ngại thế này rồi, sau này hôn nhau thì thế nào nữa? - Tôi xoa đầu em.
Dương ngay lập tức cầm tay tôi vặn ra sau, đúng là con nhà võ có khác.
- Tớ vẫn chưa đồng ý đâu, đừng có mà vớ vẩn.
Em thả tay tôi và khẽ đẩy tôi ra xa một chút. Tôi bĩu môi:
- Tớ mua đồ ăn để đổi lấy một cái ôm của Thùy Dương, không được à?
- Thì ôm rồi đấy. Dù sao cũng cảm ơn bạn Huy Hoàng rất nhiều. Mau đi về đi không muộn, tớ đi vào nhà đây. Thứ hai gặp lại.
Nói xong, em vẫy tay và chạy vào trong nhà.
Thứ hai là ngày tôi bay sang Singapore, em vẫn nhớ.
* * *
Tôi đi đến sân bay Nội Bài cùng chú trợ lí của bố, theo dự định thì tôi sẽ bay chuyến 10h trưa. Tôi đến sân bay vào lúc 8h sáng để đợi em đến tiễn tôi, tôi tin chắc Dương sẽ đến, tay cầm một bó hoa tulip và nói rằng em sẽ đợi tôi về.
Chỉ cần nghĩ như vậy thôi tôi đã thấy vui sướng đến phát điên. Tôi ngồi ở hàng ghế chờ, nhìn ra ngoài cửa và mong ngóng bóng dáng nhỏ nhắn của Thùy Dương.
Dòng người đông đúc qua lại, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng của em.
- Đến giờ rồi, nếu không làm thủ tục sẽ không kịp nữa mất. - Chú trợ lí nhắc nhở tôi.
- Đợi thêm một lúc nữa. - Tôi tiếc nuối nhìn ra phía cửa ra vào.
"Đồng Thùy Dương, nếu cậu mà không đến nữa là tớ đi mất rồi đấy."
Lông mày của tôi dính chặt vào nhau, lòng tôi nóng như lửa đốt, nhìn điện thoại liên tục. Tại sao em vẫn chưa đến? Hay đi trên đường gặp chuyện gì rồi?
Tôi nhấc máy gọi điện cho em, tiếng chuông kéo dài mãi khiến lòng tôi càng bồn chồn hơn.
- Đến giờ rồi.
- Đổi chuyến muộn hơn đi, bây giờ cháu chưa đi được. Cô ấy không đến cháu sẽ không đi.
Vẫn là tiếng tút tút vô vọng vang lên trong điện thoại.
"Đồng Thùy Dương, cậu quên mất tớ rồi đúng không? Tại sao lại không nghe điện thoại vậy hả? Tớ sẽ ngồi ở đây chờ, chờ đến khi nào cậu đến tiễn tớ thì thôi."
Tôi thầm gào thét trong lòng như vậy, tay cầm chặt điện thoại trong tay.
- Đã đổi sang chuyến 3h chiều rồi.
- Cháu cảm ơn.
...
- Đến giờ check in lên máy bay rồi.
- Đổi chuyến đi.
...
- Thật sự không đổi được nữa đâu cậu chủ, ông bà chủ đang đợi cậu đến đó.
- Đổi.
...
- Cậu chủ...
- Đổi...
Ting, tôi vồ lấy điện thoại mở lên như vớ được một sợi hi vọng mỏng manh sau một ngày dài chờ đợi vô vọng.
[Thùy Dương: Chắc giờ này cậu đến Sing rồi nhỉ? Chúc cậu có một chuyến đi vui vẻ, lúc về nhớ mua quà nhé.]
Tôi đợi em cả ngày mà chỉ nhận lại được một lời nhắn lạnh lùng thế này sao? Một lời hỏi thăm cũng không có? Vui vẻ làm sao được khi em không đến tiễn tôi đây?
Đồng Thùy Dương, em được lắm.
- Không cần đổi nữa, chúng ta đi thôi.
Tôi tắt nguồn điện thoại và mặc kệ người con gái tên Đồng Thùy Dương kia.
Tôi phải cho em biết, không có em tôi cũng sống được, lo mà trân trọng tôi đi.
_________
Tác giả: Đồ trẩu tre:))))
Anh Hoàng Phạm được mình xây dựng kiểu thiếu gia đã quen với sự giả dối, mọi người xung quanh sẽ nịnh bợ để dựa hơi ý. Nên anh ta khiến bản thân mình trở nên sặc sỡ, để trông khác người, để mọi người coi anh ta là PHH chứ k phải cậu ấm không dễ đụng vào.
Và Việt Anh với Dương là ngoại lệ của ảnh.
Dự báo tương lai sẽ là một chàng trai hay ghen, chiếm hữu:)))
Chương này hơi ngắn nhe🌷

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.